Chuyện Thờ Cúng - Lien Huong
CÓ BA DẠNG KẾT THÚC MỘT CHU KỲ SINH MỆNH:
* Chết do chấm dứt thân mạng nhưng nghiệp mạng chưa hết, nên tiến trình tử tâm [cuti] qua thức tục sinh [patisandhi] chưa diễn ra.
* Chết do sinh nghiệp chấm dứt nhưng thân còn hoạt động như trường hợp sống thực vật nhờ cấp dưỡng nhân tạo [oxy dịch truyền].
* Chết do thân mạng và nghiệp mạng cùng chấm dứt, chết thực sự và tái sinh thân trung ấm.
Bởi vậy, minh triết truyền thống không đụng vào người hấp hối và thi thể mà để yên phòng khi tiến trình tử tâm [cuti] của người chết chưa hoàn thành, chờ vài ngày cho người chết tái sinh thân trung ấm rồi mới liệm, mai táng, hoả táng. Khi đã chắc chắn cả thân mạng và nghiệp mạng chấm dứt thì xử lý xác không cản trở gì chu trình tự nhiên.
Khi chết ngũ uẩn không hoàn toàn trở về cát bụi. Trong ngũ uẩn chỉ có sắc uẩn trở về tứ đại, còn thọ, tưởng, hành, thức vẫn tiếp tục diễn tiến qua lộ trình tử tâm [cuti] đến sinh thức [patisandhi].
Con người được chết ở nhà là bình an nhất. Gia quyến bình tĩnh hỗ trợ người ruột thịt cận tử, không kêu khóc mà nhất tâm cầu nguyện, trì chú, thỉnh cầu các Thế Lực Ánh Sáng dẫn dắt lộ trình tử tâm [cuti]. Trước đó cần trợ giúp người thân thanh toán một số nghiệp xấu tồn đọng nổi bật để quá trình thân trung ấm được thuận lợi.
Nếu gia đình có sự tu tập, sẽ cảm nhận được các điềm báo trước về lộ trình tử tâm để chuẩn bị, trước thời điểm hấp hối vài ngày hoặc vài giờ sẽ thấy ánh sáng tiếp dẫn dưới hình thức mây màu hoặc cầu vồng.
Tôi đã trực tiếp chăm sóc hai lộ trình tử kiểu 1 và 2, tôi thực chứng rất rõ.
Điều quan trọng nhất không phải là làm tang to mà là khôn ngoan thanh toán nghiệp tiêu cực còn sót lại khi sắp lâm chung.
CÓ BA DẠNG KẾT THÚC MỘT CHU KỲ SINH MỆNH:
* Chết do chấm dứt thân mạng nhưng nghiệp mạng chưa hết, nên tiến trình tử tâm [cuti] qua thức tục sinh [patisandhi] chưa diễn ra.
* Chết do sinh nghiệp chấm dứt nhưng thân còn hoạt động như trường hợp sống thực vật nhờ cấp dưỡng nhân tạo [oxy dịch truyền].
* Chết do thân mạng và nghiệp mạng cùng chấm dứt, chết thực sự và tái sinh thân trung ấm.
Bởi vậy, minh triết truyền thống không đụng vào người hấp hối và thi thể mà để yên phòng khi tiến trình tử tâm [cuti] của người chết chưa hoàn thành, chờ vài ngày cho người chết tái sinh thân trung ấm rồi mới liệm, mai táng, hoả táng. Khi đã chắc chắn cả thân mạng và nghiệp mạng chấm dứt thì xử lý xác không cản trở gì chu trình tự nhiên.
Khi chết ngũ uẩn không hoàn toàn trở về cát bụi. Trong ngũ uẩn chỉ có sắc uẩn trở về tứ đại, còn thọ, tưởng, hành, thức vẫn tiếp tục diễn tiến qua lộ trình tử tâm [cuti] đến sinh thức [patisandhi].
Con người được chết ở nhà là bình an nhất. Gia quyến bình tĩnh hỗ trợ người ruột thịt cận tử, không kêu khóc mà nhất tâm cầu nguyện, trì chú, thỉnh cầu các Thế Lực Ánh Sáng dẫn dắt lộ trình tử tâm [cuti]. Trước đó cần trợ giúp người thân thanh toán một số nghiệp xấu tồn đọng nổi bật để quá trình thân trung ấm được thuận lợi.
Nếu gia đình có sự tu tập, sẽ cảm nhận được các điềm báo trước về lộ trình tử tâm để chuẩn bị, trước thời điểm hấp hối vài ngày hoặc vài giờ sẽ thấy ánh sáng tiếp dẫn dưới hình thức mây màu hoặc cầu vồng.
Tôi đã trực tiếp chăm sóc hai lộ trình tử kiểu 1 và 2, tôi thực chứng rất rõ.
Điều quan trọng nhất không phải là làm tang to mà là khôn ngoan thanh toán nghiệp tiêu cực còn sót lại khi sắp lâm chung.
Chuyện Thờ Cúng - Lien Huong
CHĂM SÓC SỰ CHẾT.
Chăm sóc sự chết còn quan trọng hơn chăm sóc thai phụ chuyển dạ và cuộc sinh bởi nó quyết định lớn tới sự tái sinh của kiếp sau.
Kết thúc chu kỳ sống một cách bình thường [không bất đắc kỳ tử] trải qua 3 phân đoạn, có sự đan xen: lâm chung, tiếp dẫn, tái sinh.
* Lâm chung kéo dài 3 ngày từ lúc tim ngừng đập.
* Tiếp dẫn kéo dài 14 ngày tùy theo duyên nghiệp.
* Từ ngày thứ 4 đến ngày 17 thần thức bắt đầu giai đoạn Thân Trung Ấm, nghĩa là “ấm” trước đã hết “ấm” sau chưa có thân, trạng thái sinh mệnh vô thân gọi là Thân Trung Ấm, giai đoạn này kéo dài tới ngày thứ 49 sau khi tim ngừng đập, có khi tới 100 ngày hoặc rất lâu tuỳ theo nghiệp [ở FB cũ tôi đã giới thiệu về khe hở trần gian – trung giới có thể dẫn tới tới tình trạng kéo dài trung ấm]. Trong 21 ngày đầu người chết sẽ sống lại các nghiệp đã tạo, 7 ngày kế sẽ tìm nơi tái sinh. Sách Tử thư Tây Tạng phân biệt nhiều cấp độ Thân Trung Ấm như mumūrṣāntarābhava, dharmatāntarābhava, bhavāntarābhava…
Tư tưởng và tâm lý thời gian cận tử và ngay trước lâm chung là rất quan trọng bởi tác động lớn tới sự tái sinh mặc dầu nghiệp báo vẫn là chủ đạo. Thân quyến không được kêu khóc làm xao động tâm trạng của người sắp chết, làm họ quyến luyến, tham ái; không được lục lọi tài sản của người sắp chết, không bàn bạc về chia tài sản trong thất thất lai tuần; không cãi nhau trong nhà...
Lúc lâm chung, trừ những vị tu tập, những yogi thượng thừa đã thiền định qua cửa sinh tử nhiều lần với mục đích trau dồi kinh nghiệm, tự chủ hoàn toàn lúc lâm chung, định hướng tái sinh, người bình thường thì rất cần được chăm sóc bởi thần thức người chết cảm thấy khổ sở, thân thể nặng nề, lạnh lẽo khi tứ đại tan rã. Thần thức chưa nhận thức rằng đã chết, vẫn quanh quẩn trong nhà với người thân, nói chuyện với người thân nhưng không được để ý, trải qua thời gian thì thần thức hiểu ra là đã chết rồi. Những người chết ở BV phải nằm nhà lạnh khổ hơn được chết ở nhà.
Kể từ lâm chung và trong tiếp dẫn, người hộ tử phải an ủi và nhắc thần thức về các hiện tượng xảy ra, khuyên thần thức hãy bình tĩnh hoan hỷ đi vào vùng ánh sáng chói lòa vì đó là hào quang năng lượng cao của cõi tịnh, thần thức nên hòa nhập vào vùng ánh sáng chói loà, đừng lạc vào vùng sáng mờ nhạt [mặc dầu nó dễ chịu] vì đó là các cảnh giới thấp. Là Phật tử thì có thể cùng niệm danh đức A-di-đà pháp thân Phật để cầu tiếp dẫn. Tại sao lại niệm đức A-di-đà tôi sẽ đề cập ở bài khác. Các tín hữu tôn giáo khác có các đấng hồng ân riêng của họ.
Tang sự rất bận và cần nhân lực có kiến thức, thân quyến đừng than khóc mà bình tĩnh làm các việc hậu sự thế gian, trong đó có việc xem ngày an táng, đồng thời – quan trọng hơn, phải làm các phước thiện để hồi hướng kịp thời càng sớm càng tốt trong giai đoạn đầu trung ấm chứ đừng để tới ngày 48-49.
Sau khi người thân tắt thở, để thi thể được yên tĩnh trong phòng riêng 3 ngày, nếu mùa hè thì dùng điều hoà hoặc mua đá khô để làm mát phòng, cử người có kinh nghiệm và có tâm thường trực an ủi người vừa chết. Sau đó mới nên tiến hành khâm liệm, mai táng. Sau khi mai táng, hằng ngày vẫn cúng, nhắc nhở thần thức như nêu trên ở trước bàn thờ mới lập ít nhất 49 ngày. Có thể đọc từng phần các hướng dẫn trong cuốn “Tử thư” trong khi cúng. Mỗi gia đình nên có một cuốn, trong đó hướng dẫn rất chi tiết về các vùng ánh sáng.
Khi người thân có dấu hiệu trở bệnh hoặc cạn năng lượng trong chết già tự nhiên nhưng vẫn còn tỉnh táo, hãy giúp họ thanh toán nghiệp cận tử hiển lộ báo ứng hoặc những gì họ ăn năn thống hối, việc này giúp giải toả tâm lý cho người sắp mất.
Khi chết ngũ uẩn không hoàn toàn trở về cát bụi. Trong ngũ uẩn chỉ có sắc uẩn trở về tứ đại, còn thọ, tưởng, hành, thức vẫn tiếp tục diễn tiến.
CHĂM SÓC SỰ CHẾT.
Chăm sóc sự chết còn quan trọng hơn chăm sóc thai phụ chuyển dạ và cuộc sinh bởi nó quyết định lớn tới sự tái sinh của kiếp sau.
Kết thúc chu kỳ sống một cách bình thường [không bất đắc kỳ tử] trải qua 3 phân đoạn, có sự đan xen: lâm chung, tiếp dẫn, tái sinh.
* Lâm chung kéo dài 3 ngày từ lúc tim ngừng đập.
* Tiếp dẫn kéo dài 14 ngày tùy theo duyên nghiệp.
* Từ ngày thứ 4 đến ngày 17 thần thức bắt đầu giai đoạn Thân Trung Ấm, nghĩa là “ấm” trước đã hết “ấm” sau chưa có thân, trạng thái sinh mệnh vô thân gọi là Thân Trung Ấm, giai đoạn này kéo dài tới ngày thứ 49 sau khi tim ngừng đập, có khi tới 100 ngày hoặc rất lâu tuỳ theo nghiệp [ở FB cũ tôi đã giới thiệu về khe hở trần gian – trung giới có thể dẫn tới tới tình trạng kéo dài trung ấm]. Trong 21 ngày đầu người chết sẽ sống lại các nghiệp đã tạo, 7 ngày kế sẽ tìm nơi tái sinh. Sách Tử thư Tây Tạng phân biệt nhiều cấp độ Thân Trung Ấm như mumūrṣāntarābhava, dharmatāntarābhava, bhavāntarābhava…
Tư tưởng và tâm lý thời gian cận tử và ngay trước lâm chung là rất quan trọng bởi tác động lớn tới sự tái sinh mặc dầu nghiệp báo vẫn là chủ đạo. Thân quyến không được kêu khóc làm xao động tâm trạng của người sắp chết, làm họ quyến luyến, tham ái; không được lục lọi tài sản của người sắp chết, không bàn bạc về chia tài sản trong thất thất lai tuần; không cãi nhau trong nhà...
Lúc lâm chung, trừ những vị tu tập, những yogi thượng thừa đã thiền định qua cửa sinh tử nhiều lần với mục đích trau dồi kinh nghiệm, tự chủ hoàn toàn lúc lâm chung, định hướng tái sinh, người bình thường thì rất cần được chăm sóc bởi thần thức người chết cảm thấy khổ sở, thân thể nặng nề, lạnh lẽo khi tứ đại tan rã. Thần thức chưa nhận thức rằng đã chết, vẫn quanh quẩn trong nhà với người thân, nói chuyện với người thân nhưng không được để ý, trải qua thời gian thì thần thức hiểu ra là đã chết rồi. Những người chết ở BV phải nằm nhà lạnh khổ hơn được chết ở nhà.
Kể từ lâm chung và trong tiếp dẫn, người hộ tử phải an ủi và nhắc thần thức về các hiện tượng xảy ra, khuyên thần thức hãy bình tĩnh hoan hỷ đi vào vùng ánh sáng chói lòa vì đó là hào quang năng lượng cao của cõi tịnh, thần thức nên hòa nhập vào vùng ánh sáng chói loà, đừng lạc vào vùng sáng mờ nhạt [mặc dầu nó dễ chịu] vì đó là các cảnh giới thấp. Là Phật tử thì có thể cùng niệm danh đức A-di-đà pháp thân Phật để cầu tiếp dẫn. Tại sao lại niệm đức A-di-đà tôi sẽ đề cập ở bài khác. Các tín hữu tôn giáo khác có các đấng hồng ân riêng của họ.
Tang sự rất bận và cần nhân lực có kiến thức, thân quyến đừng than khóc mà bình tĩnh làm các việc hậu sự thế gian, trong đó có việc xem ngày an táng, đồng thời – quan trọng hơn, phải làm các phước thiện để hồi hướng kịp thời càng sớm càng tốt trong giai đoạn đầu trung ấm chứ đừng để tới ngày 48-49.
Sau khi người thân tắt thở, để thi thể được yên tĩnh trong phòng riêng 3 ngày, nếu mùa hè thì dùng điều hoà hoặc mua đá khô để làm mát phòng, cử người có kinh nghiệm và có tâm thường trực an ủi người vừa chết. Sau đó mới nên tiến hành khâm liệm, mai táng. Sau khi mai táng, hằng ngày vẫn cúng, nhắc nhở thần thức như nêu trên ở trước bàn thờ mới lập ít nhất 49 ngày. Có thể đọc từng phần các hướng dẫn trong cuốn “Tử thư” trong khi cúng. Mỗi gia đình nên có một cuốn, trong đó hướng dẫn rất chi tiết về các vùng ánh sáng.
Khi người thân có dấu hiệu trở bệnh hoặc cạn năng lượng trong chết già tự nhiên nhưng vẫn còn tỉnh táo, hãy giúp họ thanh toán nghiệp cận tử hiển lộ báo ứng hoặc những gì họ ăn năn thống hối, việc này giúp giải toả tâm lý cho người sắp mất.
Khi chết ngũ uẩn không hoàn toàn trở về cát bụi. Trong ngũ uẩn chỉ có sắc uẩn trở về tứ đại, còn thọ, tưởng, hành, thức vẫn tiếp tục diễn tiến.
Tôi trở lại câu hỏi hôm qua https://t.cn/A6WvGDpu
_____
Lúc nhỏ tôi không chịu chào khách, chính xác là chỉ chào và nói chuyện với vài người mà tôi thân thiết còn lại thì không. Mỗi khi có khách tới nhà – mà gia đình tôi thường xuyên tiếp khách, tôi im lặng sang phòng khác hoặc lên mái nhà, với tôi thì điều đó rất bình thường, sau này lớn lên tôi mới biết trẻ con nhà khác phải khoanh tay chào, phải đứng yên để người lớn giới thiệu với khách, kể cả khi đứa trẻ không có mặt trong phòng khách, họ có thể gọi nó ra để ‘trình diện’, bắt nó hát hoặc ngâm thơ trước mặt khách bất kể nó có muốn hay không.
Lần đó, một sự kiện mà tới giờ tôi vẫn nhớ như in, tôi đang ngồi làm bản đố chữ trong phòng bác tôi thì mấy ông khách oang oang từ ở cầu thang, họ vồn vã như là trước đây thân lắm, tôi đứng lên ra khỏi phòng, họ đâu để ý tới tôi, có thể họ còn không nhìn thấy tôi, họ vẫn tiếp tục nói rất to, thế nhưng chính bác giữ tôi lại, giới thiệu tôi là con bố tôi mẹ tôi… những người kia ồ à, rồi giống hệt những người lớn khác họ nói, cháu xinh quá v.v… Tất nhiên là tôi im lặng, sau khi họ ngừng nói thì tôi đi ra hành lang, bác tôi kéo tai tôi và nói: “sao không chào lên một tiếng?” rồi quay vào tiếp khách.
Tôi không khóc nhưng kể với mẹ tôi việc bị kéo tai, mẹ tôi có lẽ sốc, mẹ đã nói chuyện căng thẳng với bác, bác phân bua rằng bác không làm tôi đau chút nào, rằng bác chỉ muốn nhắc tôi phải chào, rằng tôi được tự do quá, rằng trẻ con thông minh cũng cần phải được uốn nắn chứ không phải trăng tới rằm trăng tròn… còn mẹ tôi yêu cầu: có bất kỳ việc gì liên quan tới tôi thì phải nói cho mẹ tôi biết, những người nóng tính không thể làm việc với trẻ con.
Sau sự kiện đó, tôi vẫn như trước, nhưng tôi đã có một kinh nghiệm, tôi vào phòng riêng ngay khi chỉ thoáng nghe có tiếng người lạ, và việc đó làm giác quan trở nên nhạy bén tới mức khách còn chưa tới cổng tôi đã biết.
Rồi một lần và sau đó vài lần nữa, mẹ kể cho tôi nghe về nhiệm vụ của linh hồn, mẹ nói tôi đã đầu thai làm con bố mẹ ở một nơi rất xa, nếu có điều kiện là sẽ dẫn tôi thăm vùng đó, tới khi sắp sinh tôi, không hiểu vì lý do gì mà bố mẹ quyết định sang Việt Nam... Tôi lớn lên trong gia đình làm chính trị nên việc giao tiếp đông người là không thể tránh được. Vì linh hồn cần học việc giao tiếp nên tôi ở đây, nếu không thì tôi đã ở nơi nào đó khác.
Con chào ai đó không phải là “mở trái tim mình” mà chỉ là tín hiệu của loài người, khi người này nhìn thấy người khác. Con cứ ở trong rừng, trên mây hay nơi nào con muốn, đó là thế giới riêng của con, nhưng cùng lúc con phải sống với người khác trong thế giới chung nên cần hiểu các quy ước, điều này giống như cách đánh móc ơ hay viết chữ a. Mẹ ủng hộ con sáng tạo quy ước mới, trong khi chưa sáng tạo ra thì tạm dùng những thứ sẵn có [chả là trước đây tôi thích chữ ơ có 2 móc cân đối như râu bọ rùa nên tôi sáng tác như vậy, mẹ tôi vẫn đọc, chỉ khi đi học tôi phải viết như mẫu của cô giáo].
Nhưng tôi khó chịu quy ước, và mẹ tôi lại dẫn dụ nhiều thứ để tôi hiểu quy ước là đương nhiên. Tên của con cũng là một quy ước, bố mẹ bàn nhau một tên con trai, một tên con gái từ lúc chưa sinh con, khi đi khai sinh đưa tên đó cho người ta ghi giấy vậy là từ quy ước giữa bố mẹ thành quy ước với nhà nước. Bất cứ khi nào có hơn 1 là có quy ước – việc này làm tôi nghĩ nhiều lắm, nghĩ đặc cả não, nghĩ mãi cho tới khi tôi nhận ra là ngay cả trong một tâm trí của tôi cũng không phải một.
Hồi đó, mẹ cho tôi chép mấy câu chào và câu trả lời ra giấy, để tôi thấy là rất đơn giản. Nhờ đó, tôi biết thêm là, có khi câu hỏi “Ăn cơm chưa?”, “Đi đâu đấy?” lại là câu chào chứ không phải câu hỏi.
Mẹ tôi không xử lý tôi, không ép buộc tôi, không so bì tôi với bọn trẻ khoanh tay mà mở ra cho tôi những vấn đề để tôi tự do nghĩ, tự do chọn, tự do thực hành.
Nguồn fb cô Liên Hương
_____
Lúc nhỏ tôi không chịu chào khách, chính xác là chỉ chào và nói chuyện với vài người mà tôi thân thiết còn lại thì không. Mỗi khi có khách tới nhà – mà gia đình tôi thường xuyên tiếp khách, tôi im lặng sang phòng khác hoặc lên mái nhà, với tôi thì điều đó rất bình thường, sau này lớn lên tôi mới biết trẻ con nhà khác phải khoanh tay chào, phải đứng yên để người lớn giới thiệu với khách, kể cả khi đứa trẻ không có mặt trong phòng khách, họ có thể gọi nó ra để ‘trình diện’, bắt nó hát hoặc ngâm thơ trước mặt khách bất kể nó có muốn hay không.
Lần đó, một sự kiện mà tới giờ tôi vẫn nhớ như in, tôi đang ngồi làm bản đố chữ trong phòng bác tôi thì mấy ông khách oang oang từ ở cầu thang, họ vồn vã như là trước đây thân lắm, tôi đứng lên ra khỏi phòng, họ đâu để ý tới tôi, có thể họ còn không nhìn thấy tôi, họ vẫn tiếp tục nói rất to, thế nhưng chính bác giữ tôi lại, giới thiệu tôi là con bố tôi mẹ tôi… những người kia ồ à, rồi giống hệt những người lớn khác họ nói, cháu xinh quá v.v… Tất nhiên là tôi im lặng, sau khi họ ngừng nói thì tôi đi ra hành lang, bác tôi kéo tai tôi và nói: “sao không chào lên một tiếng?” rồi quay vào tiếp khách.
Tôi không khóc nhưng kể với mẹ tôi việc bị kéo tai, mẹ tôi có lẽ sốc, mẹ đã nói chuyện căng thẳng với bác, bác phân bua rằng bác không làm tôi đau chút nào, rằng bác chỉ muốn nhắc tôi phải chào, rằng tôi được tự do quá, rằng trẻ con thông minh cũng cần phải được uốn nắn chứ không phải trăng tới rằm trăng tròn… còn mẹ tôi yêu cầu: có bất kỳ việc gì liên quan tới tôi thì phải nói cho mẹ tôi biết, những người nóng tính không thể làm việc với trẻ con.
Sau sự kiện đó, tôi vẫn như trước, nhưng tôi đã có một kinh nghiệm, tôi vào phòng riêng ngay khi chỉ thoáng nghe có tiếng người lạ, và việc đó làm giác quan trở nên nhạy bén tới mức khách còn chưa tới cổng tôi đã biết.
Rồi một lần và sau đó vài lần nữa, mẹ kể cho tôi nghe về nhiệm vụ của linh hồn, mẹ nói tôi đã đầu thai làm con bố mẹ ở một nơi rất xa, nếu có điều kiện là sẽ dẫn tôi thăm vùng đó, tới khi sắp sinh tôi, không hiểu vì lý do gì mà bố mẹ quyết định sang Việt Nam... Tôi lớn lên trong gia đình làm chính trị nên việc giao tiếp đông người là không thể tránh được. Vì linh hồn cần học việc giao tiếp nên tôi ở đây, nếu không thì tôi đã ở nơi nào đó khác.
Con chào ai đó không phải là “mở trái tim mình” mà chỉ là tín hiệu của loài người, khi người này nhìn thấy người khác. Con cứ ở trong rừng, trên mây hay nơi nào con muốn, đó là thế giới riêng của con, nhưng cùng lúc con phải sống với người khác trong thế giới chung nên cần hiểu các quy ước, điều này giống như cách đánh móc ơ hay viết chữ a. Mẹ ủng hộ con sáng tạo quy ước mới, trong khi chưa sáng tạo ra thì tạm dùng những thứ sẵn có [chả là trước đây tôi thích chữ ơ có 2 móc cân đối như râu bọ rùa nên tôi sáng tác như vậy, mẹ tôi vẫn đọc, chỉ khi đi học tôi phải viết như mẫu của cô giáo].
Nhưng tôi khó chịu quy ước, và mẹ tôi lại dẫn dụ nhiều thứ để tôi hiểu quy ước là đương nhiên. Tên của con cũng là một quy ước, bố mẹ bàn nhau một tên con trai, một tên con gái từ lúc chưa sinh con, khi đi khai sinh đưa tên đó cho người ta ghi giấy vậy là từ quy ước giữa bố mẹ thành quy ước với nhà nước. Bất cứ khi nào có hơn 1 là có quy ước – việc này làm tôi nghĩ nhiều lắm, nghĩ đặc cả não, nghĩ mãi cho tới khi tôi nhận ra là ngay cả trong một tâm trí của tôi cũng không phải một.
Hồi đó, mẹ cho tôi chép mấy câu chào và câu trả lời ra giấy, để tôi thấy là rất đơn giản. Nhờ đó, tôi biết thêm là, có khi câu hỏi “Ăn cơm chưa?”, “Đi đâu đấy?” lại là câu chào chứ không phải câu hỏi.
Mẹ tôi không xử lý tôi, không ép buộc tôi, không so bì tôi với bọn trẻ khoanh tay mà mở ra cho tôi những vấn đề để tôi tự do nghĩ, tự do chọn, tự do thực hành.
Nguồn fb cô Liên Hương
✋热门推荐