.GỬI BẠN, NGƯỜI "BÌNH THƯỜNG"
Trong một buổi hội thảo mình đã tham dự cách đây không lâu, anh Hoàng Lê Giang (người Việt Nam đầu tiên thám hiểm Bắc Cực) nói rằng, truyền thông đang kể cho chúng ta nghe quá nhiều câu chuyện về những người vĩ đại đến mức mọi người nghĩ nếu không vĩ đại, chúng ta sẽ chỉ là một kẻ thất bại.
Hồi năm mới vào lớp 10, mình đã bị mắc kẹt với suy nghĩ rằng nếu không vừa học giỏi vừa làm ngoại khóa đỉnh, mình sẽ là một kẻ thất bại. Nếu mình không giỏi đủ để IELTS 8 chấm trở lên và đạt học bổng từ 70-100% để đi du học, mình sẽ là kẻ thất bại. Và mình biết rằng ở ngoài kia, trong từng lớp học đều có một vài người là mình năm 14-15 tuổi, suy nghĩ rằng nếu người ta không nhìn mình với con mắt ngưỡng mộ, thì mình là một kẻ hoàn toàn không xứng đáng sống trong cõi đời này.
Báo chí không ngừng đưa tin về những chàng trai cô gái đậu đại học 30/30 chỉ bằng cách ôn luyện trong sách giáo khoa, về những người con miền núi được học bổng 100% vào Ivy League, báo chí và truyền thông không nói gì đến những con người bình thường, những con người hoàn thành chỉ tiêu đến mức vừa đủ và đang tự hỏi mình là ai giữa cuộc đời này.
Áp lực của việc là một người "bình thường" rất kinh khủng, mình biết, vì mình là một người bình thường và từng rất ghét sự bình thường của mình. Năm lớp 10, không dưới 10 lần mình muốn tự sát, chỉ vì mình quá bình thường. Chỉ vì mình chưa bao giờ được lên báo hay được nhìn với con mắt ngưỡng mộ.
Mình sẽ không kể các bạn về hành trình thay đổi từ một cô gái bình thường đến một người vĩ đại, bởi vì đến bây giờ mình vẫn chỉ là một con người bình thường. Mình không quyên góp được 5 tỉ cho đồng bào miền núi, mình không chinh phục Everest, mình cũng không đạt học bổng vào Harvard. Nhưng, mình hạnh phúc.
Chúng ta rất ít khi được nghe kể về sự hạnh phúc, cái chúng ta nghe được chỉ là hành trình đáng kinh ngạc của một cô gái GPA 4.0/4.0 đi vòng quanh thế giới, và điều đó khiến chúng ta không biết rằng để sống vui vẻ, chỉ cần tự làm mình hạnh phúc.
Vĩ đại và hạnh phúc không giống nhau, con người ta không cần phải vĩ đại mới có thể hạnh phúc. Hạnh phúc có khi chỉ là được vây quanh bởi bạn bè và uống ly Gong Cha giảm giá 20%, hạnh phúc có khi chỉ là đạt được điểm 3 trong bài kiểm tra Hóa khi mình nghĩ mình chỉ đạt điểm 2.
Hôm qua mình đã đọc lại những dòng viết của chính mình, tại page Hoài, hơn 1 năm về trước, và mình suýt khóc. Các bạn không ngừng hỏi tại sao mình có thể viết những câu chuyện từ ngày này qua tháng nọ mà không biết mệt mỏi. Đó là vì mình đang làm điều khiến mình hạnh phúc. Viết và được đọc. Được trải lòng. Được nhìn cuộc đời. Mình không vĩ đại, mình chỉ là một con người bình thường và từng rất muốn tự tử, điều khiến trang viết này từ chỉ có 69 người biết đến lúc được 1.890 lượt theo dõi, đó là vì mình đang làm điều khiến mình thấy vui. Và có thể nó không vĩ đại như cách truyền thông n ghĩ rằng chỉ có các page từ 1000k likes trở lên mới là thành công, nó cũng không ngăn mình viết và hạnh phúc vì những gì mình đạt được.
Thật ra truyền thông ít kể cho bạn nghe câu chuyện đằng sau những con người vĩ đại, anh Hoàng Lê Giang cũng từng là một người không biết cuộc đời mình đi về đâu và đi du lịch chỉ vì... thích. Bạn sẽ tự vĩ đại theo cách của bạn. Đừng cố gắng trở nên vĩ đại, đừng cố gắng nói chuyện như triết gia nếu bạn chưa từng đọc một cuốn sách nào ra trò hay cố gắng trở thành một người kun ngầu bằng cách hút thuốc hay nghe indie trong khi bạn không hề thích nó. Đừng, đừng và đừng.
Hãy là chính bạn. Hãy đi tìm thứ khiến bạn không tiếc mình bỏ mạng vì nó. Hãy cứ theo đuổi ước mơ thành bà nội trợ mặc kệ người khác nói là quyết định làm nội trợ sẽ chỉ khiến bạn thành kẻ thua cuộc trên đấu trường cuộc đời. Bởi vì bạn đang sống cho mình. Bởi vì một con người không có ước mơ như cây non mất nước.
Bạn không cần vĩ đại như cách truyền thông muốn bạn trở thành. Bởi vì chúng ta không bao giờ có thể vĩ đại nếu chúng ta chưa từng được hạnh phúc. Ai bảo rằng một người bình thường sẽ không đạt được ước mơ của mình? Ai bảo một người bình thường thì sẽ không hạnh phúc?
Mà thật ra, làm gì có ai là người bình thường trong xã hội này? Chúng ta vĩ đại theo cách của mình. Nhân vật siêu anh hùng trong bộ phim Megamind đã từ bỏ tất cả danh vọng, chỉ để có được một cuộc sống thật bình thường, được uống một cốc bia mà không bị làm phiền bởi trách nhiệm. Tại sao anh lại chọn điều đó? Vì trở thành người bình thường mới là khát khao của một siêu anh hùng. Chúng ta có thể chính là những con người vĩ đại trong con mắt những người chúng ta xem là vĩ đại. Vậy sao còn lăn tăn việc vĩ đại hay bình thường làm gì?
Hãy hạnh phúc.
Cap cre: Hoài.
P/s: Phượng ở đây nhưng mình chẳng biết mùa hè của mình ở nơi đâu! :(( Cầu 1 tháng hè để chuẩn bị tâm lý cho những tháng năm cuối cấp! Hichiccc~
Trong một buổi hội thảo mình đã tham dự cách đây không lâu, anh Hoàng Lê Giang (người Việt Nam đầu tiên thám hiểm Bắc Cực) nói rằng, truyền thông đang kể cho chúng ta nghe quá nhiều câu chuyện về những người vĩ đại đến mức mọi người nghĩ nếu không vĩ đại, chúng ta sẽ chỉ là một kẻ thất bại.
Hồi năm mới vào lớp 10, mình đã bị mắc kẹt với suy nghĩ rằng nếu không vừa học giỏi vừa làm ngoại khóa đỉnh, mình sẽ là một kẻ thất bại. Nếu mình không giỏi đủ để IELTS 8 chấm trở lên và đạt học bổng từ 70-100% để đi du học, mình sẽ là kẻ thất bại. Và mình biết rằng ở ngoài kia, trong từng lớp học đều có một vài người là mình năm 14-15 tuổi, suy nghĩ rằng nếu người ta không nhìn mình với con mắt ngưỡng mộ, thì mình là một kẻ hoàn toàn không xứng đáng sống trong cõi đời này.
Báo chí không ngừng đưa tin về những chàng trai cô gái đậu đại học 30/30 chỉ bằng cách ôn luyện trong sách giáo khoa, về những người con miền núi được học bổng 100% vào Ivy League, báo chí và truyền thông không nói gì đến những con người bình thường, những con người hoàn thành chỉ tiêu đến mức vừa đủ và đang tự hỏi mình là ai giữa cuộc đời này.
Áp lực của việc là một người "bình thường" rất kinh khủng, mình biết, vì mình là một người bình thường và từng rất ghét sự bình thường của mình. Năm lớp 10, không dưới 10 lần mình muốn tự sát, chỉ vì mình quá bình thường. Chỉ vì mình chưa bao giờ được lên báo hay được nhìn với con mắt ngưỡng mộ.
Mình sẽ không kể các bạn về hành trình thay đổi từ một cô gái bình thường đến một người vĩ đại, bởi vì đến bây giờ mình vẫn chỉ là một con người bình thường. Mình không quyên góp được 5 tỉ cho đồng bào miền núi, mình không chinh phục Everest, mình cũng không đạt học bổng vào Harvard. Nhưng, mình hạnh phúc.
Chúng ta rất ít khi được nghe kể về sự hạnh phúc, cái chúng ta nghe được chỉ là hành trình đáng kinh ngạc của một cô gái GPA 4.0/4.0 đi vòng quanh thế giới, và điều đó khiến chúng ta không biết rằng để sống vui vẻ, chỉ cần tự làm mình hạnh phúc.
Vĩ đại và hạnh phúc không giống nhau, con người ta không cần phải vĩ đại mới có thể hạnh phúc. Hạnh phúc có khi chỉ là được vây quanh bởi bạn bè và uống ly Gong Cha giảm giá 20%, hạnh phúc có khi chỉ là đạt được điểm 3 trong bài kiểm tra Hóa khi mình nghĩ mình chỉ đạt điểm 2.
Hôm qua mình đã đọc lại những dòng viết của chính mình, tại page Hoài, hơn 1 năm về trước, và mình suýt khóc. Các bạn không ngừng hỏi tại sao mình có thể viết những câu chuyện từ ngày này qua tháng nọ mà không biết mệt mỏi. Đó là vì mình đang làm điều khiến mình hạnh phúc. Viết và được đọc. Được trải lòng. Được nhìn cuộc đời. Mình không vĩ đại, mình chỉ là một con người bình thường và từng rất muốn tự tử, điều khiến trang viết này từ chỉ có 69 người biết đến lúc được 1.890 lượt theo dõi, đó là vì mình đang làm điều khiến mình thấy vui. Và có thể nó không vĩ đại như cách truyền thông n ghĩ rằng chỉ có các page từ 1000k likes trở lên mới là thành công, nó cũng không ngăn mình viết và hạnh phúc vì những gì mình đạt được.
Thật ra truyền thông ít kể cho bạn nghe câu chuyện đằng sau những con người vĩ đại, anh Hoàng Lê Giang cũng từng là một người không biết cuộc đời mình đi về đâu và đi du lịch chỉ vì... thích. Bạn sẽ tự vĩ đại theo cách của bạn. Đừng cố gắng trở nên vĩ đại, đừng cố gắng nói chuyện như triết gia nếu bạn chưa từng đọc một cuốn sách nào ra trò hay cố gắng trở thành một người kun ngầu bằng cách hút thuốc hay nghe indie trong khi bạn không hề thích nó. Đừng, đừng và đừng.
Hãy là chính bạn. Hãy đi tìm thứ khiến bạn không tiếc mình bỏ mạng vì nó. Hãy cứ theo đuổi ước mơ thành bà nội trợ mặc kệ người khác nói là quyết định làm nội trợ sẽ chỉ khiến bạn thành kẻ thua cuộc trên đấu trường cuộc đời. Bởi vì bạn đang sống cho mình. Bởi vì một con người không có ước mơ như cây non mất nước.
Bạn không cần vĩ đại như cách truyền thông muốn bạn trở thành. Bởi vì chúng ta không bao giờ có thể vĩ đại nếu chúng ta chưa từng được hạnh phúc. Ai bảo rằng một người bình thường sẽ không đạt được ước mơ của mình? Ai bảo một người bình thường thì sẽ không hạnh phúc?
Mà thật ra, làm gì có ai là người bình thường trong xã hội này? Chúng ta vĩ đại theo cách của mình. Nhân vật siêu anh hùng trong bộ phim Megamind đã từ bỏ tất cả danh vọng, chỉ để có được một cuộc sống thật bình thường, được uống một cốc bia mà không bị làm phiền bởi trách nhiệm. Tại sao anh lại chọn điều đó? Vì trở thành người bình thường mới là khát khao của một siêu anh hùng. Chúng ta có thể chính là những con người vĩ đại trong con mắt những người chúng ta xem là vĩ đại. Vậy sao còn lăn tăn việc vĩ đại hay bình thường làm gì?
Hãy hạnh phúc.
Cap cre: Hoài.
P/s: Phượng ở đây nhưng mình chẳng biết mùa hè của mình ở nơi đâu! :(( Cầu 1 tháng hè để chuẩn bị tâm lý cho những tháng năm cuối cấp! Hichiccc~
Thời gian gần đây, mình hay bất an, mình không rõ tại sao lại như vậy. Nó giống như việc bạn tưởng chừng bản thân biết rõ hiểu thấu rất nhiều việc nhưng cũng dường như bạn chẳng biết gì cả. Mọi thứ vừa rõ ràng cũng lại vừa mơ hồ. Cảm giác bất an mỗi ngày, mỗi ngày lớn lên thêm một chút trong tâm trí mình. Luôn tự nói với bản thân rằng là do mình nhạy cảm, là do mình nghĩ nhiều rồi. Nhưng, sự thật là nó cũng chẳng khiến mình khá hơn chút nào.
Thi thoảng mình hay bị như vậy, bỗng ở một giây phút nào đó giữa đường đời, có một loại xúc cảm khó gọi tên xâm chiếm lấy mình. Có lúc chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi vội tan. Cũng có lúc kéo dài đến vô tận tháng năm dài. Sự bất an này cũng vậy.
Chẳng biết là lần thứ bao nhiêu mình va phải nó. Xuất hiện không một lý do. Khiến mình mơ hồ suốt một đoạn thời gian. Và rồi một ngày đẹp trời sẽ biến mất. Nên mình thường lựa chọn không truy tìm nguyên nhân hay lý do của những xúc cảm lạ thường này. Mà mình lựa chọn hoà thuận và sống chung với nó, cho đến lúc nó muốn rời đi.
Và đi kèm với sự bất an có lẽ là khoảng thời gian mình nhạy cảm đến lạ. Bình thường đã là một kẻ hay nghĩ ngợi, vào những thời điểm như vậy thì mọi thứ dường như cứ thế over hơn rất rất nhiều. Mọi người xung quanh thường nói mình là một kẻ nhạy cảm đến đáng thương. Vì sao lại đáng thương?
Vì sự nhạy cảm của mình luôn khiến mình tự tổn thương bản thân, rất nhiều. Vì sự nhạy cảm của mình, khiến bản thân mình rơi vào cái hố sâu của stress không thể nào thoát ra được. Vì sự nhạy cảm của mình khiến mình chán ghét bản thân vô cùng.
Rất nhiều thời điểm, đứng trước vô số câu chuyện, mình luôn là người nhận ra vấn đề đầu tiên, chỉ là mình không chắc chắn về nó. Khi mọi người bảo rằng chỉ là do mình nhạy cảm, mình hoàn toàn, khẩn thiết mong cầu rằng thật sự chỉ là do mình nhạy cảm, chỉ là do mình suy nghĩ nhiều, tất cả là do mình, từ mình còn câu chuyện thật sự sẽ không đi theo hướng mà mình nghĩ.
Mình chẳng muốn bản thân nhạy cảm tí nào. Nó thật mệt. Nó khiến mình luôn phải một mình đối diện với những điều tồi tệ mơ hồ khi mà chưa một ai kịp nhận ra. Mình mệt mỏi. Thật sự rất mệt mỏi.
Mình luôn chán ghét việc phải nói với ai đó rằng mình không ổn tí nào cả. Mình chán ghét việc phải giải thích hay giải trình với bất kì ai về những việc mình làm. Mình là kẻ một khi đầu óc thanh thản thì sẽ không thể viết ra bất cứ một điều gì cả. Những ngày mình viết nhiều, đăng story thật nhiều, là những ngày mình cảm thấy bản thân mỏi mệt, cô đơn, trống rỗng và kiệt quệ. Chỉ có cách viết ra, chỉ có thể đem tất cả cảm xúc trong mình lúc ấy đặt vào từng con chữ thì mình mới nhẹ nhõm đi một chút ít nào đó.
Mình mệt quá.
Mình đau quá.
Mình chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Mình sẽ không từ bỏ bản thân đâu.
Nhưng mình cũng không muốn tiếp tục nữa.
Mình làm sao thế này.
Thi thoảng mình hay bị như vậy, bỗng ở một giây phút nào đó giữa đường đời, có một loại xúc cảm khó gọi tên xâm chiếm lấy mình. Có lúc chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi vội tan. Cũng có lúc kéo dài đến vô tận tháng năm dài. Sự bất an này cũng vậy.
Chẳng biết là lần thứ bao nhiêu mình va phải nó. Xuất hiện không một lý do. Khiến mình mơ hồ suốt một đoạn thời gian. Và rồi một ngày đẹp trời sẽ biến mất. Nên mình thường lựa chọn không truy tìm nguyên nhân hay lý do của những xúc cảm lạ thường này. Mà mình lựa chọn hoà thuận và sống chung với nó, cho đến lúc nó muốn rời đi.
Và đi kèm với sự bất an có lẽ là khoảng thời gian mình nhạy cảm đến lạ. Bình thường đã là một kẻ hay nghĩ ngợi, vào những thời điểm như vậy thì mọi thứ dường như cứ thế over hơn rất rất nhiều. Mọi người xung quanh thường nói mình là một kẻ nhạy cảm đến đáng thương. Vì sao lại đáng thương?
Vì sự nhạy cảm của mình luôn khiến mình tự tổn thương bản thân, rất nhiều. Vì sự nhạy cảm của mình, khiến bản thân mình rơi vào cái hố sâu của stress không thể nào thoát ra được. Vì sự nhạy cảm của mình khiến mình chán ghét bản thân vô cùng.
Rất nhiều thời điểm, đứng trước vô số câu chuyện, mình luôn là người nhận ra vấn đề đầu tiên, chỉ là mình không chắc chắn về nó. Khi mọi người bảo rằng chỉ là do mình nhạy cảm, mình hoàn toàn, khẩn thiết mong cầu rằng thật sự chỉ là do mình nhạy cảm, chỉ là do mình suy nghĩ nhiều, tất cả là do mình, từ mình còn câu chuyện thật sự sẽ không đi theo hướng mà mình nghĩ.
Mình chẳng muốn bản thân nhạy cảm tí nào. Nó thật mệt. Nó khiến mình luôn phải một mình đối diện với những điều tồi tệ mơ hồ khi mà chưa một ai kịp nhận ra. Mình mệt mỏi. Thật sự rất mệt mỏi.
Mình luôn chán ghét việc phải nói với ai đó rằng mình không ổn tí nào cả. Mình chán ghét việc phải giải thích hay giải trình với bất kì ai về những việc mình làm. Mình là kẻ một khi đầu óc thanh thản thì sẽ không thể viết ra bất cứ một điều gì cả. Những ngày mình viết nhiều, đăng story thật nhiều, là những ngày mình cảm thấy bản thân mỏi mệt, cô đơn, trống rỗng và kiệt quệ. Chỉ có cách viết ra, chỉ có thể đem tất cả cảm xúc trong mình lúc ấy đặt vào từng con chữ thì mình mới nhẹ nhõm đi một chút ít nào đó.
Mình mệt quá.
Mình đau quá.
Mình chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Mình sẽ không từ bỏ bản thân đâu.
Nhưng mình cũng không muốn tiếp tục nữa.
Mình làm sao thế này.
老爸的抱睡神曲“宾客斯的美酒”
罗马发音版
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
bin ku su no sa ke o to do ke ni yu ku yo
u mi ka ze kima ka se na mi ma ka se
shi o no mu ko u de yu u hi mo sa wa ngu
so ra nya wa wo ka ku to ri no u ta
sa yo na ra mi na to tsu mu gi no sa to yo
don to i cchyou u ta o fu na de no u ta
kin pa gin pa mo shi bu ki ni ka e te
o re ta chya yu ku zo u mi no ka ngi ri
bin ku su no sa ke o to do ke ni yu ku yo
wa re ra ka i zo ku u mi wa tte ku
na mi wo ma ku ra ni ne ngu ra wa fu ne yo
no ni wa ta ni ke ta te ru wa do ku ro
a ra shi nga ki ta zo sen ri no so ra ni
na mi nga o do ru yo do ra mu na ra se
o ku byou ka se ni fu ka re rya sa i go
a su no a sa hi ga na i jya na i shi
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
bin ku su no sa ke o to do ke ni yu ku yo
kyou ka a su ka to yo yi no yu me
te wo fu ru ka nge ni mo u a e na yi yo
na ni wo ku yo ku yo ku a su mo tsu ku yo
bin ku su no sa ke o to do ke ni yu ku yo
don to i cchyou uta o u na ba no u ta
do u se da re de mo i tsu ka wa no ne yo
ha te na shi a te na shi wa ra i ba na shi
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
日文(文字版)
ビンクスの酒
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
港の歌
ビンクスの酒を 届けにゆくよ
海风 気まかせ 波まかせ
潮の向こうで 夕日も騒ぐ
空にゃ 轮をかく鸟の歌
船出の歌
さよなら港 つむぎの里よ
ドンと一丁呗お 船出の歌
金波银波も しぶきにかえて
おれ达ゃゆくぞ 海の限り
海の歌
ビンクスの酒を 届けにゆくよ
我ら海贼 海割ってく
波を枕に 寝ぐらは船よ
帆に旗に 蹴立てるはドクロ
岚の歌
岚がきたぞ 千里の空に
波がおどるよ ドラムならせ
おくびょう风に 吹かれりゃ最後
明日の朝日が ないじゃなし
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
别れの歌
ビンクスの酒を 届けにゆくよ
今日か明日かと宵の梦
手をふる影に もう会えないよ
何をくよくよ 明日も月夜
行く船の歌
ビンクスの酒を 届けにゆくよ
ドンと一丁呗お 海の歌
どうせ谁でも いつかはホネよ
果てなし あてなし 笑い话
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
日文(假名版)
ビンクスのさけ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ビンクスのさけをとどけにゆくよ
うみかぜ きまかせ なみまかせ
しおのむこうで ゆうひもさわぐ
そらにゃ わをかくとりのうた
さよならみなと つむぎのさとよ
ドンといっちょううたお ふなでのうた
きんぱぎんぱも しぶきにかえて
おれたちゃゆくぞ うみのかぎり
ビンクスのさけをとどけにゆくよ
われらかいぞく うみわってく
なみをまくらに ねぐらはふねよ
ほにはたに けたてるはドクロ
あらしがきたぞ せんりのそらに
なみがおどるよ ドラムならせ
おくびょうかぜに ふかれりゃさいご
あすのあさひが ないじゃなし
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ビンクスのさけをとどけにゆくよ
きょうかあすかと よいのゆめ
てをふるかげに もうあえないよ
なにをくよくよ あすもつきよ
ビンクスのさけをとどけにゆくよ
ドンといっちょううたお うなばのうた
どうせだれでも いつかはホネよ
はてなし あてなし わらいばなし
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
汉译版本一
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
将宾克斯的酒 送到你身旁
像海风随心所欲 乘风破浪
在海的彼岸
夕阳也喧闹
鸟儿的歌声
在空中画出圆圈
再见了港湾 丝绸之乡
来唱首歌吧 出航之歌
金波银浪 也化作水花激荡
我们离去 只因海洋
将宾克斯的酒 送到你身旁
我们海贼 劈开海浪
枕着波涛 家就在船上
骷髅帆骷髅旗 迎风飞扬
无垠的天空下 狂风大作
波浪起舞 鼓声阵阵
心惊胆颤 就会完蛋
并非没有 明日的朝阳
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
将宾克斯的酒 送到你身旁
日复一日 在梦中的黄昏
再也见不到那挥手告别的身影
为何愁眉不展
明晚月光依旧
将宾克斯的酒 送到你身旁
来唱首歌吧 大海之歌
不管是谁 终归枯骨
永无止境 永无目的 只是笑谈
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
罗马发音版
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
bin ku su no sa ke o to do ke ni yu ku yo
u mi ka ze kima ka se na mi ma ka se
shi o no mu ko u de yu u hi mo sa wa ngu
so ra nya wa wo ka ku to ri no u ta
sa yo na ra mi na to tsu mu gi no sa to yo
don to i cchyou u ta o fu na de no u ta
kin pa gin pa mo shi bu ki ni ka e te
o re ta chya yu ku zo u mi no ka ngi ri
bin ku su no sa ke o to do ke ni yu ku yo
wa re ra ka i zo ku u mi wa tte ku
na mi wo ma ku ra ni ne ngu ra wa fu ne yo
no ni wa ta ni ke ta te ru wa do ku ro
a ra shi nga ki ta zo sen ri no so ra ni
na mi nga o do ru yo do ra mu na ra se
o ku byou ka se ni fu ka re rya sa i go
a su no a sa hi ga na i jya na i shi
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
bin ku su no sa ke o to do ke ni yu ku yo
kyou ka a su ka to yo yi no yu me
te wo fu ru ka nge ni mo u a e na yi yo
na ni wo ku yo ku yo ku a su mo tsu ku yo
bin ku su no sa ke o to do ke ni yu ku yo
don to i cchyou uta o u na ba no u ta
do u se da re de mo i tsu ka wa no ne yo
ha te na shi a te na shi wa ra i ba na shi
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
yohohoho yohohoho
日文(文字版)
ビンクスの酒
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
港の歌
ビンクスの酒を 届けにゆくよ
海风 気まかせ 波まかせ
潮の向こうで 夕日も騒ぐ
空にゃ 轮をかく鸟の歌
船出の歌
さよなら港 つむぎの里よ
ドンと一丁呗お 船出の歌
金波银波も しぶきにかえて
おれ达ゃゆくぞ 海の限り
海の歌
ビンクスの酒を 届けにゆくよ
我ら海贼 海割ってく
波を枕に 寝ぐらは船よ
帆に旗に 蹴立てるはドクロ
岚の歌
岚がきたぞ 千里の空に
波がおどるよ ドラムならせ
おくびょう风に 吹かれりゃ最後
明日の朝日が ないじゃなし
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
别れの歌
ビンクスの酒を 届けにゆくよ
今日か明日かと宵の梦
手をふる影に もう会えないよ
何をくよくよ 明日も月夜
行く船の歌
ビンクスの酒を 届けにゆくよ
ドンと一丁呗お 海の歌
どうせ谁でも いつかはホネよ
果てなし あてなし 笑い话
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
日文(假名版)
ビンクスのさけ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ビンクスのさけをとどけにゆくよ
うみかぜ きまかせ なみまかせ
しおのむこうで ゆうひもさわぐ
そらにゃ わをかくとりのうた
さよならみなと つむぎのさとよ
ドンといっちょううたお ふなでのうた
きんぱぎんぱも しぶきにかえて
おれたちゃゆくぞ うみのかぎり
ビンクスのさけをとどけにゆくよ
われらかいぞく うみわってく
なみをまくらに ねぐらはふねよ
ほにはたに けたてるはドクロ
あらしがきたぞ せんりのそらに
なみがおどるよ ドラムならせ
おくびょうかぜに ふかれりゃさいご
あすのあさひが ないじゃなし
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ビンクスのさけをとどけにゆくよ
きょうかあすかと よいのゆめ
てをふるかげに もうあえないよ
なにをくよくよ あすもつきよ
ビンクスのさけをとどけにゆくよ
ドンといっちょううたお うなばのうた
どうせだれでも いつかはホネよ
はてなし あてなし わらいばなし
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
ヨホホホ ヨホホホ
汉译版本一
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
将宾克斯的酒 送到你身旁
像海风随心所欲 乘风破浪
在海的彼岸
夕阳也喧闹
鸟儿的歌声
在空中画出圆圈
再见了港湾 丝绸之乡
来唱首歌吧 出航之歌
金波银浪 也化作水花激荡
我们离去 只因海洋
将宾克斯的酒 送到你身旁
我们海贼 劈开海浪
枕着波涛 家就在船上
骷髅帆骷髅旗 迎风飞扬
无垠的天空下 狂风大作
波浪起舞 鼓声阵阵
心惊胆颤 就会完蛋
并非没有 明日的朝阳
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
将宾克斯的酒 送到你身旁
日复一日 在梦中的黄昏
再也见不到那挥手告别的身影
为何愁眉不展
明晚月光依旧
将宾克斯的酒 送到你身旁
来唱首歌吧 大海之歌
不管是谁 终归枯骨
永无止境 永无目的 只是笑谈
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
呦嚯嚯嚯 呦嚯嚯嚯
✋热门推荐