Hôm nay đi Lễ cầu nguyện và để chúc phúc cho Bà Nội được những điều tốt nhất, dù bây giờ người chỉ còn là nắm tro tàn, là hương, là khói, là mây, là gió... nhưng trong lòng của con cháu thì người vẫn mãi mãi tồn tại đó, vẫn mãi mãi là người Mẹ, người Bà ấm áp nhất! ❤️
Sau khi Thánh Lễ xong, đi bộ 1 quãng qua nhà sách Đức Mẹ, ko có ý định từ trước, tuỳ hứng mà vào. Vào đây 1 lúc thì tự nhiên thấy nhớ Nội quá, nhớ cách đây rất nhiều năm về trước, khi bà còn sống ở Mỹ, lúc đó mình và chị mình còn rất nhỏ, mỗi dịp bà về VN chơi, thì đều dẫn cả nhà đi nhà thờ Chúa Cứu Thế ở Kỳ Đồng thăm hài cốt Ông Nội! Lần nào cũng mua cho 2 chị em rất nhiều chuỗi hạt mân côi và vòng chuỗi đeo tay! Cũng chính bà bắt 2 chị em phải học đạo, phải rửa tội, phải là con chiên ngoan nhất của Thiên Chúa, vì bà là như thế! Mình cũng ko ngờ rằng sau này, điều đó lại dành ngược cho Bà. Suốt 3 ngày, 3 đêm mình thủ linh, chưa 1 lần rời đi, bên cạnh đọc những bài kinh mà khi xưa bà mua sách bắt học thuộc. Ngày cuối cùng đưa tiễn bà, cũng chính tay mình ôm lư hương, nơi mà linh hồn bà trú ngụ, và cũng chính vòng tay của mình đã ôm lấy cỗ quan tài suốt chặn đường đưa tiễn, miệng lẩm bẩm đọc kinh, mình tin rằng năng lượng ấm áp và phúc đức mà mình tích đc sẽ có thể sưởi ấm cho linh hồn của bà! Mình luôn tâm niệm và tin tuyệt đối vào điều đó!!! Mình ko dám khóc, vì mình còn phải làm chỗ dựa cho Ba, ko dám kể vì sợ Ba sẽ đau lòng, ko dám nhớ vì sợ sẽ lưu luyến hương hồn của Bà! Mình chỉ dám cất sâu trong lòng điều đó, người ấy mãi sống trong đó, chưa từng rời đi và sẽ ko bao giờ rời đi! Mỗi sáng thức giấc điều đầu tiên mình làm là thắp nhang, mở kinh thánh, và khấu lạy 9 lạy để bày tỏ lòng hiếu kính với bà khi bà ko còn tại thế nữa! Chỉ có thể là bấy nhiêu...
Sau khi rời khỏi nhà sách, bước đi mà nước mắt tuôn rơi như cơn mưa mùa Thu, từ nhỏ giọt đến nức nỡ như 1 đứa trẻ vừa mất đi chỗ dựa lớn nhất! Và đúng là như thế! Mình nhận ra mình đã mất đi 1 người yêu thương mình, thật lòng với mình, kiếp này duyên phận đã hết! Hết thật rồi!!!!
P/s: Lạy Chúa xin Chúa thương xót cho thân xác nhỏ bé và linh hồn yếu đuối của con, con chỉ là tạo vật, ko thể chịu nổi những sự chia ly, sinh, ly, tử, biệt của trần gian làm con đớn đau vô cùng! Xin Chúa luôn bên cạnh, yêu thương, che chở và cho con biết những điều nên làm, những việc ko nên làm!
Saigon, ngày thương, tháng nhớ, năm cất giữ!
Sau khi Thánh Lễ xong, đi bộ 1 quãng qua nhà sách Đức Mẹ, ko có ý định từ trước, tuỳ hứng mà vào. Vào đây 1 lúc thì tự nhiên thấy nhớ Nội quá, nhớ cách đây rất nhiều năm về trước, khi bà còn sống ở Mỹ, lúc đó mình và chị mình còn rất nhỏ, mỗi dịp bà về VN chơi, thì đều dẫn cả nhà đi nhà thờ Chúa Cứu Thế ở Kỳ Đồng thăm hài cốt Ông Nội! Lần nào cũng mua cho 2 chị em rất nhiều chuỗi hạt mân côi và vòng chuỗi đeo tay! Cũng chính bà bắt 2 chị em phải học đạo, phải rửa tội, phải là con chiên ngoan nhất của Thiên Chúa, vì bà là như thế! Mình cũng ko ngờ rằng sau này, điều đó lại dành ngược cho Bà. Suốt 3 ngày, 3 đêm mình thủ linh, chưa 1 lần rời đi, bên cạnh đọc những bài kinh mà khi xưa bà mua sách bắt học thuộc. Ngày cuối cùng đưa tiễn bà, cũng chính tay mình ôm lư hương, nơi mà linh hồn bà trú ngụ, và cũng chính vòng tay của mình đã ôm lấy cỗ quan tài suốt chặn đường đưa tiễn, miệng lẩm bẩm đọc kinh, mình tin rằng năng lượng ấm áp và phúc đức mà mình tích đc sẽ có thể sưởi ấm cho linh hồn của bà! Mình luôn tâm niệm và tin tuyệt đối vào điều đó!!! Mình ko dám khóc, vì mình còn phải làm chỗ dựa cho Ba, ko dám kể vì sợ Ba sẽ đau lòng, ko dám nhớ vì sợ sẽ lưu luyến hương hồn của Bà! Mình chỉ dám cất sâu trong lòng điều đó, người ấy mãi sống trong đó, chưa từng rời đi và sẽ ko bao giờ rời đi! Mỗi sáng thức giấc điều đầu tiên mình làm là thắp nhang, mở kinh thánh, và khấu lạy 9 lạy để bày tỏ lòng hiếu kính với bà khi bà ko còn tại thế nữa! Chỉ có thể là bấy nhiêu...
Sau khi rời khỏi nhà sách, bước đi mà nước mắt tuôn rơi như cơn mưa mùa Thu, từ nhỏ giọt đến nức nỡ như 1 đứa trẻ vừa mất đi chỗ dựa lớn nhất! Và đúng là như thế! Mình nhận ra mình đã mất đi 1 người yêu thương mình, thật lòng với mình, kiếp này duyên phận đã hết! Hết thật rồi!!!!
P/s: Lạy Chúa xin Chúa thương xót cho thân xác nhỏ bé và linh hồn yếu đuối của con, con chỉ là tạo vật, ko thể chịu nổi những sự chia ly, sinh, ly, tử, biệt của trần gian làm con đớn đau vô cùng! Xin Chúa luôn bên cạnh, yêu thương, che chở và cho con biết những điều nên làm, những việc ko nên làm!
Saigon, ngày thương, tháng nhớ, năm cất giữ!
Tuy cách nhau 1km nhưng rất lâu rồi(cũng vài tháng rồi) chúng tớ chưa gặp nhau
Mặc dù thế nhưng anh em tớ trộm vía vẫn rất tình cảm
Anh tớ vẫn rất chiều tớ, và tớ cũng rất ngoan ngoãn vì bà tớ dặn tớ phải thật ngoan để anh yên tâm làm việc
Tớ chẳng bao giờ yêu cầu anh tớ phải là một người con trai "Soái Ca" trong ngôn tình, thật tài giỏi, thật ngọt ngào,... Tớ chỉ mong anh tớ lúc nào cũng vui vẻ, khoẻ mạnh, thoải mái, hạnh phúc nhất có thể
Tớ chẳng cố nói ra những câu nói thể hiện ra là mình biết hết mọi thứ rồi đưa cho anh lời khuyên này nọ, tớ chỉ cố gắng biết điều với anh tớ, và quan trọng hơn là tớ cố gắng để anh tớ bớt stress căng thẳng sau khi nói chuyện với tớ
Tớ chẳng cố gắng trưởng thành, tớ chỉ cố gắng không tạo thêm cho anh gánh nặng, mệt mỏi vì tớ biết, cuộc sống bên ngoài của anh đã khiến anh đủ căng thẳng rồi, tớ muốn anh hiểu "Tớ là nơi để anh trở về sau những bộn bề ngoài kia" hay nói đúng hơn là câu nói "Nhà là nơi bão dừng sau cánh cửa"
Tớ chẳng cần anh phải nói những lời ngọt ngào vì anh cũng đã gần 30, tớ chỉ cần chúng tớ trân thành với nhau
Tớ chẳng cần anh phải cho tớ đi chơi thường xuyên, 1 tháng,2 tháng,... anh bận tớ vẫn sẵn sàng đợi chỉ cần mỗi khi gặp nhau anh tớ và tớ đều cảm thấy ý nghĩa, háo hức, hạnh phúc
Tớ chẳng cần anh phải chiều chuộng, cung phụng tớ, đưa tớ đi chỗ này, chỗ kia, mua cái này cái kia, đòi hỏi cái này cái kia, phải làm cái này cái kia cho tớ chưa từng 1 lần tớ có suy nghĩ đó tớ chỉ cần anh đừng vô tâm với tớ
Ông trời chẳng cho không ai cái gì. Mặc dù anh bận nên bọn tớ rất ít gặp nhau nhưng cái quan trọng nhất là tviaa ti tỉ lần là kết thúc một ngày của chúng tớ là những tiếng cười, là cái mỉm cười hạnh phúc mỗi khi nhắm mắt
Điều tớ cảm thấy hối hận nhất. Đó là sinh sau đẻ muộn. Để cho thanh xuân của anh trước đây theo những gì anh kể khá là nhạt nhẽo. Tuy là sự xuất hiện của tớ không biết có giúp cuộc sống của anh mặn lên không? Nhưng tớ luôn cố gắng để nó sẽ ngọt ngào và hạnh phúc hơn❤️
Mặc dù thế nhưng anh em tớ trộm vía vẫn rất tình cảm
Anh tớ vẫn rất chiều tớ, và tớ cũng rất ngoan ngoãn vì bà tớ dặn tớ phải thật ngoan để anh yên tâm làm việc
Tớ chẳng bao giờ yêu cầu anh tớ phải là một người con trai "Soái Ca" trong ngôn tình, thật tài giỏi, thật ngọt ngào,... Tớ chỉ mong anh tớ lúc nào cũng vui vẻ, khoẻ mạnh, thoải mái, hạnh phúc nhất có thể
Tớ chẳng cố nói ra những câu nói thể hiện ra là mình biết hết mọi thứ rồi đưa cho anh lời khuyên này nọ, tớ chỉ cố gắng biết điều với anh tớ, và quan trọng hơn là tớ cố gắng để anh tớ bớt stress căng thẳng sau khi nói chuyện với tớ
Tớ chẳng cố gắng trưởng thành, tớ chỉ cố gắng không tạo thêm cho anh gánh nặng, mệt mỏi vì tớ biết, cuộc sống bên ngoài của anh đã khiến anh đủ căng thẳng rồi, tớ muốn anh hiểu "Tớ là nơi để anh trở về sau những bộn bề ngoài kia" hay nói đúng hơn là câu nói "Nhà là nơi bão dừng sau cánh cửa"
Tớ chẳng cần anh phải nói những lời ngọt ngào vì anh cũng đã gần 30, tớ chỉ cần chúng tớ trân thành với nhau
Tớ chẳng cần anh phải cho tớ đi chơi thường xuyên, 1 tháng,2 tháng,... anh bận tớ vẫn sẵn sàng đợi chỉ cần mỗi khi gặp nhau anh tớ và tớ đều cảm thấy ý nghĩa, háo hức, hạnh phúc
Tớ chẳng cần anh phải chiều chuộng, cung phụng tớ, đưa tớ đi chỗ này, chỗ kia, mua cái này cái kia, đòi hỏi cái này cái kia, phải làm cái này cái kia cho tớ chưa từng 1 lần tớ có suy nghĩ đó tớ chỉ cần anh đừng vô tâm với tớ
Ông trời chẳng cho không ai cái gì. Mặc dù anh bận nên bọn tớ rất ít gặp nhau nhưng cái quan trọng nhất là tviaa ti tỉ lần là kết thúc một ngày của chúng tớ là những tiếng cười, là cái mỉm cười hạnh phúc mỗi khi nhắm mắt
Điều tớ cảm thấy hối hận nhất. Đó là sinh sau đẻ muộn. Để cho thanh xuân của anh trước đây theo những gì anh kể khá là nhạt nhẽo. Tuy là sự xuất hiện của tớ không biết có giúp cuộc sống của anh mặn lên không? Nhưng tớ luôn cố gắng để nó sẽ ngọt ngào và hạnh phúc hơn❤️
Tán Tán❤
Anh có thấy bất ngờ khi em sẽ tâm sự sớm hơn không bởi em sợ em sẽ lại quên mất. Dạo này em não cá vàng lắm anh ạ.
Có một chuyện em muốn nói với anh từ hồi em mới biết cơ. Nhưng nhịn lắm đến bây giờ mới nói nè. Đó là em có nguy cơ sẽ mất cái weibo này. Bởi vì em chưa xác nhận được tài khoản không phải do em không muốn mà do em không có số điện thoại chỗ anh mà em dùng số điện thoại của em thì họ không hề nể mặt em tý nào em chờ hoài mà cũng không chịu gửi mã xác nhận cho em. Em phải làm sao đây. Dù sao em ngoan thế này chắc họ cũng không nỡ anh ha.
Bố em mới gọi điện cho em bố nói hết đợt cách ly này thì về nhà đi. Mà em lại sợ anh ạ em sợ em không thể dung nhập vào nhà được. Có lẽ trong gia đình chắc chỉ có bố mới muốn em về thôi. Mà em có nói với anh là em sống với mẹ hai chưa. Bố mẹ em ly hôn hồi em học lớp 3. Sau đó năm lớp 8 bố em lấy mẹ hai. Đúng em gọi bằng mẹ. Mẹ hai em hơn em có 12 tuổi thôi. Mẹ hai tốt lắm. Nói đúng ra nếu không có mẹ hai thì chưa chắc em được như bây giờ. Vì hồi nhỏ em bướng bỉnh nổi loạn lắm. Nhưng em không hiểu sao càng lớn em lại càng cảm thấy xa cách trong chính ngôi nhà của mình. Trong suy nghĩ em luôn muốn làm việc ở một nơi xa ngà. Lúc em quyết định qua Nhật Bản để làm việc không ai đồng ý cả. Nhất là mẹ em. Nên em không biết khi về nhà sẽ đối mặt sao cả. Có lẽ em nên để em sẽ suy nghĩ thêm một chút.
Còn anh ngày hôm nay thì sao. Mọi chuyện thuận lợi cả chứ. Em chỉ muốn nói là anh hãy cố gắng giữ sức khỏe thật tốt nhé️♀️. Nếu mà công việc của anh không bận rộn lắm. Anh nên về nhà thăm bố mẹ. Em nghĩ bố mẹ sẽ rất nhớ anh.
Ngày 11 Nhà là nơi để về mà. Phải không anh? https://t.cn/RNqZ6CK
Anh có thấy bất ngờ khi em sẽ tâm sự sớm hơn không bởi em sợ em sẽ lại quên mất. Dạo này em não cá vàng lắm anh ạ.
Có một chuyện em muốn nói với anh từ hồi em mới biết cơ. Nhưng nhịn lắm đến bây giờ mới nói nè. Đó là em có nguy cơ sẽ mất cái weibo này. Bởi vì em chưa xác nhận được tài khoản không phải do em không muốn mà do em không có số điện thoại chỗ anh mà em dùng số điện thoại của em thì họ không hề nể mặt em tý nào em chờ hoài mà cũng không chịu gửi mã xác nhận cho em. Em phải làm sao đây. Dù sao em ngoan thế này chắc họ cũng không nỡ anh ha.
Bố em mới gọi điện cho em bố nói hết đợt cách ly này thì về nhà đi. Mà em lại sợ anh ạ em sợ em không thể dung nhập vào nhà được. Có lẽ trong gia đình chắc chỉ có bố mới muốn em về thôi. Mà em có nói với anh là em sống với mẹ hai chưa. Bố mẹ em ly hôn hồi em học lớp 3. Sau đó năm lớp 8 bố em lấy mẹ hai. Đúng em gọi bằng mẹ. Mẹ hai em hơn em có 12 tuổi thôi. Mẹ hai tốt lắm. Nói đúng ra nếu không có mẹ hai thì chưa chắc em được như bây giờ. Vì hồi nhỏ em bướng bỉnh nổi loạn lắm. Nhưng em không hiểu sao càng lớn em lại càng cảm thấy xa cách trong chính ngôi nhà của mình. Trong suy nghĩ em luôn muốn làm việc ở một nơi xa ngà. Lúc em quyết định qua Nhật Bản để làm việc không ai đồng ý cả. Nhất là mẹ em. Nên em không biết khi về nhà sẽ đối mặt sao cả. Có lẽ em nên để em sẽ suy nghĩ thêm một chút.
Còn anh ngày hôm nay thì sao. Mọi chuyện thuận lợi cả chứ. Em chỉ muốn nói là anh hãy cố gắng giữ sức khỏe thật tốt nhé️♀️. Nếu mà công việc của anh không bận rộn lắm. Anh nên về nhà thăm bố mẹ. Em nghĩ bố mẹ sẽ rất nhớ anh.
Ngày 11 Nhà là nơi để về mà. Phải không anh? https://t.cn/RNqZ6CK
✋热门推荐