SỰ TỬ – đây là phần thứ 2 để hiểu biết về chu trình cận tử và chuyển sinh. Tôi tóm tắt bản dịch từ tiếng Pháp của Thầy tôi.

Con người cấu tạo từ nhiều Thể lồng vào nhau nên không có cái chết đồng thời mà từng Thể chết cách riêng. Các chất cấu tạo nên các Thể sẽ phân rã ở cõi giới tương ứng với rung động của nó, hoàn trả về vũ trụ. Mỗi thể hư hoại có Hạt Lưu Tính được từ trường Trame de Vie bảo tồn để chuyển sinh.

Trong cái chết bình thường, vào giai đoạn cận tử, sinh lực Prana từ từ thu rút về tim rồi theo kênh Sushumna thứ cấp [Sushumna secondaire], không phải kênh thẳng mà hai kênh xoáy, nhập vào não thất thứ ba [3 è Venticute - xem ảnh comment], rồi vào điểm giữa của đường khớp đỉnh sọ [vị trí luân xa 7 hay huyệt Bách Hội] rời khỏi thể Xác. Tây y thì coi đây là chết, nhưng sự thực đây mới chỉ là bắt đầu quy trình chết.

Bạn giở lại phần về thể Vía trong bài 1: lúc chúng ta ngủ, thể Vía có thể ra khỏi thể Xác và thể Phách, để lại hai thể đó trên giường [khi đó Phách vẫn cấp dưỡng Prana cho Xác]. Khi chết không giống lúc ngủ, Vía ra khỏi thể Xác nhưng nó ‘quấn theo’ thể Phách, để lại thể Xác không còn được cấp dưỡng sinh khí Prana.

Khi thể Phách vừa ra khỏi thể Xác, có thể thấy nó giống một đám sương mù màu tím hoặc trắng xanh xám giống hình hài người, nhiều người chụp được và lầm tưởng là Linh Hồn. Khi Prana không còn trong thể Xác thì liên kết tế bào bắt đầu mất đi, nhưng sự sống nội môi của bản thân mỗi tế bào riêng rẽ vẫn tiếp tục trong một khoảng thời gian ngắn nữa do tế bào dự trữ được sinh khí Prana ngay trong nhân tế bào.

Khi thể Phách vừa rời bỏ Xác thì nó chưa phân rã hết mà thường trôi nổi bên trên tử thi, dân gian gọi là ‘hồn ma bóng quế’, có thể xuất hiện trước mặt những người có liên hệ mật thiết dưới dạng một hình lờ mờ. Trong giai đoạn này, người chết vẫn còn có ý thức một cách lơ mơ và nói mà người sống không nghe được. Nếu quá trình chết tự nhiên không bị xáo trộn bởi sự phiền não, thác loạn, đau đớn thì trạng thái tâm thức là lâng lâng yên bình. Trong thời gian Vía và Phách rút ra khỏi Xác toàn thể kiếp sống đã qua được duyệt lại như một cuốn phim. Có một số trường hợp, tưởng chết mà không chết, trong hôn mê, toàn thể kiếp sống đã qua cũng được duyệt lại như một cuốn phim mà sau khi hồi tỉnh bệnh nhân có thể kể lại. Lúc này, Phách vẫn còn kết nối lần cuối với Xác bằng một tuyến từ điện giống như sợi tóc mảnh mai sáng lấp lánh. Khi Tuyến Từ Điện này đứt mới thực sự hoàn tất cái chết của thể Xác – đây là CÁI CHẾT THỨ I.

Kế đến, chậm hơn sẽ là sự phân rã từ từ của 4 chất Dĩ Thái Hồng Trần đã tạo nên thể Phách – đây là CÁI CHẾT THỨ II. 4 chất Dĩ Thái Hồng Trần tan rã nhưng Nguyên Tử Trường Tồn của Phách, còn gọi là Hạt Lưu Tính [Atome physique permanent] chứa mật mã nghiệp vẫn được giữ gìn trong trường thông tin vũ trụ để kiến tạo chu kỳ mới theo đúng nghiệp lực, chu kỳ mới có thể tiến hóa hoặc thoái hóa tùy nghiệp. Atome physique permanent có một từ trường bao phủ không có gì thâm nhập được. Sự bảo tồn Atome physique permanent sẽ đề cập ở bài sau.

Kế đến, thể Vía tan rã dần – đây là CÁI CHẾT THỨ III. 7 chất Thanh Khí Trung Giới [nhà Phật gọi là Tịnh Quang] phân rã nhưng Nguyên Tử Trường Tồn của Vía [Atome astral permanent] chứa thông tin nghiệp được giữ gìn trong trường thông tin vũ trụ để kiến tạo chu kỳ mới theo đúng nghiệp lực. Atome astral permanent cũng có một từ trường bao phủ không có gì thâm nhập được giống như Atome physique permanent.

Chỉ có chất Tịnh Quang mới tồn tại được trong cõi Trung giới, Dĩ Thái Hồng Trần sẽ phân rã ở cõi Trần, không thể hoạt động trong Trung giới. Cõi Trung giới rất rộng lớn nếu so với cõi Trần và phân thành 7 tầng, vùng thanh nhẹ nhất của cõi Trung giới chạm mặt trăng khi mặt trăng ở điểm gần trái đất nhất trong quỹ đạo. Sự đen tối phát ra từ bên trong các chúng sinh Trung giới tầng thứ 7 làm cho nơi đây đầy sự hãi hùng của địa ngục. Chuyển di vào rung động tầng thứ 7 của cõi Trung giới hoàn toàn do hành động, lời nói, tư tưởng độc ác lúc sống ở cõi Trần. Sinh viên huyền môn khi nghiên cứu tầng thứ 7 đều cảm thấy rất khổ sở ghê tởm do vật chất đậm đặc lầy nhầy đen tối. Con người phải ở cảnh thấp nhất của Trung giới cho đến khi nào chất liệu nặng trược phân rã hoàn toàn khỏi Vía sẽ chuyển di tới tầng thanh nhẹ hơn, cứ như vậy cho tới khi lên được tầng thứ nhất của Trung giới.

Còn tầng thấp hơn nữa gọi là A tỳ chưa nói ở đây. Thời gian ở Trung giới hay A tỳ không cố định, có thể kéo dài hàng ngàn năm nhưng cũng có thể vài tuần tùy nghiệp báo.

Khi chất Tịnh Quang thể Vía tan rã, con người lìa cõi Trung giới lên cõi Hạ Thiên, nhà Phật gọi là cõi Trời Sắc Giới. Chỉ có 4 chất Thượng Thanh Khí Thấp bậc 4, 5, 6, 7 cấu tạo nên thể Hạ Trí mới hoạt động được nơi cõi Hạ Thiên. Con người ở đây bao lâu là tùy nghiệp cho tới khi 4 chất Thượng Thanh Khí Thấp bậc 4, 5, 6, 7 cấu tạo nên thể Hạ Trí phân rã hết – đây là CÁI CHẾT THỨ IV. Ở Phách và Vía thì mỗi thể có 1 Nguyên tử trường tồn được bảo vệ bởi từ trường, nhưng ở thể Hạ Trí thì Phân tử trường tồn được bảo vệ [Molécule mentale permanente].

Có một dạng từ trường đặc biệt gọi là Trame de Vie, chúng bao bọc bộ ba trường tồn. Khi khai mở Huệ nhãn [Vision Bouddhique] sẽ quan sát được Trame de Vie, dân gian gọi là Lưới Sinh Tồn hay Lưới Trời giữ thông tin về nghiệp, cho nên mới có thành ngữ về nghiệp báo: Lưới Trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.

KHE TRẦN GIAN – TRUNG GIỚI & TRƯỜNG HỢP XẤU NHẤT:
Những người tu luyện có sự thanh lọc các thể, Phách xuất ra trong tích tắc, phân rã chỉ trong vài giây, còn bình thường thì mất nhiều giờ, nhiều ngày, nhiều tuần lễ. Khi chôn người chết mà Phách chưa phân rã hết thì thường xuất hiện ‘hồn ma Dĩ Thái’ ở nghĩa trang như sương mù tím hay trắng xanh. Lợi ích lớn của hoả táng là nhờ hỏa lực nên Phách không vấn vít với sinh lực Prana còn sót trong từng tế bào của thi thể. Tà thuật ưa thích loại xác này và thể Phách ‘bị chộp’ để sử dụng vào các mục đích xấu xa ích kỷ trái nhân quả.

Những kẻ tham luyến tài sản, tình ái, công danh cho tới tận lúc lâm chung thì luôn muốn bám lấy sự sống trên cõi trần, nỗ lực điên cuồng làm Vía không hoàn toàn rời khỏi Phách mà quấn các chất Dĩ Thái Hồng Trần của Phách đang phân rã tạo ra một dạng hồn ma bị kẹt ở khe Trần gian - Trung giới. Loại hồn ma dật dờ này nỗ lực tiếp xúc cõi Trần thông qua Đồng Cốt, người nghiện chất thức thần hoặc loài vật, làm cho chủ thể bị ám nhập ảnh hưởng cảm xúc, thần kinh, thậm chí phát điên. Hồn ma dật dờ chịu đựng đau khổ kịch liệt vì ham muốn không được thoả mãn kéo dài hàng trăm, hàng ngàn năm mà dân gian gọi là ma đói, cho tới ngày thanh toán xong nghiệp quả. Người chết oan cũng dễ bị rơi vào tình trạng này. Những ngôi nhà bị ma ám cũng do các hồn ma dật dờ bị kẹt ở khe Trần gian - Trung giới.

Một số phù thuỷ hay pháp sư ma đầu lợi dụng tình trạng đau khổ mê muội của những hồn ma dật dờ này để luyện âm binh, điều này đặc biệt rộ lên trong những thời đại đen tối. Đây là sự đau khổ lớn lao nhất sau khi lâm chung nhưng dễ dàng tránh được nhờ hoả táng.

Hỏa táng không phải là sáng kiến của Phật giáo, theo hồ sơ khảo cổ học thì hỏa táng có từ 42.000 năm trước đây. Các tu sỹ Phật giáo đắc quả thánh được khai mở Tuệ Nhãn thấy được lợi ích trợ giúp siêu thoát của việc hỏa táng nên áp dụng vào đạo Phật.

CÒN TIẾP.
Nguồn FB Cô Liên Hương

Tôi vẫn mong ước được khai sáng, mong ước đủ sức chấp nhận những thử thách đi cùng “ánh sáng”.

Tối qua, tôi nói chuyện với một bạn fb trẻ, sắp 17 tuổi, nhưng là câu chuyện thú vị nhất từ lúc tôi dùng fb tới nay. Xin trích một phần.

Bạn hỏi:
- Mẹ cháu và bạn rất hay đi cầu, nếu cháu cầu nguyện thì cầu điều gì là đúng nhất, cầu tài, cầu sức khỏe, cầu tình duyên…? Cháu đã đọc các bài giải thích về thực hành nhân quả trên fb của cô và bây giờ cháu không tin vào việc cầu nguyện nữa, cầu đảo thì cháu thấy lố bịch tới phát ngượng. Vậy giờ cầu nguyện mà cô kể là cúng Ngọ thì cô cầu gì?

Trả lời:
- Thứ nhất: việc cầu xuất phát từ nhu cầu nội tại của cá nhân khi người ta không cảm thấy đủ [nhất là về tình cảm, tinh thần]. Việc này là tự do cá nhân, cần tôn trọng, dù mình không thích hay thấy lố bịch.
- Thứ hai: muốn cầu phải theo luật nhân quả. Chẳng hạn bạn thiếu phước hay thiếu năng lượng trong một vấn đề nào đó thì bạn phải dùng những thứ thuộc về riêng của bạn như thời gian, tiền bạc, công sức, ý chí, trí tuệ để tạo ra một giá trị thêm vào bể giá trị chung của vũ trụ, như vậy mới mong bù đắp vào phần thiếu hụt riêng.
- Thứ ba: [mong bạn đặc biệt chú tâm], nếu cầu, hãy cầu để gặp được một vị Thầy. Thầy vô hình hoặc thầy thế gian. Không gì quan trọng hơn một vị thầy có đủ phẩm tính, bạn có thể tìm thông tin, kiến thức trong thư viện, trong người đời, mạng internet nhưng chỉ có vị thầy đủ phẩm tính mới nhìn thấy và “đánh long các tắc nghẽn” của riêng bạn – tắc nghẽn đặc thù trong lần hóa thân này cản trở sự tiến hóa của bạn.

Các vị thầy luôn ở đó, thường trụ, nhưng bạn không thể nhận biết bởi tần số của bạn khác với rung động của các bậc thầy. Nếu bạn thành tâm chí nguyện mong ước có được một sự khai sáng thì tần số của bạn được cải biến do lòng sùng mộ; rồi tới thời điểm bạn nhận ra, bạn lắng nghe, bạn suy tư được các vấn đề; từ mơ hồ cho tới cụ thể và bừng tỉnh.

Thông thường, không có điều đó, bạn không thể lắng nghe những thứ khác biệt, bạn chỉ ở trong “bầy”, bạn cảm thấy an toàn trong một “bầy” nhất định cùng tần số với bạn. Kẻ thô nhất “bầy” có tác động khó cưỡng nhất đối với bạn, nó giữ bạn trong cái tần số đó.

Làm thế nào mà biết được thầy có đủ phẩm tính?
• Bất vụ lợi, thầy không “khai thác” bạn.
• Có lòng từ bi để nhẫn nại nâng đỡ
• Có trí tuệ để khai sáng [điều này thì bạn khó nhận biết bởi tâm thức của bạn có thể chưa sẵn sàng nhận sự khai sáng].
• Giúp bạn tự chủ, tự chui ra, tự giải cứu khỏi tắc nghẽn cá nhân chứ không lôi cuốn bạn vào một sự lệ thuộc khác dù là tinh vi hay lớn lao vĩ đại hơn [điều này đặc biệt khó nhận thấy].

- Thứ tư: một buổi cúng Ngọ của Phật tử không phải chỉ là một buổi cầu nguyện, nó gồm thực hành bố thí cúng dường, tự kiểm điểm [sám và hối], đọc kinh điển [bao gồm kinh và luận giảng], trì chú, việc cầu nguyện thì mang tính chất gần giống tâm sự [nêu khúc mắc trong đời sống tinh thần, những trở ngại, xin được khai sáng từ Bề Trên…]

Ở tuổi này, khi cầu nguyện, tôi vẫn mong ước được khai sáng, mong ước đủ sức chấp nhận những thử thách đi cùng “ánh sáng”.

❤ TB: Nhiều bạn trẻ đáng yêu vô cùng, cũng nhờ một thanh nữ mà tôi quan tâm dùng fb.

Tranh của Roberto Ferruzzi [1853-1934].
Nguồn FB Cô Liên Hương

Những kiến thức này không nên chỉ giới hạn trong cộng đồng tu tập mà cần được giáo dục cho trẻ em để chúng có thể sống thiện lành trong những thời đại đen tối nhất. Tất nhiên sự hóa độ là tùy duyên.
DƯỚI CHÂN THẦY [Phần 1 & 2]
Trích: “At The Feet of The Master” xuất bản lần đầu 1910. Jiddu Krishnamurti ghi những lời Chân Sư khai tâm khi huấn luyện Alcyone [tên lúc nhỏ của J.K] lúc 14 tuổi để chuẩn bị cho quá trình điểm đạo, Alcyone thuộc lòng và chép lại bằng tiếng Anh mặc dù lúc đó mới học Anh ngữ.
Jiddu Krishnamurti sinh năm 1895 trong một gia đình Bàlamôn trung lưu giữ chay nghiêm khắc tại Ấn Độ. Linh mục Leadbeater gặp Krishnamurti lần đầu, khi đó mồ côi mẹ, ông nhìn hào quang và không do dự nói rằng: “Đây là một linh hồn tiến hoá cao, không bị ô nhiễm bởi sự ích kỷ và đã có nhiều kiếp liên hệ với Chân Sư”. Ông và bà Annie Besant đã đưa Krishnamurti sang Anh quốc học và huấn luyện nghiêm ngặt để trở thành vị Thầy Thế Giới trong tương lai.
17 tuổi Krishnamurti đã thuyết giảng và trở thành bậc thầy đặc sắc nổi tiếng nhất thời hiện đại về các vấn đề triết học, tôn giáo, đạo đức, tinh thần với các chủ đề không giới hạn: mối quan hệ giữa con người, phương cách để tạo nên sự thay đổi xã hội tích cực trên phạm vi toàn cầu, thiền định, tình yêu, việc làm, giáo dục... Khối lượng đồ sộ các bài giảng của ông đã được xuất bản, tái bản nhiều lần bằng mọi ngôn ngữ. Giáo huấn của ông có tính tổng thể phi thời gian, vượt khỏi tất cả các biên giới do con người tạo ra trong niềm tin tôn giáo, cảm tình quốc gia, hệ phái... gợi mở con đường mới để tìm hiểu về chân lý và sự thiêng liêng. Ông được trao tặng Huân chương Hòa Bình của Liên Hợp Quốc năm 1984. Ở tuổi 90, Krishnamurti đã diễn thuyết tại Liên Hợp Quốc về “Hòa bình và nhận thức”.
PHÂN BIỆT:
Trên thế gian chỉ có hai hạng người: những người hiểu biết và những người không hiểu biết. Duy chỉ có sự hiểu biết mới là hệ trọng
PHÂN BIỆT: Trên thế gian chỉ có hai hạng người: những người hiểu biết và những người không hiểu biết. Duy chỉ có sự hiểu biết mới là hệ trọng mà thôi. Con người theo tôn giáo nào hay thuộc về giống dân nào là không trọng hệ. Điều thật trọng hệ là hiểu luật Trời. Hiểu biết mới thuận theo lẽ Trời, một lòng làm lành và chống chọi với sự ác, lo giúp cho muôn loài cùng tiến hóa chứ không vì tư lợi. Người mà thuận theo lẽ Trời là người một nhà với chúng ta, dầu họ giữ đạo Bàlamôn hay đạo Phật, đạo Thiên Chúa hay đạo Hồi, hoặc là người Ấn, người Anh, người Trung Hoa hay người Nga cũng không thành vấn đề. Ðừng nhầm lẫn các thể hư hoại của con là Con. Cái Xác, cái Vía, cái Trí không phải thật là Con đâu. Nhưng mỗi Thể đó đều giả vờ xưng là Con để đạt được những điều chúng nó muốn. Con phải hiểu chúng và phải tự biết rằng chính Con là chủ của chúng.
THỂ XÁC: Khi có một việc nên làm, cái Xác lại viện lẽ nó cần nghỉ ngơi, cần đi chơi, cần ăn uống; người chưa hiểu biết tưởng rằng "Tôi cần mấy việc đó nên tôi phải làm mới được". Còn người hiểu biết nói: "Cái xác của tôi muốn mấy việc đó chứ không phải tôi đâu, nó phải đợi". Khi có dịp giúp đỡ ai, cái Xác nghĩ: "Việc đó sẽ phiền mình lắm! Để cho người khác làm". Nhưng con người hiểu biết trả lời cái Xác: "Ngươi không nên cản Ta làm những việc tốt lành". Thể Xác vốn là con ngựa cho con cưỡi. Bởi thế, con phải đối đãi với nó cho tử tế và phải săn sóc nó kỹ lưỡng. Phải nuôi nó cho đúng phép với những thực phẩm tinh khiết và giữ gìn cho nó luôn sạch sẽ. Không có một xác thân tinh khiết thì không thể nào bước vào đường Đạo. Phải chính là con, người luôn luôn điều khiển, kiểm soát Thể Xác chứ không phải là Thể Xác điều khiển sai khiến con.
THỂ VÍA: Cái Vía của con có nhiều sự ước ao – lên đến hàng tá; nó muốn thấy con nổi giận, nó muốn thấy con ganh tỵ, tham lam tiền bạc, toan đoạt của cải thiên hạ và ngã lòng rủn chí... Không phải Vía cố ý hại con, mà tại Vía ưa những sự rung động dữ dội và thay đổi liên tục. Trong mấy việc đó con không muốn việc nào cả, bởi vậy con phải phân biệt ý muốn của con với ý muốn của Vía. THỂ TRÍ: Cái Trí của con ưa thích kiêu căng chia rẽ, không thích ngó ngàng đến kẻ khác. Dù khi con hướng sự chú ý của con ra khỏi những việc trần gian được rồi, nó còn ráng gom hết về, nó xúi giục con chú ý tới sự tiến hóa riêng của con chứ không lo nghĩ đến công việc của Chân Sư hay giúp đỡ kẻ khác. Khi con thiền, nó cố sức làm cho con nghĩ đến những chuyện lung tung mà nó muốn thay vì chuyện duy nhất mà con muốn. Con không phải là Cái Trí đó đâu, nó là một Thể của con, để cho con xử dụng, con phải canh chừng liên tục, bằng không con sẽ thất bại.
SỰ LÀNH & SỰ DỮ - Không hề có sự thỏa hiệp giữa việc lành và việc dữ. Dầu thế nào cũng phải làm việc lành, không làm việc ác. - Phải học hỏi cho thấu luật Trời và sắp đặt cuộc đời của con phù hợp với Thiên luật bằng lý trí và lương tri. - Phải phân biện việc trọng hệ với việc không trọng hệ. - Phải ăn ở cho tử tế và cho thiên hạ có đầy quyền tự do như quyền tự do mà con yêu cầu cho chính con vậy. - Thà làm một chuyện nhỏ mọn mà hữu ích cho công việc của Chân Sư còn hay hơn làm một việc lớn lao mà thế gian gọi là tốt. - Không những phải phân biệt cái hữu ích với cái vô ích mà con còn phải phân biệt cái ích nhiều với cái ích ít. Nuôi người nghèo là một việc tốt, cao quí và hữu ích; nhưng nuôi linh hồn lại còn cao quí và hữu ích hơn nữa. Người nào giàu cũng nuôi được thân xác, duy chỉ người hiểu biết mới nuôi được linh hồn. Nếu con hiểu biết rồi, bổn phận của con là phải giúp kẻ khác nuôi được linh hồn
Nếu con hiểu biết rồi, bổn phận của con là phải giúp kẻ khác nuôi được linh hồn mình. - Dầu con đã khôn ngoan đi nữa, con còn phải học hỏi nhiều trên đường đạo; trước hết con phải học hỏi điều nào sẽ giúp cho con nhiều nhất để con giúp đỡ người khác. - Phải bền lòng, chăm chú vào sự học hỏi không phải để cho kẻ khác thấy con khôn ngoan, cũng không phải muốn được hưởng hạnh phúc của sự khôn ngoan, mà bởi người khôn ngoan mới có thể giúp đời một cách khôn ngoan.

Nguồn FB Cô Liên Hương


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • 《纪思旋姜镌》今日热推小说‼全章节无弹窗阅读笔趣阁(纪思旋姜镌)[good][鼓掌]%L%X5H8V 阅读请到公-仲-呺【爱阅读屋】发送一个主角名即可! [给力
  • 正好和我生日同天[赢牛奶][赢牛奶]这一定是小狗送我的最好的生日礼物[哇][哇][哇]小时候,我有一个朋友叫黎志田,我们之间的友谊#坚如磐石#,他父母是农民,他
  • 小说推荐:《浮锦》 作者:落日蔷薇 简评:洒脱成长型女主vs深情美强惨男主,双重生,追妻火葬场,破镜重圆。 上一世,女主虽是小官之女,但家人宠爱,过得很幸福。
  • 心中不可少善,行事不可无诚的心,对待每一个人;以负责的心,做好份内的事;以谦虚的心,检讨自己的错误;以不变的心,坚持正确的理念;以宽阔的心,包容对不起你的人;以
  • 梁某下车地与河道中间有绿化带、人行道、非机动车道,对于一个成年人来讲该地并非危险环境,自己不可能预见到梁某会穿越绿化带跌落河中,自己在看到梁某安全进入人行道以
  • 今天他睡到中午才起,一起床就拉着脸,吃完午饭他终于还是找茬吵架了,依然说着让人无法忍受的话,开车到菜场他让我买菜,我没心情,我说你买什么我就给孩子做什么,你买吧
  • 仰首是春、俯首成秋,美好的时光总是短暂的,望下次我们再聚,感谢各位宾朋对于鸥迪足道裕丰店一如既往的支持,因为有你们,我们才会越来越好,您过去一路的支持是我们成长
  • 15.请把你的心给我,与我为伍,这个世界太残酷了,我有些害怕。11.那些短暂又不诚恳的喜欢,你不如不要和我表达12.你最钟我意,也独你最不识抬举。
  • 麻烦各位安排谢谢啦#甜甜大suika[超话]# 我记得是我上高中的时候吧,又一次我同桌打电话我在旁边说话,听见电话里的人说了一句“你旁边是谁啊,声音这么难听”
  • 每逢中秋,赏月都是重头戏,今年的中秋圆月不仅是“十五的月亮十五圆”还是本年度第三大满月,中秋夜将上演#超级月亮#,而且可能出现海王星合月。这中秋月光,与你对望—
  • 妈妈以为是我现实朋友的故事,已祝福我讲的过于投入去了我很宝藏的一个轮渡航线,爸爸妈妈也很开心,妈妈拍了很多美美照片,爸爸也一直说很舒服~还夸我准备好的水果很贴心
  • 咱就是说,山姆试吃挺多的哈…我真不放心啊…售后小姐您要是自己喝了咱也不说啥,算你勇,咱就怕您打包打包又拿去卖哈…怕哪个倒霉孩子喝着了(╥ ㉨ ╥`) (比如我…
  •   将军向宠,性行淑均,晓畅军事,试用于昔日,先帝称之曰能,是以众议举宠为督。愚以为宫中之事,事无大小,悉以咨之,然后施行,必能裨补阙漏,有所广益。
  • 他都快崩溃了,最后抱着“死马当作活马医”的心态,在麻辣烫汤底里加入奶粉和冰糖。但遭这么点罪不算什么,第二天,吃惯了苦的杨国福继续吃麻辣烫。
  • #sunnee杨芸晴2023生日演唱会# 晚上散场后极限和认识了五年的吃了顿海底捞和其中一个聊起上次见面已经是三年前生日会了然后就突然好感叹 时间过得好快哦…三
  • 中秋国庆假期将至,市公园城市局特地为市民游客整理出成都部分千年古树,它们是现存历史最悠久、最具川蜀历史文化特色、长势绝美的打卡点位,可观赏性和到达性强,假期不想
  • 我把猫咪召唤过来,开始再给它喂一次饭,怀孕的猫咪很辛苦(本来那个时候已经做好了带它去绝育的准备,没想到还是被可恶的公猫给伤害了,虽然它怀孕之后变得异常地警觉
  • 知理,是懂得做人道理,把握做人的本分;知趣,是处事把握分寸,能张弛有度;知足,即不为物欲俘虏,满足以无为有!做人最重要的是人格,人格内涵包括知、情和意。
  • 香味诱人,馋哭隔壁小孩 #今天星期五# 今日总结:去医院开眼药啦医生说我眼睛快好了开心嘿嘿~去卸美甲店里有一只蓝猫 真的很肥美也不怕生[舔屏]摸了他两下就爬到
  • 自分で着付ました着付にご興味ある方は先生をご紹介しますので、ぜひぜひ わたしは5回で着れるようになるメソッドを教えていただき、こんな感じでございます〜#是枝裕和