… nguyện cho người dịu dàng nhất định sẽ nhận được sự vỗ về của thế giới…
Viết cho Mã Gia Kỳ của mùa đông, vào ngày đầu tiên của tháng mười hai, có mưa phùn. Hôm nay thời tiết không dễ chịu, không khiến người ta vui vẻ hoạt bát được như ngày hạ, thế nhưng tháng mười hai có Mã Gia Kỳ, nhìn kiểu gì cũng thấy thời gian chậm lại một chút, không vội vã đóng cái dấu chấm to đùng kết thúc một năm.
Mà Mã Gia Kỳ trong lá thư gửi 18 tuổi của Hạ Tuấn Lâm, có khen đứa nhỏ ấy sinh vào mùa hạ nên ấm áp huyên náo, nhưng Mã Gia Kỳ lại quên mất, khi bạn ra đời, ngày lễ đầu tiên, chưa đầy tháng đã được đón Giáng Sinh.
Đó không phải phước lành hay sao.
Đấy là còn chưa kể, mình không biết được nhưng lại luôn tâm niệm trong đầu rằng, rất có thể bạn sinh ra vào ngày có tuyết đầu mùa.
Thế là bạn đã có thể, trở thành một em bé người tuyết trăng trắng, mềm mềm, đáng yêu.
Rồi những mùa đông sau này, bạn lại là một người tuyết kiên cường, kiên định, tự nhận mình bình thường nhưng lại chẳng hề tầm thường chút nào.
Mình thường bảo, giọng hát của bạn mang đậm cái phong vị của mùa đông nhưng lại chẳng lạnh lẽo hời hợt như mùa đông. Hoặc do ấn tượng về thiếu niên một thân y phục trắng, đứng ở đó cất tiếng hát, tấm lưng gầy gầy nhưng thẳng tắp. Mã Gia Kỳ hát hay lắm, là một trong ít có thể khiến người khác đổ thanh âm trước khi biết mặt, gọi tên.
Hồi mới mở blog, mình thường bảo Mã Gia Kỳ là cái kiểu người hiện thân của hai chữ “dịu dàng”. Không phải dùng “dịu dàng” để miêu tả “Mã Gia Kỳ” mà là dùng “Mã Gia Kỳ” để miêu tả hai chữ “dịu dàng”.
Bởi vì Mã Gia Kỳ hỏi chúng mình - Muốn nghe gì nào ? - dòng ghim vĩnh viễn không đổi.
Bởi vì Mã Gia Kỳ khi gặp một ông lão đãng trí nhận nhầm bạn thành cháu trai của mình, bạn đã kiên nhẫn lắng nghe ông.
Mã Gia Kỳ khi còn là thực tập sinh, ở cùng phòng với Hạ Tuấn Lâm đã tự hào khoe với máy quay về người bạn nhỏ tuổi của mình.
Mã Gia Kỳ ôm lấy Lưu Diệu Văn vào trong lòng khi em ấy bị giáo viên mắng đến bật khóc.
Mã Gia Kỳ chưa từng gặp Nghiêm Hạo Tường nhưng kiên định chọn em về đội của mình.
Khi Trương Chân Nguyên nói muốn luyện giọng để lúc nói và lúc hát đều có thể hay hơn nữa, Mã Gia Kỳ đã nói với em: “Giọng em đã hay lắm rồi, luyện thêm thì không biết còn hay đến mức nào nữa.”
Trước đây Đinh Trình Hâm mỗi lần áp lực quá sẽ co lại một góc, sau này vẫn thế, chỉ có điều, bên cạnh có thêm một Mã Gia Kỳ, vậy là không phải một mình chịu đựng nữa.
Đối với đứa em trai ngốc nghếch Tống Á Hiên thì, Mã Gia Kỳ đã bẻ cổ áo cho em, vuốt lại y phục cho phẳng phiu, đứng bên ngoài phòng luyện thanh để chờ em khi em đang trong kỳ vỡ giọng. Anh Mã là máu động mạch của em Hiên cơ mà.
Thực ra mình vẫn luôn nói tấm lưng của Mã Gia Kỳ là một tấm lưng đầy chữ. Mấy đứa nhỏ còn lại, ít nhiều cũng có tư liệu để sau này có thể xem xem chúng đã trưởng thành như thế nào, duy chỉ có Mã Gia Kỳ là không ai biết cả. Toàn bộ quá trình ấy, cũng không biết Mã Gia Kỳ có từng chia sẻ với ai chưa nhỉ, chắc hẳn sẽ thú vị lắm. Mà mãi sau này, bạn nói khán giả đầu tiên của bạn là gia đình khi baba mua cho bạn một cái ktv nhỏ ở nhà, bạn nói bị mama dụ đi quay phim vì một chiếc xe đạp,…. tất cả, chúng mình chỉ biết, khi bạn kể mà thôi.
“Em cái gì cũng dám làm…” Không phải một câu nói nông nổi của thiếu niên, là một câu nói nghe nhẹ tênh vậy thôi, ai mà biết được bóng lưng của cậu ấy viết bao nhiêu chữ, giấu bao nhiêu tâm sự rồi. Có trời cao mới biết, Mã Gia Kỳ dũng cảm đến nhường nào, nỗ lực và chịu đựng những gì.
Thế nhưng Mã Gia Kỳ có thể khắc nghiệt với chính bản thân mình, bây giờ cũng đã dịu dàng một chút. Tức là Mã Gia Kỳ đã làm lành với phần bình thường của bản thân, sau đó cảm thấy chẳng có gì để tự ti cả, vì đi đến ngày hôm nay, bạn xứng đáng tự tin với chính mình mà. Lúc viết đến đây, playlist đang phát đến ca khúc “Tôi mong đợi” mà Mã Gia Kỳ đã hát, dừng lại ở đúng câu: “Say goodbye”. Đúng vậy, tuổi 20 mở ra rồi, nói tạm biệt với tất cả những gì không vui đi, nhé. Bạn có đầy đủ hành trang để tự tin mà.
Mình có thể luôn tỉnh táo trong nhiều tình huống, đến cháy nhà, mình vẫn còn bình tĩnh được í. Thế nhưng mà, mình cũng hay viển vông đặt niềm tin vào những thứ không đâu. Thí dụ như, một câu nói “Chúng em đang cùng làm một ca khúc” của Mã Gia Kỳ và Nghiêm Hạo Tường, lâu ơi là lâu rồi, thế mà cũng lừa được mình cho đến tận bây giờ cơ đấy. Nhưng thật sự, đáng, bạn xứng đáng để mình sẵn sàng chờ đợi.
Sinh nhật 20, A Kỳ phát hành ca khúc của riêng A Kỳ. Mình biết, có lẽ ca khúc này được chuẩn bị từ lâu rồi. Không phải chúng mình đợi, ngay cả bản thân Mã Gia Kỳ cũng đã đợi rất lâu để đưa ra trước mọi người ca khúc ấy. Một người cầu toàn như vậy, một người uỷ khuất và kiên nhẫn đến vậy, thanh âm luôn truyền thẳng vào tim của người ta, chẳng cần bất cứ bộ lọc nào cả.
Đứa nhỏ của mình từng bảo rồi đấy, em ấy luôn nhìn bạn với cả tình yêu thương như đối với anh trai, lại có cả sự ngưỡng mộ như đối với một người thầy, thế nên mình cũng sẽ như vậy. Mình cũng sẽ, yêu cậu, tin tưởng cậu, ngưỡng mộ cậu, như Tống Á Hiên nhé.
Mượn câu chúc năm ngoái của em ấy, nói với Mã Gia Kỳ tuổi 20 rằng:
“Dù trên sân khấu hay dưới cánh gà, dù là diễn viên Mã Gia Kỳ hay Mã Gia Kỳ nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ luôn có người, dõi theo bạn, yêu thương bạn, chờ đợi bạn.”
…..
Viết cho Mã Gia Kỳ của mùa đông, vào ngày đầu tiên của tháng mười hai, có mưa phùn. Hôm nay thời tiết không dễ chịu, không khiến người ta vui vẻ hoạt bát được như ngày hạ, thế nhưng tháng mười hai có Mã Gia Kỳ, nhìn kiểu gì cũng thấy thời gian chậm lại một chút, không vội vã đóng cái dấu chấm to đùng kết thúc một năm.
Mà Mã Gia Kỳ trong lá thư gửi 18 tuổi của Hạ Tuấn Lâm, có khen đứa nhỏ ấy sinh vào mùa hạ nên ấm áp huyên náo, nhưng Mã Gia Kỳ lại quên mất, khi bạn ra đời, ngày lễ đầu tiên, chưa đầy tháng đã được đón Giáng Sinh.
Đó không phải phước lành hay sao.
Đấy là còn chưa kể, mình không biết được nhưng lại luôn tâm niệm trong đầu rằng, rất có thể bạn sinh ra vào ngày có tuyết đầu mùa.
Thế là bạn đã có thể, trở thành một em bé người tuyết trăng trắng, mềm mềm, đáng yêu.
Rồi những mùa đông sau này, bạn lại là một người tuyết kiên cường, kiên định, tự nhận mình bình thường nhưng lại chẳng hề tầm thường chút nào.
Mình thường bảo, giọng hát của bạn mang đậm cái phong vị của mùa đông nhưng lại chẳng lạnh lẽo hời hợt như mùa đông. Hoặc do ấn tượng về thiếu niên một thân y phục trắng, đứng ở đó cất tiếng hát, tấm lưng gầy gầy nhưng thẳng tắp. Mã Gia Kỳ hát hay lắm, là một trong ít có thể khiến người khác đổ thanh âm trước khi biết mặt, gọi tên.
Hồi mới mở blog, mình thường bảo Mã Gia Kỳ là cái kiểu người hiện thân của hai chữ “dịu dàng”. Không phải dùng “dịu dàng” để miêu tả “Mã Gia Kỳ” mà là dùng “Mã Gia Kỳ” để miêu tả hai chữ “dịu dàng”.
Bởi vì Mã Gia Kỳ hỏi chúng mình - Muốn nghe gì nào ? - dòng ghim vĩnh viễn không đổi.
Bởi vì Mã Gia Kỳ khi gặp một ông lão đãng trí nhận nhầm bạn thành cháu trai của mình, bạn đã kiên nhẫn lắng nghe ông.
Mã Gia Kỳ khi còn là thực tập sinh, ở cùng phòng với Hạ Tuấn Lâm đã tự hào khoe với máy quay về người bạn nhỏ tuổi của mình.
Mã Gia Kỳ ôm lấy Lưu Diệu Văn vào trong lòng khi em ấy bị giáo viên mắng đến bật khóc.
Mã Gia Kỳ chưa từng gặp Nghiêm Hạo Tường nhưng kiên định chọn em về đội của mình.
Khi Trương Chân Nguyên nói muốn luyện giọng để lúc nói và lúc hát đều có thể hay hơn nữa, Mã Gia Kỳ đã nói với em: “Giọng em đã hay lắm rồi, luyện thêm thì không biết còn hay đến mức nào nữa.”
Trước đây Đinh Trình Hâm mỗi lần áp lực quá sẽ co lại một góc, sau này vẫn thế, chỉ có điều, bên cạnh có thêm một Mã Gia Kỳ, vậy là không phải một mình chịu đựng nữa.
Đối với đứa em trai ngốc nghếch Tống Á Hiên thì, Mã Gia Kỳ đã bẻ cổ áo cho em, vuốt lại y phục cho phẳng phiu, đứng bên ngoài phòng luyện thanh để chờ em khi em đang trong kỳ vỡ giọng. Anh Mã là máu động mạch của em Hiên cơ mà.
Thực ra mình vẫn luôn nói tấm lưng của Mã Gia Kỳ là một tấm lưng đầy chữ. Mấy đứa nhỏ còn lại, ít nhiều cũng có tư liệu để sau này có thể xem xem chúng đã trưởng thành như thế nào, duy chỉ có Mã Gia Kỳ là không ai biết cả. Toàn bộ quá trình ấy, cũng không biết Mã Gia Kỳ có từng chia sẻ với ai chưa nhỉ, chắc hẳn sẽ thú vị lắm. Mà mãi sau này, bạn nói khán giả đầu tiên của bạn là gia đình khi baba mua cho bạn một cái ktv nhỏ ở nhà, bạn nói bị mama dụ đi quay phim vì một chiếc xe đạp,…. tất cả, chúng mình chỉ biết, khi bạn kể mà thôi.
“Em cái gì cũng dám làm…” Không phải một câu nói nông nổi của thiếu niên, là một câu nói nghe nhẹ tênh vậy thôi, ai mà biết được bóng lưng của cậu ấy viết bao nhiêu chữ, giấu bao nhiêu tâm sự rồi. Có trời cao mới biết, Mã Gia Kỳ dũng cảm đến nhường nào, nỗ lực và chịu đựng những gì.
Thế nhưng Mã Gia Kỳ có thể khắc nghiệt với chính bản thân mình, bây giờ cũng đã dịu dàng một chút. Tức là Mã Gia Kỳ đã làm lành với phần bình thường của bản thân, sau đó cảm thấy chẳng có gì để tự ti cả, vì đi đến ngày hôm nay, bạn xứng đáng tự tin với chính mình mà. Lúc viết đến đây, playlist đang phát đến ca khúc “Tôi mong đợi” mà Mã Gia Kỳ đã hát, dừng lại ở đúng câu: “Say goodbye”. Đúng vậy, tuổi 20 mở ra rồi, nói tạm biệt với tất cả những gì không vui đi, nhé. Bạn có đầy đủ hành trang để tự tin mà.
Mình có thể luôn tỉnh táo trong nhiều tình huống, đến cháy nhà, mình vẫn còn bình tĩnh được í. Thế nhưng mà, mình cũng hay viển vông đặt niềm tin vào những thứ không đâu. Thí dụ như, một câu nói “Chúng em đang cùng làm một ca khúc” của Mã Gia Kỳ và Nghiêm Hạo Tường, lâu ơi là lâu rồi, thế mà cũng lừa được mình cho đến tận bây giờ cơ đấy. Nhưng thật sự, đáng, bạn xứng đáng để mình sẵn sàng chờ đợi.
Sinh nhật 20, A Kỳ phát hành ca khúc của riêng A Kỳ. Mình biết, có lẽ ca khúc này được chuẩn bị từ lâu rồi. Không phải chúng mình đợi, ngay cả bản thân Mã Gia Kỳ cũng đã đợi rất lâu để đưa ra trước mọi người ca khúc ấy. Một người cầu toàn như vậy, một người uỷ khuất và kiên nhẫn đến vậy, thanh âm luôn truyền thẳng vào tim của người ta, chẳng cần bất cứ bộ lọc nào cả.
Đứa nhỏ của mình từng bảo rồi đấy, em ấy luôn nhìn bạn với cả tình yêu thương như đối với anh trai, lại có cả sự ngưỡng mộ như đối với một người thầy, thế nên mình cũng sẽ như vậy. Mình cũng sẽ, yêu cậu, tin tưởng cậu, ngưỡng mộ cậu, như Tống Á Hiên nhé.
Mượn câu chúc năm ngoái của em ấy, nói với Mã Gia Kỳ tuổi 20 rằng:
“Dù trên sân khấu hay dưới cánh gà, dù là diễn viên Mã Gia Kỳ hay Mã Gia Kỳ nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ luôn có người, dõi theo bạn, yêu thương bạn, chờ đợi bạn.”
…..
Ce qui se voit ainsi mondialement célébré, c’est une œuvre qui ne pratique l’autobiographie (terme qu’elle récuse, cependant) que pour dire une histoire, des sensations, des émotions communes. Une œuvre admirable par sa constance, dont l’écriture a toujours été conçue par son autrice comme une exigence « qui ne peut laisser en repos », s’attachant phrase après phrase, livre après livre, à tenter d’élucider le réel, à accéder à la compréhension et à l’expression d’une vérité sur l’existence autrement inaccessibles.
全世界赞颂的是一套用自传体(虽然作者本人拒绝这个术语)形式讲述共同故事、感受和情绪的作品。因一贯性而令人感到钦佩的作品,这套作品的书写在作者看来是一种“无法让人停歇下来的”欲望,一句话接着一句话,一本书接着一本书,为了尽力道清事实真相,并对另一种无法进入的存在的相关真相进行理解和表达。#见缝插针学法语#
全世界赞颂的是一套用自传体(虽然作者本人拒绝这个术语)形式讲述共同故事、感受和情绪的作品。因一贯性而令人感到钦佩的作品,这套作品的书写在作者看来是一种“无法让人停歇下来的”欲望,一句话接着一句话,一本书接着一本书,为了尽力道清事实真相,并对另一种无法进入的存在的相关真相进行理解和表达。#见缝插针学法语#
『胡萝卜恰鸡日志』
2022/12/10
Un homme avec une ancienne liste de chansons a fait aujourd'hui un serment ici pour apporter une lutte féroce aux gens en direct
Et le petit stylo de plomb et le camarade Jiang seront les spectateurs de ce festin, et ils en feront l'éloge
Enfin, j'espère que l'homme qui a dessiné le gros gâteau agira rapidement
Oh, oui, le thème d'aujourd'hui est notre poulet. Aujourd'hui, nous avons eu une victoire de poulet en seulement 38 minutes. C'était très parfait. Le camarade Jiang était très bon. Bien qu'il ait oublié d'ouvrir le plomb de blé, le petit stylo est toujours aussi sûr. Elle est vraiment une très, très bonne coéquipière de confiance, et les bonbons durs et les bonbons doux. C'est vrai qu'ils conduisent comme toujours pour faire du jaune. Hi, hi, hi
2022/12/10
Un homme avec une ancienne liste de chansons a fait aujourd'hui un serment ici pour apporter une lutte féroce aux gens en direct
Et le petit stylo de plomb et le camarade Jiang seront les spectateurs de ce festin, et ils en feront l'éloge
Enfin, j'espère que l'homme qui a dessiné le gros gâteau agira rapidement
Oh, oui, le thème d'aujourd'hui est notre poulet. Aujourd'hui, nous avons eu une victoire de poulet en seulement 38 minutes. C'était très parfait. Le camarade Jiang était très bon. Bien qu'il ait oublié d'ouvrir le plomb de blé, le petit stylo est toujours aussi sûr. Elle est vraiment une très, très bonne coéquipière de confiance, et les bonbons durs et les bonbons doux. C'est vrai qu'ils conduisent comme toujours pour faire du jaune. Hi, hi, hi
✋热门推荐