#水仁間#*
Có rất rất nhiều chuyện để kể lại.
Câu chuyện cứ được viết thêm nhiều thật nhiều. Mỗi ngày lại là một câu chuyện mới, cứ như thế, "hôm qua, hôm nay và ngày mai", chỉ 3 ngày thời gian, kéo dài vô tận, giống như câu hát:
我不想承諾永永遠遠
Anh không muốn hứa là mãi mãi
我愛你其實只有三天
Anh yêu em thật sự chỉ có ba ngày
昨天今天還有明天
Hôm qua, hôm nay, và cả ngày mai nữa
分分秒秒陪在你身邊
Mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh bên em.
我不敢承諾永永遠遠
Anh không muốn thừa nhận là mãi mãi
我愛你其實只有三天
Anh yêu em, thật sự chỉ có ba ngày
昨天今天直到明天
Hôm qua, hôm nay, cho đến ngày mai
愛你在生命的每一天
Yêu em mỗi một phút giây trong cuộc đời.
Chẳng biết anh đã nghe bài hát này chưa, mà hôm qua khi mình hỏi sẽ yêu em đến khi nào, anh trả lời "Ngày mai", mình cố tình nói, "Ờ, hôm nay là ngày mai rồi đó", anh cười, cố ý chọc ghẹo mình, nói: "Ngày mai là ngày mai, mai anh cũng sẽ trả lời là ngày mai."
Ờ, được đó. Cũng khéo miệng. Trả lời so với ca từ của ca khúc "Ba Ngày", thì cũng tương tự rồi nè. [笑而不语]
Í, vậy vừa qua có tính là "3 ngày" không nhỉ. Ờ, "3 đêm" thì chính xác hơn, haha! [哈哈]
Đêm đầu tiên: 11h31 khuya T5-25/3, xuất hiện trước cửa nhà mình. Rồi, đi uống sữa đậu nành, ăn bắp nướng, khoai lang nướng đến gần 1h "sáng" T6-26/3. Thức cả đêm theo đúng nghĩa, 6h sáng anh chở mình đi làm, 6h59 mang đồ ăn sáng qua cho mình, cưng dễ sợ luôn hà. [可愛]
2h19' tan ca, đứng đợi chở mình về, cùng đi ăn trưa. Bữa đó cố tình nhịn, để ăn chung với anh luôn nè. Chớ bữa đó cô Tú Anh nấu đồ ăn ngon lắm. Còn câu chuyện của cô hôm đó nữa, sẽ kể sau nha. Nhớ cô quá! [心]
À, ăn trưa ở quán An Lạc Tâm chi nhánh Đinh Tiên Hoàng. Ăn xong ra hiệu may Vinh An đưa đồ giúp chị Hương, mà người ta không có nhà, vậy là chạy về nhà trước, để soạn đồ.
"Bắt" anh dừng chờ ở ngoài ngõ hơi xa, không cho về gần nhà. [阴险] Mình ghé thăm cô Dung hàng xóm một xíu, mới về nhà soạn đồ.
Má nói cô Lợi lại mới cho đồ ăn, bánh lọc với xôi đậu đen, đồ chay, cho nhiều lắm, thế là "xin" theo một ít, định là về Sài Gòn hấp lại ăn, nhưng kế hoạch thay đổi một xí, ghé Bảo Lộc chơi cả một ngày, nên bánh bị thiu rồi nè, tiếc ghê.
*
Ờ, là mình gom đồ theo trai. Nghĩa đen à nha. Ham chơi, đi theo thôi. [求饶] Nói anh chở qua hiệu may Vinh An đưa đồ trước, rồi mới tính đi đâu tiếp theo. Ở hiệu may, lại làm quen được bạn Mèo Méo Meo lông hổ vàng có cái mục ruồi xanh hết sức ngộ nghĩnh ngay mép. [哈哈] Chơi với bản một lúc, bị bản cắn 1 cái nhẹ, đủ đau mà không sướt da. Chị chủ hiệu may còn kể chuyện, hồi đó là do "ông ba" của bản dắt bản đến ở đây, ba bản theo dõi bản mấy ngày, thấy bản được nuôi cho ăn này nọ rồi, an tâm rồi mới đi luôn. Thật là một "ông bố có trách nhiệm", kaka! Ừa thì biết tìm chỗ "gởi gắm", nhờ nuôi dùm con gái mình cơ mà. [哈哈] Chị chủ còn nói, thích thì chỉ có "cháu ngoại" rồi, qua chỉ cho về nuôi nè. Thôi, sau này có nhà riêng rồi tính sau, ai kia có nuôi nhỏ Âm Dương "xấu lạ" đủ gòi. [嘻嘻]
3:50pm bái bai bạn Mục Ruồi Xanh xong, lên xe anh chở đi tiếp.
Anh hỏi, muốn anh ở lại, hay theo anh về Sài Gòn? Mình á, tính đi biển cơ, Nha Trang hay Vũng Tàu gì đó. [嘻嘻]
Kết quả, thì chọn ghé Bảo Lộc, sáng sớm hôm sau, là hôm qua - T7-27/3 nè, đi Linh Quy Pháp Ấn. Từng nhắc qua mấy lần trước, hôm qua thực hiện luôn, khỏi chờ nữa, hihi! [笑而不语]
Mà lúc đó, trước khi rời Đà Lạt hướng về Bảo Lộc, thì ghé Hồ Tuyền Lâm tham quan trước nè. Mình đã nhắm hướng Thác Datanla, ra đường đèo cho tiện, nên chỉ anh đi đường tắt chỗ Hồ Tuyền Lâm. Ngang qua địa điểm cây cầu tím thấy khá là "hot", vậy là "check in" luôn, hehe. [嘻嘻]
Anh xuất hiện trước nhà mình tối 25/3 với chiếc áo bị "ăn dép", nên mình bận áo "chọi dép" cho hợp bộ, kaka! [阴险]
4:09pm tham quan cầu tím Hồ Tuyền Lâm, 4:36pm ăn bánh tằm. 4:55pm xuất phát đi Bảo Lộc. Có một chuyện thú vị lúc đó nè: 5:02pm, mới chạy có vài phút, anh dừng xe lại, nói: "Phải kiếm gì cột người này lại". Ờ, thế là cột mình theo đúng nghĩa đen: lấy cái khăn choàng cổ, cột chéo lại, để mình dính chặt sau lưng anh luôn, không sợ "rớt" nữa. [哈哈]
Đúng là cách hay. Từ đó ngồi phía sau tha hồ ngủ, không sợ ngủ say buông tay nữa. Tối qua tầm hơn 7h, chạy đến chỗ Ngã 3 Vũng Tàu hướng về Sài Gòn, mình lại ngủ thiếp đi tiếp, còn nằm mơ gì đó nữa. Tỉnh dậy, mở mắt ra, đã đến Him Lam Quận 2, qua Ngã Tư Thủ Đức luôn rồi. "Tác dụng" của "dây trói" lợi hại thiệt, làm mình có thể an tâm ngủ bất cứ lúc nào, haha! [哈哈]
Rồi anh kia cứ chọc mình hoài thôi, nói là "tự nguyện bắt cột" mới chịu. Ờ, vậy đó, rồi sao? Người ta sợ té chớ bộ. Thích ngủ ngon sau lưng ai đó, chẳng cần suy nghĩ, chỉ an tâm ngủ say thôi, cả sau lưng khi người đó chạy xe, và ở nhà, ở bất cứ nơi đâu bên cạnh người đó. [笑而不语]
Tối T6-26/3, 7:20pm đến Bảo Lộc, 7:30pm ghé Chùa Phước Huệ tham quan, bái Phật, rồi 7:50pm ghé "Quán Chay" ngay gần đó ăn tối. Tên của quán là "Quán Chay" luôn nhe. Ngon, rẻ. Hẹn lần sau ghé nữa.
8:20pm đến Khách sạn Hương Trà - mình chọn đặt ở Booking, nghỉ ngơi đến 9:25pm mới "đi dạo". Ghé quán Trumps đợt trước, mua 2 ly Chocola và Cafe đá xay, ra công viên ngồi chơi nói chuyện. Quán quen thuộc, anh ngồi "diễn" tư thế ngủ gật quen thuộc, dễ thương ghê, hihi! [嘻嘻]
9:55pm ngồi ở công viên Bảo Lộc, chơi đến 10:43pm mới về, đến Khách sạn, nói chuyện với anh Lễ tân, là 10:54pm. Đọc booking khen nhân viên ở đây thân thiện, quả là vậy. Cùng ngành, anh nhân viên "đầu trọc" thân thiện y như mình vậy á, haha! Để lên BK chấm điểm tốt nào, 10 tròn nhe, hehe! [耶]
Sáng hôm sau, T7-27/3, 5:08am xuất phát đi Linh Quy Pháp Ấn, 5:42am đến chân núi, nhờ xe ôm chở lên, con đường dốc đứng, ngồi xe muốn đau tim luôn hà. 5:51pm lên đến nơi. Ngồi ngắm Mặt trời mọc, nhắm mắt, ngồi theo thế Yoga, nhắm mắt hít thở, luyện khí.
Tham qua, bái Phật ở phía ngoài và trong Quán Chiếu Đường xong, 6 rưỡi, nhóm du khách đông đúc xuống núi gần hết, mới bắt đầu cùng nhau chụp hình, quay video.
Rất thích không khí nơi Linh Quy Pháp Ấn. So với vẻ đẹp rừng núi trời mây ở Đà Lạt, thì không có khác biệt gì nhiều, nhưng mà không khí trang nghiêm, sự an bình, tĩnh lặng, một điều gì đó thật sự an nhiên như ở nơi "Thế Ngoại Đào Viên", một Quốc Độ khác so với nhân gian, thì chính là nơi ấy.
Nếu như Linh Quy Pháp Ấn không trở thành điểm du lịch, thì chắc chắn sự thần tiên của Ngôi Chùa trên Đỉnh núi ấy, sẽ càng thoát ly hồng trần tục thế hơn nữa. Sự đơn thuần, mộc mạc của kiến trúc, của Chánh điện, rất đẹp, rất gần gũi. Không xa hoa cầu kỳ, nhưng lại thu hút một cách lạ kỳ.
Mình vừa muốn trở lại, quay video và chụp hình cổ trang, nhưng lại vừa không muốn chạm đến sự thanh thuần của linh khí nơi đây. Chính là một cảm giác rất lạ, một sự bình yên lạ kỳ, khi nhìn ngắm những bức tượng của Đức Phật Tổ, của Đức Quán Tự Tại Bồ Tát, của Phật Di Lặc với nụ cười rạng ngời dễ thương.
Anh hẹn lần sau trở lại, cả ngày luôn, để thoải mái quay video cổ trang, nhưng bên cạnh đó, mình nghĩ, là để cảm nhận cả một ngày dài an bình của nơi Thế Ngoại Đào Viên đi. Hình ảnh, clip, chỉ là ghi lại khoảnh khắc. Cảm nhận thật sự, ở trong tim, lưu lại, là mãi mãi. Chưa từng đi đến nơi nào cùng nhau, mà mình cảm nhận không khí trang nghiêm, ý nghĩa như thế. Linh Quy Pháp Ấn, không khí thật diệu kỳ. "Khung Trời Tự Tại", thật sự tự tại! Thời gian bên nhau, thật ấm áp, ý nghĩa, hạnh phúc! [心]
*
8:50am, ngồi ở quán nước gần đó, ăn kem, uống nước, rồi 9:12am bắt đầu đi bộ xuống. Đường không xa lắm, mà đi bộ thấy còn dễ dàng hơn ngồi xe luôn nè. 9:37am xuống đến chỗ gửi xe lúc đầu. Tính ra cả đi bộ, dừng chụp hình, chỉ có 23 phút thôi. Đoạn đường thật sự rất gần nè. Đi bộ rất thoải mái.
Mà vừa xuống đến nơi, anh nhớ ra quên áo khoác, quyết định chạy xe lên lấy. 9:38am chạy lên, 9:49am xuống lại, 10 phút. Nhưng dốc đó, chạy lên, mình ngồi quán nước đợi, mà cũng thấy hồi hộp nữa. Anh xuống đến nơi an toàn, mừng ghê. Lần sau không có chơi trò mạo hiểm nữa nha.
Anh nói, từ lúc đứng ở chỗ hẻm nhà mình tối 25/3, đến lúc chạy xe lên Linh Quy Pháp Ấn lấy áo bỏ quên, tất cả giống như anh đã từng nhìn thấy trước đây. Hiện tượng "Deja Vu" này, thật lạ. Có lẽ, số phận đã sắp đặt trước, đến một thời điểm nào đó như hiện tại, mình và anh sẽ cùng chung bước chăng?
*
Câu chuyện "Ba Ngày" của mình và anh, cứ kể mãi thôi nhỉ. Mỗi một khoảnh khắc đều lưu lại. Hy vọng có thể đồng hành với nhau luôn mãi. Muốn được anh quan tâm, chăm sóc, yêu chiều nhiều hơn nữa. Muốn làm một cô bé dỗi hờn, thích là hờn là dỗi hà. "Không muốn trưởng thành" chính là như thế.
*
À, sáng "sớm" T7-27/3, "Khi Nàng Say Giấc", "chàng" đặt máy quay khoảnh khắc ngồi công phu, viết bài FB hơn tiếng đồng hồ, làm thành clip dễ thương. Tâm ý anh để nơi mình đó, là cảm giác yên bình của anh khi ở bên mình, còn mình, ngủ thật say, thật nhẹ nhàng, bình yên. [太阳][心]
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Sat, Mar 27, 2021#*8:32-8:33am
#Sun, Mar 28, 2021#*
8:19pm*Diary
Có rất rất nhiều chuyện để kể lại.
Câu chuyện cứ được viết thêm nhiều thật nhiều. Mỗi ngày lại là một câu chuyện mới, cứ như thế, "hôm qua, hôm nay và ngày mai", chỉ 3 ngày thời gian, kéo dài vô tận, giống như câu hát:
我不想承諾永永遠遠
Anh không muốn hứa là mãi mãi
我愛你其實只有三天
Anh yêu em thật sự chỉ có ba ngày
昨天今天還有明天
Hôm qua, hôm nay, và cả ngày mai nữa
分分秒秒陪在你身邊
Mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh bên em.
我不敢承諾永永遠遠
Anh không muốn thừa nhận là mãi mãi
我愛你其實只有三天
Anh yêu em, thật sự chỉ có ba ngày
昨天今天直到明天
Hôm qua, hôm nay, cho đến ngày mai
愛你在生命的每一天
Yêu em mỗi một phút giây trong cuộc đời.
Chẳng biết anh đã nghe bài hát này chưa, mà hôm qua khi mình hỏi sẽ yêu em đến khi nào, anh trả lời "Ngày mai", mình cố tình nói, "Ờ, hôm nay là ngày mai rồi đó", anh cười, cố ý chọc ghẹo mình, nói: "Ngày mai là ngày mai, mai anh cũng sẽ trả lời là ngày mai."
Ờ, được đó. Cũng khéo miệng. Trả lời so với ca từ của ca khúc "Ba Ngày", thì cũng tương tự rồi nè. [笑而不语]
Í, vậy vừa qua có tính là "3 ngày" không nhỉ. Ờ, "3 đêm" thì chính xác hơn, haha! [哈哈]
Đêm đầu tiên: 11h31 khuya T5-25/3, xuất hiện trước cửa nhà mình. Rồi, đi uống sữa đậu nành, ăn bắp nướng, khoai lang nướng đến gần 1h "sáng" T6-26/3. Thức cả đêm theo đúng nghĩa, 6h sáng anh chở mình đi làm, 6h59 mang đồ ăn sáng qua cho mình, cưng dễ sợ luôn hà. [可愛]
2h19' tan ca, đứng đợi chở mình về, cùng đi ăn trưa. Bữa đó cố tình nhịn, để ăn chung với anh luôn nè. Chớ bữa đó cô Tú Anh nấu đồ ăn ngon lắm. Còn câu chuyện của cô hôm đó nữa, sẽ kể sau nha. Nhớ cô quá! [心]
À, ăn trưa ở quán An Lạc Tâm chi nhánh Đinh Tiên Hoàng. Ăn xong ra hiệu may Vinh An đưa đồ giúp chị Hương, mà người ta không có nhà, vậy là chạy về nhà trước, để soạn đồ.
"Bắt" anh dừng chờ ở ngoài ngõ hơi xa, không cho về gần nhà. [阴险] Mình ghé thăm cô Dung hàng xóm một xíu, mới về nhà soạn đồ.
Má nói cô Lợi lại mới cho đồ ăn, bánh lọc với xôi đậu đen, đồ chay, cho nhiều lắm, thế là "xin" theo một ít, định là về Sài Gòn hấp lại ăn, nhưng kế hoạch thay đổi một xí, ghé Bảo Lộc chơi cả một ngày, nên bánh bị thiu rồi nè, tiếc ghê.
*
Ờ, là mình gom đồ theo trai. Nghĩa đen à nha. Ham chơi, đi theo thôi. [求饶] Nói anh chở qua hiệu may Vinh An đưa đồ trước, rồi mới tính đi đâu tiếp theo. Ở hiệu may, lại làm quen được bạn Mèo Méo Meo lông hổ vàng có cái mục ruồi xanh hết sức ngộ nghĩnh ngay mép. [哈哈] Chơi với bản một lúc, bị bản cắn 1 cái nhẹ, đủ đau mà không sướt da. Chị chủ hiệu may còn kể chuyện, hồi đó là do "ông ba" của bản dắt bản đến ở đây, ba bản theo dõi bản mấy ngày, thấy bản được nuôi cho ăn này nọ rồi, an tâm rồi mới đi luôn. Thật là một "ông bố có trách nhiệm", kaka! Ừa thì biết tìm chỗ "gởi gắm", nhờ nuôi dùm con gái mình cơ mà. [哈哈] Chị chủ còn nói, thích thì chỉ có "cháu ngoại" rồi, qua chỉ cho về nuôi nè. Thôi, sau này có nhà riêng rồi tính sau, ai kia có nuôi nhỏ Âm Dương "xấu lạ" đủ gòi. [嘻嘻]
3:50pm bái bai bạn Mục Ruồi Xanh xong, lên xe anh chở đi tiếp.
Anh hỏi, muốn anh ở lại, hay theo anh về Sài Gòn? Mình á, tính đi biển cơ, Nha Trang hay Vũng Tàu gì đó. [嘻嘻]
Kết quả, thì chọn ghé Bảo Lộc, sáng sớm hôm sau, là hôm qua - T7-27/3 nè, đi Linh Quy Pháp Ấn. Từng nhắc qua mấy lần trước, hôm qua thực hiện luôn, khỏi chờ nữa, hihi! [笑而不语]
Mà lúc đó, trước khi rời Đà Lạt hướng về Bảo Lộc, thì ghé Hồ Tuyền Lâm tham quan trước nè. Mình đã nhắm hướng Thác Datanla, ra đường đèo cho tiện, nên chỉ anh đi đường tắt chỗ Hồ Tuyền Lâm. Ngang qua địa điểm cây cầu tím thấy khá là "hot", vậy là "check in" luôn, hehe. [嘻嘻]
Anh xuất hiện trước nhà mình tối 25/3 với chiếc áo bị "ăn dép", nên mình bận áo "chọi dép" cho hợp bộ, kaka! [阴险]
4:09pm tham quan cầu tím Hồ Tuyền Lâm, 4:36pm ăn bánh tằm. 4:55pm xuất phát đi Bảo Lộc. Có một chuyện thú vị lúc đó nè: 5:02pm, mới chạy có vài phút, anh dừng xe lại, nói: "Phải kiếm gì cột người này lại". Ờ, thế là cột mình theo đúng nghĩa đen: lấy cái khăn choàng cổ, cột chéo lại, để mình dính chặt sau lưng anh luôn, không sợ "rớt" nữa. [哈哈]
Đúng là cách hay. Từ đó ngồi phía sau tha hồ ngủ, không sợ ngủ say buông tay nữa. Tối qua tầm hơn 7h, chạy đến chỗ Ngã 3 Vũng Tàu hướng về Sài Gòn, mình lại ngủ thiếp đi tiếp, còn nằm mơ gì đó nữa. Tỉnh dậy, mở mắt ra, đã đến Him Lam Quận 2, qua Ngã Tư Thủ Đức luôn rồi. "Tác dụng" của "dây trói" lợi hại thiệt, làm mình có thể an tâm ngủ bất cứ lúc nào, haha! [哈哈]
Rồi anh kia cứ chọc mình hoài thôi, nói là "tự nguyện bắt cột" mới chịu. Ờ, vậy đó, rồi sao? Người ta sợ té chớ bộ. Thích ngủ ngon sau lưng ai đó, chẳng cần suy nghĩ, chỉ an tâm ngủ say thôi, cả sau lưng khi người đó chạy xe, và ở nhà, ở bất cứ nơi đâu bên cạnh người đó. [笑而不语]
Tối T6-26/3, 7:20pm đến Bảo Lộc, 7:30pm ghé Chùa Phước Huệ tham quan, bái Phật, rồi 7:50pm ghé "Quán Chay" ngay gần đó ăn tối. Tên của quán là "Quán Chay" luôn nhe. Ngon, rẻ. Hẹn lần sau ghé nữa.
8:20pm đến Khách sạn Hương Trà - mình chọn đặt ở Booking, nghỉ ngơi đến 9:25pm mới "đi dạo". Ghé quán Trumps đợt trước, mua 2 ly Chocola và Cafe đá xay, ra công viên ngồi chơi nói chuyện. Quán quen thuộc, anh ngồi "diễn" tư thế ngủ gật quen thuộc, dễ thương ghê, hihi! [嘻嘻]
9:55pm ngồi ở công viên Bảo Lộc, chơi đến 10:43pm mới về, đến Khách sạn, nói chuyện với anh Lễ tân, là 10:54pm. Đọc booking khen nhân viên ở đây thân thiện, quả là vậy. Cùng ngành, anh nhân viên "đầu trọc" thân thiện y như mình vậy á, haha! Để lên BK chấm điểm tốt nào, 10 tròn nhe, hehe! [耶]
Sáng hôm sau, T7-27/3, 5:08am xuất phát đi Linh Quy Pháp Ấn, 5:42am đến chân núi, nhờ xe ôm chở lên, con đường dốc đứng, ngồi xe muốn đau tim luôn hà. 5:51pm lên đến nơi. Ngồi ngắm Mặt trời mọc, nhắm mắt, ngồi theo thế Yoga, nhắm mắt hít thở, luyện khí.
Tham qua, bái Phật ở phía ngoài và trong Quán Chiếu Đường xong, 6 rưỡi, nhóm du khách đông đúc xuống núi gần hết, mới bắt đầu cùng nhau chụp hình, quay video.
Rất thích không khí nơi Linh Quy Pháp Ấn. So với vẻ đẹp rừng núi trời mây ở Đà Lạt, thì không có khác biệt gì nhiều, nhưng mà không khí trang nghiêm, sự an bình, tĩnh lặng, một điều gì đó thật sự an nhiên như ở nơi "Thế Ngoại Đào Viên", một Quốc Độ khác so với nhân gian, thì chính là nơi ấy.
Nếu như Linh Quy Pháp Ấn không trở thành điểm du lịch, thì chắc chắn sự thần tiên của Ngôi Chùa trên Đỉnh núi ấy, sẽ càng thoát ly hồng trần tục thế hơn nữa. Sự đơn thuần, mộc mạc của kiến trúc, của Chánh điện, rất đẹp, rất gần gũi. Không xa hoa cầu kỳ, nhưng lại thu hút một cách lạ kỳ.
Mình vừa muốn trở lại, quay video và chụp hình cổ trang, nhưng lại vừa không muốn chạm đến sự thanh thuần của linh khí nơi đây. Chính là một cảm giác rất lạ, một sự bình yên lạ kỳ, khi nhìn ngắm những bức tượng của Đức Phật Tổ, của Đức Quán Tự Tại Bồ Tát, của Phật Di Lặc với nụ cười rạng ngời dễ thương.
Anh hẹn lần sau trở lại, cả ngày luôn, để thoải mái quay video cổ trang, nhưng bên cạnh đó, mình nghĩ, là để cảm nhận cả một ngày dài an bình của nơi Thế Ngoại Đào Viên đi. Hình ảnh, clip, chỉ là ghi lại khoảnh khắc. Cảm nhận thật sự, ở trong tim, lưu lại, là mãi mãi. Chưa từng đi đến nơi nào cùng nhau, mà mình cảm nhận không khí trang nghiêm, ý nghĩa như thế. Linh Quy Pháp Ấn, không khí thật diệu kỳ. "Khung Trời Tự Tại", thật sự tự tại! Thời gian bên nhau, thật ấm áp, ý nghĩa, hạnh phúc! [心]
*
8:50am, ngồi ở quán nước gần đó, ăn kem, uống nước, rồi 9:12am bắt đầu đi bộ xuống. Đường không xa lắm, mà đi bộ thấy còn dễ dàng hơn ngồi xe luôn nè. 9:37am xuống đến chỗ gửi xe lúc đầu. Tính ra cả đi bộ, dừng chụp hình, chỉ có 23 phút thôi. Đoạn đường thật sự rất gần nè. Đi bộ rất thoải mái.
Mà vừa xuống đến nơi, anh nhớ ra quên áo khoác, quyết định chạy xe lên lấy. 9:38am chạy lên, 9:49am xuống lại, 10 phút. Nhưng dốc đó, chạy lên, mình ngồi quán nước đợi, mà cũng thấy hồi hộp nữa. Anh xuống đến nơi an toàn, mừng ghê. Lần sau không có chơi trò mạo hiểm nữa nha.
Anh nói, từ lúc đứng ở chỗ hẻm nhà mình tối 25/3, đến lúc chạy xe lên Linh Quy Pháp Ấn lấy áo bỏ quên, tất cả giống như anh đã từng nhìn thấy trước đây. Hiện tượng "Deja Vu" này, thật lạ. Có lẽ, số phận đã sắp đặt trước, đến một thời điểm nào đó như hiện tại, mình và anh sẽ cùng chung bước chăng?
*
Câu chuyện "Ba Ngày" của mình và anh, cứ kể mãi thôi nhỉ. Mỗi một khoảnh khắc đều lưu lại. Hy vọng có thể đồng hành với nhau luôn mãi. Muốn được anh quan tâm, chăm sóc, yêu chiều nhiều hơn nữa. Muốn làm một cô bé dỗi hờn, thích là hờn là dỗi hà. "Không muốn trưởng thành" chính là như thế.
*
À, sáng "sớm" T7-27/3, "Khi Nàng Say Giấc", "chàng" đặt máy quay khoảnh khắc ngồi công phu, viết bài FB hơn tiếng đồng hồ, làm thành clip dễ thương. Tâm ý anh để nơi mình đó, là cảm giác yên bình của anh khi ở bên mình, còn mình, ngủ thật say, thật nhẹ nhàng, bình yên. [太阳][心]
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Sat, Mar 27, 2021#*8:32-8:33am
#Sun, Mar 28, 2021#*
8:19pm*Diary
#水仁間#*
Có rất rất nhiều chuyện để kể lại.
Câu chuyện cứ được viết thêm nhiều thật nhiều. Mỗi ngày lại là một câu chuyện mới, cứ như thế, "hôm qua, hôm nay và ngày mai", chỉ 3 ngày thời gian, kéo dài vô tận, giống như câu hát:
我不想承諾永永遠遠
Anh không muốn hứa là mãi mãi
我愛你其實只有三天
Anh yêu em thật sự chỉ có ba ngày
昨天今天還有明天
Hôm qua, hôm nay, và cả ngày mai nữa
分分秒秒陪在你身邊
Mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh bên em.
我不敢承諾永永遠遠
Anh không muốn thừa nhận là mãi mãi
我愛你其實只有三天
Anh yêu em, thật sự chỉ có ba ngày
昨天今天直到明天
Hôm qua, hôm nay, cho đến ngày mai
愛你在生命的每一天
Yêu em mỗi một phút giây trong cuộc đời.
Chẳng biết anh đã nghe bài hát này chưa, mà hôm qua khi mình hỏi sẽ yêu em đến khi nào, anh trả lời "Ngày mai", mình cố tình nói, "Ờ, hôm nay là ngày mai rồi đó", anh cười, cố ý chọc ghẹo mình, nói: "Ngày mai là ngày mai, mai anh cũng sẽ trả lời là ngày mai."
Ờ, được đó. Cũng khéo miệng. Trả lời so với ca từ của ca khúc "Ba Ngày", thì cũng tương tự rồi nè. [笑而不语]
Í, vậy vừa qua có tính là "3 ngày" không nhỉ. Ờ, "3 đêm" thì chính xác hơn, haha! [哈哈]
Đêm đầu tiên: 11h31 khuya T5-25/3, xuất hiện trước cửa nhà mình. Rồi, đi uống sữa đậu nành, ăn bắp nướng, khoai lang nướng đến gần 1h "sáng" T6-26/3. Thức cả đêm theo đúng nghĩa, 6h sáng anh chở mình đi làm, 6h59 mang đồ ăn sáng qua cho mình, cưng dễ sợ luôn hà. [可愛]
2h19' tan ca, đứng đợi chở mình về, cùng đi ăn trưa. Bữa đó cố tình nhịn, để ăn chung với anh luôn nè. Chớ bữa đó cô Tú Anh nấu đồ ăn ngon lắm. Còn câu chuyện của cô hôm đó nữa, sẽ kể sau nha. Nhớ cô quá! [心]
À, ăn trưa ở quán An Lạc Tâm chi nhánh Đinh Tiên Hoàng. Ăn xong ra hiệu may Vinh An đưa đồ giúp chị Hương, mà người ta không có nhà, vậy là chạy về nhà trước, để soạn đồ.
"Bắt" anh dừng chờ ở ngoài ngõ hơi xa, không cho về gần nhà. [阴险] Mình ghé thăm cô Dung hàng xóm một xíu, mới về nhà soạn đồ.
Má nói cô Lợi lại mới cho đồ ăn, bánh lọc với xôi đậu đen, đồ chay, cho nhiều lắm, thế là "xin" theo một ít, định là về Sài Gòn hấp lại ăn, nhưng kế hoạch thay đổi một xí, ghé Bảo Lộc chơi cả một ngày, nên bánh bị thiu rồi nè, tiếc ghê.
*
Ờ, là mình gom đồ theo trai. Nghĩa đen à nha. Ham chơi, đi theo thôi. [求饶] Nói anh chở qua hiệu may Vinh An đưa đồ trước, rồi mới tính đi đâu tiếp theo. Ở hiệu may, lại làm quen được bạn Mèo Méo Meo lông hổ vàng có cái mục ruồi xanh hết sức ngộ nghĩnh ngay mép. [哈哈] Chơi với bản một lúc, bị bản cắn 1 cái nhẹ, đủ đau mà không sướt da. Chị chủ hiệu may còn kể chuyện, hồi đó là do "ông ba" của bản dắt bản đến ở đây, ba bản theo dõi bản mấy ngày, thấy bản được nuôi cho ăn này nọ rồi, an tâm rồi mới đi luôn. Thật là một "ông bố có trách nhiệm", kaka! Ừa thì biết tìm chỗ "gởi gắm", nhờ nuôi dùm con gái mình cơ mà. [哈哈] Chị chủ còn nói, thích thì chỉ có "cháu ngoại" rồi, qua chỉ cho về nuôi nè. Thôi, sau này có nhà riêng rồi tính sau, ai kia có nuôi nhỏ Âm Dương "xấu lạ" đủ gòi. [嘻嘻]
3:50pm bái bai bạn Mục Ruồi Xanh xong, lên xe anh chở đi tiếp.
Anh hỏi, muốn anh ở lại, hay theo anh về Sài Gòn? Mình á, tính đi biển cơ, Nha Trang hay Vũng Tàu gì đó. [嘻嘻]
Kết quả, thì chọn ghé Bảo Lộc, sáng sớm hôm sau, là hôm qua - T7-27/3 nè, đi Linh Quy Pháp Ấn. Từng nhắc qua mấy lần trước, hôm qua thực hiện luôn, khỏi chờ nữa, hihi! [笑而不语]
Mà lúc đó, trước khi rời Đà Lạt hướng về Bảo Lộc, thì ghé Hồ Tuyền Lâm tham quan trước nè. Mình đã nhắm hướng Thác Datanla, ra đường đèo cho tiện, nên chỉ anh đi đường tắt chỗ Hồ Tuyền Lâm. Ngang qua địa điểm cây cầu tím thấy khá là "hot", vậy là "check in" luôn, hehe. [嘻嘻]
Anh xuất hiện trước nhà mình tối 25/3 với chiếc áo bị "ăn dép", nên mình bận áo "chọi dép" cho hợp bộ, kaka! [阴险]
4:09pm tham quan cầu tím Hồ Tuyền Lâm, 4:36pm ăn bánh tằm. 4:55pm xuất phát đi Bảo Lộc. Có một chuyện thú vị lúc đó nè: 5:02pm, mới chạy có vài phút, anh dừng xe lại, nói: "Phải kiếm gì cột người này lại". Ờ, thế là cột mình theo đúng nghĩa đen: lấy cái khăn choàng cổ, cột chéo lại, để mình dính chặt sau lưng anh luôn, không sợ "rớt" nữa. [哈哈]
Đúng là cách hay. Từ đó ngồi phía sau tha hồ ngủ, không sợ ngủ say buông tay nữa. Tối qua tầm hơn 7h, chạy đến chỗ Ngã 3 Vũng Tàu hướng về Sài Gòn, mình lại ngủ thiếp đi tiếp, còn nằm mơ gì đó nữa. Tỉnh dậy, mở mắt ra, đã đến Him Lam Quận 2, qua Ngã Tư Thủ Đức luôn rồi. "Tác dụng" của "dây trói" lợi hại thiệt, làm mình có thể an tâm ngủ bất cứ lúc nào, haha! [哈哈]
Rồi anh kia cứ chọc mình hoài thôi, nói là "tự nguyện bắt cột" mới chịu. Ờ, vậy đó, rồi sao? Người ta sợ té chớ bộ. Thích ngủ ngon sau lưng ai đó, chẳng cần suy nghĩ, chỉ an tâm ngủ say thôi, cả sau lưng khi người đó chạy xe, và ở nhà, ở bất cứ nơi đâu bên cạnh người đó. [笑而不语]
Tối T6-26/3, 7:20pm đến Bảo Lộc, 7:30pm ghé Chùa Phước Huệ tham quan, bái Phật, rồi 7:50pm ghé "Quán Chay" ngay gần đó ăn tối. Tên của quán là "Quán Chay" luôn nhe. Ngon, rẻ. Hẹn lần sau ghé nữa.
8:20pm đến Khách sạn Hương Trà - mình chọn đặt ở Booking, nghỉ ngơi đến 9:25pm mới "đi dạo". Ghé quán Trumps đợt trước, mua 2 ly Chocola và Cafe đá xay, ra công viên ngồi chơi nói chuyện. Quán quen thuộc, anh ngồi "diễn" tư thế ngủ gật quen thuộc, dễ thương ghê, hihi! [嘻嘻]
9:55pm ngồi ở công viên Bảo Lộc, chơi đến 10:43pm mới về, đến Khách sạn, nói chuyện với anh Lễ tân, là 10:54pm. Đọc booking khen nhân viên ở đây thân thiện, quả là vậy. Cùng ngành, anh nhân viên "đầu trọc" thân thiện y như mình vậy á, haha! Để lên BK chấm điểm tốt nào, 10 tròn nhe, hehe! [耶]
Sáng hôm sau, T7-27/3, 5:08am xuất phát đi Linh Quy Pháp Ấn, 5:42am đến chân núi, nhờ xe ôm chở lên, con đường dốc đứng, ngồi xe muốn đau tim luôn hà. 5:51pm lên đến nơi. Ngồi ngắm Mặt trời mọc, nhắm mắt, ngồi theo thế Yoga, nhắm mắt hít thở, luyện khí.
Tham qua, bái Phật ở phía ngoài và trong Quán Chiếu Đường xong, 6 rưỡi, nhóm du khách đông đúc xuống núi gần hết, mới bắt đầu cùng nhau chụp hình, quay video.
Rất thích không khí nơi Linh Quy Pháp Ấn. So với vẻ đẹp rừng núi trời mây ở Đà Lạt, thì không có khác biệt gì nhiều, nhưng mà không khí trang nghiêm, sự an bình, tĩnh lặng, một điều gì đó thật sự an nhiên như ở nơi "Thế Ngoại Đào Viên", một Quốc Độ khác so với nhân gian, thì chính là nơi ấy.
Nếu như Linh Quy Pháp Ấn không trở thành điểm du lịch, thì chắc chắn sự thần tiên của Ngôi Chùa trên Đỉnh núi ấy, sẽ càng thoát ly hồng trần tục thế hơn nữa. Sự đơn thuần, mộc mạc của kiến trúc, của Chánh điện, rất đẹp, rất gần gũi. Không xa hoa cầu kỳ, nhưng lại thu hút một cách lạ kỳ.
Mình vừa muốn trở lại, quay video và chụp hình cổ trang, nhưng lại vừa không muốn chạm đến sự thanh thuần của linh khí nơi đây. Chính là một cảm giác rất lạ, một sự bình yên lạ kỳ, khi nhìn ngắm những bức tượng của Đức Phật Tổ, của Đức Quán Tự Tại Bồ Tát, của Phật Di Lặc với nụ cười rạng ngời dễ thương.
Anh hẹn lần sau trở lại, cả ngày luôn, để thoải mái quay video cổ trang, nhưng bên cạnh đó, mình nghĩ, là để cảm nhận cả một ngày dài an bình của nơi Thế Ngoại Đào Viên đi. Hình ảnh, clip, chỉ là ghi lại khoảnh khắc. Cảm nhận thật sự, ở trong tim, lưu lại, là mãi mãi. Chưa từng đi đến nơi nào cùng nhau, mà mình cảm nhận không khí trang nghiêm, ý nghĩa như thế. Linh Quy Pháp Ấn, không khí thật diệu kỳ. "Khung Trời Tự Tại", thật sự tự tại! Thời gian bên nhau, thật ấm áp, ý nghĩa, hạnh phúc! [心]
*
8:50am, ngồi ở quán nước gần đó, ăn kem, uống nước, rồi 9:12am bắt đầu đi bộ xuống. Đường không xa lắm, mà đi bộ thấy còn dễ dàng hơn ngồi xe luôn nè. 9:37am xuống đến chỗ gửi xe lúc đầu. Tính ra cả đi bộ, dừng chụp hình, chỉ có 23 phút thôi. Đoạn đường thật sự rất gần nè. Đi bộ rất thoải mái.
Mà vừa xuống đến nơi, anh nhớ ra quên áo khoác, quyết định chạy xe lên lấy. 9:38am chạy lên, 9:49am xuống lại, 10 phút. Nhưng dốc đó, chạy lên, mình ngồi quán nước đợi, mà cũng thấy hồi hộp nữa. Anh xuống đến nơi an toàn, mừng ghê. Lần sau không có chơi trò mạo hiểm nữa nha.
Anh nói, từ lúc đứng ở chỗ hẻm nhà mình tối 25/3, đến lúc chạy xe lên Linh Quy Pháp Ấn lấy áo bỏ quên, tất cả giống như anh đã từng nhìn thấy trước đây. Hiện tượng "Deja Vu" này, thật lạ. Có lẽ, số phận đã sắp đặt trước, đến một thời điểm nào đó như hiện tại, mình và anh sẽ cùng chung bước chăng?
*
Câu chuyện "Ba Ngày" của mình và anh, cứ kể mãi thôi nhỉ. Mỗi một khoảnh khắc đều lưu lại. Hy vọng có thể đồng hành với nhau luôn mãi. Muốn được anh quan tâm, chăm sóc, yêu chiều nhiều hơn nữa. Muốn làm một cô bé dỗi hờn, thích là hờn là dỗi hà. "Không muốn trưởng thành" chính là như thế.
*
À, sáng "sớm" T7-27/3, "Khi Nàng Say Giấc", "chàng" đặt máy quay khoảnh khắc ngồi công phu, viết bài FB hơn tiếng đồng hồ, làm thành clip dễ thương. Tâm ý anh để nơi mình đó, là cảm giác yên bình của anh khi ở bên mình, còn mình, ngủ thật say, thật nhẹ nhàng, bình yên. [太阳][心]
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Sat, Mar 27, 2021#*8:33am
#Sun, Mar 28, 2021#*
8:19pm*Diary
Có rất rất nhiều chuyện để kể lại.
Câu chuyện cứ được viết thêm nhiều thật nhiều. Mỗi ngày lại là một câu chuyện mới, cứ như thế, "hôm qua, hôm nay và ngày mai", chỉ 3 ngày thời gian, kéo dài vô tận, giống như câu hát:
我不想承諾永永遠遠
Anh không muốn hứa là mãi mãi
我愛你其實只有三天
Anh yêu em thật sự chỉ có ba ngày
昨天今天還有明天
Hôm qua, hôm nay, và cả ngày mai nữa
分分秒秒陪在你身邊
Mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh bên em.
我不敢承諾永永遠遠
Anh không muốn thừa nhận là mãi mãi
我愛你其實只有三天
Anh yêu em, thật sự chỉ có ba ngày
昨天今天直到明天
Hôm qua, hôm nay, cho đến ngày mai
愛你在生命的每一天
Yêu em mỗi một phút giây trong cuộc đời.
Chẳng biết anh đã nghe bài hát này chưa, mà hôm qua khi mình hỏi sẽ yêu em đến khi nào, anh trả lời "Ngày mai", mình cố tình nói, "Ờ, hôm nay là ngày mai rồi đó", anh cười, cố ý chọc ghẹo mình, nói: "Ngày mai là ngày mai, mai anh cũng sẽ trả lời là ngày mai."
Ờ, được đó. Cũng khéo miệng. Trả lời so với ca từ của ca khúc "Ba Ngày", thì cũng tương tự rồi nè. [笑而不语]
Í, vậy vừa qua có tính là "3 ngày" không nhỉ. Ờ, "3 đêm" thì chính xác hơn, haha! [哈哈]
Đêm đầu tiên: 11h31 khuya T5-25/3, xuất hiện trước cửa nhà mình. Rồi, đi uống sữa đậu nành, ăn bắp nướng, khoai lang nướng đến gần 1h "sáng" T6-26/3. Thức cả đêm theo đúng nghĩa, 6h sáng anh chở mình đi làm, 6h59 mang đồ ăn sáng qua cho mình, cưng dễ sợ luôn hà. [可愛]
2h19' tan ca, đứng đợi chở mình về, cùng đi ăn trưa. Bữa đó cố tình nhịn, để ăn chung với anh luôn nè. Chớ bữa đó cô Tú Anh nấu đồ ăn ngon lắm. Còn câu chuyện của cô hôm đó nữa, sẽ kể sau nha. Nhớ cô quá! [心]
À, ăn trưa ở quán An Lạc Tâm chi nhánh Đinh Tiên Hoàng. Ăn xong ra hiệu may Vinh An đưa đồ giúp chị Hương, mà người ta không có nhà, vậy là chạy về nhà trước, để soạn đồ.
"Bắt" anh dừng chờ ở ngoài ngõ hơi xa, không cho về gần nhà. [阴险] Mình ghé thăm cô Dung hàng xóm một xíu, mới về nhà soạn đồ.
Má nói cô Lợi lại mới cho đồ ăn, bánh lọc với xôi đậu đen, đồ chay, cho nhiều lắm, thế là "xin" theo một ít, định là về Sài Gòn hấp lại ăn, nhưng kế hoạch thay đổi một xí, ghé Bảo Lộc chơi cả một ngày, nên bánh bị thiu rồi nè, tiếc ghê.
*
Ờ, là mình gom đồ theo trai. Nghĩa đen à nha. Ham chơi, đi theo thôi. [求饶] Nói anh chở qua hiệu may Vinh An đưa đồ trước, rồi mới tính đi đâu tiếp theo. Ở hiệu may, lại làm quen được bạn Mèo Méo Meo lông hổ vàng có cái mục ruồi xanh hết sức ngộ nghĩnh ngay mép. [哈哈] Chơi với bản một lúc, bị bản cắn 1 cái nhẹ, đủ đau mà không sướt da. Chị chủ hiệu may còn kể chuyện, hồi đó là do "ông ba" của bản dắt bản đến ở đây, ba bản theo dõi bản mấy ngày, thấy bản được nuôi cho ăn này nọ rồi, an tâm rồi mới đi luôn. Thật là một "ông bố có trách nhiệm", kaka! Ừa thì biết tìm chỗ "gởi gắm", nhờ nuôi dùm con gái mình cơ mà. [哈哈] Chị chủ còn nói, thích thì chỉ có "cháu ngoại" rồi, qua chỉ cho về nuôi nè. Thôi, sau này có nhà riêng rồi tính sau, ai kia có nuôi nhỏ Âm Dương "xấu lạ" đủ gòi. [嘻嘻]
3:50pm bái bai bạn Mục Ruồi Xanh xong, lên xe anh chở đi tiếp.
Anh hỏi, muốn anh ở lại, hay theo anh về Sài Gòn? Mình á, tính đi biển cơ, Nha Trang hay Vũng Tàu gì đó. [嘻嘻]
Kết quả, thì chọn ghé Bảo Lộc, sáng sớm hôm sau, là hôm qua - T7-27/3 nè, đi Linh Quy Pháp Ấn. Từng nhắc qua mấy lần trước, hôm qua thực hiện luôn, khỏi chờ nữa, hihi! [笑而不语]
Mà lúc đó, trước khi rời Đà Lạt hướng về Bảo Lộc, thì ghé Hồ Tuyền Lâm tham quan trước nè. Mình đã nhắm hướng Thác Datanla, ra đường đèo cho tiện, nên chỉ anh đi đường tắt chỗ Hồ Tuyền Lâm. Ngang qua địa điểm cây cầu tím thấy khá là "hot", vậy là "check in" luôn, hehe. [嘻嘻]
Anh xuất hiện trước nhà mình tối 25/3 với chiếc áo bị "ăn dép", nên mình bận áo "chọi dép" cho hợp bộ, kaka! [阴险]
4:09pm tham quan cầu tím Hồ Tuyền Lâm, 4:36pm ăn bánh tằm. 4:55pm xuất phát đi Bảo Lộc. Có một chuyện thú vị lúc đó nè: 5:02pm, mới chạy có vài phút, anh dừng xe lại, nói: "Phải kiếm gì cột người này lại". Ờ, thế là cột mình theo đúng nghĩa đen: lấy cái khăn choàng cổ, cột chéo lại, để mình dính chặt sau lưng anh luôn, không sợ "rớt" nữa. [哈哈]
Đúng là cách hay. Từ đó ngồi phía sau tha hồ ngủ, không sợ ngủ say buông tay nữa. Tối qua tầm hơn 7h, chạy đến chỗ Ngã 3 Vũng Tàu hướng về Sài Gòn, mình lại ngủ thiếp đi tiếp, còn nằm mơ gì đó nữa. Tỉnh dậy, mở mắt ra, đã đến Him Lam Quận 2, qua Ngã Tư Thủ Đức luôn rồi. "Tác dụng" của "dây trói" lợi hại thiệt, làm mình có thể an tâm ngủ bất cứ lúc nào, haha! [哈哈]
Rồi anh kia cứ chọc mình hoài thôi, nói là "tự nguyện bắt cột" mới chịu. Ờ, vậy đó, rồi sao? Người ta sợ té chớ bộ. Thích ngủ ngon sau lưng ai đó, chẳng cần suy nghĩ, chỉ an tâm ngủ say thôi, cả sau lưng khi người đó chạy xe, và ở nhà, ở bất cứ nơi đâu bên cạnh người đó. [笑而不语]
Tối T6-26/3, 7:20pm đến Bảo Lộc, 7:30pm ghé Chùa Phước Huệ tham quan, bái Phật, rồi 7:50pm ghé "Quán Chay" ngay gần đó ăn tối. Tên của quán là "Quán Chay" luôn nhe. Ngon, rẻ. Hẹn lần sau ghé nữa.
8:20pm đến Khách sạn Hương Trà - mình chọn đặt ở Booking, nghỉ ngơi đến 9:25pm mới "đi dạo". Ghé quán Trumps đợt trước, mua 2 ly Chocola và Cafe đá xay, ra công viên ngồi chơi nói chuyện. Quán quen thuộc, anh ngồi "diễn" tư thế ngủ gật quen thuộc, dễ thương ghê, hihi! [嘻嘻]
9:55pm ngồi ở công viên Bảo Lộc, chơi đến 10:43pm mới về, đến Khách sạn, nói chuyện với anh Lễ tân, là 10:54pm. Đọc booking khen nhân viên ở đây thân thiện, quả là vậy. Cùng ngành, anh nhân viên "đầu trọc" thân thiện y như mình vậy á, haha! Để lên BK chấm điểm tốt nào, 10 tròn nhe, hehe! [耶]
Sáng hôm sau, T7-27/3, 5:08am xuất phát đi Linh Quy Pháp Ấn, 5:42am đến chân núi, nhờ xe ôm chở lên, con đường dốc đứng, ngồi xe muốn đau tim luôn hà. 5:51pm lên đến nơi. Ngồi ngắm Mặt trời mọc, nhắm mắt, ngồi theo thế Yoga, nhắm mắt hít thở, luyện khí.
Tham qua, bái Phật ở phía ngoài và trong Quán Chiếu Đường xong, 6 rưỡi, nhóm du khách đông đúc xuống núi gần hết, mới bắt đầu cùng nhau chụp hình, quay video.
Rất thích không khí nơi Linh Quy Pháp Ấn. So với vẻ đẹp rừng núi trời mây ở Đà Lạt, thì không có khác biệt gì nhiều, nhưng mà không khí trang nghiêm, sự an bình, tĩnh lặng, một điều gì đó thật sự an nhiên như ở nơi "Thế Ngoại Đào Viên", một Quốc Độ khác so với nhân gian, thì chính là nơi ấy.
Nếu như Linh Quy Pháp Ấn không trở thành điểm du lịch, thì chắc chắn sự thần tiên của Ngôi Chùa trên Đỉnh núi ấy, sẽ càng thoát ly hồng trần tục thế hơn nữa. Sự đơn thuần, mộc mạc của kiến trúc, của Chánh điện, rất đẹp, rất gần gũi. Không xa hoa cầu kỳ, nhưng lại thu hút một cách lạ kỳ.
Mình vừa muốn trở lại, quay video và chụp hình cổ trang, nhưng lại vừa không muốn chạm đến sự thanh thuần của linh khí nơi đây. Chính là một cảm giác rất lạ, một sự bình yên lạ kỳ, khi nhìn ngắm những bức tượng của Đức Phật Tổ, của Đức Quán Tự Tại Bồ Tát, của Phật Di Lặc với nụ cười rạng ngời dễ thương.
Anh hẹn lần sau trở lại, cả ngày luôn, để thoải mái quay video cổ trang, nhưng bên cạnh đó, mình nghĩ, là để cảm nhận cả một ngày dài an bình của nơi Thế Ngoại Đào Viên đi. Hình ảnh, clip, chỉ là ghi lại khoảnh khắc. Cảm nhận thật sự, ở trong tim, lưu lại, là mãi mãi. Chưa từng đi đến nơi nào cùng nhau, mà mình cảm nhận không khí trang nghiêm, ý nghĩa như thế. Linh Quy Pháp Ấn, không khí thật diệu kỳ. "Khung Trời Tự Tại", thật sự tự tại! Thời gian bên nhau, thật ấm áp, ý nghĩa, hạnh phúc! [心]
*
8:50am, ngồi ở quán nước gần đó, ăn kem, uống nước, rồi 9:12am bắt đầu đi bộ xuống. Đường không xa lắm, mà đi bộ thấy còn dễ dàng hơn ngồi xe luôn nè. 9:37am xuống đến chỗ gửi xe lúc đầu. Tính ra cả đi bộ, dừng chụp hình, chỉ có 23 phút thôi. Đoạn đường thật sự rất gần nè. Đi bộ rất thoải mái.
Mà vừa xuống đến nơi, anh nhớ ra quên áo khoác, quyết định chạy xe lên lấy. 9:38am chạy lên, 9:49am xuống lại, 10 phút. Nhưng dốc đó, chạy lên, mình ngồi quán nước đợi, mà cũng thấy hồi hộp nữa. Anh xuống đến nơi an toàn, mừng ghê. Lần sau không có chơi trò mạo hiểm nữa nha.
Anh nói, từ lúc đứng ở chỗ hẻm nhà mình tối 25/3, đến lúc chạy xe lên Linh Quy Pháp Ấn lấy áo bỏ quên, tất cả giống như anh đã từng nhìn thấy trước đây. Hiện tượng "Deja Vu" này, thật lạ. Có lẽ, số phận đã sắp đặt trước, đến một thời điểm nào đó như hiện tại, mình và anh sẽ cùng chung bước chăng?
*
Câu chuyện "Ba Ngày" của mình và anh, cứ kể mãi thôi nhỉ. Mỗi một khoảnh khắc đều lưu lại. Hy vọng có thể đồng hành với nhau luôn mãi. Muốn được anh quan tâm, chăm sóc, yêu chiều nhiều hơn nữa. Muốn làm một cô bé dỗi hờn, thích là hờn là dỗi hà. "Không muốn trưởng thành" chính là như thế.
*
À, sáng "sớm" T7-27/3, "Khi Nàng Say Giấc", "chàng" đặt máy quay khoảnh khắc ngồi công phu, viết bài FB hơn tiếng đồng hồ, làm thành clip dễ thương. Tâm ý anh để nơi mình đó, là cảm giác yên bình của anh khi ở bên mình, còn mình, ngủ thật say, thật nhẹ nhàng, bình yên. [太阳][心]
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Sat, Mar 27, 2021#*8:33am
#Sun, Mar 28, 2021#*
8:19pm*Diary
#水仁間#*
Có rất rất nhiều chuyện để kể lại.
Câu chuyện cứ được viết thêm nhiều thật nhiều. Mỗi ngày lại là một câu chuyện mới, cứ như thế, "hôm qua, hôm nay và ngày mai", chỉ 3 ngày thời gian, kéo dài vô tận, giống như câu hát:
我不想承諾永永遠遠
Anh không muốn hứa là mãi mãi
我愛你其實只有三天
Anh yêu em thật sự chỉ có ba ngày
昨天今天還有明天
Hôm qua, hôm nay, và cả ngày mai nữa
分分秒秒陪在你身邊
Mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh bên em.
我不敢承諾永永遠遠
Anh không muốn thừa nhận là mãi mãi
我愛你其實只有三天
Anh yêu em, thật sự chỉ có ba ngày
昨天今天直到明天
Hôm qua, hôm nay, cho đến ngày mai
愛你在生命的每一天
Yêu em mỗi một phút giây trong cuộc đời.
Chẳng biết anh đã nghe bài hát này chưa, mà hôm qua khi mình hỏi sẽ yêu em đến khi nào, anh trả lời "Ngày mai", mình cố tình nói, "Ờ, hôm nay là ngày mai rồi đó", anh cười, cố ý chọc ghẹo mình, nói: "Ngày mai là ngày mai, mai anh cũng sẽ trả lời là ngày mai."
Ờ, được đó. Cũng khéo miệng. Trả lời so với ca từ của ca khúc "Ba Ngày", thì cũng tương tự rồi nè. [笑而不语]
Í, vậy vừa qua có tính là "3 ngày" không nhỉ. Ờ, "3 đêm" thì chính xác hơn, haha! [哈哈]
Đêm đầu tiên: 11h31 khuya T5-25/3, xuất hiện trước cửa nhà mình. Rồi, đi uống sữa đậu nành, ăn bắp nướng, khoai lang nướng đến gần 1h "sáng" T6-26/3. Thức cả đêm theo đúng nghĩa, 6h sáng anh chở mình đi làm, 6h59 mang đồ ăn sáng qua cho mình, cưng dễ sợ luôn hà. [可愛]
2h19' tan ca, đứng đợi chở mình về, cùng đi ăn trưa. Bữa đó cố tình nhịn, để ăn chung với anh luôn nè. Chớ bữa đó cô Tú Anh nấu đồ ăn ngon lắm. Còn câu chuyện của cô hôm đó nữa, sẽ kể sau nha. Nhớ cô quá! [心]
À, ăn trưa ở quán An Lạc Tâm chi nhánh Đinh Tiên Hoàng. Ăn xong ra hiệu may Vinh An đưa đồ giúp chị Hương, mà người ta không có nhà, vậy là chạy về nhà trước, để soạn đồ.
"Bắt" anh dừng chờ ở ngoài ngõ hơi xa, không cho về gần nhà. [阴险] Mình ghé thăm cô Dung hàng xóm một xíu, mới về nhà soạn đồ.
Má nói cô Lợi lại mới cho đồ ăn, bánh lọc với xôi đậu đen, đồ chay, cho nhiều lắm, thế là "xin" theo một ít, định là về Sài Gòn hấp lại ăn, nhưng kế hoạch thay đổi một xí, ghé Bảo Lộc chơi cả một ngày, nên bánh bị thiu rồi nè, tiếc ghê.
*
Ờ, là mình gom đồ theo trai. Nghĩa đen à nha. Ham chơi, đi theo thôi. [求饶] Nói anh chở qua hiệu may Vinh An đưa đồ trước, rồi mới tính đi đâu tiếp theo. Ở hiệu may, lại làm quen được bạn Mèo Méo Meo lông hổ vàng có cái mục ruồi xanh hết sức ngộ nghĩnh ngay mép. [哈哈] Chơi với bản một lúc, bị bản cắn 1 cái nhẹ, đủ đau mà không sướt da. Chị chủ hiệu may còn kể chuyện, hồi đó là do "ông ba" của bản dắt bản đến ở đây, ba bản theo dõi bản mấy ngày, thấy bản được nuôi cho ăn này nọ rồi, an tâm rồi mới đi luôn. Thật là một "ông bố có trách nhiệm", kaka! Ừa thì biết tìm chỗ "gởi gắm", nhờ nuôi dùm con gái mình cơ mà. [哈哈] Chị chủ còn nói, thích thì chỉ có "cháu ngoại" rồi, qua chỉ cho về nuôi nè. Thôi, sau này có nhà riêng rồi tính sau, ai kia có nuôi nhỏ Âm Dương "xấu lạ" đủ gòi. [嘻嘻]
3:50pm bái bai bạn Mục Ruồi Xanh xong, lên xe anh chở đi tiếp.
Anh hỏi, muốn anh ở lại, hay theo anh về Sài Gòn? Mình á, tính đi biển cơ, Nha Trang hay Vũng Tàu gì đó. [嘻嘻]
Kết quả, thì chọn ghé Bảo Lộc, sáng sớm hôm sau, là hôm qua - T7-27/3 nè, đi Linh Quy Pháp Ấn. Từng nhắc qua mấy lần trước, hôm qua thực hiện luôn, khỏi chờ nữa, hihi! [笑而不语]
Mà lúc đó, trước khi rời Đà Lạt hướng về Bảo Lộc, thì ghé Hồ Tuyền Lâm tham quan trước nè. Mình đã nhắm hướng Thác Datanla, ra đường đèo cho tiện, nên chỉ anh đi đường tắt chỗ Hồ Tuyền Lâm. Ngang qua địa điểm cây cầu tím thấy khá là "hot", vậy là "check in" luôn, hehe. [嘻嘻]
Anh xuất hiện trước nhà mình tối 25/3 với chiếc áo bị "ăn dép", nên mình bận áo "chọi dép" cho hợp bộ, kaka! [阴险]
4:09pm tham quan cầu tím Hồ Tuyền Lâm, 4:36pm ăn bánh tằm. 4:55pm xuất phát đi Bảo Lộc. Có một chuyện thú vị lúc đó nè: 5:02pm, mới chạy có vài phút, anh dừng xe lại, nói: "Phải kiếm gì cột người này lại". Ờ, thế là cột mình theo đúng nghĩa đen: lấy cái khăn choàng cổ, cột chéo lại, để mình dính chặt sau lưng anh luôn, không sợ "rớt" nữa. [哈哈]
Đúng là cách hay. Từ đó ngồi phía sau tha hồ ngủ, không sợ ngủ say buông tay nữa. Tối qua tầm hơn 7h, chạy đến chỗ Ngã 3 Vũng Tàu hướng về Sài Gòn, mình lại ngủ thiếp đi tiếp, còn nằm mơ gì đó nữa. Tỉnh dậy, mở mắt ra, đã đến Him Lam Quận 2, qua Ngã Tư Thủ Đức luôn rồi. "Tác dụng" của "dây trói" lợi hại thiệt, làm mình có thể an tâm ngủ bất cứ lúc nào, haha! [哈哈]
Rồi anh kia cứ chọc mình hoài thôi, nói là "tự nguyện bắt cột" mới chịu. Ờ, vậy đó, rồi sao? Người ta sợ té chớ bộ. Thích ngủ ngon sau lưng ai đó, chẳng cần suy nghĩ, chỉ an tâm ngủ say thôi, cả sau lưng khi người đó chạy xe, và ở nhà, ở bất cứ nơi đâu bên cạnh người đó. [笑而不语]
Tối T6-26/3, 7:20pm đến Bảo Lộc, 7:30pm ghé Chùa Phước Huệ tham quan, bái Phật, rồi 7:50pm ghé "Quán Chay" ngay gần đó ăn tối. Tên của quán là "Quán Chay" luôn nhe. Ngon, rẻ. Hẹn lần sau ghé nữa.
8:20pm đến Khách sạn Hương Trà - mình chọn đặt ở Booking, nghỉ ngơi đến 9:25pm mới "đi dạo". Ghé quán Trumps đợt trước, mua 2 ly Chocola và Cafe đá xay, ra công viên ngồi chơi nói chuyện. Quán quen thuộc, anh ngồi "diễn" tư thế ngủ gật quen thuộc, dễ thương ghê, hihi! [嘻嘻]
9:55pm ngồi ở công viên Bảo Lộc, chơi đến 10:43pm mới về, đến Khách sạn, nói chuyện với anh Lễ tân, là 10:54pm. Đọc booking khen nhân viên ở đây thân thiện, quả là vậy. Cùng ngành, anh nhân viên "đầu trọc" thân thiện y như mình vậy á, haha! Để lên BK chấm điểm tốt nào, 10 tròn nhe, hehe! [耶]
Sáng hôm sau, T7-27/3, 5:08am xuất phát đi Linh Quy Pháp Ấn, 5:42am đến chân núi, nhờ xe ôm chở lên, con đường dốc đứng, ngồi xe muốn đau tim luôn hà. 5:51pm lên đến nơi. Ngồi ngắm Mặt trời mọc, nhắm mắt, ngồi theo thế Yoga, nhắm mắt hít thở, luyện khí.
Tham qua, bái Phật ở phía ngoài và trong Quán Chiếu Đường xong, 6 rưỡi, nhóm du khách đông đúc xuống núi gần hết, mới bắt đầu cùng nhau chụp hình, quay video.
Rất thích không khí nơi Linh Quy Pháp Ấn. So với vẻ đẹp rừng núi trời mây ở Đà Lạt, thì không có khác biệt gì nhiều, nhưng mà không khí trang nghiêm, sự an bình, tĩnh lặng, một điều gì đó thật sự an nhiên như ở nơi "Thế Ngoại Đào Viên", một Quốc Độ khác so với nhân gian, thì chính là nơi ấy.
Nếu như Linh Quy Pháp Ấn không trở thành điểm du lịch, thì chắc chắn sự thần tiên của Ngôi Chùa trên Đỉnh núi ấy, sẽ càng thoát ly hồng trần tục thế hơn nữa. Sự đơn thuần, mộc mạc của kiến trúc, của Chánh điện, rất đẹp, rất gần gũi. Không xa hoa cầu kỳ, nhưng lại thu hút một cách lạ kỳ.
Mình vừa muốn trở lại, quay video và chụp hình cổ trang, nhưng lại vừa không muốn chạm đến sự thanh thuần của linh khí nơi đây. Chính là một cảm giác rất lạ, một sự bình yên lạ kỳ, khi nhìn ngắm những bức tượng của Đức Phật Tổ, của Đức Quán Tự Tại Bồ Tát, của Phật Di Lặc với nụ cười rạng ngời dễ thương.
Anh hẹn lần sau trở lại, cả ngày luôn, để thoải mái quay video cổ trang, nhưng bên cạnh đó, mình nghĩ, là để cảm nhận cả một ngày dài an bình của nơi Thế Ngoại Đào Viên đi. Hình ảnh, clip, chỉ là ghi lại khoảnh khắc. Cảm nhận thật sự, ở trong tim, lưu lại, là mãi mãi. Chưa từng đi đến nơi nào cùng nhau, mà mình cảm nhận không khí trang nghiêm, ý nghĩa như thế. Linh Quy Pháp Ấn, không khí thật diệu kỳ. "Khung Trời Tự Tại", thật sự tự tại! Thời gian bên nhau, thật ấm áp, ý nghĩa, hạnh phúc! [心]
*
8:50am, ngồi ở quán nước gần đó, ăn kem, uống nước, rồi 9:12am bắt đầu đi bộ xuống. Đường không xa lắm, mà đi bộ thấy còn dễ dàng hơn ngồi xe luôn nè. 9:37am xuống đến chỗ gửi xe lúc đầu. Tính ra cả đi bộ, dừng chụp hình, chỉ có 23 phút thôi. Đoạn đường thật sự rất gần nè. Đi bộ rất thoải mái.
Mà vừa xuống đến nơi, anh nhớ ra quên áo khoác, quyết định chạy xe lên lấy. 9:38am chạy lên, 9:49am xuống lại, 10 phút. Nhưng dốc đó, chạy lên, mình ngồi quán nước đợi, mà cũng thấy hồi hộp nữa. Anh xuống đến nơi an toàn, mừng ghê. Lần sau không có chơi trò mạo hiểm nữa nha.
Anh nói, từ lúc đứng ở chỗ hẻm nhà mình tối 25/3, đến lúc chạy xe lên Linh Quy Pháp Ấn lấy áo bỏ quên, tất cả giống như anh đã từng nhìn thấy trước đây. Hiện tượng "Deja Vu" này, thật lạ. Có lẽ, số phận đã sắp đặt trước, đến một thời điểm nào đó như hiện tại, mình và anh sẽ cùng chung bước chăng?
*
Câu chuyện "Ba Ngày" của mình và anh, cứ kể mãi thôi nhỉ. Mỗi một khoảnh khắc đều lưu lại. Hy vọng có thể đồng hành với nhau luôn mãi. Muốn được anh quan tâm, chăm sóc, yêu chiều nhiều hơn nữa. Muốn làm một cô bé dỗi hờn, thích là hờn là dỗi hà. "Không muốn trưởng thành" chính là như thế.
*
À, sáng "sớm" T7-27/3, "Khi Nàng Say Giấc", "chàng" đặt máy quay khoảnh khắc ngồi công phu, viết bài FB hơn tiếng đồng hồ, làm thành clip dễ thương. Tâm ý anh để nơi mình đó, là cảm giác yên bình của anh khi ở bên mình, còn mình, ngủ thật say, thật nhẹ nhàng, bình yên. [太阳][心]
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Sat, Mar 27, 2021#*8:26am - Pics Des
#Sun, Mar 28, 2021#*
8:19pm*Diary
Có rất rất nhiều chuyện để kể lại.
Câu chuyện cứ được viết thêm nhiều thật nhiều. Mỗi ngày lại là một câu chuyện mới, cứ như thế, "hôm qua, hôm nay và ngày mai", chỉ 3 ngày thời gian, kéo dài vô tận, giống như câu hát:
我不想承諾永永遠遠
Anh không muốn hứa là mãi mãi
我愛你其實只有三天
Anh yêu em thật sự chỉ có ba ngày
昨天今天還有明天
Hôm qua, hôm nay, và cả ngày mai nữa
分分秒秒陪在你身邊
Mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh bên em.
我不敢承諾永永遠遠
Anh không muốn thừa nhận là mãi mãi
我愛你其實只有三天
Anh yêu em, thật sự chỉ có ba ngày
昨天今天直到明天
Hôm qua, hôm nay, cho đến ngày mai
愛你在生命的每一天
Yêu em mỗi một phút giây trong cuộc đời.
Chẳng biết anh đã nghe bài hát này chưa, mà hôm qua khi mình hỏi sẽ yêu em đến khi nào, anh trả lời "Ngày mai", mình cố tình nói, "Ờ, hôm nay là ngày mai rồi đó", anh cười, cố ý chọc ghẹo mình, nói: "Ngày mai là ngày mai, mai anh cũng sẽ trả lời là ngày mai."
Ờ, được đó. Cũng khéo miệng. Trả lời so với ca từ của ca khúc "Ba Ngày", thì cũng tương tự rồi nè. [笑而不语]
Í, vậy vừa qua có tính là "3 ngày" không nhỉ. Ờ, "3 đêm" thì chính xác hơn, haha! [哈哈]
Đêm đầu tiên: 11h31 khuya T5-25/3, xuất hiện trước cửa nhà mình. Rồi, đi uống sữa đậu nành, ăn bắp nướng, khoai lang nướng đến gần 1h "sáng" T6-26/3. Thức cả đêm theo đúng nghĩa, 6h sáng anh chở mình đi làm, 6h59 mang đồ ăn sáng qua cho mình, cưng dễ sợ luôn hà. [可愛]
2h19' tan ca, đứng đợi chở mình về, cùng đi ăn trưa. Bữa đó cố tình nhịn, để ăn chung với anh luôn nè. Chớ bữa đó cô Tú Anh nấu đồ ăn ngon lắm. Còn câu chuyện của cô hôm đó nữa, sẽ kể sau nha. Nhớ cô quá! [心]
À, ăn trưa ở quán An Lạc Tâm chi nhánh Đinh Tiên Hoàng. Ăn xong ra hiệu may Vinh An đưa đồ giúp chị Hương, mà người ta không có nhà, vậy là chạy về nhà trước, để soạn đồ.
"Bắt" anh dừng chờ ở ngoài ngõ hơi xa, không cho về gần nhà. [阴险] Mình ghé thăm cô Dung hàng xóm một xíu, mới về nhà soạn đồ.
Má nói cô Lợi lại mới cho đồ ăn, bánh lọc với xôi đậu đen, đồ chay, cho nhiều lắm, thế là "xin" theo một ít, định là về Sài Gòn hấp lại ăn, nhưng kế hoạch thay đổi một xí, ghé Bảo Lộc chơi cả một ngày, nên bánh bị thiu rồi nè, tiếc ghê.
*
Ờ, là mình gom đồ theo trai. Nghĩa đen à nha. Ham chơi, đi theo thôi. [求饶] Nói anh chở qua hiệu may Vinh An đưa đồ trước, rồi mới tính đi đâu tiếp theo. Ở hiệu may, lại làm quen được bạn Mèo Méo Meo lông hổ vàng có cái mục ruồi xanh hết sức ngộ nghĩnh ngay mép. [哈哈] Chơi với bản một lúc, bị bản cắn 1 cái nhẹ, đủ đau mà không sướt da. Chị chủ hiệu may còn kể chuyện, hồi đó là do "ông ba" của bản dắt bản đến ở đây, ba bản theo dõi bản mấy ngày, thấy bản được nuôi cho ăn này nọ rồi, an tâm rồi mới đi luôn. Thật là một "ông bố có trách nhiệm", kaka! Ừa thì biết tìm chỗ "gởi gắm", nhờ nuôi dùm con gái mình cơ mà. [哈哈] Chị chủ còn nói, thích thì chỉ có "cháu ngoại" rồi, qua chỉ cho về nuôi nè. Thôi, sau này có nhà riêng rồi tính sau, ai kia có nuôi nhỏ Âm Dương "xấu lạ" đủ gòi. [嘻嘻]
3:50pm bái bai bạn Mục Ruồi Xanh xong, lên xe anh chở đi tiếp.
Anh hỏi, muốn anh ở lại, hay theo anh về Sài Gòn? Mình á, tính đi biển cơ, Nha Trang hay Vũng Tàu gì đó. [嘻嘻]
Kết quả, thì chọn ghé Bảo Lộc, sáng sớm hôm sau, là hôm qua - T7-27/3 nè, đi Linh Quy Pháp Ấn. Từng nhắc qua mấy lần trước, hôm qua thực hiện luôn, khỏi chờ nữa, hihi! [笑而不语]
Mà lúc đó, trước khi rời Đà Lạt hướng về Bảo Lộc, thì ghé Hồ Tuyền Lâm tham quan trước nè. Mình đã nhắm hướng Thác Datanla, ra đường đèo cho tiện, nên chỉ anh đi đường tắt chỗ Hồ Tuyền Lâm. Ngang qua địa điểm cây cầu tím thấy khá là "hot", vậy là "check in" luôn, hehe. [嘻嘻]
Anh xuất hiện trước nhà mình tối 25/3 với chiếc áo bị "ăn dép", nên mình bận áo "chọi dép" cho hợp bộ, kaka! [阴险]
4:09pm tham quan cầu tím Hồ Tuyền Lâm, 4:36pm ăn bánh tằm. 4:55pm xuất phát đi Bảo Lộc. Có một chuyện thú vị lúc đó nè: 5:02pm, mới chạy có vài phút, anh dừng xe lại, nói: "Phải kiếm gì cột người này lại". Ờ, thế là cột mình theo đúng nghĩa đen: lấy cái khăn choàng cổ, cột chéo lại, để mình dính chặt sau lưng anh luôn, không sợ "rớt" nữa. [哈哈]
Đúng là cách hay. Từ đó ngồi phía sau tha hồ ngủ, không sợ ngủ say buông tay nữa. Tối qua tầm hơn 7h, chạy đến chỗ Ngã 3 Vũng Tàu hướng về Sài Gòn, mình lại ngủ thiếp đi tiếp, còn nằm mơ gì đó nữa. Tỉnh dậy, mở mắt ra, đã đến Him Lam Quận 2, qua Ngã Tư Thủ Đức luôn rồi. "Tác dụng" của "dây trói" lợi hại thiệt, làm mình có thể an tâm ngủ bất cứ lúc nào, haha! [哈哈]
Rồi anh kia cứ chọc mình hoài thôi, nói là "tự nguyện bắt cột" mới chịu. Ờ, vậy đó, rồi sao? Người ta sợ té chớ bộ. Thích ngủ ngon sau lưng ai đó, chẳng cần suy nghĩ, chỉ an tâm ngủ say thôi, cả sau lưng khi người đó chạy xe, và ở nhà, ở bất cứ nơi đâu bên cạnh người đó. [笑而不语]
Tối T6-26/3, 7:20pm đến Bảo Lộc, 7:30pm ghé Chùa Phước Huệ tham quan, bái Phật, rồi 7:50pm ghé "Quán Chay" ngay gần đó ăn tối. Tên của quán là "Quán Chay" luôn nhe. Ngon, rẻ. Hẹn lần sau ghé nữa.
8:20pm đến Khách sạn Hương Trà - mình chọn đặt ở Booking, nghỉ ngơi đến 9:25pm mới "đi dạo". Ghé quán Trumps đợt trước, mua 2 ly Chocola và Cafe đá xay, ra công viên ngồi chơi nói chuyện. Quán quen thuộc, anh ngồi "diễn" tư thế ngủ gật quen thuộc, dễ thương ghê, hihi! [嘻嘻]
9:55pm ngồi ở công viên Bảo Lộc, chơi đến 10:43pm mới về, đến Khách sạn, nói chuyện với anh Lễ tân, là 10:54pm. Đọc booking khen nhân viên ở đây thân thiện, quả là vậy. Cùng ngành, anh nhân viên "đầu trọc" thân thiện y như mình vậy á, haha! Để lên BK chấm điểm tốt nào, 10 tròn nhe, hehe! [耶]
Sáng hôm sau, T7-27/3, 5:08am xuất phát đi Linh Quy Pháp Ấn, 5:42am đến chân núi, nhờ xe ôm chở lên, con đường dốc đứng, ngồi xe muốn đau tim luôn hà. 5:51pm lên đến nơi. Ngồi ngắm Mặt trời mọc, nhắm mắt, ngồi theo thế Yoga, nhắm mắt hít thở, luyện khí.
Tham qua, bái Phật ở phía ngoài và trong Quán Chiếu Đường xong, 6 rưỡi, nhóm du khách đông đúc xuống núi gần hết, mới bắt đầu cùng nhau chụp hình, quay video.
Rất thích không khí nơi Linh Quy Pháp Ấn. So với vẻ đẹp rừng núi trời mây ở Đà Lạt, thì không có khác biệt gì nhiều, nhưng mà không khí trang nghiêm, sự an bình, tĩnh lặng, một điều gì đó thật sự an nhiên như ở nơi "Thế Ngoại Đào Viên", một Quốc Độ khác so với nhân gian, thì chính là nơi ấy.
Nếu như Linh Quy Pháp Ấn không trở thành điểm du lịch, thì chắc chắn sự thần tiên của Ngôi Chùa trên Đỉnh núi ấy, sẽ càng thoát ly hồng trần tục thế hơn nữa. Sự đơn thuần, mộc mạc của kiến trúc, của Chánh điện, rất đẹp, rất gần gũi. Không xa hoa cầu kỳ, nhưng lại thu hút một cách lạ kỳ.
Mình vừa muốn trở lại, quay video và chụp hình cổ trang, nhưng lại vừa không muốn chạm đến sự thanh thuần của linh khí nơi đây. Chính là một cảm giác rất lạ, một sự bình yên lạ kỳ, khi nhìn ngắm những bức tượng của Đức Phật Tổ, của Đức Quán Tự Tại Bồ Tát, của Phật Di Lặc với nụ cười rạng ngời dễ thương.
Anh hẹn lần sau trở lại, cả ngày luôn, để thoải mái quay video cổ trang, nhưng bên cạnh đó, mình nghĩ, là để cảm nhận cả một ngày dài an bình của nơi Thế Ngoại Đào Viên đi. Hình ảnh, clip, chỉ là ghi lại khoảnh khắc. Cảm nhận thật sự, ở trong tim, lưu lại, là mãi mãi. Chưa từng đi đến nơi nào cùng nhau, mà mình cảm nhận không khí trang nghiêm, ý nghĩa như thế. Linh Quy Pháp Ấn, không khí thật diệu kỳ. "Khung Trời Tự Tại", thật sự tự tại! Thời gian bên nhau, thật ấm áp, ý nghĩa, hạnh phúc! [心]
*
8:50am, ngồi ở quán nước gần đó, ăn kem, uống nước, rồi 9:12am bắt đầu đi bộ xuống. Đường không xa lắm, mà đi bộ thấy còn dễ dàng hơn ngồi xe luôn nè. 9:37am xuống đến chỗ gửi xe lúc đầu. Tính ra cả đi bộ, dừng chụp hình, chỉ có 23 phút thôi. Đoạn đường thật sự rất gần nè. Đi bộ rất thoải mái.
Mà vừa xuống đến nơi, anh nhớ ra quên áo khoác, quyết định chạy xe lên lấy. 9:38am chạy lên, 9:49am xuống lại, 10 phút. Nhưng dốc đó, chạy lên, mình ngồi quán nước đợi, mà cũng thấy hồi hộp nữa. Anh xuống đến nơi an toàn, mừng ghê. Lần sau không có chơi trò mạo hiểm nữa nha.
Anh nói, từ lúc đứng ở chỗ hẻm nhà mình tối 25/3, đến lúc chạy xe lên Linh Quy Pháp Ấn lấy áo bỏ quên, tất cả giống như anh đã từng nhìn thấy trước đây. Hiện tượng "Deja Vu" này, thật lạ. Có lẽ, số phận đã sắp đặt trước, đến một thời điểm nào đó như hiện tại, mình và anh sẽ cùng chung bước chăng?
*
Câu chuyện "Ba Ngày" của mình và anh, cứ kể mãi thôi nhỉ. Mỗi một khoảnh khắc đều lưu lại. Hy vọng có thể đồng hành với nhau luôn mãi. Muốn được anh quan tâm, chăm sóc, yêu chiều nhiều hơn nữa. Muốn làm một cô bé dỗi hờn, thích là hờn là dỗi hà. "Không muốn trưởng thành" chính là như thế.
*
À, sáng "sớm" T7-27/3, "Khi Nàng Say Giấc", "chàng" đặt máy quay khoảnh khắc ngồi công phu, viết bài FB hơn tiếng đồng hồ, làm thành clip dễ thương. Tâm ý anh để nơi mình đó, là cảm giác yên bình của anh khi ở bên mình, còn mình, ngủ thật say, thật nhẹ nhàng, bình yên. [太阳][心]
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Sat, Mar 27, 2021#*8:26am - Pics Des
#Sun, Mar 28, 2021#*
8:19pm*Diary
✋热门推荐