#魁星传播[超话]#古诗词 | 古诗词,王昌龄《采莲曲》[微风]
采cǎi莲 lián曲 qǔ
【唐tánɡ】王 wánɡ昌 chānɡ龄 línɡ
荷hé叶 yè 罗luó裙 qún 一yì 色 sè 裁 cái,
芙fú蓉 rónɡ向 xiànɡ脸 liǎn两 liǎnɡ边 biān开 kāi。
乱 luàn 入 rù 池chí中 zhōnɡ 看 kà 不 bú 见 jiàn,
闻 wén 歌 ɡē 始 shǐ 觉 jué有 yǒu 人rén 来 lái。
采莲曲
译文
采莲少女的绿罗裙融入到田田荷叶中,仿佛一色,少女的脸庞掩映在盛开的荷花间,相互映照。
混入莲池中不见了踪影,听到歌声四起才觉察到有人前来。
注释
罗裙:用细软而有疏孔的丝织品制成的裙子。
一色裁:像是用同一颜色的衣料剪裁的。
芙蓉:指荷花。
乱入:杂入、混入。
看不见:指分不清哪是芙蓉的绿叶红花,哪是少女的绿裙红颜。
闻歌:听到歌声。
始觉:才知道。
赏析
这首诗写的是采莲少女,但诗中并不正面描写,而是用荷叶与罗裙一样绿、荷花与脸庞一样红、不见人影闻歌声等手法加以衬托描写,巧妙地将采莲少女的美丽与大自然融为一体。全诗生动活泼,富于诗情画意,饶有生活情趣。
[微风]
采cǎi莲 lián曲 qǔ
【唐tánɡ】王 wánɡ昌 chānɡ龄 línɡ
荷hé叶 yè 罗luó裙 qún 一yì 色 sè 裁 cái,
芙fú蓉 rónɡ向 xiànɡ脸 liǎn两 liǎnɡ边 biān开 kāi。
乱 luàn 入 rù 池chí中 zhōnɡ 看 kà 不 bú 见 jiàn,
闻 wén 歌 ɡē 始 shǐ 觉 jué有 yǒu 人rén 来 lái。
采莲曲
译文
采莲少女的绿罗裙融入到田田荷叶中,仿佛一色,少女的脸庞掩映在盛开的荷花间,相互映照。
混入莲池中不见了踪影,听到歌声四起才觉察到有人前来。
注释
罗裙:用细软而有疏孔的丝织品制成的裙子。
一色裁:像是用同一颜色的衣料剪裁的。
芙蓉:指荷花。
乱入:杂入、混入。
看不见:指分不清哪是芙蓉的绿叶红花,哪是少女的绿裙红颜。
闻歌:听到歌声。
始觉:才知道。
赏析
这首诗写的是采莲少女,但诗中并不正面描写,而是用荷叶与罗裙一样绿、荷花与脸庞一样红、不见人影闻歌声等手法加以衬托描写,巧妙地将采莲少女的美丽与大自然融为一体。全诗生动活泼,富于诗情画意,饶有生活情趣。
[微风]
đăng hình, đăng đủ thứ này nọ trẻ trâu mà k ai biết cảm giác sướng thật lâu lâu mở ra xem thấy khùng khùng thì xóa, thích thì để lại, sau này có cái để mà lướt lại xem trẻ trâu thế nào facebook, insta mấy chỗ đó ít đăng, ít khùng điên nên chán lắm luôn, như này có phải sướng không,...ola la la..☻ hey hey
Có những việc chỉ cần em để tâm đến thì em sẽ tổn thương.
Những mối quan hệ trong cuộc sống, càng đặc biệt sẽ càng dễ nảy sinh sự ích kỉ, mong muốn chiếm đoạt và sự để tâm dẫn đến đau lòng cùng tổn thương. Chúng ta luôn có những lần tự tổn thương chính mình trong một mối quan hệ, chỉ vì chúng ta quá để tâm đến đối phương. Nhưng có những điều được xem như những sự cấm kị trong một mối quan hệ mà có lẽ chúng ta ít nhiều đều đã từng mắc phải.
Điều không nên so đo tính toán nhất chính là việc có hay không quan trọng với một ai đó. Càng là người quan trọng trong lòng sẽ càng nhiều lần ta tự đặt câu hỏi "Với họ mình là gì?" trước những mối quan hệ khác của người ta. Vì mình thương người ta, vì mình xem người ta là người quan trọng của mình nên sẽ có lúc nào đó bản thân cũng vô thức nảy sinh suy nghĩ mưu cầu sự công bằng cho bản thân bằng cách so đo tính toán xem mình có là người quan trọng của người ta hay không. Chỉ dám nghĩ, chẳng dám hỏi mà tổn thương cứ thế hình thành.
Điều không nên dò hỏi nhất chính là vị trí của bản thân trong lòng đối phương. Chúng ta là bạn thân thì chỉ mong mình là thân nhất. Chúng ta là người yêu thì chỉ mong mình là yêu thương nhất. Chúng ta là người thân thì chỉ mong mình là thân thương nhất. Chúng ta là tri kỉ thì chỉ mong mình là tri kỉ duy nhất.
Chúng ta, trong một mối quan hệ hết tâm, hết lòng, tất nhiên cũng sẽ mong đợi một vị trí xứng đáng với những tình cảm mình đã bỏ ra vì đố phương. Thế nhưng, thế giới của một người, tồn tại hàng chục, hàng trăm mối quan hệ có tên lẫn không tên, đâu phải chỉ có thể xoay quanh mỗi mình ta, làm cách nào ta mãi mãi là nhất trong suốt tất cả những năm tháng song hành cùng nhau ấy.
Lắm lúc ta chỉ nên làm tốt bổn phận của mình thay vì dò hỏi đối phương rằng mình ở đâu trong lòng người ta, là nhất là nhì hay là ba, là ở đâu thì cũng hãy cứ hết mình hết lòng hết tâm để rồi sau này có đánh mất mình thì ân hận là người ta chứ không phải bản thân mình.
Cứ dò hỏi mà làm gì, khi chẳng rõ câu trả lời của người ta có thật hay không. Trái tim con người chia làm bao nhiêu ngăn, nhét vào bao nhiêu loại quan hệ, bao nhiêu loại tình cảm, ai cũng dò cũng hỏi cũng đòi mình cao nhất thì biết sao cho vẹn đôi đường. Đừng làm khó người ta, khó người lại tổn thương mình, lại còn tan vỡ một mối quan hệ từng bền chặt, hà cớ gì phải khổ như thế.
Và điều không nên làm nhất là việc để mình trở thành ánh mặt trời và xem người ta như đóa hướng dương, chỉ có thể hướng về mỗi mình mà thôi. Cuộc sống không bao giở chỉ tồn tại một mối quan hệ duy nhất, một người duy nhất và một loại tình cảm duy nhất. Ai cũng là mặt trời vậy ai sẽ là hướng dương.
Trưởng thành, cuộc sống rồi công việc, thế giới ngoài kia rộng lớn bao la là thế, mỗi ngày một người có thêm biết bao nhiêu loại quan hệ mới, quen biết bao nhiêu người mới, trong số những người đó sẽ có người trở thành thân, thành thương, làm sao ta có thể mãi là mặt trời trong lòng người ta được. Hãy cùng nhau làm những đóa hướng dương, ở cạnh nhau, cùng nhìn về một hướng, cùng nhau bước qua sóng gió thay vì là mặt trời được hướng về nhưng chẳng bao giờ có thể thật sự chạm đến.
Những tháng ngày trẻ dại, ta luôn có những sự để tâm, để tâm đến ích kỉ để rồi luôn lo sợ, luôn tự dò hỏi rằng mình là gì, mình quan trọng thế nào, mình ở đâu trong lòng đối phương. Ta luôn không ngừng tìm kiếm cho mình một sự khẳng định chắc chắn, một câu trả lởi vừa lòng vừa ý xứng đáng với tình cảm ta bỏ ra. Nhưng ta lúc ấy lại quên mất rằng, chẳng có điều gì mãi mãi cùng thời gian, cũng chẳng ai có thể là đặc biệt nhất, là tồn tại duy nhất với một người.
Có những khi, nếu đã yêu thương thì chỉ nên yêu thương thôi, chỉ để yêu thương tồn tại dưới hình dáng chân thành và thật lòng nhất, còn lại những điều khác đừng nên để tâm đến. Bởi vì có những điều, chỉ cần một khi đã để tâm thì nhất định sẽ tổn thương, hơn nữa là tự mình tổn thương chính mình.
Những mối quan hệ trong cuộc sống, càng đặc biệt sẽ càng dễ nảy sinh sự ích kỉ, mong muốn chiếm đoạt và sự để tâm dẫn đến đau lòng cùng tổn thương. Chúng ta luôn có những lần tự tổn thương chính mình trong một mối quan hệ, chỉ vì chúng ta quá để tâm đến đối phương. Nhưng có những điều được xem như những sự cấm kị trong một mối quan hệ mà có lẽ chúng ta ít nhiều đều đã từng mắc phải.
Điều không nên so đo tính toán nhất chính là việc có hay không quan trọng với một ai đó. Càng là người quan trọng trong lòng sẽ càng nhiều lần ta tự đặt câu hỏi "Với họ mình là gì?" trước những mối quan hệ khác của người ta. Vì mình thương người ta, vì mình xem người ta là người quan trọng của mình nên sẽ có lúc nào đó bản thân cũng vô thức nảy sinh suy nghĩ mưu cầu sự công bằng cho bản thân bằng cách so đo tính toán xem mình có là người quan trọng của người ta hay không. Chỉ dám nghĩ, chẳng dám hỏi mà tổn thương cứ thế hình thành.
Điều không nên dò hỏi nhất chính là vị trí của bản thân trong lòng đối phương. Chúng ta là bạn thân thì chỉ mong mình là thân nhất. Chúng ta là người yêu thì chỉ mong mình là yêu thương nhất. Chúng ta là người thân thì chỉ mong mình là thân thương nhất. Chúng ta là tri kỉ thì chỉ mong mình là tri kỉ duy nhất.
Chúng ta, trong một mối quan hệ hết tâm, hết lòng, tất nhiên cũng sẽ mong đợi một vị trí xứng đáng với những tình cảm mình đã bỏ ra vì đố phương. Thế nhưng, thế giới của một người, tồn tại hàng chục, hàng trăm mối quan hệ có tên lẫn không tên, đâu phải chỉ có thể xoay quanh mỗi mình ta, làm cách nào ta mãi mãi là nhất trong suốt tất cả những năm tháng song hành cùng nhau ấy.
Lắm lúc ta chỉ nên làm tốt bổn phận của mình thay vì dò hỏi đối phương rằng mình ở đâu trong lòng người ta, là nhất là nhì hay là ba, là ở đâu thì cũng hãy cứ hết mình hết lòng hết tâm để rồi sau này có đánh mất mình thì ân hận là người ta chứ không phải bản thân mình.
Cứ dò hỏi mà làm gì, khi chẳng rõ câu trả lời của người ta có thật hay không. Trái tim con người chia làm bao nhiêu ngăn, nhét vào bao nhiêu loại quan hệ, bao nhiêu loại tình cảm, ai cũng dò cũng hỏi cũng đòi mình cao nhất thì biết sao cho vẹn đôi đường. Đừng làm khó người ta, khó người lại tổn thương mình, lại còn tan vỡ một mối quan hệ từng bền chặt, hà cớ gì phải khổ như thế.
Và điều không nên làm nhất là việc để mình trở thành ánh mặt trời và xem người ta như đóa hướng dương, chỉ có thể hướng về mỗi mình mà thôi. Cuộc sống không bao giở chỉ tồn tại một mối quan hệ duy nhất, một người duy nhất và một loại tình cảm duy nhất. Ai cũng là mặt trời vậy ai sẽ là hướng dương.
Trưởng thành, cuộc sống rồi công việc, thế giới ngoài kia rộng lớn bao la là thế, mỗi ngày một người có thêm biết bao nhiêu loại quan hệ mới, quen biết bao nhiêu người mới, trong số những người đó sẽ có người trở thành thân, thành thương, làm sao ta có thể mãi là mặt trời trong lòng người ta được. Hãy cùng nhau làm những đóa hướng dương, ở cạnh nhau, cùng nhìn về một hướng, cùng nhau bước qua sóng gió thay vì là mặt trời được hướng về nhưng chẳng bao giờ có thể thật sự chạm đến.
Những tháng ngày trẻ dại, ta luôn có những sự để tâm, để tâm đến ích kỉ để rồi luôn lo sợ, luôn tự dò hỏi rằng mình là gì, mình quan trọng thế nào, mình ở đâu trong lòng đối phương. Ta luôn không ngừng tìm kiếm cho mình một sự khẳng định chắc chắn, một câu trả lởi vừa lòng vừa ý xứng đáng với tình cảm ta bỏ ra. Nhưng ta lúc ấy lại quên mất rằng, chẳng có điều gì mãi mãi cùng thời gian, cũng chẳng ai có thể là đặc biệt nhất, là tồn tại duy nhất với một người.
Có những khi, nếu đã yêu thương thì chỉ nên yêu thương thôi, chỉ để yêu thương tồn tại dưới hình dáng chân thành và thật lòng nhất, còn lại những điều khác đừng nên để tâm đến. Bởi vì có những điều, chỉ cần một khi đã để tâm thì nhất định sẽ tổn thương, hơn nữa là tự mình tổn thương chính mình.
✋热门推荐