#恩师在政大布展
Nhà bảo tàng khoa học dân tộc của trường đại học chính trị có triển lãm về tiền cách quốc gia.
#พิพิธภัณฑสถาน เปิด กิจการเกี่ยวข้องกับเหรียญสมัยก่อนของประเทศนานาชาติ https://t.cn/RO7k83Z
Nhà bảo tàng khoa học dân tộc của trường đại học chính trị có triển lãm về tiền cách quốc gia.
#พิพิธภัณฑสถาน เปิด กิจการเกี่ยวข้องกับเหรียญสมัยก่อนของประเทศนานาชาติ https://t.cn/RO7k83Z
Mình là một người lười và ngại chia sẻ về cuộc sống cá nhân của mình, kể cả ở trên trang cá nhân, chứ đừng nói là trên blog. Btw nhưng hiện tại mình khó chịu quá nên mình sẽ nói một tí, vì mình không muốn khóc.
Chắc là có đôi lần chớp nhoáng mình cũng kể về chuyện mình bị tai nạn xe, ngã gãy chân mấy tháng trước. Đại khái thì đó là một cú ngã khá nặng, mình phải phẫu thuật. Hiện tại thì mình đã đi được, mình cũng đi làm lại rồi, và mình đi làm thì mình ở trọ.
Cái gọi là Độ ổn định đi bộ của Iphone là dữ liệu tốc độ đi bộ, độ dài bước chân, thời gian hai chân chạm đất, và đi bộ không đối xứng. Bởi vì mình bị gãy chân mà, nên trong rất nhiều tuần số liệu này chỉ ở mức Thấp, hoặc là vừa sát vạch OK một chút. Hôm nay mình thấy số này nhích lên thêm một chút, mình đã rất rất vui.
Mình đi làm 8 tiếng một ngày chỉ ngồi trong văn phòng, thế nên hôm nào đi làm về là mình chỉ kịp cất xe vào nhà, sau đó ra ngoài tập đi. Tập đi là thực sự chỉ có đi đi lại lại vậy thôi, mình cứ đi vòng quanh mấy cái ngõ nhỏ ở đó. Mỗi ngày mình đi ít nhất nửa tiếng, theo tốc độ rùa bò của mình là đi được khoảng 1.5 cây. 1.5 cây thực sự không nhiều, nhưng mình tập đi và mình đau đến mức mình ngồi ở trên ghế đá mà muốn khóc luôn, thế là phải nhìn trời nhìn đất nhìn cây cho đỡ rớt nước mắt. Thế nên hôm nay mình thấy cái số này là mình đã vui lắm lắm, mình còn đăng story lên trang cá nhân, cảm thấy mình cũng giỏi ghê, mình cũng cố gắng nhiều nhiều, và mình đang ngày càng tốt hơn.
Mình có thể chưa tốt hẳn, nhưng mình cũng đang tốt hơn.
Nhưng mẹ mình vừa nói một vài câu làm mình cảm thấy sụp đổ hẳn.
Một tuần đầu tiên mình quay lại về cuộc sống ở trọ và đi làm, có lúc chân mình đau đến mức mình nhảy lò cò từ giường vào nhà vệ sinh, lên cầu thang phải đi từng bước một từ tầng một lên tầng 4. Mình không than với mẹ những điều ấy, mình cũng không khoe với mẹ những điều ấy. Mình đã nghĩ mình cũng rất cố gắng rồi ý, nhưng hình như không phải. Mẹ mình khiến mình cảm thấy mình đang bỏ bê bản thân mình, mình lười biếng và vô trách nhiệm với bản thân mình, và mình tệ lắm lắm.
Suốt mấy tháng nay mình cũng chưa từng oán trách một câu, sao lại là mình? Mình cũng đâu có muốn bị tai nạn, mình cũng đâu có muốn bị gãy chân, phải không. Mình không oán trách, không than thở, mình rất sợ trở thành gánh nặng cho người khác. Mình cũng đâu có lỗi gì, nhỉ.
Mình biết mẹ mong đợi điều gì, nhưng điều ấy khó quá, hoặc là mình cần thời gian lâu lâu hơn nữa. Và cách mẹ “doạ nạt” mình rằng con gái mà chân thế này thế kia rồi sau này không ai yêu, hỏng hết một đời, những điều này khiến mình suy sụp nhiều. Mình trở lại với cuộc sống của mình, mình gặp chị cùng phòng, gặp đồng nghiệp, gặp bạn bè, mọi người sẽ không đánh giá mình chỉ bởi vì chân mình đau, và mình đã (đang) bị gãy chân, nên mình đi đứng không được tự nhiên. Thế rốt cuộc điều gì khiến mẹ mình phải tàn nhẫn với mình như thế nhỉ?
Chắc là vì mẹ yêu mình quá.
Và bởi vì đó là mẹ của mình.
Chăng?
Mình đủ lớn, cũng đủ trưởng thành, để sau khi khóc một trận thì sẽ thôi nghi ngờ bản thân, và tiếp tục sống như cách mình muốn. Dù sao thì hôm nay mình cũng có chút niềm vui nho nhỏ, để mình biết là mình cũng đang tốt lên, theo cách này hoặc cách khác.
Chắc là có đôi lần chớp nhoáng mình cũng kể về chuyện mình bị tai nạn xe, ngã gãy chân mấy tháng trước. Đại khái thì đó là một cú ngã khá nặng, mình phải phẫu thuật. Hiện tại thì mình đã đi được, mình cũng đi làm lại rồi, và mình đi làm thì mình ở trọ.
Cái gọi là Độ ổn định đi bộ của Iphone là dữ liệu tốc độ đi bộ, độ dài bước chân, thời gian hai chân chạm đất, và đi bộ không đối xứng. Bởi vì mình bị gãy chân mà, nên trong rất nhiều tuần số liệu này chỉ ở mức Thấp, hoặc là vừa sát vạch OK một chút. Hôm nay mình thấy số này nhích lên thêm một chút, mình đã rất rất vui.
Mình đi làm 8 tiếng một ngày chỉ ngồi trong văn phòng, thế nên hôm nào đi làm về là mình chỉ kịp cất xe vào nhà, sau đó ra ngoài tập đi. Tập đi là thực sự chỉ có đi đi lại lại vậy thôi, mình cứ đi vòng quanh mấy cái ngõ nhỏ ở đó. Mỗi ngày mình đi ít nhất nửa tiếng, theo tốc độ rùa bò của mình là đi được khoảng 1.5 cây. 1.5 cây thực sự không nhiều, nhưng mình tập đi và mình đau đến mức mình ngồi ở trên ghế đá mà muốn khóc luôn, thế là phải nhìn trời nhìn đất nhìn cây cho đỡ rớt nước mắt. Thế nên hôm nay mình thấy cái số này là mình đã vui lắm lắm, mình còn đăng story lên trang cá nhân, cảm thấy mình cũng giỏi ghê, mình cũng cố gắng nhiều nhiều, và mình đang ngày càng tốt hơn.
Mình có thể chưa tốt hẳn, nhưng mình cũng đang tốt hơn.
Nhưng mẹ mình vừa nói một vài câu làm mình cảm thấy sụp đổ hẳn.
Một tuần đầu tiên mình quay lại về cuộc sống ở trọ và đi làm, có lúc chân mình đau đến mức mình nhảy lò cò từ giường vào nhà vệ sinh, lên cầu thang phải đi từng bước một từ tầng một lên tầng 4. Mình không than với mẹ những điều ấy, mình cũng không khoe với mẹ những điều ấy. Mình đã nghĩ mình cũng rất cố gắng rồi ý, nhưng hình như không phải. Mẹ mình khiến mình cảm thấy mình đang bỏ bê bản thân mình, mình lười biếng và vô trách nhiệm với bản thân mình, và mình tệ lắm lắm.
Suốt mấy tháng nay mình cũng chưa từng oán trách một câu, sao lại là mình? Mình cũng đâu có muốn bị tai nạn, mình cũng đâu có muốn bị gãy chân, phải không. Mình không oán trách, không than thở, mình rất sợ trở thành gánh nặng cho người khác. Mình cũng đâu có lỗi gì, nhỉ.
Mình biết mẹ mong đợi điều gì, nhưng điều ấy khó quá, hoặc là mình cần thời gian lâu lâu hơn nữa. Và cách mẹ “doạ nạt” mình rằng con gái mà chân thế này thế kia rồi sau này không ai yêu, hỏng hết một đời, những điều này khiến mình suy sụp nhiều. Mình trở lại với cuộc sống của mình, mình gặp chị cùng phòng, gặp đồng nghiệp, gặp bạn bè, mọi người sẽ không đánh giá mình chỉ bởi vì chân mình đau, và mình đã (đang) bị gãy chân, nên mình đi đứng không được tự nhiên. Thế rốt cuộc điều gì khiến mẹ mình phải tàn nhẫn với mình như thế nhỉ?
Chắc là vì mẹ yêu mình quá.
Và bởi vì đó là mẹ của mình.
Chăng?
Mình đủ lớn, cũng đủ trưởng thành, để sau khi khóc một trận thì sẽ thôi nghi ngờ bản thân, và tiếp tục sống như cách mình muốn. Dù sao thì hôm nay mình cũng có chút niềm vui nho nhỏ, để mình biết là mình cũng đang tốt lên, theo cách này hoặc cách khác.
#你是我赖以生存的氧气[超话]#
Elle pourrait bientôt manquer d'air,
Dans cette traversée solitaire,
Dans ces villes où tout s'achète,
Ici on ne vend pas ces rêves-là,
Et elle veut voir les grandes plaines,
Vers le ciel infini,
Rêve d'au-delà.
曾被天使拯救过的信徒会一直相信他,但是天使真的是她所相信的天使吗?
她明知道自己所期待的,渴望的,都不会实现,但是她甘之如饴,只要陪在他身边就好。
或许是她盲目的爱意让她看不见一些东西。
一心复仇的堕天使遇到了虔诚地带着爱意的信徒,他会心软吗?
他觉得并不会,但是奇怪的,他却忍不住想要占有她。
Elle pourrait bientôt manquer d'air,
Dans cette traversée solitaire,
Dans ces villes où tout s'achète,
Ici on ne vend pas ces rêves-là,
Et elle veut voir les grandes plaines,
Vers le ciel infini,
Rêve d'au-delà.
曾被天使拯救过的信徒会一直相信他,但是天使真的是她所相信的天使吗?
她明知道自己所期待的,渴望的,都不会实现,但是她甘之如饴,只要陪在他身边就好。
或许是她盲目的爱意让她看不见一些东西。
一心复仇的堕天使遇到了虔诚地带着爱意的信徒,他会心软吗?
他觉得并不会,但是奇怪的,他却忍不住想要占有她。
✋热门推荐