Mình là một người lười và ngại chia sẻ về cuộc sống cá nhân của mình, kể cả ở trên trang cá nhân, chứ đừng nói là trên blog. Btw nhưng hiện tại mình khó chịu quá nên mình sẽ nói một tí, vì mình không muốn khóc.
Chắc là có đôi lần chớp nhoáng mình cũng kể về chuyện mình bị tai nạn xe, ngã gãy chân mấy tháng trước. Đại khái thì đó là một cú ngã khá nặng, mình phải phẫu thuật. Hiện tại thì mình đã đi được, mình cũng đi làm lại rồi, và mình đi làm thì mình ở trọ.
Cái gọi là Độ ổn định đi bộ của Iphone là dữ liệu tốc độ đi bộ, độ dài bước chân, thời gian hai chân chạm đất, và đi bộ không đối xứng. Bởi vì mình bị gãy chân mà, nên trong rất nhiều tuần số liệu này chỉ ở mức Thấp, hoặc là vừa sát vạch OK một chút. Hôm nay mình thấy số này nhích lên thêm một chút, mình đã rất rất vui.
Mình đi làm 8 tiếng một ngày chỉ ngồi trong văn phòng, thế nên hôm nào đi làm về là mình chỉ kịp cất xe vào nhà, sau đó ra ngoài tập đi. Tập đi là thực sự chỉ có đi đi lại lại vậy thôi, mình cứ đi vòng quanh mấy cái ngõ nhỏ ở đó. Mỗi ngày mình đi ít nhất nửa tiếng, theo tốc độ rùa bò của mình là đi được khoảng 1.5 cây. 1.5 cây thực sự không nhiều, nhưng mình tập đi và mình đau đến mức mình ngồi ở trên ghế đá mà muốn khóc luôn, thế là phải nhìn trời nhìn đất nhìn cây cho đỡ rớt nước mắt. Thế nên hôm nay mình thấy cái số này là mình đã vui lắm lắm, mình còn đăng story lên trang cá nhân, cảm thấy mình cũng giỏi ghê, mình cũng cố gắng nhiều nhiều, và mình đang ngày càng tốt hơn.
Mình có thể chưa tốt hẳn, nhưng mình cũng đang tốt hơn.
Nhưng mẹ mình vừa nói một vài câu làm mình cảm thấy sụp đổ hẳn.
Một tuần đầu tiên mình quay lại về cuộc sống ở trọ và đi làm, có lúc chân mình đau đến mức mình nhảy lò cò từ giường vào nhà vệ sinh, lên cầu thang phải đi từng bước một từ tầng một lên tầng 4. Mình không than với mẹ những điều ấy, mình cũng không khoe với mẹ những điều ấy. Mình đã nghĩ mình cũng rất cố gắng rồi ý, nhưng hình như không phải. Mẹ mình khiến mình cảm thấy mình đang bỏ bê bản thân mình, mình lười biếng và vô trách nhiệm với bản thân mình, và mình tệ lắm lắm.
Suốt mấy tháng nay mình cũng chưa từng oán trách một câu, sao lại là mình? Mình cũng đâu có muốn bị tai nạn, mình cũng đâu có muốn bị gãy chân, phải không. Mình không oán trách, không than thở, mình rất sợ trở thành gánh nặng cho người khác. Mình cũng đâu có lỗi gì, nhỉ.
Mình biết mẹ mong đợi điều gì, nhưng điều ấy khó quá, hoặc là mình cần thời gian lâu lâu hơn nữa. Và cách mẹ “doạ nạt” mình rằng con gái mà chân thế này thế kia rồi sau này không ai yêu, hỏng hết một đời, những điều này khiến mình suy sụp nhiều. Mình trở lại với cuộc sống của mình, mình gặp chị cùng phòng, gặp đồng nghiệp, gặp bạn bè, mọi người sẽ không đánh giá mình chỉ bởi vì chân mình đau, và mình đã (đang) bị gãy chân, nên mình đi đứng không được tự nhiên. Thế rốt cuộc điều gì khiến mẹ mình phải tàn nhẫn với mình như thế nhỉ?
Chắc là vì mẹ yêu mình quá.
Và bởi vì đó là mẹ của mình.
Chăng?
Mình đủ lớn, cũng đủ trưởng thành, để sau khi khóc một trận thì sẽ thôi nghi ngờ bản thân, và tiếp tục sống như cách mình muốn. Dù sao thì hôm nay mình cũng có chút niềm vui nho nhỏ, để mình biết là mình cũng đang tốt lên, theo cách này hoặc cách khác.
Chắc là có đôi lần chớp nhoáng mình cũng kể về chuyện mình bị tai nạn xe, ngã gãy chân mấy tháng trước. Đại khái thì đó là một cú ngã khá nặng, mình phải phẫu thuật. Hiện tại thì mình đã đi được, mình cũng đi làm lại rồi, và mình đi làm thì mình ở trọ.
Cái gọi là Độ ổn định đi bộ của Iphone là dữ liệu tốc độ đi bộ, độ dài bước chân, thời gian hai chân chạm đất, và đi bộ không đối xứng. Bởi vì mình bị gãy chân mà, nên trong rất nhiều tuần số liệu này chỉ ở mức Thấp, hoặc là vừa sát vạch OK một chút. Hôm nay mình thấy số này nhích lên thêm một chút, mình đã rất rất vui.
Mình đi làm 8 tiếng một ngày chỉ ngồi trong văn phòng, thế nên hôm nào đi làm về là mình chỉ kịp cất xe vào nhà, sau đó ra ngoài tập đi. Tập đi là thực sự chỉ có đi đi lại lại vậy thôi, mình cứ đi vòng quanh mấy cái ngõ nhỏ ở đó. Mỗi ngày mình đi ít nhất nửa tiếng, theo tốc độ rùa bò của mình là đi được khoảng 1.5 cây. 1.5 cây thực sự không nhiều, nhưng mình tập đi và mình đau đến mức mình ngồi ở trên ghế đá mà muốn khóc luôn, thế là phải nhìn trời nhìn đất nhìn cây cho đỡ rớt nước mắt. Thế nên hôm nay mình thấy cái số này là mình đã vui lắm lắm, mình còn đăng story lên trang cá nhân, cảm thấy mình cũng giỏi ghê, mình cũng cố gắng nhiều nhiều, và mình đang ngày càng tốt hơn.
Mình có thể chưa tốt hẳn, nhưng mình cũng đang tốt hơn.
Nhưng mẹ mình vừa nói một vài câu làm mình cảm thấy sụp đổ hẳn.
Một tuần đầu tiên mình quay lại về cuộc sống ở trọ và đi làm, có lúc chân mình đau đến mức mình nhảy lò cò từ giường vào nhà vệ sinh, lên cầu thang phải đi từng bước một từ tầng một lên tầng 4. Mình không than với mẹ những điều ấy, mình cũng không khoe với mẹ những điều ấy. Mình đã nghĩ mình cũng rất cố gắng rồi ý, nhưng hình như không phải. Mẹ mình khiến mình cảm thấy mình đang bỏ bê bản thân mình, mình lười biếng và vô trách nhiệm với bản thân mình, và mình tệ lắm lắm.
Suốt mấy tháng nay mình cũng chưa từng oán trách một câu, sao lại là mình? Mình cũng đâu có muốn bị tai nạn, mình cũng đâu có muốn bị gãy chân, phải không. Mình không oán trách, không than thở, mình rất sợ trở thành gánh nặng cho người khác. Mình cũng đâu có lỗi gì, nhỉ.
Mình biết mẹ mong đợi điều gì, nhưng điều ấy khó quá, hoặc là mình cần thời gian lâu lâu hơn nữa. Và cách mẹ “doạ nạt” mình rằng con gái mà chân thế này thế kia rồi sau này không ai yêu, hỏng hết một đời, những điều này khiến mình suy sụp nhiều. Mình trở lại với cuộc sống của mình, mình gặp chị cùng phòng, gặp đồng nghiệp, gặp bạn bè, mọi người sẽ không đánh giá mình chỉ bởi vì chân mình đau, và mình đã (đang) bị gãy chân, nên mình đi đứng không được tự nhiên. Thế rốt cuộc điều gì khiến mẹ mình phải tàn nhẫn với mình như thế nhỉ?
Chắc là vì mẹ yêu mình quá.
Và bởi vì đó là mẹ của mình.
Chăng?
Mình đủ lớn, cũng đủ trưởng thành, để sau khi khóc một trận thì sẽ thôi nghi ngờ bản thân, và tiếp tục sống như cách mình muốn. Dù sao thì hôm nay mình cũng có chút niềm vui nho nhỏ, để mình biết là mình cũng đang tốt lên, theo cách này hoặc cách khác.
#荷花微资讯##中越对译# 【#中国东盟服饰时装秀亮相广西南宁# Chương trình Trình diễn trang phục Trung Quốc – ASEAN diễn ra tại Nam Ninh, Quảng Tây】5月18日晚,2023年“壮美霓裳”广西—东盟民族服饰秀在广西文化艺术中心上演,模特们身着精美独特的民族服饰走秀,吸引观众目光。本次服饰秀分为中国传统服饰秀、中国广西民族服饰秀、东盟国家服饰秀等板块,以时装秀场形式,展示中国以及东盟国家服饰之美。Tối ngày 18 tháng 5, chương trình Trình diễn trang phục dân tộc Quảng Tây - ASEAN "Nghê thường lộng lẫy" năm 2023 được tổ chức tại Trung tâm Văn hóa nghệ thuật Quảng Tây, các người mẫu trình diễn trang phục dân tộc tinh tế và độc đáo, thu hút sự chú ý của khán giả. Chương trình lần này được chia thành các phần như trình diễn trang phục truyền thống Trung Quốc, trình diễn trang phục dân tộc Quảng Tây (Trung Quốc), trình diễn trang phục các nước ASEAN... Dưới hình thức trình diễn thời trang, thể hiện vẻ đẹp của trang phục Trung Quốc và các nước ASEAN. (来源:中国新闻网;越文翻译:《荷花》杂志)
#荷花微资讯##中越对译# 【一口吃下千年!#那些藏在雪糕里的中国宝藏# Một miếng ăn cả nghìn năm! Những báu vật Trung Quốc cất giấu trong que kem】近年来,中国各大博物馆纷纷推出文创雪糕,引来打卡热潮。中国国家博物馆的东汉击鼓说唱俑、甘肃省博物馆的铜奔马,还有鸮卣大概是最萌的文物了吧,这些元素都融入了雪糕↓↓今天国际博物馆日,一起认识这些“能吃”的中国宝藏。Những năm gần đây, các bảo tàng lớn của Trung Quốc ồ ạt tung ra món kem văn hóa sáng tạo, tạo nên cơn sốt check-in. Tượng đất hát nói đánh trống Đông Hán của Bảo tàng Quốc gia Trung Quốc, Ngựa phi bằng đồng của Bảo tàng tỉnh Cam Túc, ngoài ra còn có Nậm cú - hiện vật có thể nói là đáng yêu nhất, những yếu tố này đều được đưa vào những que kem. ↓↓ Hôm nay là Ngày Quốc tế Bảo tàng, cùng làm quen với những báu vật Trung Quốc “ăn được” này nhé. (来源:人民日报;越文翻译:《荷花》杂志)
✋热门推荐