NỖI BUỒN CŨNG LÀ QUÀ.
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
魏朝歌商离墨魏朝歌商离墨(全章节无弹窗收藏即看)小说全文阅读笔趣阁900hu
书名:《魏朝歌商离墨》
?主角:魏朝歌商离墨
-----↓↓↓公仲呺【得意文楼】↓↓↓-----
非小说原文:商离墨转身,径直离开了天台。
再也没回头……
魏朝歌吹完风,就回到了销售部。
旁边的女同事推推她的胳膊:“没看出来,你长得瘦瘦的,居然那么强悍!”
魏朝歌有点懵,“什么?”
“你没看群消息吗?集团通报批评你了!不过,我怎么总感觉是在帮你澄清谣言?”
魏朝歌听的稀里糊涂的,这才打开微信群。
公司的大小群都爆了。
群管理员发的通报消息——
【销售部魏朝歌因为正当自卫,踢伤客户安景程,此鲁莽行为不予支持,但念在是初犯,
通报批评一次。各位女同事如果遇到流氓客户,应该直接告知公司领导,集团法务部会为你们伸张正义】
此消息一出,一群人议论纷纷!
“所以说,是安景程是騒扰魏朝歌在先?魏朝歌还把他给踹了?”
“桑姐,6啊!”
“天啊,我之前还误会她是为了卖房勾搭客户!oh、my、god!”
“女性模范啊!桑姐!我滴神!”
“那个,我八卦一下,是不是踹了安姓客户的命根子啊…”
“emmm我也对这个表示狠八卦!有没有人知道情况!”
“安景程都气到把魏朝歌给告了,那肯定是…断子绝孙了吧!”
“我靠!这么劲爆!桑姐牛逼!”
「666666」
…
魏朝歌看完这些消息,愣了下。
这通告,表面批评,实际上就是为她澄清她和安景程的关系。
难道是刚才江屿川叫人发的通告?
魏朝歌给江屿川发了条短信——
书名:《魏朝歌商离墨》
?主角:魏朝歌商离墨
-----↓↓↓公仲呺【得意文楼】↓↓↓-----
非小说原文:商离墨转身,径直离开了天台。
再也没回头……
魏朝歌吹完风,就回到了销售部。
旁边的女同事推推她的胳膊:“没看出来,你长得瘦瘦的,居然那么强悍!”
魏朝歌有点懵,“什么?”
“你没看群消息吗?集团通报批评你了!不过,我怎么总感觉是在帮你澄清谣言?”
魏朝歌听的稀里糊涂的,这才打开微信群。
公司的大小群都爆了。
群管理员发的通报消息——
【销售部魏朝歌因为正当自卫,踢伤客户安景程,此鲁莽行为不予支持,但念在是初犯,
通报批评一次。各位女同事如果遇到流氓客户,应该直接告知公司领导,集团法务部会为你们伸张正义】
此消息一出,一群人议论纷纷!
“所以说,是安景程是騒扰魏朝歌在先?魏朝歌还把他给踹了?”
“桑姐,6啊!”
“天啊,我之前还误会她是为了卖房勾搭客户!oh、my、god!”
“女性模范啊!桑姐!我滴神!”
“那个,我八卦一下,是不是踹了安姓客户的命根子啊…”
“emmm我也对这个表示狠八卦!有没有人知道情况!”
“安景程都气到把魏朝歌给告了,那肯定是…断子绝孙了吧!”
“我靠!这么劲爆!桑姐牛逼!”
「666666」
…
魏朝歌看完这些消息,愣了下。
这通告,表面批评,实际上就是为她澄清她和安景程的关系。
难道是刚才江屿川叫人发的通告?
魏朝歌给江屿川发了条短信——
#杨幂[超话]# Sending my heartfelt wishes for a magical Mid-Autumn Festival, where dreams come true under the moonlit sky.#杨幂雅诗兰黛品牌全球代言人# ym #杨幂staccato思加图全球代言人# —ฅ/ᐠ. ̫ .ᐟ\ฅ— 杨幂没有一顿火锅解决不了的事 HUO-GUO 杨幂幺鸡 JIU-WEI-HU 杨幂涂山红红 GUAN-XUE 杨幂关雪 YANG MI #杨幂# BEE 杨幂粉丝理智且可爱 —ฅ/ᐠ. ̫ .ᐟ\ฅ—
✋热门推荐