#我親愛的媽媽和外婆#*
Chuyện hôm qua: Thất Tịch, có chè đậu đỏ má nấu. Nay vẫn còn, ăn tiếp. [嘻嘻][耶]
Nay trưa và chiều má đều để cho Ngoại ngủ đã giấc, tự tỉnh, rồi mới cho ăn trưa, ăn tối, vậy nên không có nghe Ngoại nói là chóng mặt nữa.
Nãy 8:35pm má nhờ cậu Đông thay bóng đèn ngủ cho Ngoại, xong cậu Đông đắp mền cho Ngoại ngủ. Ngoại hỏi ngủ mấy tiếng đến sáng, cậu Đông nói: "Có 3 tiếng à." Ngoại: "Vậy thì mừng quá!" Rồi, nhờ đó mà đang "ngáy o o" ở dưới kìa. [笑cry]
Lúc nghe cậu Đông nói có 3 tiếng thôi, là 8:45pm, má nhìn đồng hồ, nói: "Vậy là đến đúng 12h dậy." Má với mợ Thảo cười quá chừng, haha! [哈哈]
Nay 15/8, Sinh nhật mợ Thảo, Thục Đoan vào ngủ lại, chứ mấy bữa rồi "chia phe", chỉ có Đăng với ba mẹ bên này, Đoan bên Ngoại với dì Uyên. Nãy 8pm Đăng qua phòng, đưa mình dĩa bánh bông lan trứng muối, mà đang phân vân, chắc gạt chà bông đi rồi ăn miếng, hihi! [嘻嘻]
À, hôm qua đăng Nhật kí về chuyến cắt rau buổi sáng với Xíu nhiều quá, đến đoạn Nhật kí ở nhà với Ngoại và má, thì không đăng được nữa, nên giờ đăng cho cả hôm qua T7-14/8 và hôm nay nè, hihi! [笑而不语][耶]
Nay mình ăn trưa trễ, 1:35pm mới ăn - sau khi giặt xong thau đồ - lúc 12:25pm. Mayd giặt vẫn hư, tha hồ "vận động." [嘻嘻]
Nãy cậu Đông trấn an Ngoại, Ngoại vui vẻ, an tâm đi ngủ, hài, nhưng nên như vậy, để Ngoại khỏi thấp thỏm nữa. Nghe đâu mấy bữa trước, má kể, Đăng hỏi chuyện Nội, Nội nói ngủ một mình sợ ma, còn nói chuyện với mợ Kiều, Ngoại nói, "Ba tiếng thì được, 6 tiếng lâu quá." Đó, vậy nên từ 9h tối nay đến 7h sáng mai "chỉ có 3 tiếng" thôi nha. [嘻嘻][耶]
Nice time. Love my home sweet home! [太阳][心]
#Home Sweet Home#*
#Happy Everyday#*
#God Bles Us#*
#Sat, Aug 14, 2021#*
#Sun, Aug 15, 2021#*9:48am
Sáng 9:46am má lên, đưa mình lọ Collagen mới. [嘻嘻][耶]
Wonderful Time! [太阳][心]
*10:00pm*Diary
***
Hôm nay Thất Tịch, có chè đậu đỏ má nấu nè, ăn ngon ngon, hihi! [嘻嘻][耶]
Sáng nay đi nhổ bó xôi với Xíu, lại được "quà" mang về, má cũng đem chia một ít cho hàng xóm. [鲜花]
Má vẫn chăm Ngoại, cho Ngoại ăn như mọi bữa. Nay Ngoại ăn cháo bí đỏ với khoai lang. [可爱]
À, khoảng 3:37pm, má nhìn ra suối, thấy có ai quăng con gấu bông màu hồng ra suối, má nói: "Tội nghiệp, không chơi nữa thì đem cho người khác, không thì đem lên thùng rác mà quăng, có người lụm." Ừa, nhìn ra suối, tội bạn gấu bông hồng quá, mà sao xuống lụm bây giờ. Thương bé gấu bông hồng, hy vọng ở cuối nguồn suối, có người sẽ vớt em nha. [心]
Nãy ngủ trễ, đến 8:35pm má lên gác, lại kể chuyện Ngoại lúc tối. Rồi mình xuống nhà, đi toilet, 9:55pm ra, má lại canh, xuống, kể chuyện Ngoại tiếp. Má hài quá đi, hihi! [嘻嘻]
Thương má, thương Ngoại! Love my home sweet home! [太开心][心]
#七夕快樂#*
#God Bles Us#*
#Sat, Aug 14, 2021#*
Wonderful Time! [太阳][心]
*10:58pm*Diary
***
Chuyện hôm qua: Thất Tịch, có chè đậu đỏ má nấu. Nay vẫn còn, ăn tiếp. [嘻嘻][耶]
Nay trưa và chiều má đều để cho Ngoại ngủ đã giấc, tự tỉnh, rồi mới cho ăn trưa, ăn tối, vậy nên không có nghe Ngoại nói là chóng mặt nữa.
Nãy 8:35pm má nhờ cậu Đông thay bóng đèn ngủ cho Ngoại, xong cậu Đông đắp mền cho Ngoại ngủ. Ngoại hỏi ngủ mấy tiếng đến sáng, cậu Đông nói: "Có 3 tiếng à." Ngoại: "Vậy thì mừng quá!" Rồi, nhờ đó mà đang "ngáy o o" ở dưới kìa. [笑cry]
Lúc nghe cậu Đông nói có 3 tiếng thôi, là 8:45pm, má nhìn đồng hồ, nói: "Vậy là đến đúng 12h dậy." Má với mợ Thảo cười quá chừng, haha! [哈哈]
Nay 15/8, Sinh nhật mợ Thảo, Thục Đoan vào ngủ lại, chứ mấy bữa rồi "chia phe", chỉ có Đăng với ba mẹ bên này, Đoan bên Ngoại với dì Uyên. Nãy 8pm Đăng qua phòng, đưa mình dĩa bánh bông lan trứng muối, mà đang phân vân, chắc gạt chà bông đi rồi ăn miếng, hihi! [嘻嘻]
À, hôm qua đăng Nhật kí về chuyến cắt rau buổi sáng với Xíu nhiều quá, đến đoạn Nhật kí ở nhà với Ngoại và má, thì không đăng được nữa, nên giờ đăng cho cả hôm qua T7-14/8 và hôm nay nè, hihi! [笑而不语][耶]
Nay mình ăn trưa trễ, 1:35pm mới ăn - sau khi giặt xong thau đồ - lúc 12:25pm. Mayd giặt vẫn hư, tha hồ "vận động." [嘻嘻]
Nãy cậu Đông trấn an Ngoại, Ngoại vui vẻ, an tâm đi ngủ, hài, nhưng nên như vậy, để Ngoại khỏi thấp thỏm nữa. Nghe đâu mấy bữa trước, má kể, Đăng hỏi chuyện Nội, Nội nói ngủ một mình sợ ma, còn nói chuyện với mợ Kiều, Ngoại nói, "Ba tiếng thì được, 6 tiếng lâu quá." Đó, vậy nên từ 9h tối nay đến 7h sáng mai "chỉ có 3 tiếng" thôi nha. [嘻嘻][耶]
Nice time. Love my home sweet home! [太阳][心]
#Home Sweet Home#*
#Happy Everyday#*
#God Bles Us#*
#Sat, Aug 14, 2021#*
#Sun, Aug 15, 2021#*9:48am
Sáng 9:46am má lên, đưa mình lọ Collagen mới. [嘻嘻][耶]
Wonderful Time! [太阳][心]
*10:00pm*Diary
***
Hôm nay Thất Tịch, có chè đậu đỏ má nấu nè, ăn ngon ngon, hihi! [嘻嘻][耶]
Sáng nay đi nhổ bó xôi với Xíu, lại được "quà" mang về, má cũng đem chia một ít cho hàng xóm. [鲜花]
Má vẫn chăm Ngoại, cho Ngoại ăn như mọi bữa. Nay Ngoại ăn cháo bí đỏ với khoai lang. [可爱]
À, khoảng 3:37pm, má nhìn ra suối, thấy có ai quăng con gấu bông màu hồng ra suối, má nói: "Tội nghiệp, không chơi nữa thì đem cho người khác, không thì đem lên thùng rác mà quăng, có người lụm." Ừa, nhìn ra suối, tội bạn gấu bông hồng quá, mà sao xuống lụm bây giờ. Thương bé gấu bông hồng, hy vọng ở cuối nguồn suối, có người sẽ vớt em nha. [心]
Nãy ngủ trễ, đến 8:35pm má lên gác, lại kể chuyện Ngoại lúc tối. Rồi mình xuống nhà, đi toilet, 9:55pm ra, má lại canh, xuống, kể chuyện Ngoại tiếp. Má hài quá đi, hihi! [嘻嘻]
Thương má, thương Ngoại! Love my home sweet home! [太开心][心]
#七夕快樂#*
#God Bles Us#*
#Sat, Aug 14, 2021#*
Wonderful Time! [太阳][心]
*10:58pm*Diary
***
Mẹ nói: “Cây chổi lông gà gì kì vậy? Mày mua quét gì?”
Con nhỏ em quen, hay bán đồ mô phỏng kỷ vật của các bậc tiền nhân bên đó thì nói: “chị lấy luôn đi, em để rẻ trăm mấy thôi!”
Ũa cái gì dị bây? Cây quạt lông của Khổng Minh Gia Cát Lượng, Ngoạ Long tiên suynh, 1 bậc trượng phu tài ba xuất chúng, danh tiếng lẫy lừng, cả đời binh nghiệp hiển hách, trên thông thiên văn, dưới thạo địa lý, giữa thấu nhân tâm mà đứa thì bán trăm mấy, người thì cây chổi lông gà ni quét gì? hông có được như dị nhe hôn!
Mê lắm, mê Ngoạ Long tiên suynh, mê cái tài trí xuất chúng của tiên suynh, chỉ mong cả đời có thể gặp Cát Lượng tái thế nhưng tháng 7 này sợ ko gặp đc Cát Lượng mà gặp Cát Đảng có phải thương cho Phu Nhân hông? Thì cũng có cây này để lia chết mịa tụi nó!
Truyền thuyết tương truyền rằng, Gia Cát Lượng luôn mang theo cây quạt lông này bên mình, ngoại trừ câu chuyện “Bài Học Của Sư Phụ” ra còn có lý do khác. Đó là “Kỷ Vật Của Người Vợ”!
Hoàng Nguyệt Anh, con gái của Hoàng Thừa Ngạn tiên sinh, là một cô nương xuất chúng, tài nghệ phi thường, am tường hội hoạ lại biết cả võ nghệ. Thuở nhỏ, cô theo học một danh sư trên núi. Sau này, danh sư ấy tặng cho cô một chiếc quạt lông ngỗng bên trên có hai chữ “Minh” và “Lượng”. Vị này còn nói hai chữ này chính là tên phu quân sau này của Hoàng Nguyệt Anh.
Sau này, khi Gia Cát Lượng tìm đến cầu hôn, Hoàng Nguyệt Anh đã tặng ông chiếc quạt lông đó coi như kỷ vật, đồng thời lý giải nguyên nhân: “Vừa nãy thiếp nhìn thấy tiên sinh và cha cùng đàm luận chuyện thiên hạ, hùng tâm tráng chí quả là rất lớn. Nhưng mà, thiếp phát hiện rằng khi ngài nói tới Tào Tháo và Tôn Quyền thì chân mày lại hiện rõ ưu tư, lo lắng. Thiếp tặng ngài chiếc quạt này là để ngài che mặt những lúc như vậy”.
Khổng Minh hiểu ra, vội tạ Nguyệt Anh, trong lòng cảm thấy hết sức vừa ý. Đây quả thực là vị hôn thê có một không hai, dẫu có lục tung tìm cả thiên hạ cũng không được mấy người. Sau khi thành thân với nàng Nguyệt Anh, Gia Cát Lượng luôn mang theo chiếc quạt lông không rời tay, vừa như để trân trọng tấm lòng của người vợ, vừa như để tự nhắc mình: đại trượng phu làm việc lớn phải biết tiết chế, làm chủ cảm xúc. ❤️
Con nhỏ em quen, hay bán đồ mô phỏng kỷ vật của các bậc tiền nhân bên đó thì nói: “chị lấy luôn đi, em để rẻ trăm mấy thôi!”
Ũa cái gì dị bây? Cây quạt lông của Khổng Minh Gia Cát Lượng, Ngoạ Long tiên suynh, 1 bậc trượng phu tài ba xuất chúng, danh tiếng lẫy lừng, cả đời binh nghiệp hiển hách, trên thông thiên văn, dưới thạo địa lý, giữa thấu nhân tâm mà đứa thì bán trăm mấy, người thì cây chổi lông gà ni quét gì? hông có được như dị nhe hôn!
Mê lắm, mê Ngoạ Long tiên suynh, mê cái tài trí xuất chúng của tiên suynh, chỉ mong cả đời có thể gặp Cát Lượng tái thế nhưng tháng 7 này sợ ko gặp đc Cát Lượng mà gặp Cát Đảng có phải thương cho Phu Nhân hông? Thì cũng có cây này để lia chết mịa tụi nó!
Truyền thuyết tương truyền rằng, Gia Cát Lượng luôn mang theo cây quạt lông này bên mình, ngoại trừ câu chuyện “Bài Học Của Sư Phụ” ra còn có lý do khác. Đó là “Kỷ Vật Của Người Vợ”!
Hoàng Nguyệt Anh, con gái của Hoàng Thừa Ngạn tiên sinh, là một cô nương xuất chúng, tài nghệ phi thường, am tường hội hoạ lại biết cả võ nghệ. Thuở nhỏ, cô theo học một danh sư trên núi. Sau này, danh sư ấy tặng cho cô một chiếc quạt lông ngỗng bên trên có hai chữ “Minh” và “Lượng”. Vị này còn nói hai chữ này chính là tên phu quân sau này của Hoàng Nguyệt Anh.
Sau này, khi Gia Cát Lượng tìm đến cầu hôn, Hoàng Nguyệt Anh đã tặng ông chiếc quạt lông đó coi như kỷ vật, đồng thời lý giải nguyên nhân: “Vừa nãy thiếp nhìn thấy tiên sinh và cha cùng đàm luận chuyện thiên hạ, hùng tâm tráng chí quả là rất lớn. Nhưng mà, thiếp phát hiện rằng khi ngài nói tới Tào Tháo và Tôn Quyền thì chân mày lại hiện rõ ưu tư, lo lắng. Thiếp tặng ngài chiếc quạt này là để ngài che mặt những lúc như vậy”.
Khổng Minh hiểu ra, vội tạ Nguyệt Anh, trong lòng cảm thấy hết sức vừa ý. Đây quả thực là vị hôn thê có một không hai, dẫu có lục tung tìm cả thiên hạ cũng không được mấy người. Sau khi thành thân với nàng Nguyệt Anh, Gia Cát Lượng luôn mang theo chiếc quạt lông không rời tay, vừa như để trân trọng tấm lòng của người vợ, vừa như để tự nhắc mình: đại trượng phu làm việc lớn phải biết tiết chế, làm chủ cảm xúc. ❤️
Tròn một tháng chúng tôi kết thúc kì thi tốt nghiệp THPT. Mới một cái chớp mắt giờ tất thảy những yêu thương nơi cấp ba chỉ gói gọn trong hai chữ "Kỷ Niệm".
Nhớ lần đầu tiên nhận lớp có những người bạn cũ cũng nhiều gương mặt xa lạ. Chúng tôi mất một năm để quen nhau, một năm để hiểu nhau hơn và một năm lưu lại dấu ấn tuổi 17, 18. Nhớ ngày hè năm đầu tiên ấy, lần đầu cả lớp cùng lao động, vừa nóng vừa mệt mà cũng vui biết bao. Nhớ ngày 20/10, 8/3 lần đầu được nhận những món quà từ các bạn nam lớp mình. Nhớ chuyến trải nghiệm đầu tiên đến K9 Đá chông & Làng văn hóa các dân tộc Việt Nam cùng cô giáo chủ nhiệm và hai thầy cô thực tập. Nhớ kỉ niệm thành lập đoàn đầu tiên cả lớp tổ chức sinh nhật cho cô Phương. Nhớ khi cả lớp cùng kéo bầy đàn đi cổ vũ bóng chuyền, kéo co, dù thắng hay thua thì mọi khoảnh khắc chúng tôi bên nhau đều trở thành những mảnh ký ức tuyệt đẹp.
Nhớ năm lớp 11 ấy cả lớp cùng nỗ lực giành lấy tấm bằng khen treo lên bục giảng. Nhớ trải nghiệm lần hai cùng thầy Quý đến Chí Linh - Hải Dương & SunWorld Hạ Long. Nhớ lần đầu tổ chức Boy's Day. Nhớ những ngày dịch bệnh bùng phát phải chia đôi lớp học sáng học chiều. Nhớ khi kiểm tra bài cũ dưới lớp hết mình canh giáo viên để máy môi hỗ trợ. Nhớ những khi lén lút ngăn bàn quay bài, lén lút nơi cuối lớp ăn vụng, lén đá dép đứa khác bay xuống cuối lớp.
Mỗi ngày mỗi ngày bên nhau dường như thấy mọi thứ là tất yếu, cho đến năm cuối cấp chúng tôi mới cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự trôi chảy của dòng thời gian. Năm cuối dù là nam hay nữ cũng cố tranh thủ thời gian, né nhau để ghi lại, tạo ra một chiếc video tặng cho nửa còn lại của lớp. Bí mật trang trí lớp rồi cùng nhau ngồi lại, xem chiếc video ấy, có thể sảng khoái cười vì những chiếc ảnh dìm, vì những thươc phim đáng yêu, cũng xúc động vô cùng vì tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau. Cùng nhau chuẩn bị đồ ăn lẩu, vui vẻ liên hoan, nhận cái bắt tay, lời chúc từ thầy giáo. Đầu tháng 7 tất bật tổ chức vội sinh nhật cho thầy Việt, cùng nhau cả lớp nháy chiếc ảnh tuổi 17, 18 cuối cùng.
Năm cuối hơn bao giờ hết chúng tôi ý thức về tầm quan trọng của kỳ thi sắp tới, về ước mơ đặt chân đến những trường đại học mà chúng tôi muốn. Cho dù nắng nóng hay mưa gió vẫn cố gắng đến trường. Dù là tiết tự nhiên căng não, tiết xã hội lén lút ngăn bàn học môn thi khối hay tiết văn mệt nhoài, trống một cái là cả lớp gục hết xuống, dù mệt đến đâu vẫn nỗ lực hết mình ôn luyện. Dẫu cho dịch bệnh phải ở nhà vẫn cố gắng khắc phục để vô học zoom hoặc là tự mình ôn tập.
Càng về những ngày cuối không khó để bắt gặp tình cảnh như này: Hơn 12h đêm vẫn thấy các bạn on để học bài, hỏi bài, 5h dậy bật lên đã thấy một loạt on rồi. Dậy sớm học bài không nổi thì đứa nọ thúc đứa kia cùng dậy. Đợt ôn cấp tốc, nắng nóng cỡ mấy, chỉ cần là môn thi khối đều nỗ lực đến lớp nghe giảng. Buổi ôn văn gật gà gật gù vẫn cãi cố "Em nhắm mắt thôi chứ em không ngủ" :)))) Những ngày này chúng tôi nghe thấy vô vàn chữ "cuối cùng" cũng nhận được vô số lời chúc may mắn. Buổi học cuối cùng, nhìn từng thành viên bước ra khỏi lớp, từng chiếc xe nối đuôi rời nhà xe, trong lòng lại có chút bồi hồi không nỡ, cũng tràn đầy mong chờ.
Có đôi lúc chỉ muốn kì thi nhanh đến một chút, thi luôn đi cho đỡ mệt. Để rồi khi kinh qua kì thi cuối cùng của thời học sinh, hồi trống vang lên, giám thị yêu cầu "Đã hết giờ, các em dừng bút nộp bài", thước phim về những ngày niên thiếu ấy chính thức đi đến hồi kết. Bước ra khỏi cánh cổng trường, mang theo nguyện ước của bản thân chúng tôi sẽ đặt chân đến với những vùng đất mới, bước sang tuổi 18, cũng là sẽ bước đến ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Có những nụ cười tưởng chừng không bao giờ tắt, có những niềm vui tưởng chừng sẽ mãi kéo dài. Cho đến khi chúng tôi rời xa nhau. Mọi thứ chỉ còn lưu lại trong trái tim mỗi người những ký ức về năm tháng cấp ba ấy. Chúng tôi rồi sẽ đều đi những con đường khác nhau trong đời, nhưng dù đi tới đâu, chúng tôi cũng mang theo mình một phần của nhau.
Gửi đến 12A1 của tớ:
Dịch bệnh Covid nợ chúng ta một buổi lễ trưởng thành. Có lẽ cũng vì vậy tớ cảm thấy chúng ta dường như chưa từng rời xa, vẫn tà áo trắng ấy, vẫn sân trường ấy, vẫn lớp học ấy, tận sâu trong tớ mọi thứ như thể vẫn vẹn nguyên như vậy. Dẫu cho bề ngoài có mang dáng dấp trưởng thành đi chăng nữa, chúng ta vẫn mãi là thiếu niên.
Có lẽ tớ đã quên một số chuyện, sau này cũng có thể không nhớ mặt một vài người nhưng tớ sẽ không bao giờ quên tớ đã có những năm tháng cấp ba, có những người thầy, người bạn tuyệt đến cỡ nào.
Cảm ơn vì thanh xuân đã gặp gỡ các cậu. Để rồi những niềm vui khi bên nhau, những giọt nước mắt rơi xuống lại trở nên đẹp đẽ đến vậy ♡
Nhớ lần đầu tiên nhận lớp có những người bạn cũ cũng nhiều gương mặt xa lạ. Chúng tôi mất một năm để quen nhau, một năm để hiểu nhau hơn và một năm lưu lại dấu ấn tuổi 17, 18. Nhớ ngày hè năm đầu tiên ấy, lần đầu cả lớp cùng lao động, vừa nóng vừa mệt mà cũng vui biết bao. Nhớ ngày 20/10, 8/3 lần đầu được nhận những món quà từ các bạn nam lớp mình. Nhớ chuyến trải nghiệm đầu tiên đến K9 Đá chông & Làng văn hóa các dân tộc Việt Nam cùng cô giáo chủ nhiệm và hai thầy cô thực tập. Nhớ kỉ niệm thành lập đoàn đầu tiên cả lớp tổ chức sinh nhật cho cô Phương. Nhớ khi cả lớp cùng kéo bầy đàn đi cổ vũ bóng chuyền, kéo co, dù thắng hay thua thì mọi khoảnh khắc chúng tôi bên nhau đều trở thành những mảnh ký ức tuyệt đẹp.
Nhớ năm lớp 11 ấy cả lớp cùng nỗ lực giành lấy tấm bằng khen treo lên bục giảng. Nhớ trải nghiệm lần hai cùng thầy Quý đến Chí Linh - Hải Dương & SunWorld Hạ Long. Nhớ lần đầu tổ chức Boy's Day. Nhớ những ngày dịch bệnh bùng phát phải chia đôi lớp học sáng học chiều. Nhớ khi kiểm tra bài cũ dưới lớp hết mình canh giáo viên để máy môi hỗ trợ. Nhớ những khi lén lút ngăn bàn quay bài, lén lút nơi cuối lớp ăn vụng, lén đá dép đứa khác bay xuống cuối lớp.
Mỗi ngày mỗi ngày bên nhau dường như thấy mọi thứ là tất yếu, cho đến năm cuối cấp chúng tôi mới cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự trôi chảy của dòng thời gian. Năm cuối dù là nam hay nữ cũng cố tranh thủ thời gian, né nhau để ghi lại, tạo ra một chiếc video tặng cho nửa còn lại của lớp. Bí mật trang trí lớp rồi cùng nhau ngồi lại, xem chiếc video ấy, có thể sảng khoái cười vì những chiếc ảnh dìm, vì những thươc phim đáng yêu, cũng xúc động vô cùng vì tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau. Cùng nhau chuẩn bị đồ ăn lẩu, vui vẻ liên hoan, nhận cái bắt tay, lời chúc từ thầy giáo. Đầu tháng 7 tất bật tổ chức vội sinh nhật cho thầy Việt, cùng nhau cả lớp nháy chiếc ảnh tuổi 17, 18 cuối cùng.
Năm cuối hơn bao giờ hết chúng tôi ý thức về tầm quan trọng của kỳ thi sắp tới, về ước mơ đặt chân đến những trường đại học mà chúng tôi muốn. Cho dù nắng nóng hay mưa gió vẫn cố gắng đến trường. Dù là tiết tự nhiên căng não, tiết xã hội lén lút ngăn bàn học môn thi khối hay tiết văn mệt nhoài, trống một cái là cả lớp gục hết xuống, dù mệt đến đâu vẫn nỗ lực hết mình ôn luyện. Dẫu cho dịch bệnh phải ở nhà vẫn cố gắng khắc phục để vô học zoom hoặc là tự mình ôn tập.
Càng về những ngày cuối không khó để bắt gặp tình cảnh như này: Hơn 12h đêm vẫn thấy các bạn on để học bài, hỏi bài, 5h dậy bật lên đã thấy một loạt on rồi. Dậy sớm học bài không nổi thì đứa nọ thúc đứa kia cùng dậy. Đợt ôn cấp tốc, nắng nóng cỡ mấy, chỉ cần là môn thi khối đều nỗ lực đến lớp nghe giảng. Buổi ôn văn gật gà gật gù vẫn cãi cố "Em nhắm mắt thôi chứ em không ngủ" :)))) Những ngày này chúng tôi nghe thấy vô vàn chữ "cuối cùng" cũng nhận được vô số lời chúc may mắn. Buổi học cuối cùng, nhìn từng thành viên bước ra khỏi lớp, từng chiếc xe nối đuôi rời nhà xe, trong lòng lại có chút bồi hồi không nỡ, cũng tràn đầy mong chờ.
Có đôi lúc chỉ muốn kì thi nhanh đến một chút, thi luôn đi cho đỡ mệt. Để rồi khi kinh qua kì thi cuối cùng của thời học sinh, hồi trống vang lên, giám thị yêu cầu "Đã hết giờ, các em dừng bút nộp bài", thước phim về những ngày niên thiếu ấy chính thức đi đến hồi kết. Bước ra khỏi cánh cổng trường, mang theo nguyện ước của bản thân chúng tôi sẽ đặt chân đến với những vùng đất mới, bước sang tuổi 18, cũng là sẽ bước đến ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Có những nụ cười tưởng chừng không bao giờ tắt, có những niềm vui tưởng chừng sẽ mãi kéo dài. Cho đến khi chúng tôi rời xa nhau. Mọi thứ chỉ còn lưu lại trong trái tim mỗi người những ký ức về năm tháng cấp ba ấy. Chúng tôi rồi sẽ đều đi những con đường khác nhau trong đời, nhưng dù đi tới đâu, chúng tôi cũng mang theo mình một phần của nhau.
Gửi đến 12A1 của tớ:
Dịch bệnh Covid nợ chúng ta một buổi lễ trưởng thành. Có lẽ cũng vì vậy tớ cảm thấy chúng ta dường như chưa từng rời xa, vẫn tà áo trắng ấy, vẫn sân trường ấy, vẫn lớp học ấy, tận sâu trong tớ mọi thứ như thể vẫn vẹn nguyên như vậy. Dẫu cho bề ngoài có mang dáng dấp trưởng thành đi chăng nữa, chúng ta vẫn mãi là thiếu niên.
Có lẽ tớ đã quên một số chuyện, sau này cũng có thể không nhớ mặt một vài người nhưng tớ sẽ không bao giờ quên tớ đã có những năm tháng cấp ba, có những người thầy, người bạn tuyệt đến cỡ nào.
Cảm ơn vì thanh xuân đã gặp gỡ các cậu. Để rồi những niềm vui khi bên nhau, những giọt nước mắt rơi xuống lại trở nên đẹp đẽ đến vậy ♡
✋热门推荐