Chuyện thày An - Sean Le.
Dạo này, chắc cũng phải cả năm nay, thày An không có like FB mình nữa, mình tưởng không follow mình nữa rồi. Nhưng hôm qua với hôm nay mình đăng bài viết - hình ảnh trong album "Phật Thuyết", thì thày An có chú ý, like nè. [鲜花]
À, thì ra là vẫn follow, nhưng mình "sống ảo", hông hợp gu thì anh thày hông có động thái gì kaka!
Thày An là bạn thân của mình với ché Châu. "Giang Hồ Tam Hiệp" khi nào mới tái tụ ha, kaka! Vài tháng nữa nha. Thày An bị "giam" ở VN bữa giờ, chưa có lệnh giãn cách ở Mỹ, nên chưa về được luôn. Thấy đang vivu Tây Bắc, rồi quay ngược, ra tới Hà Nội rồi kìa. [嘻嘻]
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Thu, May 28, 2010#*
Pics PrtScr: 5:19-5:20pm.
#10:56pm#*Diary. https://t.cn/R2WJvx9
Dạo này, chắc cũng phải cả năm nay, thày An không có like FB mình nữa, mình tưởng không follow mình nữa rồi. Nhưng hôm qua với hôm nay mình đăng bài viết - hình ảnh trong album "Phật Thuyết", thì thày An có chú ý, like nè. [鲜花]
À, thì ra là vẫn follow, nhưng mình "sống ảo", hông hợp gu thì anh thày hông có động thái gì kaka!
Thày An là bạn thân của mình với ché Châu. "Giang Hồ Tam Hiệp" khi nào mới tái tụ ha, kaka! Vài tháng nữa nha. Thày An bị "giam" ở VN bữa giờ, chưa có lệnh giãn cách ở Mỹ, nên chưa về được luôn. Thấy đang vivu Tây Bắc, rồi quay ngược, ra tới Hà Nội rồi kìa. [嘻嘻]
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Thu, May 28, 2010#*
Pics PrtScr: 5:19-5:20pm.
#10:56pm#*Diary. https://t.cn/R2WJvx9
Em cũng mệt mỏi vậy,
Đừng mãi làm chỗ dựa cho ai đó mà quên mất chính mình cũng mệt chết đi được.
Cô gái, có thể người ta đã quen với việc em lúc nào cũng ở bên cạnh người ta làm chỗ dựa, làm một người bạn lắng nghe hết thảy một sự buồn phiền, ưu sầu của người ta. Cho đến một ngày em không còn ở đó nữa thì người ta sẽ trở mặt oán trách em, và em sợ điều đó nên chưa từng rời vị trí của mình mà đi.
Cô gái, lẽ nào em đã quên rằng, em cũng cần một chỗ dựa, cũng cần một ai đó ở bên hay sao? Có thể, em đã quen với việc tự làm bạn với chính mình, tự lắng nghe tâm tư cõi lòng của mình, tự mình dìu mình bước qua tất cả. Nhưng em không thể nào cứ một mình đối diện với tất cả những vấn đề của bản thân rồi còn phải cùng người khác đối diện với vấn đề của họ mãi như vậy được.
Tại sao em luôn phải là người giải thích cho ai đó hiểu những việc em làm? Tại sao em luôn phải dỗ dành ai đó trong khi em cũng mệt muốn chết, cũng đủ đầy những gánh nặng trên vai? Tại sao em luôn phải gồng mình lên để nghe những câu chuyện trời ơi đất hỡi của người khác khi mà bản thân em cũng đang mệt đến mức chỉ muốn lôi luôn bộ não ra ngoài để chẳng phải suy nghĩ bất cứ điều gì nữa?
Chúng ta luôn nhiều hơn một lần phải mệt mỏi với việc cân bằng tất cả những mối quan hệ bản thân đang có, nhưng lại không hề biết rằng đó chính là việc luôn nằm ngoài khả năng của chúng ta.
Cô gái, em không cần phải cố gồng mình lên để cân bằng tất cả những mối quan hệ em đang có làm gì. Vì chỉ một mình em thì không thể ba đầu sáu tay mà một thân cân hết, làm hài lòng hết những suy nghĩ, yêu cầu đến từ những người xung quanh được. Trong một mối quan hệ cần có cả sự thấu hiểu, cảm thông và cùng nhau cố gắng chứ không phải chỉ một mình em cố là được.
Nếu người ta hiểu em, thương em thì người ta sẽ chẳng bao giờ trách em vì những điều nhỏ nhặt không đáng. Nếu người ta thật sự trân trọng mối quan hệ mà hai người đang có thì người ta sẽ tự biết cách cùng em cố gắng vì tình cảm của cả hai. Em biết không, khi mà chúng ta thật sự coi nhau là những người quan trọng của cuộc đời thì việc cân bằng mối quan hệ sẽ chẳng bao giờ có thể khiến em phải mệt mỏi được cả.
Ở cuộc đời này, hãy cứ nghĩ rằng "vạn sự tùy duyên". Có duyên thì ở cạnh, không duyên thì giữ cách gì cũng mất. Đừng làm mệt chính mình chỉ bởi vì phải nghĩ cách này hay cách khác để cân bằng tất cả những mối quan hệ. Em, cũng mệt mỏi vậy.
Đừng mãi làm chỗ dựa cho ai đó mà quên mất chính mình cũng mệt chết đi được.
Cô gái, có thể người ta đã quen với việc em lúc nào cũng ở bên cạnh người ta làm chỗ dựa, làm một người bạn lắng nghe hết thảy một sự buồn phiền, ưu sầu của người ta. Cho đến một ngày em không còn ở đó nữa thì người ta sẽ trở mặt oán trách em, và em sợ điều đó nên chưa từng rời vị trí của mình mà đi.
Cô gái, lẽ nào em đã quên rằng, em cũng cần một chỗ dựa, cũng cần một ai đó ở bên hay sao? Có thể, em đã quen với việc tự làm bạn với chính mình, tự lắng nghe tâm tư cõi lòng của mình, tự mình dìu mình bước qua tất cả. Nhưng em không thể nào cứ một mình đối diện với tất cả những vấn đề của bản thân rồi còn phải cùng người khác đối diện với vấn đề của họ mãi như vậy được.
Tại sao em luôn phải là người giải thích cho ai đó hiểu những việc em làm? Tại sao em luôn phải dỗ dành ai đó trong khi em cũng mệt muốn chết, cũng đủ đầy những gánh nặng trên vai? Tại sao em luôn phải gồng mình lên để nghe những câu chuyện trời ơi đất hỡi của người khác khi mà bản thân em cũng đang mệt đến mức chỉ muốn lôi luôn bộ não ra ngoài để chẳng phải suy nghĩ bất cứ điều gì nữa?
Chúng ta luôn nhiều hơn một lần phải mệt mỏi với việc cân bằng tất cả những mối quan hệ bản thân đang có, nhưng lại không hề biết rằng đó chính là việc luôn nằm ngoài khả năng của chúng ta.
Cô gái, em không cần phải cố gồng mình lên để cân bằng tất cả những mối quan hệ em đang có làm gì. Vì chỉ một mình em thì không thể ba đầu sáu tay mà một thân cân hết, làm hài lòng hết những suy nghĩ, yêu cầu đến từ những người xung quanh được. Trong một mối quan hệ cần có cả sự thấu hiểu, cảm thông và cùng nhau cố gắng chứ không phải chỉ một mình em cố là được.
Nếu người ta hiểu em, thương em thì người ta sẽ chẳng bao giờ trách em vì những điều nhỏ nhặt không đáng. Nếu người ta thật sự trân trọng mối quan hệ mà hai người đang có thì người ta sẽ tự biết cách cùng em cố gắng vì tình cảm của cả hai. Em biết không, khi mà chúng ta thật sự coi nhau là những người quan trọng của cuộc đời thì việc cân bằng mối quan hệ sẽ chẳng bao giờ có thể khiến em phải mệt mỏi được cả.
Ở cuộc đời này, hãy cứ nghĩ rằng "vạn sự tùy duyên". Có duyên thì ở cạnh, không duyên thì giữ cách gì cũng mất. Đừng làm mệt chính mình chỉ bởi vì phải nghĩ cách này hay cách khác để cân bằng tất cả những mối quan hệ. Em, cũng mệt mỏi vậy.
.Mỗi người bước vào, rồi bước ra khỏi cuộc đời bạn sẽ luôn để lại một chỗ trống. Không gian đó sẽ giống như một căn phòng với đầy những kỷ vật của riêng 2 người mà bạn không biết làm gì với chúng ngoài việc khóa lại, và đôi lúc ghé thăm. Bạn có thể sống như thể những phòng này chưa từng tồn tại, hoặc bạn có thể sống như thể chúng vẫn đợi người trở về.
Con người luôn gặp khó khăn trước sự mất mát. Bạn yêu bao nhiêu khi họ ở lại, thì bạn sẽ ghét họ bấy nhiêu khi họ ra đi. Chúng ta cần người khóc thuê oán trách, than vãn người đã mất để kết nối lại với chính cảm giác đau buồn, đôi khi là uất hận bị che dấu của mình: Tại sao lại bỏ tôi? Tự khóc được là một năng lực.
Tình yêu là một câu chuyện luôn rất dễ để viết lời mở đầu, nhưng rất khó để viết lời kết. Không có kết thúc hạnh phúc mà có lẽ chỉ có kết thúc bạn có thể quên và không thể quên.
Sưu tầm.
Con người luôn gặp khó khăn trước sự mất mát. Bạn yêu bao nhiêu khi họ ở lại, thì bạn sẽ ghét họ bấy nhiêu khi họ ra đi. Chúng ta cần người khóc thuê oán trách, than vãn người đã mất để kết nối lại với chính cảm giác đau buồn, đôi khi là uất hận bị che dấu của mình: Tại sao lại bỏ tôi? Tự khóc được là một năng lực.
Tình yêu là một câu chuyện luôn rất dễ để viết lời mở đầu, nhưng rất khó để viết lời kết. Không có kết thúc hạnh phúc mà có lẽ chỉ có kết thúc bạn có thể quên và không thể quên.
Sưu tầm.
✋热门推荐