Áo Nhật Bình của Việt Nam ✨❣️
Đây là dạng áo tứ thân khoác ngoài có cổ hình chữ nhật to bản, chạy dọc từ cổ đến ngực. Cổ áo được thêu cầu kỳ tinh xảo đi kèm với phụ kiện là chiếc cúc áo được làm bằng ngọc hoặc vàng. Phía dưới cổ áo có 2 dải dây được may thêm vào và buông xuống gọi là dải thùy lưu. Vào thời Gia Long, bậc Hậu phi phải cài một Kim ước (đến nay vẫn chưa xác định rõ hình dạng). Đến thời Thiệu Trị, Kim ước được thay bằng Kim phượng. Lần thay đổi cuối cùng vào thời Nguyễn Mạt, Nhật Bình được đi kèm với khăn vành - dạng kết hợp thường thấy nhất mà chúng ta thấy hiện nay.
Tên “Nhật Bình” bắt nguồn từ việc hoa văn trang trí trên áo tạo thành một hình chữ nhật lớn trước ngực. Trên thân áo, các đồ án hoa văn chính hình tròn khép kín chiếm diện tích lớn thường được thêu là phượng ổ, loan ổ. Bên cạnh đó, các hoa văn phụ với ý nghĩa cát tường, tốt lành như chữ thọ, chữ phúc, bát bửu, hoa dây, hoa lựu… được thêu dưới chân áo có hoa văn sóng nước (thủy ba). Các hoa văn này có sự sắp xếp và thay đổi tùy theo địa vị, danh phận của người mặc áo. Tương tự như bố cục hoa văn, tay áo một số người sẽ có dải màu tượng trưng cho ngũ hành: lục, vàng, xanh, trắng, đỏ tượng trưng cho địa vị của người đó. Tuy nhiên, quy chế này không được áp dụng cho bậc Hoàng Hậu.
Theo "Khâm Định Đại Nam hội điển sự lệ" (1807), mỗi cấp bậc trong cung: Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu, Phi tần, Công chúa... tùy phẩm cấp mà trang phục cũng như màu sắc và hoa văn có điểm khác biệt để phân định rõ ràng.
Các bạn nếu muốn tìm hiểu thêm có thể vào link tham khảo tại đây: https://t.cn/A66LgN5k
#VietNam
Đây là dạng áo tứ thân khoác ngoài có cổ hình chữ nhật to bản, chạy dọc từ cổ đến ngực. Cổ áo được thêu cầu kỳ tinh xảo đi kèm với phụ kiện là chiếc cúc áo được làm bằng ngọc hoặc vàng. Phía dưới cổ áo có 2 dải dây được may thêm vào và buông xuống gọi là dải thùy lưu. Vào thời Gia Long, bậc Hậu phi phải cài một Kim ước (đến nay vẫn chưa xác định rõ hình dạng). Đến thời Thiệu Trị, Kim ước được thay bằng Kim phượng. Lần thay đổi cuối cùng vào thời Nguyễn Mạt, Nhật Bình được đi kèm với khăn vành - dạng kết hợp thường thấy nhất mà chúng ta thấy hiện nay.
Tên “Nhật Bình” bắt nguồn từ việc hoa văn trang trí trên áo tạo thành một hình chữ nhật lớn trước ngực. Trên thân áo, các đồ án hoa văn chính hình tròn khép kín chiếm diện tích lớn thường được thêu là phượng ổ, loan ổ. Bên cạnh đó, các hoa văn phụ với ý nghĩa cát tường, tốt lành như chữ thọ, chữ phúc, bát bửu, hoa dây, hoa lựu… được thêu dưới chân áo có hoa văn sóng nước (thủy ba). Các hoa văn này có sự sắp xếp và thay đổi tùy theo địa vị, danh phận của người mặc áo. Tương tự như bố cục hoa văn, tay áo một số người sẽ có dải màu tượng trưng cho ngũ hành: lục, vàng, xanh, trắng, đỏ tượng trưng cho địa vị của người đó. Tuy nhiên, quy chế này không được áp dụng cho bậc Hoàng Hậu.
Theo "Khâm Định Đại Nam hội điển sự lệ" (1807), mỗi cấp bậc trong cung: Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu, Phi tần, Công chúa... tùy phẩm cấp mà trang phục cũng như màu sắc và hoa văn có điểm khác biệt để phân định rõ ràng.
Các bạn nếu muốn tìm hiểu thêm có thể vào link tham khảo tại đây: https://t.cn/A66LgN5k
#VietNam
[别担心,我可以等。]
Phần 1.
"Làm người yêu anh nhé?"
"Vâng"
Cô nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với câu hỏi của Chu Diệc Nhiên. Diệc Nhiên cười rạng rỡ đưa tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé của Giản An An vào lòng.
Bầu trời đêm đen lạnh lẽo, khác với trái tim ấm áp của họ trái tim của Cố Thành lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Anh dựa vào bức tường bên cạnh nhà cô, đưa tay ôm lấy gương mặt góc cạnh của mình anh biết mình thua rồi.
Cố Thành và Giản An An là thanh mai trúc mã, họ bên nhau 10 năm, anh cũng thích cô 10 năm. Hôm nay là sinh nhật của Giản An An, anh vốn định bày tỏ tình cảm với cô nhưng Chu Diệc Nhiên lại nhanh tay hơn. Anh bên cô 10 năm nhưng chưa có được cô lại phải nhìn người con gái anh yêu cùng một người mới quen nhau được 3 tháng ở bên nhau. Anh cười giễu cợt chính mình, rõ ràng là biết trước kết quả nhưng anh không cam lòng mới tiếp tục đi theo sau cô như vậy. Có lẽ đến lúc anh nên buông tay rồi, buông tay để cô rời đi, buông tay để anh quên đi đoạn tình cảm này.
***
"Anh Thành đâu rồi ạ?"
Sau khi tiễn bạn bè và Chu Diệc Nhiên về cô vào nhà nhưng không nhìn thấy Cố Thành, chỉ thấy mẹ cô đang loay hoay dọn đồ đạc. Cô vừa dọn phụ vừa hỏi mẹ.
"Lúc nãy mẹ thấy sắc mặt thằng bé không tốt lắm, nó vừa giúp mẹ dọn đồ vào rồi về rồi."
Về rồi? Mọi năm anh đều tặng quà sinh nhật cho cô cuối cùng còn đưa cô đi xem pháo hoa. Anh bị sao thế nhỉ?
"Mẹ con qua nhà xem anh ấy thế nào."
"Ừ, tiện thể đem một ít canh gà mẹ vừa nấu cho bố con cho thằng bé một ít. Vừa nãy mẹ thấy nó không ăn nhiều lắm."
"Vâng ạ."
Cô cầm hộp canh mẹ vừa đưa chạy ù ra khỏi nhà. Nhà anh ở phía dưới lầu, cô và anh cũng không phải là dạng con nhà giàu gì đó chỉ là gia đình đủ ăn, phí sinh hoạt thì cũng là tự đi làm mà có. Từ nhỏ, bố mẹ cô hay vắng nhà vì công việc từ đó cô cũng thân với gia đình nhà anh, thường xuyên ăn cơm, thường xuyên cùng anh đi học. Cố Thành từ nhỏ đã xuất sắc hơn người khác, tính anh dịu dàng, ôn nhu lại thêm gương mặt đẹp trai, năm nào cũng đứng nhất toàn thành phố cho nên cũng là đối tượng nhiều người yêu thích.
Còn cô chỉ là một cô gái nhỏ nhoi từ nhỏ đã bám theo anh, nhưng anh lại không hề cảm thấy phiền ngược lại còn luôn chăm sóc cho cô. Cho nên ngoài bố mẹ ra thì Cố Thành chính là chỗ dựa duy nhất của cô. Năm nay cô thi đậu được Đại học Bắc Kinh cũng là nhờ anh kèm cặp cô.
Giản An An đứng trước cửa nhà anh gõ hai tiếng.
"Em đến đây làm gì?" Cố Thành ra mở cửa ngạc nhiên nhìn cô.
"Đưa canh cho anh." Nói rồi cô tự nhiên đi vào nhà.
Đi qua căn bếp thấy mẹ Cố Thành đang làm bánh cô đi đến cười nói.
"Bánh mới cô làm ạ."
"Tiểu An đấy à, lại đây nếm thử xem."
"Wow, ngon thật. Bánh cô làm là ngon nhất."
Cô mỉm cười nịnh nọt khiến mẹ của Cố Thành cười đến ngoắc cả miệng, vỗ nhẹ lên trán cô.
"Dẻo miệng. Hai đứa ở nhà chơi nhé mẹ đem đồ ăn sang cho bố."
"Vâng ạ." Cả hai đồng thanh đáp.
Bố của Cố Thành là công nhân trong xưởng gỗ, chú Cố hiện đang bị bệnh nặng phải nhập viện điều trị nên hầu hết thời gian của Cố Thành ngoài việc học ra anh còn đi làm bán thời gian rất nhiều nơi, khi rảnh lại vào giúp mẹ trông cửa hàng bánh ở góc phố nhỏ , có khi còn thức đêm thay mẹ chăm sóc bố. Chú Cố là kinh tế chính của gia đình nên vừa đổ bệnh mọi thứ Cố Thành đều phải gánh vác, đôi khi cô đem tiền dành dụm của mình cho anh lại bị anh từ chối nhận nên nhiều lần cô len lén bỏ nó vào ví của anh. Cố Thành là vậy lúc nào cũng muốn tự mình gánh vác hết mọi thứ.
"Em có muốn ăn một chút không?" Cố Thành đem canh trên tay cô múc vào bát.
"Không đâu, lúc nãy em ăn no rồi. Đúng rồi, anh vẫn chưa đưa quà cho em đấy."
Tay anh khựng lại một lúc rồi tiếp tục múc canh.
"Anh quên chuẩn bị quà cho em rồi." Anh lạnh nhạt trả lời.
Giản An An nhìn anh lạnh nhạt nhưng không hiểu lý do tại sao, Cố Thành là người kĩ tính sao anh có thể quên được.
"Anh Thành, anh giận em sao? Hôm nay anh không khỏe trong người sao?"
Vừa nói cô vừa đưa tay định áp lên trán anh lại bị anh tránh né, bàn tay cô hụt hẫng rồi rút về.
"Anh thấy hơi mệt, trễ rồi anh đưa em về nhà."
"Em..."
Cô chưa kịp dứt câu anh đã kéo cô ra ngoài, anh đi trước cô bước phía sau anh. Lúc này cô bất chợt nhớ đến lúc nhỏ anh vẫn thường theo sau cô như thế này, nhìn bóng lưng cô độc của anh không hiểu sao cô lại thấy đau lòng. Bàn tay nhỏ bất giác kéo góc áo của anh, không biết từ bao giờ nước mắt cô lại rơi.
Anh ngẩn người, lúng túng đưa tay lau nước mắt cho cô liên tục hỏi.
"Em sao vậy? Sao lại khóc? Anh..."
Cô đánh vào người anh từng cái, giọng nức nở oán trách anh.
"Sao anh lại phớt lờ em như vậy? Quà sinh nhật không có thì thôi, ngày cả pháo hoa một cây cũng không đốt cho em."
Anh bật cười, Giản An An đúng là biết cách hành hạ trái tim của anh. Muốn cách xa cô một chút lại bị sự đáng yêu của cô kéo về, khóc lóc đòi quà như thế này lần đầu tiên anh thấy.
"Được rồi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Anh trêu em thôi sao lại không có quà, mau nín đi."
Nghe anh dỗ cô nín khóc, ánh mắt mong chờ món quà nhìn anh. Anh lắc đầu đưa tay lấy trong túi quần một chiếc hộp màu trắng tinh xảo.
"Quà của em."
Cô bất ngờ với món quà của anh, mọi năm anh không tặng sách thì cũng là những món đồ mà cô thích. Cô chưa từng nói là thích dây chuyền...
Đây vốn là món quà anh dự định bày tỏ sau đó tặng cho cô, anh nghĩ là không có cơ hội tặng nó tính là ngày mai sẽ tặng cô món quà khác. Nhưng Giản An An như vậy anh không đành lòng.
"Cái này... đắt quá rồi."
"Quà sinh nhật cũng là quà mừng em đậu Đại học Bắc Kinh. Thích không?"
Cô cười là hình mặt trăng mà cô thích.
"Thích. Cảm ơn anh Thành!"
"Thích là được rồi, mau vào nhà đi." Anh xoa mái tóc mềm mại của cô mỉm cười.
"Còn pháo hoa của em?"
Anh gõ nhẹ lên trán cô, "Đừng được voi đòi tiên, nhanh vào nhà đi ngủ đi."
"Hôm nay anh không phải anh Thành của em rồi. Tạm biệt."
Anh đứng trước cửa nhà cô mỉm cười, anh muốn buông cũng không buông được.
Phần 1.
"Làm người yêu anh nhé?"
"Vâng"
Cô nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với câu hỏi của Chu Diệc Nhiên. Diệc Nhiên cười rạng rỡ đưa tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé của Giản An An vào lòng.
Bầu trời đêm đen lạnh lẽo, khác với trái tim ấm áp của họ trái tim của Cố Thành lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Anh dựa vào bức tường bên cạnh nhà cô, đưa tay ôm lấy gương mặt góc cạnh của mình anh biết mình thua rồi.
Cố Thành và Giản An An là thanh mai trúc mã, họ bên nhau 10 năm, anh cũng thích cô 10 năm. Hôm nay là sinh nhật của Giản An An, anh vốn định bày tỏ tình cảm với cô nhưng Chu Diệc Nhiên lại nhanh tay hơn. Anh bên cô 10 năm nhưng chưa có được cô lại phải nhìn người con gái anh yêu cùng một người mới quen nhau được 3 tháng ở bên nhau. Anh cười giễu cợt chính mình, rõ ràng là biết trước kết quả nhưng anh không cam lòng mới tiếp tục đi theo sau cô như vậy. Có lẽ đến lúc anh nên buông tay rồi, buông tay để cô rời đi, buông tay để anh quên đi đoạn tình cảm này.
***
"Anh Thành đâu rồi ạ?"
Sau khi tiễn bạn bè và Chu Diệc Nhiên về cô vào nhà nhưng không nhìn thấy Cố Thành, chỉ thấy mẹ cô đang loay hoay dọn đồ đạc. Cô vừa dọn phụ vừa hỏi mẹ.
"Lúc nãy mẹ thấy sắc mặt thằng bé không tốt lắm, nó vừa giúp mẹ dọn đồ vào rồi về rồi."
Về rồi? Mọi năm anh đều tặng quà sinh nhật cho cô cuối cùng còn đưa cô đi xem pháo hoa. Anh bị sao thế nhỉ?
"Mẹ con qua nhà xem anh ấy thế nào."
"Ừ, tiện thể đem một ít canh gà mẹ vừa nấu cho bố con cho thằng bé một ít. Vừa nãy mẹ thấy nó không ăn nhiều lắm."
"Vâng ạ."
Cô cầm hộp canh mẹ vừa đưa chạy ù ra khỏi nhà. Nhà anh ở phía dưới lầu, cô và anh cũng không phải là dạng con nhà giàu gì đó chỉ là gia đình đủ ăn, phí sinh hoạt thì cũng là tự đi làm mà có. Từ nhỏ, bố mẹ cô hay vắng nhà vì công việc từ đó cô cũng thân với gia đình nhà anh, thường xuyên ăn cơm, thường xuyên cùng anh đi học. Cố Thành từ nhỏ đã xuất sắc hơn người khác, tính anh dịu dàng, ôn nhu lại thêm gương mặt đẹp trai, năm nào cũng đứng nhất toàn thành phố cho nên cũng là đối tượng nhiều người yêu thích.
Còn cô chỉ là một cô gái nhỏ nhoi từ nhỏ đã bám theo anh, nhưng anh lại không hề cảm thấy phiền ngược lại còn luôn chăm sóc cho cô. Cho nên ngoài bố mẹ ra thì Cố Thành chính là chỗ dựa duy nhất của cô. Năm nay cô thi đậu được Đại học Bắc Kinh cũng là nhờ anh kèm cặp cô.
Giản An An đứng trước cửa nhà anh gõ hai tiếng.
"Em đến đây làm gì?" Cố Thành ra mở cửa ngạc nhiên nhìn cô.
"Đưa canh cho anh." Nói rồi cô tự nhiên đi vào nhà.
Đi qua căn bếp thấy mẹ Cố Thành đang làm bánh cô đi đến cười nói.
"Bánh mới cô làm ạ."
"Tiểu An đấy à, lại đây nếm thử xem."
"Wow, ngon thật. Bánh cô làm là ngon nhất."
Cô mỉm cười nịnh nọt khiến mẹ của Cố Thành cười đến ngoắc cả miệng, vỗ nhẹ lên trán cô.
"Dẻo miệng. Hai đứa ở nhà chơi nhé mẹ đem đồ ăn sang cho bố."
"Vâng ạ." Cả hai đồng thanh đáp.
Bố của Cố Thành là công nhân trong xưởng gỗ, chú Cố hiện đang bị bệnh nặng phải nhập viện điều trị nên hầu hết thời gian của Cố Thành ngoài việc học ra anh còn đi làm bán thời gian rất nhiều nơi, khi rảnh lại vào giúp mẹ trông cửa hàng bánh ở góc phố nhỏ , có khi còn thức đêm thay mẹ chăm sóc bố. Chú Cố là kinh tế chính của gia đình nên vừa đổ bệnh mọi thứ Cố Thành đều phải gánh vác, đôi khi cô đem tiền dành dụm của mình cho anh lại bị anh từ chối nhận nên nhiều lần cô len lén bỏ nó vào ví của anh. Cố Thành là vậy lúc nào cũng muốn tự mình gánh vác hết mọi thứ.
"Em có muốn ăn một chút không?" Cố Thành đem canh trên tay cô múc vào bát.
"Không đâu, lúc nãy em ăn no rồi. Đúng rồi, anh vẫn chưa đưa quà cho em đấy."
Tay anh khựng lại một lúc rồi tiếp tục múc canh.
"Anh quên chuẩn bị quà cho em rồi." Anh lạnh nhạt trả lời.
Giản An An nhìn anh lạnh nhạt nhưng không hiểu lý do tại sao, Cố Thành là người kĩ tính sao anh có thể quên được.
"Anh Thành, anh giận em sao? Hôm nay anh không khỏe trong người sao?"
Vừa nói cô vừa đưa tay định áp lên trán anh lại bị anh tránh né, bàn tay cô hụt hẫng rồi rút về.
"Anh thấy hơi mệt, trễ rồi anh đưa em về nhà."
"Em..."
Cô chưa kịp dứt câu anh đã kéo cô ra ngoài, anh đi trước cô bước phía sau anh. Lúc này cô bất chợt nhớ đến lúc nhỏ anh vẫn thường theo sau cô như thế này, nhìn bóng lưng cô độc của anh không hiểu sao cô lại thấy đau lòng. Bàn tay nhỏ bất giác kéo góc áo của anh, không biết từ bao giờ nước mắt cô lại rơi.
Anh ngẩn người, lúng túng đưa tay lau nước mắt cho cô liên tục hỏi.
"Em sao vậy? Sao lại khóc? Anh..."
Cô đánh vào người anh từng cái, giọng nức nở oán trách anh.
"Sao anh lại phớt lờ em như vậy? Quà sinh nhật không có thì thôi, ngày cả pháo hoa một cây cũng không đốt cho em."
Anh bật cười, Giản An An đúng là biết cách hành hạ trái tim của anh. Muốn cách xa cô một chút lại bị sự đáng yêu của cô kéo về, khóc lóc đòi quà như thế này lần đầu tiên anh thấy.
"Được rồi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Anh trêu em thôi sao lại không có quà, mau nín đi."
Nghe anh dỗ cô nín khóc, ánh mắt mong chờ món quà nhìn anh. Anh lắc đầu đưa tay lấy trong túi quần một chiếc hộp màu trắng tinh xảo.
"Quà của em."
Cô bất ngờ với món quà của anh, mọi năm anh không tặng sách thì cũng là những món đồ mà cô thích. Cô chưa từng nói là thích dây chuyền...
Đây vốn là món quà anh dự định bày tỏ sau đó tặng cho cô, anh nghĩ là không có cơ hội tặng nó tính là ngày mai sẽ tặng cô món quà khác. Nhưng Giản An An như vậy anh không đành lòng.
"Cái này... đắt quá rồi."
"Quà sinh nhật cũng là quà mừng em đậu Đại học Bắc Kinh. Thích không?"
Cô cười là hình mặt trăng mà cô thích.
"Thích. Cảm ơn anh Thành!"
"Thích là được rồi, mau vào nhà đi." Anh xoa mái tóc mềm mại của cô mỉm cười.
"Còn pháo hoa của em?"
Anh gõ nhẹ lên trán cô, "Đừng được voi đòi tiên, nhanh vào nhà đi ngủ đi."
"Hôm nay anh không phải anh Thành của em rồi. Tạm biệt."
Anh đứng trước cửa nhà cô mỉm cười, anh muốn buông cũng không buông được.
#我親愛的媽媽和外婆#*
Câu chuyện chai bắp nổ "siêu to khổng lồ" trưa T2-16/8, má mượn của Đăng, lên khoe mình á. Đến chiều hôm sau - T3-17/8, ra ngoài, mình ghé mua cho má chai y chang của Đăng luôn rồi, má tha hồ thích, haha! À mà đến hôm qua - T4-18/8 còn chưa khui ra ăn thử nữa, hehe! [嘻嘻]
#Home Sweet Home#*
#Happy Everyday#*
#God Bles Us#*
#Mon, Aug 16, 2021#*
#Tue, Aug 17, 2021#*3:53pm
Câu chuyện chai bắp siêu to khổng lồ. [嘻嘻][耶]
Wonderful Time! [太阳][心]
#Thu, Aug 19, 2021#*
*4:09pm*Diary
***
Hihi, trưa nay 11:34am má lên, "khoe" chai bắp nổ "siêu to khổng lồ" bữa T4 tuần trước 11/8 má vào nhà bà Nội Ken Chíp chơi, thấy Ken khoe nè. Má nhắc cái chai đó suốt. Trưa nay thấy Đăng về khoe, má mượn đem lên khoe mình liền, còn hỏi chỗ mua rồi, nói mình hễ đi thì ghé mua nữa nè, hihi. [嘻嘻]
Đến tối Đăng về, má lại nhắc chai bắp tiếp. Hồi trưa má còn nói chụp cho má tấm hình với chai bắp nữa chứ, dễ thương hết sức. Thiệt là má thích lắm rồi, để mua cho má một chai mới được, haha! [嘻嘻]
Nay vẫn còn chè đậu đỏ ăn nè. Má nấu từ hôm kia - T7 - Thất Tịch 7/7 âm lịch, đến hôm qua CN-15/8, hôm nay T2-16/8, ăn liên tiếp 3 ngày chưa hết. Nay bỏ đá vào ăn, ngon ngon quá hehe! [嘻嘻]
Trưa với tối nay má cũng cho Ngoại ăn trễ. Ăn tối xong, Ngoại ngồi chơi, rồi má nói Ngoại đọc kinh, niệm "Nam Mô A Di Đà Phật" rồi cầu nguyện nè.
Love my home sweet home! [心][太阳]
#Mon, Aug 16, 2021#*
Wonderful Time! [可爱][鲜花]
*9:37pm*Diary
***
Chuyện hôm qua: Thất Tịch, có chè đậu đỏ má nấu. Nay vẫn còn, ăn tiếp. [嘻嘻][耶]
Nay trưa và chiều má đều để cho Ngoại ngủ đã giấc, tự tỉnh, rồi mới cho ăn trưa, ăn tối, vậy nên không có nghe Ngoại nói là chóng mặt nữa.
Nãy 8:35pm má nhờ cậu Đông thay bóng đèn ngủ cho Ngoại, xong cậu Đông đắp mền cho Ngoại ngủ. Ngoại hỏi ngủ mấy tiếng đến sáng, cậu Đông nói: "Có 3 tiếng à." Ngoại: "Vậy thì mừng quá!" Rồi, nhờ đó mà đang "ngáy o o" ở dưới kìa. [笑cry]
Lúc nghe cậu Đông nói có 3 tiếng thôi, là 8:45pm, má nhìn đồng hồ, nói: "Vậy là đến đúng 12h dậy." Má với mợ Thảo cười quá chừng, haha! [哈哈]
Nay 15/8, Sinh nhật mợ Thảo, Thục Đoan vào ngủ lại, chứ mấy bữa rồi "chia phe", chỉ có Đăng với ba mẹ bên này, Đoan bên Ngoại với dì Uyên. Nãy 8pm Đăng qua phòng, đưa mình dĩa bánh bông lan trứng muối, mà đang phân vân, chắc gạt chà bông đi rồi ăn miếng, hihi! [嘻嘻]
À, hôm qua đăng Nhật kí về chuyến cắt rau buổi sáng với Xíu nhiều quá, đến đoạn Nhật kí ở nhà với Ngoại và má, thì không đăng được nữa, nên giờ đăng cho cả hôm qua T7-14/8 và hôm nay nè, hihi! [笑而不语][耶]
Nay mình ăn trưa trễ, 1:35pm mới ăn - sau khi giặt xong thau đồ - lúc 12:25pm. Mayd giặt vẫn hư, tha hồ "vận động." [嘻嘻]
Nãy cậu Đông trấn an Ngoại, Ngoại vui vẻ, an tâm đi ngủ, hài, nhưng nên như vậy, để Ngoại khỏi thấp thỏm nữa. Nghe đâu mấy bữa trước, má kể, Đăng hỏi chuyện Nội, Nội nói ngủ một mình sợ ma, còn nói chuyện với mợ Kiều, Ngoại nói, "Ba tiếng thì được, 6 tiếng lâu quá." Đó, vậy nên từ 9h tối nay đến 7h sáng mai "chỉ có 3 tiếng" thôi nha. [嘻嘻][耶]
Nice time. Love my home sweet home! [太阳][心]
#Sun, Aug 15, 2021#*
*10:00pm*Diary
***
Hôm nay Thất Tịch, có chè đậu đỏ má nấu nè, ăn ngon ngon, hihi! [嘻嘻][耶]
Sáng nay đi nhổ bó xôi với Xíu, lại được "quà" mang về, má cũng đem chia một ít cho hàng xóm. [鲜花]
Má vẫn chăm Ngoại, cho Ngoại ăn như mọi bữa. Nay Ngoại ăn cháo bí đỏ với khoai lang. [可爱]
À, khoảng 3:37pm, má nhìn ra suối, thấy có ai quăng con gấu bông màu hồng ra suối, má nói: "Tội nghiệp, không chơi nữa thì đem cho người khác, không thì đem lên thùng rác mà quăng, có người lụm." Ừa, nhìn ra suối, tội bạn gấu bông hồng quá, mà sao xuống lụm bây giờ. Thương bé gấu bông hồng, hy vọng ở cuối nguồn suối, có người sẽ vớt em nha. [心]
...
Thương má, thương Ngoại! Love my home sweet home! [太开心][心]
#七夕快樂#*
#Sat, Aug 14, 2021#*
*10:58pm*Diary
***
Câu chuyện chai bắp nổ "siêu to khổng lồ" trưa T2-16/8, má mượn của Đăng, lên khoe mình á. Đến chiều hôm sau - T3-17/8, ra ngoài, mình ghé mua cho má chai y chang của Đăng luôn rồi, má tha hồ thích, haha! À mà đến hôm qua - T4-18/8 còn chưa khui ra ăn thử nữa, hehe! [嘻嘻]
#Home Sweet Home#*
#Happy Everyday#*
#God Bles Us#*
#Mon, Aug 16, 2021#*
#Tue, Aug 17, 2021#*3:53pm
Câu chuyện chai bắp siêu to khổng lồ. [嘻嘻][耶]
Wonderful Time! [太阳][心]
#Thu, Aug 19, 2021#*
*4:09pm*Diary
***
Hihi, trưa nay 11:34am má lên, "khoe" chai bắp nổ "siêu to khổng lồ" bữa T4 tuần trước 11/8 má vào nhà bà Nội Ken Chíp chơi, thấy Ken khoe nè. Má nhắc cái chai đó suốt. Trưa nay thấy Đăng về khoe, má mượn đem lên khoe mình liền, còn hỏi chỗ mua rồi, nói mình hễ đi thì ghé mua nữa nè, hihi. [嘻嘻]
Đến tối Đăng về, má lại nhắc chai bắp tiếp. Hồi trưa má còn nói chụp cho má tấm hình với chai bắp nữa chứ, dễ thương hết sức. Thiệt là má thích lắm rồi, để mua cho má một chai mới được, haha! [嘻嘻]
Nay vẫn còn chè đậu đỏ ăn nè. Má nấu từ hôm kia - T7 - Thất Tịch 7/7 âm lịch, đến hôm qua CN-15/8, hôm nay T2-16/8, ăn liên tiếp 3 ngày chưa hết. Nay bỏ đá vào ăn, ngon ngon quá hehe! [嘻嘻]
Trưa với tối nay má cũng cho Ngoại ăn trễ. Ăn tối xong, Ngoại ngồi chơi, rồi má nói Ngoại đọc kinh, niệm "Nam Mô A Di Đà Phật" rồi cầu nguyện nè.
Love my home sweet home! [心][太阳]
#Mon, Aug 16, 2021#*
Wonderful Time! [可爱][鲜花]
*9:37pm*Diary
***
Chuyện hôm qua: Thất Tịch, có chè đậu đỏ má nấu. Nay vẫn còn, ăn tiếp. [嘻嘻][耶]
Nay trưa và chiều má đều để cho Ngoại ngủ đã giấc, tự tỉnh, rồi mới cho ăn trưa, ăn tối, vậy nên không có nghe Ngoại nói là chóng mặt nữa.
Nãy 8:35pm má nhờ cậu Đông thay bóng đèn ngủ cho Ngoại, xong cậu Đông đắp mền cho Ngoại ngủ. Ngoại hỏi ngủ mấy tiếng đến sáng, cậu Đông nói: "Có 3 tiếng à." Ngoại: "Vậy thì mừng quá!" Rồi, nhờ đó mà đang "ngáy o o" ở dưới kìa. [笑cry]
Lúc nghe cậu Đông nói có 3 tiếng thôi, là 8:45pm, má nhìn đồng hồ, nói: "Vậy là đến đúng 12h dậy." Má với mợ Thảo cười quá chừng, haha! [哈哈]
Nay 15/8, Sinh nhật mợ Thảo, Thục Đoan vào ngủ lại, chứ mấy bữa rồi "chia phe", chỉ có Đăng với ba mẹ bên này, Đoan bên Ngoại với dì Uyên. Nãy 8pm Đăng qua phòng, đưa mình dĩa bánh bông lan trứng muối, mà đang phân vân, chắc gạt chà bông đi rồi ăn miếng, hihi! [嘻嘻]
À, hôm qua đăng Nhật kí về chuyến cắt rau buổi sáng với Xíu nhiều quá, đến đoạn Nhật kí ở nhà với Ngoại và má, thì không đăng được nữa, nên giờ đăng cho cả hôm qua T7-14/8 và hôm nay nè, hihi! [笑而不语][耶]
Nay mình ăn trưa trễ, 1:35pm mới ăn - sau khi giặt xong thau đồ - lúc 12:25pm. Mayd giặt vẫn hư, tha hồ "vận động." [嘻嘻]
Nãy cậu Đông trấn an Ngoại, Ngoại vui vẻ, an tâm đi ngủ, hài, nhưng nên như vậy, để Ngoại khỏi thấp thỏm nữa. Nghe đâu mấy bữa trước, má kể, Đăng hỏi chuyện Nội, Nội nói ngủ một mình sợ ma, còn nói chuyện với mợ Kiều, Ngoại nói, "Ba tiếng thì được, 6 tiếng lâu quá." Đó, vậy nên từ 9h tối nay đến 7h sáng mai "chỉ có 3 tiếng" thôi nha. [嘻嘻][耶]
Nice time. Love my home sweet home! [太阳][心]
#Sun, Aug 15, 2021#*
*10:00pm*Diary
***
Hôm nay Thất Tịch, có chè đậu đỏ má nấu nè, ăn ngon ngon, hihi! [嘻嘻][耶]
Sáng nay đi nhổ bó xôi với Xíu, lại được "quà" mang về, má cũng đem chia một ít cho hàng xóm. [鲜花]
Má vẫn chăm Ngoại, cho Ngoại ăn như mọi bữa. Nay Ngoại ăn cháo bí đỏ với khoai lang. [可爱]
À, khoảng 3:37pm, má nhìn ra suối, thấy có ai quăng con gấu bông màu hồng ra suối, má nói: "Tội nghiệp, không chơi nữa thì đem cho người khác, không thì đem lên thùng rác mà quăng, có người lụm." Ừa, nhìn ra suối, tội bạn gấu bông hồng quá, mà sao xuống lụm bây giờ. Thương bé gấu bông hồng, hy vọng ở cuối nguồn suối, có người sẽ vớt em nha. [心]
...
Thương má, thương Ngoại! Love my home sweet home! [太开心][心]
#七夕快樂#*
#Sat, Aug 14, 2021#*
*10:58pm*Diary
***
✋热门推荐