Bạn hãy xem mỹ thuật khôn ngoan, chỉ vẽ một cái cây nhưng đã tạo ra một không gian sống đầy năng lượng, huống hồ là cây thật. Khi người ta triệt hạ cây xanh trong các thành phố trọng điểm thì đồng nghĩa triệt phá năng lượng sống tích cực. Làm cho đô thị trở thành trần truồng chưa đủ, họ thêm đèn màu lòe loẹt để đầu độc thị giác. Và bạn đừng nghĩ đơn giản rằng, những thứ đó chỉ là do ngu, muốn đục khoét ngân sách và khai thác gỗ - nó được thiết kế có bài bản đấy, có cả kẻ được đẩy ra làm tiên phong.
NỖI BUỒN CŨNG LÀ QUÀ.
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
9 loại thể chất và cách dưỡng sinh theo y học cổ truyền
1. Thể hòa khỏe mạnh
2. Thể khí hư
Biểu hiện: rất dễ cảm cúm, khả năng đề kháng yếu hay kèm theo các chứng sa như trĩ, tử cung, dạ con, trực tràng, thoát vị.
Dưỡng sinh: ăn các đồ ăn có tính bình, kiện tỳ vị, ích khí như nhân sâm, đẳng sâm, hoàng kỳ. Tránh hải sản, đồ tươi sống.
3. Thể khí uất
Biểu hiện: hay phiền não, mất ngủ, trầm cảm và các rối loạn thần kinh khác.
Dưỡng sinh: ăn các đồ lý khí khai uất như nụ hoa hồng, quất bì, cam lát. Hạn chế ăn các đồ ăn có tính thu liễm, có vị chua chát.
4. Thể âm hư
Biểu hiện: dễ ho, khô họng, hoặc kết hợp cả 2, cường giáp.
Dưỡng sinh: ăn các đồ ngọt mát, có tính nhuận, giải khát cao. Hạn chế ăn cay, nóng
5. Thể dương hư
Biểu hiện: phù thũng, cước khí, đại tiện lỏng, lạnh tứ chi.
Dưỡng sinh: ăn đồ có tính ấm, nóng. Hạn chế ăn các đồ sinh lạnh, đồ sống, đồ ngọt béo, đồ nhiều dầu mỡ.
6. Thể huyết hư
Biểu hiện: hoa mắt, chóng mặt, đau đầu, da nhợt nhạt.
Dưỡng sinh: ăn đồ có tính bồi bổ như thịt, ngải cứu, đại táo, đương quy, các món hầm thuốc bắc.
7. Thể đàm thấp
Biểu hiện: triệu chứng gan nhiễm mỡ, mỡ máu cao, ho đờm.
Dưỡng sinh: ăn các đồ kiện tỳ, ích khí khu thấp, hóa đàm như ý dĩ, củ mài, đẳng sâm, hoàng kỳ, đại táo bạch truật. Hạn chế đồ béo ngọt dính. Cấm hút thuốc uống rượu, cấm thức đêm, giảm bớt muối, đường, dầu ăn trong khẩu phần ăn hàng ngày.
8. Thể thấp nhiệt
Biểu hiện: dễ bị ngứa, viêm, loét, vàng da.
Dưỡng sinh: ăn đồ có tính ngọt hàn hoặc đắng mặn. Tránh đồ dầu mỡ, chiên xào, đồ hun khói, đồ cay, đồ quá ngọt, quá béo, ngậy.
9. Thể bẩm sinh:
Biểu hiện: dễ dị ứng với đồ ăn, thuốc, thời tiết. Dễ bị viêm mũi, hen suyễn, mề đay. Mắc các bệnh có tính di truyền như máu khó đông, bệnh down.
Dưỡng sinh: ăn các đồ bổ thận, ích khí, chắc da lông. Hạn chế ăn những đồ làm cơ thể dị ứng.
_____
Nguồn: Tiến sỹ, lương y Trần Hoàng Hải – Phòng chẩn trị y học cổ truyền An chánh kiện khang [Nam Từ Liêm, Hà Nội].
Nguồn FB Cô Liên Hương
1. Thể hòa khỏe mạnh
2. Thể khí hư
Biểu hiện: rất dễ cảm cúm, khả năng đề kháng yếu hay kèm theo các chứng sa như trĩ, tử cung, dạ con, trực tràng, thoát vị.
Dưỡng sinh: ăn các đồ ăn có tính bình, kiện tỳ vị, ích khí như nhân sâm, đẳng sâm, hoàng kỳ. Tránh hải sản, đồ tươi sống.
3. Thể khí uất
Biểu hiện: hay phiền não, mất ngủ, trầm cảm và các rối loạn thần kinh khác.
Dưỡng sinh: ăn các đồ lý khí khai uất như nụ hoa hồng, quất bì, cam lát. Hạn chế ăn các đồ ăn có tính thu liễm, có vị chua chát.
4. Thể âm hư
Biểu hiện: dễ ho, khô họng, hoặc kết hợp cả 2, cường giáp.
Dưỡng sinh: ăn các đồ ngọt mát, có tính nhuận, giải khát cao. Hạn chế ăn cay, nóng
5. Thể dương hư
Biểu hiện: phù thũng, cước khí, đại tiện lỏng, lạnh tứ chi.
Dưỡng sinh: ăn đồ có tính ấm, nóng. Hạn chế ăn các đồ sinh lạnh, đồ sống, đồ ngọt béo, đồ nhiều dầu mỡ.
6. Thể huyết hư
Biểu hiện: hoa mắt, chóng mặt, đau đầu, da nhợt nhạt.
Dưỡng sinh: ăn đồ có tính bồi bổ như thịt, ngải cứu, đại táo, đương quy, các món hầm thuốc bắc.
7. Thể đàm thấp
Biểu hiện: triệu chứng gan nhiễm mỡ, mỡ máu cao, ho đờm.
Dưỡng sinh: ăn các đồ kiện tỳ, ích khí khu thấp, hóa đàm như ý dĩ, củ mài, đẳng sâm, hoàng kỳ, đại táo bạch truật. Hạn chế đồ béo ngọt dính. Cấm hút thuốc uống rượu, cấm thức đêm, giảm bớt muối, đường, dầu ăn trong khẩu phần ăn hàng ngày.
8. Thể thấp nhiệt
Biểu hiện: dễ bị ngứa, viêm, loét, vàng da.
Dưỡng sinh: ăn đồ có tính ngọt hàn hoặc đắng mặn. Tránh đồ dầu mỡ, chiên xào, đồ hun khói, đồ cay, đồ quá ngọt, quá béo, ngậy.
9. Thể bẩm sinh:
Biểu hiện: dễ dị ứng với đồ ăn, thuốc, thời tiết. Dễ bị viêm mũi, hen suyễn, mề đay. Mắc các bệnh có tính di truyền như máu khó đông, bệnh down.
Dưỡng sinh: ăn các đồ bổ thận, ích khí, chắc da lông. Hạn chế ăn những đồ làm cơ thể dị ứng.
_____
Nguồn: Tiến sỹ, lương y Trần Hoàng Hải – Phòng chẩn trị y học cổ truyền An chánh kiện khang [Nam Từ Liêm, Hà Nội].
Nguồn FB Cô Liên Hương
✋热门推荐