Sự khác nhau giữa phản ứng hoang dã và giáo dục đối với hệ thống phòng vệ năng lượng của trẻ.
Khi còn nhỏ, năng lượng của các sinh mệnh non tuôn chảy tự nhiên, lực kiến tạo cùng các nội tiết tố giúp cơ thể tăng trưởng, phát triển miễn dịch và kích hoạt tâm trí. Đứa trẻ không hiểu các khái niệm như kiềm chế, như tự điều chỉnh… nó hoạt náo theo sức mạnh tự nhiên của loài.
Những người già mà không trưởng thành đa số là tệ, họ không chịu bỏ công sức nói sự thật cho trẻ nghe vì coi thường sự thông minh của người nhỏ tuổi, một phần nữa là trí tưởng tượng của họ khô héo. Khi trẻ hoạt náo quá, khi trẻ làm phiền quá ngưỡng chịu đựng của họ hoặc làm họ “mất mặt” thì họ nổi xung lên, doạ dẫm quát mắng chỉ để xử lý tình huống vụn vặt. Thậm chí họ thổi phồng các rủi ro và la hét để cho đứa trẻ biết sợ. Điều đó là thiếu lành mạnh, gây nguy hiểm tới sức khoẻ và tâm trí bởi chặn đứng dòng năng lượng tự nhiên của đứa trẻ. Việc này lặp đi lặp lại cả trăm ngàn lần suốt thời thơ ấu, từ khi đứa trẻ biết bò cho tới khi chúng hoạt động dục và già hơn, trong đầu chúng luôn có một “tiếng nói” trách móc, doạ dẫm, ám thị vĩnh viễn và chúng rơi vào tình trạng phòng vệ liên tục để tránh phải đối mặt với “tiếng nói”, chúng luôn chia các sự vật hiện tượng và thậm chí chính bản thân chúng thành hai cặp phạm trù tốt xấu, đúng sai một cách độc đoán. Phản ứng hoang dã là như thế.
Việc chặn đứng dòng năng lượng tuôn chảy tự nhiên không chỉ ảnh hưởng tới tâm trí mà toàn bộ các Thể và làm suy đồi hệ miễn dịch. Trong những gia đình cậu ấm cô chiêu, có nhiều người già mà không trưởng thành “quan tâm” tới đứa trẻ thì đa phần nó èo uột, nó nhiều bệnh, rồi người ta gọi đó là bệnh nhà giàu, bệnh nhà hiếm.
Làm gì thì được gọi là giáo dục?
[Còn tiếp]
_____
Tranh Morgan Weistling.
Nguồn FB Cô Liên Hương
Khi còn nhỏ, năng lượng của các sinh mệnh non tuôn chảy tự nhiên, lực kiến tạo cùng các nội tiết tố giúp cơ thể tăng trưởng, phát triển miễn dịch và kích hoạt tâm trí. Đứa trẻ không hiểu các khái niệm như kiềm chế, như tự điều chỉnh… nó hoạt náo theo sức mạnh tự nhiên của loài.
Những người già mà không trưởng thành đa số là tệ, họ không chịu bỏ công sức nói sự thật cho trẻ nghe vì coi thường sự thông minh của người nhỏ tuổi, một phần nữa là trí tưởng tượng của họ khô héo. Khi trẻ hoạt náo quá, khi trẻ làm phiền quá ngưỡng chịu đựng của họ hoặc làm họ “mất mặt” thì họ nổi xung lên, doạ dẫm quát mắng chỉ để xử lý tình huống vụn vặt. Thậm chí họ thổi phồng các rủi ro và la hét để cho đứa trẻ biết sợ. Điều đó là thiếu lành mạnh, gây nguy hiểm tới sức khoẻ và tâm trí bởi chặn đứng dòng năng lượng tự nhiên của đứa trẻ. Việc này lặp đi lặp lại cả trăm ngàn lần suốt thời thơ ấu, từ khi đứa trẻ biết bò cho tới khi chúng hoạt động dục và già hơn, trong đầu chúng luôn có một “tiếng nói” trách móc, doạ dẫm, ám thị vĩnh viễn và chúng rơi vào tình trạng phòng vệ liên tục để tránh phải đối mặt với “tiếng nói”, chúng luôn chia các sự vật hiện tượng và thậm chí chính bản thân chúng thành hai cặp phạm trù tốt xấu, đúng sai một cách độc đoán. Phản ứng hoang dã là như thế.
Việc chặn đứng dòng năng lượng tuôn chảy tự nhiên không chỉ ảnh hưởng tới tâm trí mà toàn bộ các Thể và làm suy đồi hệ miễn dịch. Trong những gia đình cậu ấm cô chiêu, có nhiều người già mà không trưởng thành “quan tâm” tới đứa trẻ thì đa phần nó èo uột, nó nhiều bệnh, rồi người ta gọi đó là bệnh nhà giàu, bệnh nhà hiếm.
Làm gì thì được gọi là giáo dục?
[Còn tiếp]
_____
Tranh Morgan Weistling.
Nguồn FB Cô Liên Hương
"Sống an nhiên chính là loại tu dưỡng, là khởi điểm của hạnh phúc. Biết đủ và không tham, biết đủ và không cầu. Không cầu tự khắc sẽ đến vì đó là thứ ta xứng đáng nhận. Không cầu thì thứ không đến cũng không làm ta tổn thương, thất vọng vì nó vốn dĩ không thuộc về ta."
...
Học cách buông bỏ, sống an nhiên và tìm lại sự bình yên trong cõi lòng.
Trong hơn 3 năm nay, mỗi ngày dù bận rộn như thế nào cũng cố gắng dành một chút thời gian để niệm kinh Phật và cứ như thế hình thành một thói quen, cũng tìm hiểu sâu hơn về thuyết nhân quả trong phật pháp. Nhưng khi thật sự đi sâu vào nhân quả, ta mới hiểu nhân quả rộng lớn vô cùng, mênh mông vô tận, muốn thật sự thấu hiểu quả thật không dễ chút nào. Khi thật sự hiểu rõ nhân quả trong muôn kiếp nhân sinh mới thật tìm về được sự bình yên sâu thẳm trong cõi lòng...
Nhưng nhờ mỗi ngày đều niệm kinh Phật, cõi lòng dần dần bình lặng hơn, dù bão táp mưa sa luôn vờn quanh... https://weibo.com/u/6017645069
...
Học cách buông bỏ, sống an nhiên và tìm lại sự bình yên trong cõi lòng.
Trong hơn 3 năm nay, mỗi ngày dù bận rộn như thế nào cũng cố gắng dành một chút thời gian để niệm kinh Phật và cứ như thế hình thành một thói quen, cũng tìm hiểu sâu hơn về thuyết nhân quả trong phật pháp. Nhưng khi thật sự đi sâu vào nhân quả, ta mới hiểu nhân quả rộng lớn vô cùng, mênh mông vô tận, muốn thật sự thấu hiểu quả thật không dễ chút nào. Khi thật sự hiểu rõ nhân quả trong muôn kiếp nhân sinh mới thật tìm về được sự bình yên sâu thẳm trong cõi lòng...
Nhưng nhờ mỗi ngày đều niệm kinh Phật, cõi lòng dần dần bình lặng hơn, dù bão táp mưa sa luôn vờn quanh... https://weibo.com/u/6017645069
Các phim khác của chị tôi đã xem, riêng chỉ có Limbo là chấp niệm duy nhất. Tôi biết phim này chị đóng vai rất khổ, nhìn sợ sót chị mà lần lữa chưa dám coi. Hôm nay quyết tâm ngồi xem hết Limbo, tôi coi cô gái ấy là Vương Đào chứ không phải là Lưu Nhã Sắt.
Tận cùng của những điều bất hạnh, tôi sót cho số phận của Vương Đào, niềm khát khao cháy bỏng muốn được sống, được tồn tại trong cái xã hội đầy rẫy bất công này, muốn được sửa chữa những lỗi lầm mà cô đã gây ra nhưng bất lực. Mỗi lần nhớ đến hình ảnh Vương Đào là nước mắt lại chực trào.
Nhìn lại những gì Vương Đào trải qua trong phim, tôi lại thấy thương Yase nhiều hơn. Khoảng thời gian đó chị nhập tâm vào Vương Đào đã phải chịu quá nhiều vất vả từ thể xác lẫn tinh thần. Một con người nhỏ bé mà ý chí nghị lực kiên cường rất cao, để được diễn xuất, được cống hiến hết mình với đam mê, không ngại khó không ngại khổ. Tôi không gọi đó là hy sinh về nghệ thuật, tôi gọi đó là sự công hiến về nghệ thuật của Yase. Ảnh hậu Kim Tượng - hoàn toàn xứng đáng với những gì mà Yase đã phải bỏ ra [心]
Xem xong phim này, t chỉ muốn ghi lại một vài cảm xúc của mình đối với Vương Đào và Yase ở đây!!!
#CyaLiu##刘雅瑟##LiuYase##LuuNhaSat##limbo#
Tận cùng của những điều bất hạnh, tôi sót cho số phận của Vương Đào, niềm khát khao cháy bỏng muốn được sống, được tồn tại trong cái xã hội đầy rẫy bất công này, muốn được sửa chữa những lỗi lầm mà cô đã gây ra nhưng bất lực. Mỗi lần nhớ đến hình ảnh Vương Đào là nước mắt lại chực trào.
Nhìn lại những gì Vương Đào trải qua trong phim, tôi lại thấy thương Yase nhiều hơn. Khoảng thời gian đó chị nhập tâm vào Vương Đào đã phải chịu quá nhiều vất vả từ thể xác lẫn tinh thần. Một con người nhỏ bé mà ý chí nghị lực kiên cường rất cao, để được diễn xuất, được cống hiến hết mình với đam mê, không ngại khó không ngại khổ. Tôi không gọi đó là hy sinh về nghệ thuật, tôi gọi đó là sự công hiến về nghệ thuật của Yase. Ảnh hậu Kim Tượng - hoàn toàn xứng đáng với những gì mà Yase đã phải bỏ ra [心]
Xem xong phim này, t chỉ muốn ghi lại một vài cảm xúc của mình đối với Vương Đào và Yase ở đây!!!
#CyaLiu##刘雅瑟##LiuYase##LuuNhaSat##limbo#
✋热门推荐