Con người sinh ra không phải ai cũng hoàn hảo, sao cứ phải tạo áp lực lên chính bản thân mình như bây giờ... Lâu lâu lại bị một lần tự ti về bản thân đến vậy.
Sinh ra lành lặn đã là một điều may mắn trên thế gian này rồi. Cứ phải vì những lời nói của người khác mà tự tạo áp lực cho bản thân. Tôi của mỗi năm tháng qua đi đều không giống nhau. Từ cấp 1 cấp 2 chăm học, ngoan ngoãn luôn đứng đầu, cũng bị suy nghĩ nhiều vì áp lực đứng nhất, giỏi nhất là tụt hạng thì suy sụp, ngoài khóc ra chả biết làm gì, khi 2 lần nhất huyện môn Địa và lần chốt thì được nhì tỉnh... Tôi của những năm cấp 3, học rất nhanh nhưng lười nghĩ, mải chơi hơn... Kết quả trượt trường đại học mong muốn. Mất ngủ 1 tuần, ăn không ngon 2 tuần và tụt 3kg áp lực lúc đó là sự so sánh giữa trường bạn bè thi đậu và trường tôi đậu. Lên đại học, xa bố mẹ thì tự do thoải mái, tính ham chơi càng nhiều. Lên đại học mn k quá áp lực chuyện học nữa, mình cũng mải chơi theo các bạn. suy nghĩ svien năm 1 của tôi vẫn như cấp 3, thi toán tính được 6 về khóc cả tối xong sau phát hiện nhẹ nhàng thi 2.5 điểm triết cũng cười haha, mất cái ô mẹ mua cũng khóc cả tối vì tôi thích nó, có những món đồ với tôi nó quan trọng và đặc biệt nếu thích thì tôi sẽ rất cay cú đó .
Ra trường đi làm, bản thân đổi việc liên tục thực ra cũng mới là công ty thứ 4 chính thức đi làm thôi mà đã bị mang tiếng một năm đổi việc 4,5 lần. Thực ra tôi đã nghĩ tôi chả việc gì phải suy nghĩ về điều họ nói, vì người ta cũng chả thay tôi đi làm, cũng không thay tôi trải nghiệm, thì sao hiểu được, lại còn tự thấy bản thân dũng cảm chứ, bỏ công việc mình không yêu thích, mất thời gian nếu cứ tiếp tục chỉ vì đồng lương. Bản thân đã từng nghĩ sẽ không giống người khác đó chính là việc mặc cho người khác nói như nào mình cũng sẽ kệ, mà không suy nghĩ về tất cả phương diện đặc biệt là công việc. Nhưng không đâu bị nghĩ đó, nghĩ nhiều vãi.
Người yêu có vẻ như công việc em thích là được, k vui thì nghỉ nhưng mà rồi a ấy cũng cần tôi có một công việc ổn định kp 2 3 tháng nhảy một lần, rồi mới tính chuyện cưới được hài thật có lúc nghĩ chỉ muốn lấy a ấy thật sớm nhưng khi nghe a ấy nch vs cách a ấy lảng đi lúc nch cưới xin nên là hoy tôi đã từ bỏ suy nghĩ đó và năm 27 tuổi mới lấy chồng nhé, còn phải chơi đã. Yêu và cưới là 2 việc khác hoàn toàn nhauuu.
Mẹ người yêu cũng hỏi thăm công việc, lương thưởng, chế độ, làm gì, quy mô cty, nhưng mà hehe thực ra pit đó là sự quan tâm nhưng không, mình thấy nhiều chuyện đó mỗi lần ai hỏi chuyện mình ... Cô dì chú bác, bố mẹ đều vậy. Mặc dù biết là quan tâm nhưng mà phiền.
Thực ra có lúc mình tỉnh lắm, nghĩ là mình nên hài lòng với bản thân mình, đừng quá tạo áp lực cho bản thân... Vậy mà cuối cùng vẫn bị tạo đó. Bản thân tại thời điểm hiện tại, so với bạn bè cùng lứa cả về suy nghĩ và công việc đều có vẻ ổn hơn, một mức lương dư giả có thể tích lũy cho bản thân, một người yêu thương, suy nghĩ hiểu chuyện hơn ... Vậy mà tự dưng lại cảm thấy không hài lòng với bản thân một chút nào chính là cảm giác hiện tại, kém cỏi trong khi mọi người đi làm môi trường chuyên nghiệp, chế độ tốt hơn, quan hệ nhiều hơn... Nói ra vấn đề này kp ai cũng có thể hiểu với mình, nói ra ny hơn 6 tuổi sẽ có suy nghĩ khác vì a ấy cũng thừa nhận chỗ mình đang đi làm chả chuyên nghiệp gì. Nhưng mình tin là mọi người cố gắng và mình sẽ học được nhiều về gây dựng việc kinh doanh của mình. Và mình cũng không chia sẻ với ai vì chẳng ai giúp được mình, chỉ bản thâm mình mới giúp được mình. Nên viết những dòng trên đây ghi nhớ lại chút chút.
Tự tin lên cô gái! Giờ thì đi học bài! Kp suy nghĩ gì cả
Sinh ra lành lặn đã là một điều may mắn trên thế gian này rồi. Cứ phải vì những lời nói của người khác mà tự tạo áp lực cho bản thân. Tôi của mỗi năm tháng qua đi đều không giống nhau. Từ cấp 1 cấp 2 chăm học, ngoan ngoãn luôn đứng đầu, cũng bị suy nghĩ nhiều vì áp lực đứng nhất, giỏi nhất là tụt hạng thì suy sụp, ngoài khóc ra chả biết làm gì, khi 2 lần nhất huyện môn Địa và lần chốt thì được nhì tỉnh... Tôi của những năm cấp 3, học rất nhanh nhưng lười nghĩ, mải chơi hơn... Kết quả trượt trường đại học mong muốn. Mất ngủ 1 tuần, ăn không ngon 2 tuần và tụt 3kg áp lực lúc đó là sự so sánh giữa trường bạn bè thi đậu và trường tôi đậu. Lên đại học, xa bố mẹ thì tự do thoải mái, tính ham chơi càng nhiều. Lên đại học mn k quá áp lực chuyện học nữa, mình cũng mải chơi theo các bạn. suy nghĩ svien năm 1 của tôi vẫn như cấp 3, thi toán tính được 6 về khóc cả tối xong sau phát hiện nhẹ nhàng thi 2.5 điểm triết cũng cười haha, mất cái ô mẹ mua cũng khóc cả tối vì tôi thích nó, có những món đồ với tôi nó quan trọng và đặc biệt nếu thích thì tôi sẽ rất cay cú đó .
Ra trường đi làm, bản thân đổi việc liên tục thực ra cũng mới là công ty thứ 4 chính thức đi làm thôi mà đã bị mang tiếng một năm đổi việc 4,5 lần. Thực ra tôi đã nghĩ tôi chả việc gì phải suy nghĩ về điều họ nói, vì người ta cũng chả thay tôi đi làm, cũng không thay tôi trải nghiệm, thì sao hiểu được, lại còn tự thấy bản thân dũng cảm chứ, bỏ công việc mình không yêu thích, mất thời gian nếu cứ tiếp tục chỉ vì đồng lương. Bản thân đã từng nghĩ sẽ không giống người khác đó chính là việc mặc cho người khác nói như nào mình cũng sẽ kệ, mà không suy nghĩ về tất cả phương diện đặc biệt là công việc. Nhưng không đâu bị nghĩ đó, nghĩ nhiều vãi.
Người yêu có vẻ như công việc em thích là được, k vui thì nghỉ nhưng mà rồi a ấy cũng cần tôi có một công việc ổn định kp 2 3 tháng nhảy một lần, rồi mới tính chuyện cưới được hài thật có lúc nghĩ chỉ muốn lấy a ấy thật sớm nhưng khi nghe a ấy nch vs cách a ấy lảng đi lúc nch cưới xin nên là hoy tôi đã từ bỏ suy nghĩ đó và năm 27 tuổi mới lấy chồng nhé, còn phải chơi đã. Yêu và cưới là 2 việc khác hoàn toàn nhauuu.
Mẹ người yêu cũng hỏi thăm công việc, lương thưởng, chế độ, làm gì, quy mô cty, nhưng mà hehe thực ra pit đó là sự quan tâm nhưng không, mình thấy nhiều chuyện đó mỗi lần ai hỏi chuyện mình ... Cô dì chú bác, bố mẹ đều vậy. Mặc dù biết là quan tâm nhưng mà phiền.
Thực ra có lúc mình tỉnh lắm, nghĩ là mình nên hài lòng với bản thân mình, đừng quá tạo áp lực cho bản thân... Vậy mà cuối cùng vẫn bị tạo đó. Bản thân tại thời điểm hiện tại, so với bạn bè cùng lứa cả về suy nghĩ và công việc đều có vẻ ổn hơn, một mức lương dư giả có thể tích lũy cho bản thân, một người yêu thương, suy nghĩ hiểu chuyện hơn ... Vậy mà tự dưng lại cảm thấy không hài lòng với bản thân một chút nào chính là cảm giác hiện tại, kém cỏi trong khi mọi người đi làm môi trường chuyên nghiệp, chế độ tốt hơn, quan hệ nhiều hơn... Nói ra vấn đề này kp ai cũng có thể hiểu với mình, nói ra ny hơn 6 tuổi sẽ có suy nghĩ khác vì a ấy cũng thừa nhận chỗ mình đang đi làm chả chuyên nghiệp gì. Nhưng mình tin là mọi người cố gắng và mình sẽ học được nhiều về gây dựng việc kinh doanh của mình. Và mình cũng không chia sẻ với ai vì chẳng ai giúp được mình, chỉ bản thâm mình mới giúp được mình. Nên viết những dòng trên đây ghi nhớ lại chút chút.
Tự tin lên cô gái! Giờ thì đi học bài! Kp suy nghĩ gì cả
#河北经贸大学经济管理学院[超话]##励志##英语#
1、There's only one corner of the universe you can be sure of improving, and that's your own self.
这个宇宙中只有一个角落你肯定可以改进,那就是你自己。
2、The first step is as good as half over.
第一步是最关键的一步。
3、Do one thing at a time, and do well.
一次只做一件事,做到最好!
4、Believe that god is fair.
相信上帝是公平的。
5、Wealth is the test of a man's character.
财富是对一个人品格的试金石。
1、There's only one corner of the universe you can be sure of improving, and that's your own self.
这个宇宙中只有一个角落你肯定可以改进,那就是你自己。
2、The first step is as good as half over.
第一步是最关键的一步。
3、Do one thing at a time, and do well.
一次只做一件事,做到最好!
4、Believe that god is fair.
相信上帝是公平的。
5、Wealth is the test of a man's character.
财富是对一个人品格的试金石。
#你幸福嗎#*
Bạn có hạnh phúc không?
Chắc ai trong chúng ta cũng hay tự hỏi câu đó.
"Khổ quá", là 2 chữ thường nghe thấy ở cửa miệng của rất nhiều người trong chúng ta.
Nhưng chúng ta có thật là "khổ" không? Khi vẫn có cái ăn, cái mặc hàng ngày, có nơi ở, không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất. Rồi còn có ba mẹ, hoặc có ba/có mẹ, có gia đình chồng con..., ai cũng khỏe mạnh.
Nhìn lên không bằng ai, nhưng nhìn xuống không ai bằng. Chỉ là, chúng ta có cảm thấy đã "đủ" hay không.
Ngày 1 tháng 7 - tròn 1 tháng trước, trong chuyến khảo sát Quảng Bình ngày thứ 3, đến huyện Bố Trạch, sau khi khảo sát 1 em học sinh, BT nghe cô giáo nói, nhà em ấy gần với nhà của 1 em khác - mà hè năm ngoái 2019 Golden Hearts đã ghé thăm, trao cho em chiếc xe đạp.
Hè năm ngoái lúc nhóm ghé thăm em, BT đã không ghé, vì trên chuyến xe đi hướng khác. Nay sẵn có dịp, BT nhờ cô dẫn qua nhà thăm em.
Em tên Ngọc, cái tên thật đẹp.
Nhưng viên Ngọc nhỏ bé ấy, được sinh ra trong một gia đình thật éo le.
Mẹ và dì em đều bị điên từ lúc mới sinh, do di chứng của chất độc màu da cam.
Mẹ em đâu biết gì, bị người ta hại, sinh ra em.
Ngọc rất nhút nhát. Lớp 6, mà trông em nhỏ như bé lớp 2 mà thôi. Mình hỏi chuyện, em bẽn lẽn cười, nói nhỏ xíu xiu hà.
Ngọc ở với bà Ngoại.
Bà Ngoại xây 1 cái "nhà" ngoài sân vườn, chia làm 2 "phòng" với cửa sắt, để mẹ với dì của em ở.
Phải, mọi sinh hoạt ăn uống vệ sinh đều trong 2 gian phòng ấy.
2 chị em lên cơn sẽ đánh chửi cào cấu cắn xé..., nên có đưa cơm, cũng chỉ để sát phía ngoài cửa, không để 2 người chụp được tay chân mình. Rồi tắm, thì dùng vòi xịt vào.
Người phụ nữ trong bức hình thứ 2, là mẹ của em Ngọc. Ở gian bên cạnh, dì của em đang nằm, không bận quần áo. Là có đồ bận, nhưng tự xé rách hết, không chịu bận.
Bà Ngoại em nói, giờ giam như vậy, để bảo vệ an toàn cho 2 chị em.
Ngọc không bị di truyền bệnh từ mẹ và dì, nhưng sinh ra trong hoàn cảnh éo le, em cũng thiếu sự tự tin và hồn nhiên như bao bạn cùng trang lứa.
Tương lai của em sẽ thế nào, mình cũng không biết nữa.
Từng mẩu chuyện nhỏ trong hành trình Golden Hearts 10 năm qua của mình, từng chút từng chút lưu lại sự khắc khoải, càng làm cho mình trong cuộc sống bình thường cười nhiều hơn, cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn.
Mong cho Ngọc sẽ bình an, hạnh phúc! [心]
Trích Nhật kí Hành trình Khảo sát Học bổng - Thứ 4 - 1/7/2020.
*T7-1/8/2020 - 9:54pm*
#Golden Hearts#*
#Love Journey#*
#2020 Summer Love Journey#*
#Scholarship#*
#愛#*
#分享愛#*
#愛心旅程#*
#獎學金#*
"或許我們不能改變世界,但至少我們可以不被世界改變。讓我們將愛帶到更多和更遠的地方。" —— #胡鴻鈞#*
#Sat, Aug 1, 2020#*
9:54pm*Diary https://t.cn/R2WJvx9
Bạn có hạnh phúc không?
Chắc ai trong chúng ta cũng hay tự hỏi câu đó.
"Khổ quá", là 2 chữ thường nghe thấy ở cửa miệng của rất nhiều người trong chúng ta.
Nhưng chúng ta có thật là "khổ" không? Khi vẫn có cái ăn, cái mặc hàng ngày, có nơi ở, không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất. Rồi còn có ba mẹ, hoặc có ba/có mẹ, có gia đình chồng con..., ai cũng khỏe mạnh.
Nhìn lên không bằng ai, nhưng nhìn xuống không ai bằng. Chỉ là, chúng ta có cảm thấy đã "đủ" hay không.
Ngày 1 tháng 7 - tròn 1 tháng trước, trong chuyến khảo sát Quảng Bình ngày thứ 3, đến huyện Bố Trạch, sau khi khảo sát 1 em học sinh, BT nghe cô giáo nói, nhà em ấy gần với nhà của 1 em khác - mà hè năm ngoái 2019 Golden Hearts đã ghé thăm, trao cho em chiếc xe đạp.
Hè năm ngoái lúc nhóm ghé thăm em, BT đã không ghé, vì trên chuyến xe đi hướng khác. Nay sẵn có dịp, BT nhờ cô dẫn qua nhà thăm em.
Em tên Ngọc, cái tên thật đẹp.
Nhưng viên Ngọc nhỏ bé ấy, được sinh ra trong một gia đình thật éo le.
Mẹ và dì em đều bị điên từ lúc mới sinh, do di chứng của chất độc màu da cam.
Mẹ em đâu biết gì, bị người ta hại, sinh ra em.
Ngọc rất nhút nhát. Lớp 6, mà trông em nhỏ như bé lớp 2 mà thôi. Mình hỏi chuyện, em bẽn lẽn cười, nói nhỏ xíu xiu hà.
Ngọc ở với bà Ngoại.
Bà Ngoại xây 1 cái "nhà" ngoài sân vườn, chia làm 2 "phòng" với cửa sắt, để mẹ với dì của em ở.
Phải, mọi sinh hoạt ăn uống vệ sinh đều trong 2 gian phòng ấy.
2 chị em lên cơn sẽ đánh chửi cào cấu cắn xé..., nên có đưa cơm, cũng chỉ để sát phía ngoài cửa, không để 2 người chụp được tay chân mình. Rồi tắm, thì dùng vòi xịt vào.
Người phụ nữ trong bức hình thứ 2, là mẹ của em Ngọc. Ở gian bên cạnh, dì của em đang nằm, không bận quần áo. Là có đồ bận, nhưng tự xé rách hết, không chịu bận.
Bà Ngoại em nói, giờ giam như vậy, để bảo vệ an toàn cho 2 chị em.
Ngọc không bị di truyền bệnh từ mẹ và dì, nhưng sinh ra trong hoàn cảnh éo le, em cũng thiếu sự tự tin và hồn nhiên như bao bạn cùng trang lứa.
Tương lai của em sẽ thế nào, mình cũng không biết nữa.
Từng mẩu chuyện nhỏ trong hành trình Golden Hearts 10 năm qua của mình, từng chút từng chút lưu lại sự khắc khoải, càng làm cho mình trong cuộc sống bình thường cười nhiều hơn, cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn.
Mong cho Ngọc sẽ bình an, hạnh phúc! [心]
Trích Nhật kí Hành trình Khảo sát Học bổng - Thứ 4 - 1/7/2020.
*T7-1/8/2020 - 9:54pm*
#Golden Hearts#*
#Love Journey#*
#2020 Summer Love Journey#*
#Scholarship#*
#愛#*
#分享愛#*
#愛心旅程#*
#獎學金#*
"或許我們不能改變世界,但至少我們可以不被世界改變。讓我們將愛帶到更多和更遠的地方。" —— #胡鴻鈞#*
#Sat, Aug 1, 2020#*
9:54pm*Diary https://t.cn/R2WJvx9
✋热门推荐