Trước đây, tôi từng cho rằng, cảm giác an toàn chính là một lời hứa hẹn, là bàn tay nắm chặt lúc băng qua đường, là những lời nói đầy ấm áp. Nhưng hiện giờ, có thể cho tôi cảm giác an toàn chỉ đơn giản là ánh dương rực rỡ, là đèn xanh cho người băng qua đường, là điện thoại được sạc đầy pin, là trong túi luôn có tiền và chìa khóa và đồ ăn đồ ăn và đồ ăn.
Tôi có đủ khả năng để mua một món quà nhỏ cho ai đó. Một món quà rẻ hơn rất nhiêu so với số tiền mà tôi tự mang đến niềm vui cho mình. Nhưng tôi ghét nó là nghĩa vụ. Và lại càng ghét hơn chỉ vì ko mua quà mà tôi nhận được thái độ đó. Ước gì tôi có thể nói với bọn họ "hãy lịch sự trong cách cư xử. Tôi ko có nghĩa vụ đó với bạn"
"E cách Anh ở một nơi rất xa�
� Chỉ biết nhìn Anh cười, khóc,vui
Cùng Anh wa màn hình nhỏ �
� Em chỉ mún gặp được Anh một lần
Dù cách biển người mịt mờ �
�Xin Anh nhất định phải chờ em"�
/-heart Iu a Vương Tuấn Khải /-heart[挤眼] https://t.cn/RNqZ6CK
� Chỉ biết nhìn Anh cười, khóc,vui
Cùng Anh wa màn hình nhỏ �
� Em chỉ mún gặp được Anh một lần
Dù cách biển người mịt mờ �
�Xin Anh nhất định phải chờ em"�
/-heart Iu a Vương Tuấn Khải /-heart[挤眼] https://t.cn/RNqZ6CK
✋热门推荐