(1)

Hắn chết trận rồi.

Hắn chết rồi.

Chết rồi.

Cô ngẩn ngơ, ngây ngốc cả ngày chỉ vì một con người trong tiểu thuyết chết đi.

Đúng rồi, cô chính là ngốc như vậy.

Vì một người không có thật mà đau lòng đến phát khóc.

Vì một người không có thật mà... chấp niệm đến xuyên thư.

Không ngờ được, chỉ ngủ một giấc tỉnh lại đã khóc đến mức khiến bản thân ở trong cuốn tiểu thuyết kia.

Bây giờ...

Đúng thật là tha hồ mà khóc rồi.

---

Mắt cay đến mức không mở nổi, trên mặt bị một thứ ướt át mềm nhũn lại lạnh ngắt cọ tới cọ lui.

Gai óc cả người đều bị cọ đến nổi lên rồi.

Cô mở mắt, dụi một chút...

Tim lập tức từ trong lòng ngực muốn nhảy ra ngoài. Cô giật mình lùi xa về phía sau cả thước...

Sợ đến mức cổ họng cứng ngắc, cả người lạnh toát.

Là Rắn!!!

Hơn nửa còn là một con rắn to gấp mấy chục lần so với cô.

Không thể xui xẽo như vậy chứ? Vừa tới đã thành lương thực mỹ vị cho người ta rồi???

Cô thật sự muốn khóc, nhưng mà...

Sợ quá...

Khóc cũng không khóc nổi nữa rồi.

Rắn lớn dường như tức giận vì sự nhát gan, sợ hãi của cô.

Nó giương cao cái đầu lớn với đôi mắt đỏ ngầu lạnh lẽo, bò về phía cô.

Chậm rãi, ung dung. Sau đó, há mồm....

Hung hăng "xì" một tiếng.

- Aaaaaa...

Cô nương trước mắt rắn to hoảng sợ hét toáng lên, chộp lấy khúc cây to bên cạnh ném vào đầu nó, rồi thành công...

Ngất xỉu.

Phải, ngất rồi.

Rắn to: ".... ???!!!"

Nhân loại ngu xuẫn, trước khi ngất còn phải đập nó một cây, chọc giận nó.

Thành công tìm được một cơ hội được chết xa hoa.

---

Cô tỉnh lại lần nữa, lần này không giống lần trước.
Không phãi giữa rừng núi xanh thẩm hoang vu, mà là trong một hang động cheo leo giữa vách núi dựng đứng.

Kêu trời trời không thấu.
Kêu đất đất không nghe.

Bây giờ đã có thể thành công khóc to thành tiếng.

Trở thành thức ăn dự trữ rồi.

Thật hãnh cmn diện.

Nhìn quanh hang động một chút, không thấy rắn lớn đâu cả.

Nhưng lại thấy... rất nhiều xương động vật to lớn đã hóa trắng, lạnh buốt.

Cô nuốt nước bọt, chân bắt đầu mềm rồi.

Thật sự phải trở thành thức ăn dự trữ rồi.

~ Vù...

Một trận gió thổi qua, trong gió mang theo mùi tanh của máu và mùi của dã thú.

Cô run lẫy bẫy chộp lấy một khúc xương sườn vừa dài vừa bén của con vật xấu số nào đó, giơ về phía hướng gió kia.

Không có rắn lớn đến ăn thịt người như cô tưởng, lại chỉ có một con rắn trắng nhỏ xíu...

Với cái đầu bị thương bê bết máu.

Cô lui lại một chút, nhìn dáo dác, thật sự không có rắn lớn mới dám thở phào, nhưng cũng không chịu buông lõng khúc xương trong tay ra.

Cô dùng nó, chỉa vào rắn trắng nhỏ...

Sợ đến điên rồi, dù biết nó không hiểu tiếng người cũng lầm bầm rầu rĩ nói chuyện với nó:

- Tao cũng là bị con rắn lớn kia tha về đây. Tao sẽ không làm hại mày, nhưng mày tạm thời... đừng lại gần tao, tao bị bóng ma tâm lý rồi! Là bị con rắn lớn kia dọa điên rồi, mày để tao bình tỉnh một chút, rồi chúng ta cùng... chờ chết đi!

Cô thỡ dài, nhìn dáo dác xung quanh, nghẹn ngào lại muốn khóc quá đi:

- Chạy không thoát nổi rồi! Cùng chờ chết đi, trên đường đi cũng coi như có bạn!

Rắn trắng nhỏ uốn éo bò tới lui bên cạnh cô, xì xì vài tiếng:

-....xxxx~

Đồ điên!

Cô nhìn nó, đột nhiên lại như hiểu ý tứ trong tiếng xì xì đầy khinh bỉ của nó:

- .... Ngay cả mày cũng khi dễ tao?

Rắn trắng nhỏ:

-...xxx~

Ừ.

-"...."

Muốn lấy khúc xương trong tay tán đầu rắn.

Rất muốn.

----

Một người một rắn trừng mắt ghét bỏ nhìn nhau cả một đêm, mệt mõi lại sợ hãi khiến cô không chống đỡ nổi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Chỉ là, ngủ không yên ổn.

Bóng dáng lạnh lùng, cô đơn đó...

Ám ảnh cả trong mơ.

Khiến cô rơi nước mắt.

Hắn chết rồi.

Thật sự chết rồi.

Cả thi thể cũng không giữ nổi.

Đều hóa thành độc dược.

Cô rơi nước mắt, nức nở trong mơ:

- Đừng chết!

Rắn trắng nhỏ cuộn tròn bên cạnh bị cô phiền đến tỉnh, nó ngẩn đầu, đôi mắt rắn đỏ rực lạnh nhạt nhìn cô.

Bên ngoài hang động, ánh trăng sáng lạnh giữa trời quang, dưới chân núi mặt hồ lóng lánh sáng bạc, nước biếc thẫm sâu bốn bề đều là thinh lặng như tờ.

Thời gian dường như đang ngưng đọng lại dường như đang gào thét cố gắng buông trôi.

Rắn trắng nhỏ xíu chớp mắt liền biến thành con rắn lớn kia.

Rồi nó quay đầu bò về phía cửa hang đột nhiên nhiên nhảy xuống hồ bên dưới, biến mất trong màn đêm.

Người vốn dĩ đang nằm bó gối ngủ mơ trên mặt đất lót đầy cỏ khô mở mắt rồi lại chớp mắt.

Nước mắt trong vắt nóng hổi chảy tràn trên mi.

Thì ra... thì ra là ngài.

Giấc mộng không yên ổn đó cho cô biết cô đang ở đâu.

Cũng nhắc cho cô nhớ...

Người đó chết rồi.

Nhưng cũng không hẳn là đã chết.

Là cô, là cô chấp niệm đến mức khiến bản thân tới đây.

Cũng là cô, chấp niệm đến mức...

Tạo ra một kết cục khác cho người đó.

Để vật cưỡi trung thành của người đó hy sinh tất cả máu thịt linh hồn cứu chủ nhân.

Để người đó trở thành rắn trắng nhỏ.

Là cô, là một tác giả tiểu thuyết ngây ngô ở hiện thực...

Chấp niệm đến mức... xoay chuyển càn khôn.

---

Trời gần sáng, sương đêm vẫn còn đọng trên từng cành cây ngọn cỏ.

Rắn trắng nhỏ trở về.

Ung dung, chậm rãi và lười biếng bò đến gần chỗ nàng, rồi dừng lại.

Cuộn tròn một cục.

Nhắm mắt ngủ.

Nàng ngồi một góc trên cỏ khô, nhìn rắn trắng nhỏ.

Nhìn nó thật sự muốn ngủ mất rồi, mới lấy hết can đảm lẫn sức lực...

Liều chết, nhích một chút lại một chút...

Cẩn thận bò lại gần nó.

Trên đầu rắn trắng nhỏ xíu vẫn còn vết thương, máu đã khô lại.

Nàng hơi chột dạ sợ hãi cũng xen lẫn nhiều chút đau lòng.

Chấp niệm của ngươi, bị ngươi tẩn một cây u đầu chảy máu rồi.

Cô gái làm rất tốt!

Đến cứu vớt kiểu này, vừa đến đã hành hung mục tiêu, thật sự...

Chắc chỉ có một mình nàng.

- Tiểu bảo bối... à không phãi, tiểu Bạch Xà... ngài, đau không?

Tay nàng chậm chạp lại cẩn thận vươn ra, muốn chạm vào đầu rắn.

Nhưng rắn trắng nhỏ xíu cảm nhận được, nó ngẩng phắt đầu giương đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo như tuyết nhìn nàng, há mồm thè lưỡi... nhe răng nanh, lần này không "xì" nữa mà trực tiếp "khè" nàng một trận.

Nàng bật ngửa về sau, ngồi bệt trên mặt đất, tim muốn nhảy ra ngoài, mặt tái mét:

-....

Tại... tại sao lúc trước ta không viết cho ngài biến thành một con mèo nhỏ hay một con chó nhỏ chứ???

Như... như vậy có phải đáng... đáng yêu cũng.. cũng dễ bắt nạt.. à nhầm không phãi... dễ chăm sóc hơn không!!!

Sao lại cứ phải là rắn làm gì???

Đáng sợ vãi ò!!!

Rắn trắng nhỏ cuộn tròn nhàm chán nhìn nàng, lần này cũng như lần trước.
Nàng hiểu được ghét bỏ và khinh miệt trong mắt nó:

- "!!!..."

Cút! Đầu ta ra nông nổi như vậy còn không phãi tại ngươi!

Nếu không phãi ở chỗ này buồn chán, ngươi lại biết phát ra âm thanh thì ta đã cạp ngươi 800 lần rồi.

Nhân loại ngu xuẫn, nhát gan như vậy mà còn muốn làm thân với ta?

Nàng không khóc nổi nữa rồi:

-....

Ta sợ rắn mà!!!

Ngài không dọa ta, thì ta đã không tẩn ngài!

Ngài dám cạp ta... thì ta cũng dám cạo chết ngài!

Nhưng. ...

Cũng không thể đã đến đây rồi lại chỉ nhận biết người mình chấp niệm rồi lại nhìn nhau cả ngày chờ chết đói được, nàng cố chấp lại cố gắn mặt dày gan to một chút, bò đến bên cạnh rắn trắng nhỏ lần nữa:

- Tiểu... tiểu Bạch Xà... ta ... ta...

Rắn nhỏ "bình tĩnh" nhìn nàng:

-....

Nói lấp luôn rồi.

Nhát gan.

Ngu xuẫn.

Nàng lại hiểu sự khinh thường của rắn, khóc không được cười cũng không xong chỉ có thể thất bại giả ngu:

- .... ta ... có thể giúp ngài trị thương! Ta ... ta lấy công chuộc tội! Ngài, đại nhân đại lượng... ta...

Nàng run lẫy bẫy cười cười nhẹ giọng lấy lòng rắn nhỏ, sau đó...

Bụng nàng rất biết cách khiến cho rắn nhỏ càng khinh miệt nàng, nó ọc ọc kêu lên mấy tiếng.
Rắn nhỏ ngẩng đầu nhìn nàng, nàng lại hiểu nó nữa rồi:

-....

Hahaha..

Nhân loại, ngu xuẫn!

-....

Đột nhiên hết chấp niệm rồi.

Muốn ăn rắn nướng!!!

Thật!

Không chấp niệm nổi cái thứ khó ở, khó chơi này!!!

Hết chấp niệm rồi.

Ta....

Nhớ em bé xinh của mẹ[悲伤] Đầu hè năm nay là em được 3 tuổi rồi. Không biết em lớn tới đâu rồi, có khỏe mạnh không, có hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày không. Mẹ mãi mãi sẽ không quên được sự hèn nhát của bản thân năm đó, ko dám giơ tay ra nắm lấy tay em. Có những chuyện đã lỡ bỏ qua rồi thì sẽ không bao giờ có cơ hội lần thứ 2. Em mới sinh ra số đã long đong lận đận, bị người ta coi như điềm gở. Mẹ thật sự rất đau lòng, càng cảm thấy bản thân không đáng để được em chọn. Chuyện về em, mẹ biết chắc cả cuộc đời này mẹ sẽ không cách nào lấp được cái hố đấy trong lòng mình. Có lẽ là chuyện duy nhất mẹ không cho phép bản thân mình được tha thứ, được chữa lành. Mẹ sẽ luôn hồi hướng cầu nguyện để em có được 1 đời bình an. Đó là điều duy nhất mà giờ mẹ có thể làm cho em được thôi. Mẹ nhớ em nhiều lắm. Yêu em bé xinh bé bỏng của mẹ[抱一抱]

沈月凰顾千墨沈月凰顾千墨(最新章节无弹窗)小说全文阅读笔趣阁'LU&Lz`
‼书名:《沈月凰顾千墨》沈月凰顾千墨
‼主角:沈月凰顾千墨
阅读全文到公-仲-号【卡莎读屋】发个主角名~
非小说原文:饭桌上的气氛很诡异,大家很少说话,尤其是裴鄞和于一凡,两人几乎没有任何交流。
就连陆玺诚那种话痨,今天都异常的安静,除了对邓晶儿嘘寒问暖,夹菜剥虾,几乎没有和温澜她们有任何交流。
如果不是因为靳迟钧的关系,恐怕他们来都不会来。
温澜好几次尝试着和裴鄞说话,可是得到的都是忽视,最后只好委屈巴巴地闭了嘴。
直到温澜的手机铃声,突兀地打破了僵硬的气氛。
她看了一眼来电显示后,脸色瞬间很不自然,低着声音刘悦打了个招呼,便出去接电话了。
“晶儿,我没胃口吃饭,先回去了。。我没吃什么东西,直接和邓晶儿说了一声。
今天我主要是为了黎宇的事情而来,可是没什么效果,加上饭桌上的气氛让我觉得很不舒服,不必多留。
“好!。邓晶儿知道我在这里不太舒服,点点头应道。
我没和其他人打招呼,起身离去,我的车就停在酒店门外,我刚准备上车,副驾驶的门却被人打开了,。
“你上来干什么?。我不解地看着坐上来的裴鄞,他什么时候跟出来的? “来给你黎宇的下落。
。裴鄞的侧颜十分精致,此时笼罩着淡淡的冷意,看起来并不是心甘情愿帮我的忙。
我微微吃惊,“不需要我还人情了?。 “需要。
。裴鄞扭头看着我,眼眸一瞬不瞬地锁定我,“我们去看一场电影,怎么样?。 这是什么要求,我着实没想到。
不过如果只是看一场电影,倒也可以接受。
《沈月凰顾千墨》弓.仲.呺【卡莎读屋】v


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • 活动现场,来自4家科技成果转化项目的女性代表,分别介绍了项目创新性、经济效益、社会效益、市场前景等内容,与行业专家、投融资机构方组成的专业导师团队进行了深度交流
  • [疑问]股神老头 说道:我总结过了股市中 大家都是输钱的 就看输多输少了 [并不简单]瞬间 整个更衣室 一片寂静 [允悲][汗][汗] 【解读葡萄酒酒标】 Ch
  • 今天是单位三八节的活动 给自己做一只口红许久没有化妆的我 都不记得上一次画全妆是什么时候每天下班前我都换好裤子就为一到点急急忙忙冲出去在地铁里找离电梯最近的门
  • 》优秀可以成为一个人骄傲的资本,但是这不是她目中无人,肆无忌惮的放肆。#欣欣子的周plog# 这个世界上有各种各样的人,恰恰我们成为了朋友,这不是缘份,而是因
  • 日本东北地区有着许多赏樱胜地,今天小编想给大家介绍的是仙台市内能够享受樱花之美的几处好地方[并不简单]。#在仙台# #宫城旅游# #云游宫城县# #带着微博去旅
  • * 哈喽哈喽,大家好~这里是Helen和Tracy的闲聊播客频道:【蓝莓酱和跳跳糖】我们做这个播客的初衷就是想要记录一下我们对于很多话题的看法,同时也希望我们能
  • 没想到上班还有哭的机会,着实丢人了现在想想,确实自己很多时候也没有表面上那么坚强,只能面对,然后与自己和解了 虽然我们素未谋面,第一次了解你也是在图片上、在案件
  • 【英国曼城#西班牙签证# 昨晚4月7日slot 你抢到了吗?】#英国西班牙签证# 昨天傍晚友群分享曼城#伦敦西班牙签证# 4月7日slot你抢到了吗?
  • 只要你是23年的毕业生,了解并认可荣耀的品牌文化,自认为是社牛本牛,有一定的活动组织与管理经验,那么你就是我们想要的人!同样荣耀高校俱乐部也在持续招募会员,只要
  • 2017—2026年,辛亥大运,工作上不太稳定,你换了工作,也没有强烈的归属稳定感,有小人也就在所难免,建议不必理会,兢兢业业为上,用实力和行动说话,才能立于不
  • 辖区内银海酒店、锦江之星等3家酒店第一时间响应商圈党委招募令,不讲条件不计代价,全力劝离住客准备隔离房间;滨东物业党支部主动请缨,派出35名保洁员协助酒店清洁消
  • 全片将近3个小时,但剧情没有一丝的拖沓,甚至看完仍然意犹未尽,全程都是笑点,虽有煽情但又会立刻出现反转,让人眼泪马上都要掉下来了又忍不住大笑。“人生再艰难,我还
  • 日产楼兰,两侧尾灯组依然还是回旋镖造型,分体式的尾灯组造型比较奇特,如同倒过来的高跟鞋一样,为车尾带来了极高的辨识度,采用了更加精致的黑色灯罩和红色的LED光源
  • 确诊病例和无症状感染者行程轨迹如下:病例3:3月5日7:45,在六鼎山村金鼎小区门口,8:30步行返回家中,15:40自驾车到渤海街玫瑰园小区“东关饺子馆”用餐
  • 而诊间的高光时刻,莫过于在治 疗结束时,收获到患者对效果的满意,这对于我的口腔行医理念也至关重要,无异于对工作的另一种方式的嘉奖 [作揖]【宁县中医院康复科:发
  • 看到小马今天又来了,老戚想了想说:“你爹生病住院这事,我不能听你的一面之词。”小马说:“我爹就是因为吃了你送的烧鸡才生病住院的!
  • 醉后呢,我想说的是,想挽回总归是有方式的,但不要一味的迎合前任,而是要掌握感情主动权#分手了怎么挽回前男友前任前女友怎样挽回异地恋异国恋爱情同性恋怎么可以挽回爱
  • 这个点了臭脚丫子一直有劲的踩着我的肋骨,真的是要疼死我啊,你说我打不打你呢[汗]不知道你哪天会出来跟我们见面呢。男孩女孩反正我都喜欢,毕竟亲生的[哈哈][哈哈]
  • ”严可求说:“刘威、陶雅、李简、李遇镇守各地,跟先王都是平起平坐的朋友,您如果今日自立为王,他们自然不会甘心做您的部属,不如扶立一位幼主,并且由您来辅佐,日子久
  • è不合适进盲盒店.今天就没进去. 看见啥不合适. 不高兴. 有些事情和人带给自己过自己过不好的记忆.。 馬上勼要有新手機啦~.Nella vita ci so