"Đôi khi bạn lựa chọn giữ khoảng cách với một ai đó không phải vì không quan tâm, mà bởi bạn biết rõ 'đừng hoang tưởng nữa, người ấy không thuộc về bạn'. Trong trái tim mỗi người đều có một tòa thành, giữ gìn một bóng hình không có tương lại. Người đó chỉ một lần lướt qua thanh xuân, nhưng lại mắc kẹt trong ký ức bạn một đời. " 999 lá thư gửi cho chính mình ✉️✉️
...
Lá mùa thu rơi rụng hết, cành lá khẳng khiu, báo hiệu đã gần đến cuối thu, người ta nói mùa thu xao xuyến nhưng cũng thật buồn...
...
Ước một lần được ngắm lá thu rơi vì nơi mình ở chỉ có hai mùa mưa nắng...
...
Đêm đã đến báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu... https://weibo.com/u/6017645069
...
Lá mùa thu rơi rụng hết, cành lá khẳng khiu, báo hiệu đã gần đến cuối thu, người ta nói mùa thu xao xuyến nhưng cũng thật buồn...
...
Ước một lần được ngắm lá thu rơi vì nơi mình ở chỉ có hai mùa mưa nắng...
...
Đêm đã đến báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu... https://weibo.com/u/6017645069
Hôm qua làm đến khuya
Hôm nay đi kiểm kê mất nửa ngày, giờ quay lại cty làm tiếp
Tự nhiên đọc thành tích phim khác rồi nghĩ đến em
Những ngày qua m đã k muốn đụng tới, m chỉ muốn cho qua thiệt nhanh thôi
Cuối cùng vẫn k giấu đc sự thất vọng dâng tràn
Khók mà k kiềm lòng đc luôn ý, cũng may là trong phòng chỉ có m
Thương em, thương em lắm
Hôm nay đi kiểm kê mất nửa ngày, giờ quay lại cty làm tiếp
Tự nhiên đọc thành tích phim khác rồi nghĩ đến em
Những ngày qua m đã k muốn đụng tới, m chỉ muốn cho qua thiệt nhanh thôi
Cuối cùng vẫn k giấu đc sự thất vọng dâng tràn
Khók mà k kiềm lòng đc luôn ý, cũng may là trong phòng chỉ có m
Thương em, thương em lắm
Hôm nay, ngày 1/10/2022, là ngày sinh nhật thứ 20 của mình.
Một ngày mà vừa mở mắt đã được bầu trời tặng cơn mưa rào, đi học trong màn mưa lộp độp, là một ngày như bao ngày. Một ngày mà có lẽ trừ bố mẹ ra, không ai còn nhớ tới ngày này có ý nghĩa gì với tôi.
Thời điểm hiện tại, tôi vẫn tiêu tiền của bố mẹ, và sở hữu hai bàn tay trắng. Hmm, sao đây nhỉ, đốt khoảng 100tr vào việc học tiếng trung nhưng chả đâu vào đâu hết. Đến lúc này mình chợt nhận ra rằng, hay là mình không có thiên phú trong học tập? Mình đã từng trốn tránh, phủ định suy nghĩ này thế nhưng cuộc sống vẫn, đã, và đang vả vào mặt mình những cú tát đau đớn.
Phải chăng bố mẹ rất khổ cực khi nuôi mình? Khổ cực hơn những bậc phụ huynh khác gấp trăm ngàn lần. Nhưng mình không hề hoàn hảo, không cầu tiến, không nỗ lực, phải chăng sẽ làm họ thất vọng?
Thực sự muốn sống thoải mái chút, không phải lo tiền nong, nhưng đời đâu cho phép? Tôi vẫn đang lan man tìm việc, thật buồn vì sự lười biếng của bản thân.
Sống hôm nay, tôi vẫn lo lắng mai mình còn tiền để ăn không? Tháng sau lấy đâu ra tiền để ăn, để đóng học trong khi việc làm còn không có...Hmm, thật thất bại nhỉ?
Bắt đầu tuổi 20 của tôi, là một chuỗi nỗi lo về cơm ăn áo mặc chỗ ngủ, cuộc sống của tôi vốn không có ý nghĩa, vậy nhưng tôi vẫn phải ráng sống từng ngày, ngơ ngẩn nhìn thời gian trôi qua, tôi vẫn luôn oán trách số phận, phải chăng tôi sinh ra trong một gia đình điều kiện hơn thì tốt biết mấy...
20 tuổi, cột mốc mới, lớn hơn, trách nhiệm hơn, thôi thì gắng tồn tại trong xã hội này nhé, có lẽ cuộc đời này không phũ phàng vậy đâu.
Cô gái của tôi, sinh nhật vui vẻ.
Một ngày mà vừa mở mắt đã được bầu trời tặng cơn mưa rào, đi học trong màn mưa lộp độp, là một ngày như bao ngày. Một ngày mà có lẽ trừ bố mẹ ra, không ai còn nhớ tới ngày này có ý nghĩa gì với tôi.
Thời điểm hiện tại, tôi vẫn tiêu tiền của bố mẹ, và sở hữu hai bàn tay trắng. Hmm, sao đây nhỉ, đốt khoảng 100tr vào việc học tiếng trung nhưng chả đâu vào đâu hết. Đến lúc này mình chợt nhận ra rằng, hay là mình không có thiên phú trong học tập? Mình đã từng trốn tránh, phủ định suy nghĩ này thế nhưng cuộc sống vẫn, đã, và đang vả vào mặt mình những cú tát đau đớn.
Phải chăng bố mẹ rất khổ cực khi nuôi mình? Khổ cực hơn những bậc phụ huynh khác gấp trăm ngàn lần. Nhưng mình không hề hoàn hảo, không cầu tiến, không nỗ lực, phải chăng sẽ làm họ thất vọng?
Thực sự muốn sống thoải mái chút, không phải lo tiền nong, nhưng đời đâu cho phép? Tôi vẫn đang lan man tìm việc, thật buồn vì sự lười biếng của bản thân.
Sống hôm nay, tôi vẫn lo lắng mai mình còn tiền để ăn không? Tháng sau lấy đâu ra tiền để ăn, để đóng học trong khi việc làm còn không có...Hmm, thật thất bại nhỉ?
Bắt đầu tuổi 20 của tôi, là một chuỗi nỗi lo về cơm ăn áo mặc chỗ ngủ, cuộc sống của tôi vốn không có ý nghĩa, vậy nhưng tôi vẫn phải ráng sống từng ngày, ngơ ngẩn nhìn thời gian trôi qua, tôi vẫn luôn oán trách số phận, phải chăng tôi sinh ra trong một gia đình điều kiện hơn thì tốt biết mấy...
20 tuổi, cột mốc mới, lớn hơn, trách nhiệm hơn, thôi thì gắng tồn tại trong xã hội này nhé, có lẽ cuộc đời này không phũ phàng vậy đâu.
Cô gái của tôi, sinh nhật vui vẻ.
✋热门推荐