Ru Lại Tháng 10
Tháng muời da diết lên khơi
Lập đông tình cũng ngủ vùi nhớ quên…
Tôi hoài tìm lại cái tên
Nghe đau đáu cũ bật lên tiếng buồn…
Gửi sầu theo gió ngàn phuơng
Mây qua đỉnh nhớ cõng thuơng dãi dầu…
Tơ trời giăng sợi mưa mau
Trang thơ tôi viết uớt nhàu đuờng xa….
st
Tháng muời da diết lên khơi
Lập đông tình cũng ngủ vùi nhớ quên…
Tôi hoài tìm lại cái tên
Nghe đau đáu cũ bật lên tiếng buồn…
Gửi sầu theo gió ngàn phuơng
Mây qua đỉnh nhớ cõng thuơng dãi dầu…
Tơ trời giăng sợi mưa mau
Trang thơ tôi viết uớt nhàu đuờng xa….
st
Có những ngày như ngày hôm nay.
Là những ngày như thế, ta còn chẳng biết mình đang vui hay buồn; mệt mỏi, áp lực, cô đơn...mọi thứ cứ vây quanh khiến ta không tìm thấy lối thoát cho cuộc đời mình. Là cảm giác muốn hét lên, muốn nói ra hết cho thỏa nỗi lòng, muốn khóc thật to để mọi người biết ta chỉ là một đứa trẻ yếu đuối đến ngây dại. Nhưng rồi ta cũng chẳng biết làm gì ngoài im lặng, bởi lẽ ta biết nói ra cũng chẳng ai hiểu được ta, thay vào đó chỉ là sự thương hại mà thôi. Vậy là ta lại như thế, một mình gồng ghếnh, một mình gặm nhấm hết tất cả mọi thứ.Hôm nay ta gặp một số chuyện không vui, ta muốn được nói ra nhưng rồi ta lại âm thầm chịu đựng. Bỗng nhiên, ta thấy mình thật nhỏ bé như hạt cát ngoài sa mạc kia chẳng biết gió sẽ thôi bay khi nào. Ta nhớ đến câu nói ta đã nghe và có lẽ nó đúng với lúc này: "Những lúc trượt dài thế này mới thấy rằng mình thật sự cần một người ở bên cạnh. Người đó bảo dừng lại đi, mình sẽ dừng lại, người đó bảo em đừng uống rượu nữa, sẽ không uống, người đó bảo đừng buồn nữa, sẽ không buồn. Nhưng làm gì có ai ở bên cạnh mình đâu!". Đúng vậy, giá mà lúc này có thể ôm ai và khóc, những có lẽ ước mơ này xa vời quá, ta chỉ cần có một ai đó nói với ta rằng: "Đừng buồn nữa, rồi sẽ ổn thôi".Bây giờ ta mới thấy mình thật sự cô đơn, cô đơn đến nỗi chẳng có một ai bên mình và bản thân ta bây giờ sống như một kẻ bất cần, không mục đích, chẳng ước mơ. Không phải ta không có gia đình, không có bạn bè, nhưng khi ta trưởng thành có những lúc ta không muốn đem muộn phiền của mình trút lên những người ta thương bởi lẽ họ cũng đã bận rộn với những nỗi niềm riêng của họ rồi.Ta lại muốn quay về tuổi thơ, có lẽ đó là quảng thời gian đẹp nhất, ta chỉ là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, sống hồn nhiên, vô tư chứ không như bây giờ phải bon chen với đời, sống với những lo lắng, suy nghĩ về tương lai phía trước.Giá như bây giờ có thể bỏ hết mà đi đâu đó thật xa nơi đây, sống một cuộc sống tầm thường, không bon chen, không toan tính, ta sẽ đi đến những nơi ta thích, làm những việc từ trước đến nay ta chưa làm được...giá mà...những trên đời này làm gì có "giá mà" đúng không? Ta vẫn phải trở về cuộc sống của mình. Có va vấp, có đổ vỡ thì mới trưởng thành, rồi một ngày nào đó ta sẽ không còn cô đơn, sẽ thật thành công, nhất định phải như thế. Và hãy nhớ rằng: "Chúng ta không cô độc, hãy tin vào điều đó, rồi cuộc sống sẽ tươi xanh lên thôi"
Là những ngày như thế, ta còn chẳng biết mình đang vui hay buồn; mệt mỏi, áp lực, cô đơn...mọi thứ cứ vây quanh khiến ta không tìm thấy lối thoát cho cuộc đời mình. Là cảm giác muốn hét lên, muốn nói ra hết cho thỏa nỗi lòng, muốn khóc thật to để mọi người biết ta chỉ là một đứa trẻ yếu đuối đến ngây dại. Nhưng rồi ta cũng chẳng biết làm gì ngoài im lặng, bởi lẽ ta biết nói ra cũng chẳng ai hiểu được ta, thay vào đó chỉ là sự thương hại mà thôi. Vậy là ta lại như thế, một mình gồng ghếnh, một mình gặm nhấm hết tất cả mọi thứ.Hôm nay ta gặp một số chuyện không vui, ta muốn được nói ra nhưng rồi ta lại âm thầm chịu đựng. Bỗng nhiên, ta thấy mình thật nhỏ bé như hạt cát ngoài sa mạc kia chẳng biết gió sẽ thôi bay khi nào. Ta nhớ đến câu nói ta đã nghe và có lẽ nó đúng với lúc này: "Những lúc trượt dài thế này mới thấy rằng mình thật sự cần một người ở bên cạnh. Người đó bảo dừng lại đi, mình sẽ dừng lại, người đó bảo em đừng uống rượu nữa, sẽ không uống, người đó bảo đừng buồn nữa, sẽ không buồn. Nhưng làm gì có ai ở bên cạnh mình đâu!". Đúng vậy, giá mà lúc này có thể ôm ai và khóc, những có lẽ ước mơ này xa vời quá, ta chỉ cần có một ai đó nói với ta rằng: "Đừng buồn nữa, rồi sẽ ổn thôi".Bây giờ ta mới thấy mình thật sự cô đơn, cô đơn đến nỗi chẳng có một ai bên mình và bản thân ta bây giờ sống như một kẻ bất cần, không mục đích, chẳng ước mơ. Không phải ta không có gia đình, không có bạn bè, nhưng khi ta trưởng thành có những lúc ta không muốn đem muộn phiền của mình trút lên những người ta thương bởi lẽ họ cũng đã bận rộn với những nỗi niềm riêng của họ rồi.Ta lại muốn quay về tuổi thơ, có lẽ đó là quảng thời gian đẹp nhất, ta chỉ là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, sống hồn nhiên, vô tư chứ không như bây giờ phải bon chen với đời, sống với những lo lắng, suy nghĩ về tương lai phía trước.Giá như bây giờ có thể bỏ hết mà đi đâu đó thật xa nơi đây, sống một cuộc sống tầm thường, không bon chen, không toan tính, ta sẽ đi đến những nơi ta thích, làm những việc từ trước đến nay ta chưa làm được...giá mà...những trên đời này làm gì có "giá mà" đúng không? Ta vẫn phải trở về cuộc sống của mình. Có va vấp, có đổ vỡ thì mới trưởng thành, rồi một ngày nào đó ta sẽ không còn cô đơn, sẽ thật thành công, nhất định phải như thế. Và hãy nhớ rằng: "Chúng ta không cô độc, hãy tin vào điều đó, rồi cuộc sống sẽ tươi xanh lên thôi"
Các sự kiện của Reunion với trường hợp Tổ chức Đen [2] mở ra khả năng rằng lý do họ biết nhau rất tốt bởi vì Gin và Shiho có một mối quan hệ lẫn nhau lãng mạn. Trong giấc mơ của Haibara, Gin miêu tả cuộc họp của họ như là một cuộc hội ngộ: "Đây là sự kết thúc của môn thể thao bừa bãi của bạn ... Bây giờ, thức dậy từ giấc mơ của bạn ... Chúng ta không nên ăn mừng cuộc đoàn tụ của chúng tôi bằng màu đỏ yêu thích của bạn ... đúng , Sherry? " [3] Haibara hét lên không bình thường "Đừng chạm vào tôi!" [4] khi Ayumi đặt tay lên tay Haibara, làm cô nhớ lại ước mơ của cô. Sau đó, cuộc sống thực Gin nghĩ về cô ấy trần truồng, mong được cuộc gặp gỡ của họ với nhau. Các trường hợp sau đó, trong trường hợp Mystery Train, anh lại làm như vậy. [5]
Hơn nữa, khi cả hai gặp nhau trên mái nhà của Haido City Hotel, có nhiều cuộc trao đổi gợi ý hơn. Gin đã cố tình chọn không làm công việc của mình theo cách hiệu quả nhất - lấy Shiho vào ống khói - nhưng thay vào đó lại chọn để làm một ngoại lệ đặc biệt cho cô ấy bằng cách đợi cô trên mái nhà tuyết vì giết cô ấy sẽ có, diễn tả, đẹp hơn . [6] Cô thậm chí còn tham gia diễn xuất bằng cách cám ơn anh, mặc dù châm chọc, vì "chờ cô trong cái lạnh" [7]; Shiho dường như cố ý ám chỉ đến kịch bản khuôn mẫu của một người yêu chờ đợi một người khác trong khí hậu nghèo nàn. Gin cũng bình luận về việc cô che giấu, mặc đồng phục và kính, không phù hợp với cô, điều này mang ý nghĩa rằng anh nghĩ rằng có một số bộ trang phục khác phù hợp hơn. [7]
Ông cũng có vẻ như thể hiện một số loại ghen tuông hơn Shiho đã nhận được sự giúp đỡ từ một 'người đàn ông'.
Hơn nữa, khi cả hai gặp nhau trên mái nhà của Haido City Hotel, có nhiều cuộc trao đổi gợi ý hơn. Gin đã cố tình chọn không làm công việc của mình theo cách hiệu quả nhất - lấy Shiho vào ống khói - nhưng thay vào đó lại chọn để làm một ngoại lệ đặc biệt cho cô ấy bằng cách đợi cô trên mái nhà tuyết vì giết cô ấy sẽ có, diễn tả, đẹp hơn . [6] Cô thậm chí còn tham gia diễn xuất bằng cách cám ơn anh, mặc dù châm chọc, vì "chờ cô trong cái lạnh" [7]; Shiho dường như cố ý ám chỉ đến kịch bản khuôn mẫu của một người yêu chờ đợi một người khác trong khí hậu nghèo nàn. Gin cũng bình luận về việc cô che giấu, mặc đồng phục và kính, không phù hợp với cô, điều này mang ý nghĩa rằng anh nghĩ rằng có một số bộ trang phục khác phù hợp hơn. [7]
Ông cũng có vẻ như thể hiện một số loại ghen tuông hơn Shiho đã nhận được sự giúp đỡ từ một 'người đàn ông'.
✋热门推荐