NỖI BUỒN CŨNG LÀ QUÀ.
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
#白鹿[超话]##超话星愿池##非正式跨年派对##超话新年许愿季##白鹿# @白鹿my 白鹿 #白鹿白月梵星# ❤️ #白鹿# #白鹿白烁##白鹿北上##白鹿# @白鹿my 白鹿 #白鹿夏凤华##北上##白鹿# @白鹿my 白鹿
Mong em mọi muộn phiền đều có thể giải quyết, mọi gian nan đều có thể vượt qua ❤️
#白鹿# @白鹿my 白鹿
Mong em mọi muộn phiền đều có thể giải quyết, mọi gian nan đều có thể vượt qua ❤️
#白鹿# @白鹿my 白鹿
【那年今日】【芙 INS】
【201227】
配文:
Vào những ngày cuối năm bận rộn, công việc cứ thế cuốn ta đi, vừa cố gắng để hoàn thành trọn vẹn vài chỉ tiêu đặt ra trong năm, cũng là để rục rịch chuẩn bị cho những thứ mới.
Sáng nay mình bay từ Hải Phòng về lại Tp.Hồ Chí Minh, như bình thường thì sẽ tranh thủ ngủ thêm được tí nào hay tí đấy, không thì cũng đọc sách hoặc giải quyết 1 số công việc, nhưng thật lạ ,hôm nay, mình lại muốn dành 2 tiếng lơ lửng trên trời, để nghĩ về những điều lửng lơ...
Lướt lướt điện thoại, tò mò không biết giờ này năm ngoái mình đang làm gì nhỉ? Thì vô tình xem lại được loạt ảnh chưa từng công bố của em gái Nhi, chị Kim, anh Huy trong Chị Chị Em Em... Ngắm từng tấm hình, mọi hình ảnh và kí ức về nhân vật lại ùa về, cảm xúc dâng lên rồi dìu xuống như một lần nữa được sống lại với Nhi - cô em gái gai góc, ranh ma, đầy mưu mô toan tính, nhưng cũng rất đáng thương và tội nghiệp. Tất cả những gì em muốn có là sự quan tâm, tình thương và cả hạnh phúc, cho dù có phải dành giật để có được... Em muốn có một gia đình thật sự...
Chị chị em em đã cho mình quá nhiều trải nghiệm về làm phim, không chỉ học được những kĩ thuật diễn xuất mới từ chị Kathy Uyên (my lovely acting coach), mà còn ngẫm ra rất nhiều bài học quý giá từ nhân vật. Vất vả có, mất ăn mất ngủ có, dầm mưa dãi nắng có, lúc thì sung sướng trong nhà lầu xe hơi, lúc lại co ro trong căn phòng ổ chuột, nhưng, vẫn chẳng nề hà gì vì nhiệt huyết và tình yêu mình bỏ vào vai diễn là rất lớn. Hơn cả, phản ứng ngỡ ngàng rồi quý mến của khán giả khi chứng kiến một Chi Pu rất khác được thể hiện qua em gái Nhi, với Chi là một sự tự hào vượt ngoài mong đợi. Được sống lại với cảm xúc đó một lần nữa thực sự rất tuyệt vời. Giấc mộng chinh phục những vai diễn khó, nội tâm sâu sắc và tâm lý phức tạp như được thắp sáng hơn.
Còn một tin mừng rất mừng, là cả ba diễn viên chính trong Chị Chị Em Em đều được đề cử cho hạng mục nam/nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và được nhiều người yêu thích nhất trong giải thưởng Ngôi Sao Xanh. Ai đó nếu có đọc tới dòng này, có yêu mến em gái Nhi, chị Kim và anh Huy, thì hãy để lại một vote cho gia đình mình nhé! ☺️
Cách thức vote mình để dưới phần comment ạ
Em Gái Nhi yêu cả nhà nhiều nhiều
【201227】
配文:
Vào những ngày cuối năm bận rộn, công việc cứ thế cuốn ta đi, vừa cố gắng để hoàn thành trọn vẹn vài chỉ tiêu đặt ra trong năm, cũng là để rục rịch chuẩn bị cho những thứ mới.
Sáng nay mình bay từ Hải Phòng về lại Tp.Hồ Chí Minh, như bình thường thì sẽ tranh thủ ngủ thêm được tí nào hay tí đấy, không thì cũng đọc sách hoặc giải quyết 1 số công việc, nhưng thật lạ ,hôm nay, mình lại muốn dành 2 tiếng lơ lửng trên trời, để nghĩ về những điều lửng lơ...
Lướt lướt điện thoại, tò mò không biết giờ này năm ngoái mình đang làm gì nhỉ? Thì vô tình xem lại được loạt ảnh chưa từng công bố của em gái Nhi, chị Kim, anh Huy trong Chị Chị Em Em... Ngắm từng tấm hình, mọi hình ảnh và kí ức về nhân vật lại ùa về, cảm xúc dâng lên rồi dìu xuống như một lần nữa được sống lại với Nhi - cô em gái gai góc, ranh ma, đầy mưu mô toan tính, nhưng cũng rất đáng thương và tội nghiệp. Tất cả những gì em muốn có là sự quan tâm, tình thương và cả hạnh phúc, cho dù có phải dành giật để có được... Em muốn có một gia đình thật sự...
Chị chị em em đã cho mình quá nhiều trải nghiệm về làm phim, không chỉ học được những kĩ thuật diễn xuất mới từ chị Kathy Uyên (my lovely acting coach), mà còn ngẫm ra rất nhiều bài học quý giá từ nhân vật. Vất vả có, mất ăn mất ngủ có, dầm mưa dãi nắng có, lúc thì sung sướng trong nhà lầu xe hơi, lúc lại co ro trong căn phòng ổ chuột, nhưng, vẫn chẳng nề hà gì vì nhiệt huyết và tình yêu mình bỏ vào vai diễn là rất lớn. Hơn cả, phản ứng ngỡ ngàng rồi quý mến của khán giả khi chứng kiến một Chi Pu rất khác được thể hiện qua em gái Nhi, với Chi là một sự tự hào vượt ngoài mong đợi. Được sống lại với cảm xúc đó một lần nữa thực sự rất tuyệt vời. Giấc mộng chinh phục những vai diễn khó, nội tâm sâu sắc và tâm lý phức tạp như được thắp sáng hơn.
Còn một tin mừng rất mừng, là cả ba diễn viên chính trong Chị Chị Em Em đều được đề cử cho hạng mục nam/nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và được nhiều người yêu thích nhất trong giải thưởng Ngôi Sao Xanh. Ai đó nếu có đọc tới dòng này, có yêu mến em gái Nhi, chị Kim và anh Huy, thì hãy để lại một vote cho gia đình mình nhé! ☺️
Cách thức vote mình để dưới phần comment ạ
Em Gái Nhi yêu cả nhà nhiều nhiều
✋热门推荐