Đào kề hùi xưa ngủ trước, có để lại tờ giấy nhắn cho 2 ông anh, bản thân Đào k nhớ nội dung (hoặc sến quá éo dám kể), nhưng 2 ông anh đọc xong thì (cảm động) đến giường Đào, Đào mơ màng thấy 2 người sờ mặt vuốt tóc mình =)))) 2 ông kia thì cứ phủ nhận bảo em hoang tưởng thì có =)))) làm Đào ta quê dễ xợ =)))))) nhục như con cá nục =))))
Mà kiểu này chắc là thật vì nếu k nhớ hay nhớ mang máng thì đầu tiên sẽ là hỏi lại sau đó ngồi nghĩ xem có k, nhưng 2 lão vừa nghe liền cực lực phủ nhận =))) cho nên rất có thể Đào nói thật, 2 ông kia xí hổ nên đồng lòng nói k có =))))))
Mà kiểu này chắc là thật vì nếu k nhớ hay nhớ mang máng thì đầu tiên sẽ là hỏi lại sau đó ngồi nghĩ xem có k, nhưng 2 lão vừa nghe liền cực lực phủ nhận =))) cho nên rất có thể Đào nói thật, 2 ông kia xí hổ nên đồng lòng nói k có =))))))
Ah bi have new hat. When he told me that the green one is Rayquaza hat I was misread it as Raya.. lol .. funny me ho .. coz I’m going to miss my travel plan during Raya .. sob sob ..
If not because of he told me that the tail of Pikachu male vs. female are different I also didn’t noticed it .. ♀️ Did you notice it before?
If not because of he told me that the tail of Pikachu male vs. female are different I also didn’t noticed it .. ♀️ Did you notice it before?
.GỬI BẠN, NGƯỜI "BÌNH THƯỜNG"
Trong một buổi hội thảo mình đã tham dự cách đây không lâu, anh Hoàng Lê Giang (người Việt Nam đầu tiên thám hiểm Bắc Cực) nói rằng, truyền thông đang kể cho chúng ta nghe quá nhiều câu chuyện về những người vĩ đại đến mức mọi người nghĩ nếu không vĩ đại, chúng ta sẽ chỉ là một kẻ thất bại.
Hồi năm mới vào lớp 10, mình đã bị mắc kẹt với suy nghĩ rằng nếu không vừa học giỏi vừa làm ngoại khóa đỉnh, mình sẽ là một kẻ thất bại. Nếu mình không giỏi đủ để IELTS 8 chấm trở lên và đạt học bổng từ 70-100% để đi du học, mình sẽ là kẻ thất bại. Và mình biết rằng ở ngoài kia, trong từng lớp học đều có một vài người là mình năm 14-15 tuổi, suy nghĩ rằng nếu người ta không nhìn mình với con mắt ngưỡng mộ, thì mình là một kẻ hoàn toàn không xứng đáng sống trong cõi đời này.
Báo chí không ngừng đưa tin về những chàng trai cô gái đậu đại học 30/30 chỉ bằng cách ôn luyện trong sách giáo khoa, về những người con miền núi được học bổng 100% vào Ivy League, báo chí và truyền thông không nói gì đến những con người bình thường, những con người hoàn thành chỉ tiêu đến mức vừa đủ và đang tự hỏi mình là ai giữa cuộc đời này.
Áp lực của việc là một người "bình thường" rất kinh khủng, mình biết, vì mình là một người bình thường và từng rất ghét sự bình thường của mình. Năm lớp 10, không dưới 10 lần mình muốn tự sát, chỉ vì mình quá bình thường. Chỉ vì mình chưa bao giờ được lên báo hay được nhìn với con mắt ngưỡng mộ.
Mình sẽ không kể các bạn về hành trình thay đổi từ một cô gái bình thường đến một người vĩ đại, bởi vì đến bây giờ mình vẫn chỉ là một con người bình thường. Mình không quyên góp được 5 tỉ cho đồng bào miền núi, mình không chinh phục Everest, mình cũng không đạt học bổng vào Harvard. Nhưng, mình hạnh phúc.
Chúng ta rất ít khi được nghe kể về sự hạnh phúc, cái chúng ta nghe được chỉ là hành trình đáng kinh ngạc của một cô gái GPA 4.0/4.0 đi vòng quanh thế giới, và điều đó khiến chúng ta không biết rằng để sống vui vẻ, chỉ cần tự làm mình hạnh phúc.
Vĩ đại và hạnh phúc không giống nhau, con người ta không cần phải vĩ đại mới có thể hạnh phúc. Hạnh phúc có khi chỉ là được vây quanh bởi bạn bè và uống ly Gong Cha giảm giá 20%, hạnh phúc có khi chỉ là đạt được điểm 3 trong bài kiểm tra Hóa khi mình nghĩ mình chỉ đạt điểm 2.
Hôm qua mình đã đọc lại những dòng viết của chính mình, tại page Hoài, hơn 1 năm về trước, và mình suýt khóc. Các bạn không ngừng hỏi tại sao mình có thể viết những câu chuyện từ ngày này qua tháng nọ mà không biết mệt mỏi. Đó là vì mình đang làm điều khiến mình hạnh phúc. Viết và được đọc. Được trải lòng. Được nhìn cuộc đời. Mình không vĩ đại, mình chỉ là một con người bình thường và từng rất muốn tự tử, điều khiến trang viết này từ chỉ có 69 người biết đến lúc được 1.890 lượt theo dõi, đó là vì mình đang làm điều khiến mình thấy vui. Và có thể nó không vĩ đại như cách truyền thông n ghĩ rằng chỉ có các page từ 1000k likes trở lên mới là thành công, nó cũng không ngăn mình viết và hạnh phúc vì những gì mình đạt được.
Thật ra truyền thông ít kể cho bạn nghe câu chuyện đằng sau những con người vĩ đại, anh Hoàng Lê Giang cũng từng là một người không biết cuộc đời mình đi về đâu và đi du lịch chỉ vì... thích. Bạn sẽ tự vĩ đại theo cách của bạn. Đừng cố gắng trở nên vĩ đại, đừng cố gắng nói chuyện như triết gia nếu bạn chưa từng đọc một cuốn sách nào ra trò hay cố gắng trở thành một người kun ngầu bằng cách hút thuốc hay nghe indie trong khi bạn không hề thích nó. Đừng, đừng và đừng.
Hãy là chính bạn. Hãy đi tìm thứ khiến bạn không tiếc mình bỏ mạng vì nó. Hãy cứ theo đuổi ước mơ thành bà nội trợ mặc kệ người khác nói là quyết định làm nội trợ sẽ chỉ khiến bạn thành kẻ thua cuộc trên đấu trường cuộc đời. Bởi vì bạn đang sống cho mình. Bởi vì một con người không có ước mơ như cây non mất nước.
Bạn không cần vĩ đại như cách truyền thông muốn bạn trở thành. Bởi vì chúng ta không bao giờ có thể vĩ đại nếu chúng ta chưa từng được hạnh phúc. Ai bảo rằng một người bình thường sẽ không đạt được ước mơ của mình? Ai bảo một người bình thường thì sẽ không hạnh phúc?
Mà thật ra, làm gì có ai là người bình thường trong xã hội này? Chúng ta vĩ đại theo cách của mình. Nhân vật siêu anh hùng trong bộ phim Megamind đã từ bỏ tất cả danh vọng, chỉ để có được một cuộc sống thật bình thường, được uống một cốc bia mà không bị làm phiền bởi trách nhiệm. Tại sao anh lại chọn điều đó? Vì trở thành người bình thường mới là khát khao của một siêu anh hùng. Chúng ta có thể chính là những con người vĩ đại trong con mắt những người chúng ta xem là vĩ đại. Vậy sao còn lăn tăn việc vĩ đại hay bình thường làm gì?
Hãy hạnh phúc.
Cap cre: Hoài.
P/s: Phượng ở đây nhưng mình chẳng biết mùa hè của mình ở nơi đâu! :(( Cầu 1 tháng hè để chuẩn bị tâm lý cho những tháng năm cuối cấp! Hichiccc~
Trong một buổi hội thảo mình đã tham dự cách đây không lâu, anh Hoàng Lê Giang (người Việt Nam đầu tiên thám hiểm Bắc Cực) nói rằng, truyền thông đang kể cho chúng ta nghe quá nhiều câu chuyện về những người vĩ đại đến mức mọi người nghĩ nếu không vĩ đại, chúng ta sẽ chỉ là một kẻ thất bại.
Hồi năm mới vào lớp 10, mình đã bị mắc kẹt với suy nghĩ rằng nếu không vừa học giỏi vừa làm ngoại khóa đỉnh, mình sẽ là một kẻ thất bại. Nếu mình không giỏi đủ để IELTS 8 chấm trở lên và đạt học bổng từ 70-100% để đi du học, mình sẽ là kẻ thất bại. Và mình biết rằng ở ngoài kia, trong từng lớp học đều có một vài người là mình năm 14-15 tuổi, suy nghĩ rằng nếu người ta không nhìn mình với con mắt ngưỡng mộ, thì mình là một kẻ hoàn toàn không xứng đáng sống trong cõi đời này.
Báo chí không ngừng đưa tin về những chàng trai cô gái đậu đại học 30/30 chỉ bằng cách ôn luyện trong sách giáo khoa, về những người con miền núi được học bổng 100% vào Ivy League, báo chí và truyền thông không nói gì đến những con người bình thường, những con người hoàn thành chỉ tiêu đến mức vừa đủ và đang tự hỏi mình là ai giữa cuộc đời này.
Áp lực của việc là một người "bình thường" rất kinh khủng, mình biết, vì mình là một người bình thường và từng rất ghét sự bình thường của mình. Năm lớp 10, không dưới 10 lần mình muốn tự sát, chỉ vì mình quá bình thường. Chỉ vì mình chưa bao giờ được lên báo hay được nhìn với con mắt ngưỡng mộ.
Mình sẽ không kể các bạn về hành trình thay đổi từ một cô gái bình thường đến một người vĩ đại, bởi vì đến bây giờ mình vẫn chỉ là một con người bình thường. Mình không quyên góp được 5 tỉ cho đồng bào miền núi, mình không chinh phục Everest, mình cũng không đạt học bổng vào Harvard. Nhưng, mình hạnh phúc.
Chúng ta rất ít khi được nghe kể về sự hạnh phúc, cái chúng ta nghe được chỉ là hành trình đáng kinh ngạc của một cô gái GPA 4.0/4.0 đi vòng quanh thế giới, và điều đó khiến chúng ta không biết rằng để sống vui vẻ, chỉ cần tự làm mình hạnh phúc.
Vĩ đại và hạnh phúc không giống nhau, con người ta không cần phải vĩ đại mới có thể hạnh phúc. Hạnh phúc có khi chỉ là được vây quanh bởi bạn bè và uống ly Gong Cha giảm giá 20%, hạnh phúc có khi chỉ là đạt được điểm 3 trong bài kiểm tra Hóa khi mình nghĩ mình chỉ đạt điểm 2.
Hôm qua mình đã đọc lại những dòng viết của chính mình, tại page Hoài, hơn 1 năm về trước, và mình suýt khóc. Các bạn không ngừng hỏi tại sao mình có thể viết những câu chuyện từ ngày này qua tháng nọ mà không biết mệt mỏi. Đó là vì mình đang làm điều khiến mình hạnh phúc. Viết và được đọc. Được trải lòng. Được nhìn cuộc đời. Mình không vĩ đại, mình chỉ là một con người bình thường và từng rất muốn tự tử, điều khiến trang viết này từ chỉ có 69 người biết đến lúc được 1.890 lượt theo dõi, đó là vì mình đang làm điều khiến mình thấy vui. Và có thể nó không vĩ đại như cách truyền thông n ghĩ rằng chỉ có các page từ 1000k likes trở lên mới là thành công, nó cũng không ngăn mình viết và hạnh phúc vì những gì mình đạt được.
Thật ra truyền thông ít kể cho bạn nghe câu chuyện đằng sau những con người vĩ đại, anh Hoàng Lê Giang cũng từng là một người không biết cuộc đời mình đi về đâu và đi du lịch chỉ vì... thích. Bạn sẽ tự vĩ đại theo cách của bạn. Đừng cố gắng trở nên vĩ đại, đừng cố gắng nói chuyện như triết gia nếu bạn chưa từng đọc một cuốn sách nào ra trò hay cố gắng trở thành một người kun ngầu bằng cách hút thuốc hay nghe indie trong khi bạn không hề thích nó. Đừng, đừng và đừng.
Hãy là chính bạn. Hãy đi tìm thứ khiến bạn không tiếc mình bỏ mạng vì nó. Hãy cứ theo đuổi ước mơ thành bà nội trợ mặc kệ người khác nói là quyết định làm nội trợ sẽ chỉ khiến bạn thành kẻ thua cuộc trên đấu trường cuộc đời. Bởi vì bạn đang sống cho mình. Bởi vì một con người không có ước mơ như cây non mất nước.
Bạn không cần vĩ đại như cách truyền thông muốn bạn trở thành. Bởi vì chúng ta không bao giờ có thể vĩ đại nếu chúng ta chưa từng được hạnh phúc. Ai bảo rằng một người bình thường sẽ không đạt được ước mơ của mình? Ai bảo một người bình thường thì sẽ không hạnh phúc?
Mà thật ra, làm gì có ai là người bình thường trong xã hội này? Chúng ta vĩ đại theo cách của mình. Nhân vật siêu anh hùng trong bộ phim Megamind đã từ bỏ tất cả danh vọng, chỉ để có được một cuộc sống thật bình thường, được uống một cốc bia mà không bị làm phiền bởi trách nhiệm. Tại sao anh lại chọn điều đó? Vì trở thành người bình thường mới là khát khao của một siêu anh hùng. Chúng ta có thể chính là những con người vĩ đại trong con mắt những người chúng ta xem là vĩ đại. Vậy sao còn lăn tăn việc vĩ đại hay bình thường làm gì?
Hãy hạnh phúc.
Cap cre: Hoài.
P/s: Phượng ở đây nhưng mình chẳng biết mùa hè của mình ở nơi đâu! :(( Cầu 1 tháng hè để chuẩn bị tâm lý cho những tháng năm cuối cấp! Hichiccc~
✋热门推荐