#奶奶我愛你#*
#我最親愛的奶奶#*
#奶奶#*
Hôm nay, 28/3, giỗ Bà.
Sáng thức dậy hơi trễ so với dự định. Nếu là ngày thường, thì lên xe về thẳng Đà Lạt luôn cũng được, riêng hôm nay, nếu về, mình lại cảm thấy có lỗi, không yên trong lòng, vì tối qua 6:47pm ngang qua Gia Kiệm, có thể ghé thắp nhang trước rồi mà, nhưng chạy thẳng về Sài Gòn, dự tính sáng nay tầm 5h, anh sẽ chở mình ngược về Gia Kiệm, thắp nhang cho Bà và Ba, rồi 8h mình từ Gia Kiệm về Đà Lạt là vừa.
5 rưỡi sáng mới thức dậy, trễ giờ rồi. Mình nhắn tin nhờ đồng nghiệp làm thêm cho 2 tiếng đến 4h chiều, mới đủ thời gian thực hiện dự tính.
7h, tạm biệt nhỏ Âm Dương Méo, 7:02am xuất phát. 8:06am đến Biên Hòa, ghé quán nước ven đường ngồi nghỉ. Không hiểu sao "hiệu ứng buồn ngủ" lan truyền, mà ngồi sau lưng anh, quên mang dây "cột" mình, mình vẫn ngủ say sưa suốt nhiều đoạn đường. Gọi ly cafe và bạc xỉu, uống cho tỉnh táo hơn. 8:24am tiếp tục hành trình. 9:15am đến Gia Kiệm, ghé cây xăng Thanh Sơn đổ xăng, 9:27am đến Nghĩa Trang.
Thắp nhang, đọc kinh, cầu nguyện cho Bà và Ba, thắp nhang cho các ông bà cô chú anh chị "hàng xóm" của Ba với Bà, đến 10:01am ra về, 10:10am đến Trạm Dừng Chân Thống Nhất, xe Phương Trang đã đợi mình sẵn, 10:11am lên xe, lại tạm biệt nhau.
Lần tạm biệt này, cảm giác nhẹ nhàng hơn, bớt lưu luyến hơn một chút, vì buổi sáng đã đồng hành cùng nhau hơn hai tiếng, anh chở mình ngược về Gia Kiệm, cảm giác đoạn đường về lại Đà Lạt không có xa xôi nữa. Trước đó, còn ra mộ thăm Bà với Ba, cố ý đưa nhang cho anh thắp cho Ba với Bà, ý là "giới thiệu" đó. Từ bữa tối T2-1/3, lần đầu dẫn anh ghé Gia Kiệm, đã nói thầm trong đầu, nói về anh cho Ba và Bà biết rồi.
Không biết duyên phận nối kết bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc hiện tại, anh đã trở nên quen thuộc, cảm giác thân thiết trong lòng mình rồi. Nghĩ về anh rất nhẹ nhàng, yên bình.
Tối Chủ nhật - 14/3 gặp lại ở Gia Kiệm, sáng hôm sau 10:30am ra thăm Bà với Ba, hôm đó, là ngày giỗ của Ba, sáng nay Chủ nhật - 28/3, lại cùng anh ra thăm Bà và Ba, hôm nay, là ngày giỗ của Bà.
Không dự tính có chuyến đi Sài Gòn hôm qua và hôm nay, chỉ nghĩ 15/3 về thăm Ba, nhưng duyên phận đã sắp đặt nhiều hơn, 28/3 cũng về được Gia Kiệm gặp Bà và Ba. Bao năm qua, rất ít về Gia Kiệm thăm Bà với Ba, giờ có anh rồi, được về nhiều hơn, cảm giác rất vui.
Không biết sang năm dự tính của má có thay đổi không, bốc mộ Ba và Bà về Đà Lạt, hay cải táng mộ nhỏ hơn, để Ba và Bà an nghỉ nơi Nghĩa Trang Tân Yên như bao năm nay? Đến lúc đó hỏi ý Ba và Bà vậy. Tưởng tượng, hình dung, không biết căn nhà của mình nơi Trung Giới, Ba và Bà có đang cùng sống ở nơi đó? Kí ức tuổi thơ, khi Ba và Bà còn sống, lúc mình còn bé xíu, vẫn hiện hữu trong tâm trí, rõ nét như mới ngày hôm qua. Căn nhà với hàng rào dâm bụt bịt kín phía trước cửa, cổng ở phía tay phải. Tết đó, Ba còn đốt pháo, rồi nhặt từng miếng pháo nhỏ cột dây thun lại cho mình chơi. Mình nhớ lúc đốt pháo, nghe pháo nổ, mình sợ. Mình nhớ, lúc đi qua ruộng rau muống nhà nhỏ Thủy hàng xóm, mình bị lọt xuống, chỉ thò được cái đầu lên, hô: "Ba ơi, cứu con!" Lại còn cả chuyện Ba đi tè ở gốc cây mãng cầu, đứng đó nhìn, thấy lạ lạ, lấy tay rờ thử nữa chứ. [笑cry]
Lúc Ba cho ngồi ở cái yên xe nhỏ gắn riêng trước chiếc xe đạp khung ngang, đạp chở đi chơi khắp nơi thì không nhớ lắm, nghe mọi người kể lại, ai cũng nói được Ba cưng vô cùng, đi đâu cũng vác theo. [嘻嘻] Lúc Ba dẫn đi chụp hình thì nhớ. Chú chụp hình đưa tay, nói mình làm kiểu, với lên cái cây hoa giả... Khoảnh khắc đó, nhớ rõ.
Tất cả kí ức, cả lúc ôm khung hình tiễn Ba ra Nghĩa Trang, với ý nghĩ "Sao cái khung này nó nặng thế?", đều nhớ, thật rõ. Đứa trẻ còn thiếu 2 tháng mới tròn 4 tuổi như mình khi ấy, mà khả năng ghi nhớ kĩ quá nhỉ. Còn cả ngày Ba mới mất, má nói: "Thủy thắp nhang, xin Ba, nói Ba về cho cái mùi gì thơm đi, về cho mùi gì mà thúi quá." Câu nói đó, khung cảnh đó, má ôm nhỏ em, đưa nhang mình thắp, nói mình khấn... Nhiều năm rồi chưa nghĩ lại, vẫn nhớ.
Còn cả những kí ức về Bà nữa.
Hồi bé chỉ muốn ở cạnh Bà thôi. Nghĩ, có Bà thương, lầ đủ rồi. Còn nghĩ, chưa đi làm có tiền được, thì đi ăn xin cũng được, nuôi Bà, ở với Bà thôi... Nhớ lúc 8 tuổi, Bà mới bị liệt vài ngày, Má lại la mình, mình khóc, chui vào chiếc giường nhỏ của Bà ngủ, nằm bên trái của Bà. Bà nằm cái gối nhỏ. Bà liệt, không cử động được rồi, vậy mà còn cố hết sức, giật cái gối ra, ú ớ đưa mình, ý là, cháu cưng của Bà, cháu nằm đi. Mình lại đỡ đầu Bà lên, kê gối vào cho Bà...
Ước gì được trở lại một khoảnh khắc như thế, được ôm Bà lần nữa, Bà ơi... Sao mà hồi đó không chịu thường xuyên ngủ cạnh Bà như hôm đó nhỉ? Để kí ức nhớ lại, ít quá ít... Còn một điều có lỗi với Bà, khi má chuyển giường, cho Bà ngủ phía sau nhà, má đi làm sớm, dặn mình đút bột cho Bà ăn, mình lười, đổ chén bột đi nữa chứ. Chuyện con nít thôi, nhưng nhớ mãi, hư quá, lười quá, không biết thương Bà gì cả, hối hận cả đời rồi thấy chưa?
Đợt hè đó, ai dẫn con Trâm lên Đà Lạt chơi 3 tháng rồi. Ngày nó về, cháu dắt nó xuống giường Bà ở nhà dưới, nói với Bà: "Bà ơi, con Trâm đi Đà Lạt chơi, giờ nó về thăm Bà nè." Bà nhìn nó, ráng nắm tay nó, Bà khóc...
Ngày Bà mất, nhỏ Oanh con chú Thường còn dám đụng vào tay Bà, nói lạnh lắm, vậy mà mình, không dám chạm tay Bà.
Trước mặt mọi người, mình không hề khóc. Không một giọt nước mắt. Nhưng mà, không có ai, nằm một góc giường, bao nhiêu nước mắt tuôn rơi.
Năm đó, lớp 4. Bà mất, mình nghỉ học vài ngày. Còn nhớ, cô Sáng ghé qua, hỏi mình còn nghỉ vài ngày nữa à, đi học lại được chưa?...
Bao nhiêu năm qua, kí ức chỉ ở trong tâm trí. Lần đầu ghi lại.
Bà ơi, cháu thương Bà! Bao năm qua, cháu tưởng nỗi đau chia ly đã qua rồi. Nhưng không, chỉ là cháu không nghĩ đến, nơi cảm xúc như vơi đi, quên đi. Nước mắt của lúc này, vẫn là cảm giác của khi ấy. Nhớ lúc Tết được Bà lì xì xấp tiền 200 đồng. Nhớ lúc cháu với con Trâm lật chiếu chỗ giường Bà lên, chỉ chỉ, ý là Bà có nhiều tiền, Bà giấu tiền dưới chiếu. Nhớ lúc 2 đứa nghịch, cởi hết đồ chạy qua nhà cô Loan. Má gọi cô Loan, 2 đứa gọi theo, chớ phải gọi Bà Loan mới đúng, Bà Loan là bạn của Bà mà. Lúc đó, Bà hét to, gọi 2 đứa về, còn 2 đứa cứ cười hà hà, nghịch phá...
Cháu hạnh phúc lắm, vì có Bà. Cháu vẫn như xưa, muốn được sống cùng Bà nhất.
Nước mắt rơi thêm một lần. Cả khổ đau và hạnh phúc.
Khi đó nghĩ, sẽ gặp lại Bà chốn Thiên Đường. Bà ơi, cháu quên mặt Bà rồi, nhưng chắc chắn, Bà sẽ nhận ra cháu mà, phải không?
Cháu thương Bà, cháu nhớ Bà! [抱一抱][心]
#爸爸#*
#我親愛的奶奶和爸爸#*
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Mar 28, 2021#*7:02am
9:20pm*Diary

#奶奶我愛你#*
#我最親愛的奶奶#*
#奶奶#*
Hôm nay, 28/3, giỗ Bà.
Sáng thức dậy hơi trễ so với dự định. Nếu là ngày thường, thì lên xe về thẳng Đà Lạt luôn cũng được, riêng hôm nay, nếu về, mình lại cảm thấy có lỗi, không yên trong lòng, vì tối qua 6:47pm ngang qua Gia Kiệm, có thể ghé thắp nhang trước rồi mà, nhưng chạy thẳng về Sài Gòn, dự tính sáng nay tầm 5h, anh sẽ chở mình ngược về Gia Kiệm, thắp nhang cho Bà và Ba, rồi 8h mình từ Gia Kiệm về Đà Lạt là vừa.
5 rưỡi sáng mới thức dậy, trễ giờ rồi. Mình nhắn tin nhờ đồng nghiệp làm thêm cho 2 tiếng đến 4h chiều, mới đủ thời gian thực hiện dự tính.
7h, tạm biệt nhỏ Âm Dương Méo, 7:02am xuất phát. 8:06am đến Biên Hòa, ghé quán nước ven đường ngồi nghỉ. Không hiểu sao "hiệu ứng buồn ngủ" lan truyền, mà ngồi sau lưng anh, quên mang dây "cột" mình, mình vẫn ngủ say sưa suốt nhiều đoạn đường. Gọi ly cafe và bạc xỉu, uống cho tỉnh táo hơn. 8:24am tiếp tục hành trình. 9:15am đến Gia Kiệm, ghé cây xăng Thanh Sơn đổ xăng, 9:27am đến Nghĩa Trang.
Thắp nhang, đọc kinh, cầu nguyện cho Bà và Ba, thắp nhang cho các ông bà cô chú anh chị "hàng xóm" của Ba với Bà, đến 10:01am ra về, 10:10am đến Trạm Dừng Chân Thống Nhất, xe Phương Trang đã đợi mình sẵn, 10:11am lên xe, lại tạm biệt nhau.
Lần tạm biệt này, cảm giác nhẹ nhàng hơn, bớt lưu luyến hơn một chút, vì buổi sáng đã đồng hành cùng nhau hơn hai tiếng, anh chở mình ngược về Gia Kiệm, cảm giác đoạn đường về lại Đà Lạt không có xa xôi nữa. Trước đó, còn ra mộ thăm Bà với Ba, cố ý đưa nhang cho anh thắp cho Ba với Bà, ý là "giới thiệu" đó. Từ bữa tối T2-1/3, lần đầu dẫn anh ghé Gia Kiệm, đã nói thầm trong đầu, nói về anh cho Ba và Bà biết rồi.
Không biết duyên phận nối kết bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc hiện tại, anh đã trở nên quen thuộc, cảm giác thân thiết trong lòng mình rồi. Nghĩ về anh rất nhẹ nhàng, yên bình.
Tối Chủ nhật - 14/3 gặp lại ở Gia Kiệm, sáng hôm sau 10:30am ra thăm Bà với Ba, hôm đó, là ngày giỗ của Ba, sáng nay Chủ nhật - 28/3, lại cùng anh ra thăm Bà và Ba, hôm nay, là ngày giỗ của Bà.
Không dự tính có chuyến đi Sài Gòn hôm qua và hôm nay, chỉ nghĩ 15/3 về thăm Ba, nhưng duyên phận đã sắp đặt nhiều hơn, 28/3 cũng về được Gia Kiệm gặp Bà và Ba. Bao năm qua, rất ít về Gia Kiệm thăm Bà với Ba, giờ có anh rồi, được về nhiều hơn, cảm giác rất vui.
Không biết sang năm dự tính của má có thay đổi không, bốc mộ Ba và Bà về Đà Lạt, hay cải táng mộ nhỏ hơn, để Ba và Bà an nghỉ nơi Nghĩa Trang Tân Yên như bao năm nay? Đến lúc đó hỏi ý Ba và Bà vậy. Tưởng tượng, hình dung, không biết căn nhà của mình nơi Trung Giới, Ba và Bà có đang cùng sống ở nơi đó? Kí ức tuổi thơ, khi Ba và Bà còn sống, lúc mình còn bé xíu, vẫn hiện hữu trong tâm trí, rõ nét như mới ngày hôm qua. Căn nhà với hàng rào dâm bụt bịt kín phía trước cửa, cổng ở phía tay phải. Tết đó, Ba còn đốt pháo, rồi nhặt từng miếng pháo nhỏ cột dây thun lại cho mình chơi. Mình nhớ lúc đốt pháo, nghe pháo nổ, mình sợ. Mình nhớ, lúc đi qua ruộng rau muống nhà nhỏ Thủy hàng xóm, mình bị lọt xuống, chỉ thò được cái đầu lên, hô: "Ba ơi, cứu con!" Lại còn cả chuyện Ba đi tè ở gốc cây mãng cầu, đứng đó nhìn, thấy lạ lạ, lấy tay rờ thử nữa chứ. [笑cry]
Lúc Ba cho ngồi ở cái yên xe nhỏ gắn riêng trước chiếc xe đạp khung ngang, đạp chở đi chơi khắp nơi thì không nhớ lắm, nghe mọi người kể lại, ai cũng nói được Ba cưng vô cùng, đi đâu cũng vác theo. [嘻嘻] Lúc Ba dẫn đi chụp hình thì nhớ. Chú chụp hình đưa tay, nói mình làm kiểu, với lên cái cây hoa giả... Khoảnh khắc đó, nhớ rõ.
Tất cả kí ức, cả lúc ôm khung hình tiễn Ba ra Nghĩa Trang, với ý nghĩ "Sao cái khung này nó nặng thế?", đều nhớ, thật rõ. Đứa trẻ còn thiếu 2 tháng mới tròn 4 tuổi như mình khi ấy, mà khả năng ghi nhớ kĩ quá nhỉ. Còn cả ngày Ba mới mất, má nói: "Thủy thắp nhang, xin Ba, nói Ba về cho cái mùi gì thơm đi, về cho mùi gì mà thúi quá." Câu nói đó, khung cảnh đó, má ôm nhỏ em, đưa nhang mình thắp, nói mình khấn... Nhiều năm rồi chưa nghĩ lại, vẫn nhớ.
Còn cả những kí ức về Bà nữa.
Hồi bé chỉ muốn ở cạnh Bà thôi. Nghĩ, có Bà thương, lầ đủ rồi. Còn nghĩ, chưa đi làm có tiền được, thì đi ăn xin cũng được, nuôi Bà, ở với Bà thôi... Nhớ lúc 8 tuổi, Bà mới bị liệt vài ngày, Má lại la mình, mình khóc, chui vào chiếc giường nhỏ của Bà ngủ, nằm bên trái của Bà. Bà nằm cái gối nhỏ. Bà liệt, không cử động được rồi, vậy mà còn cố hết sức, giật cái gối ra, ú ớ đưa mình, ý là, cháu cưng của Bà, cháu nằm đi. Mình lại đỡ đầu Bà lên, kê gối vào cho Bà...
Ước gì được trở lại một khoảnh khắc như thế, được ôm Bà lần nữa, Bà ơi... Sao mà hồi đó không chịu thường xuyên ngủ cạnh Bà như hôm đó nhỉ? Để kí ức nhớ lại, ít quá ít... Còn một điều có lỗi với Bà, khi má chuyển giường, cho Bà ngủ phía sau nhà, má đi làm sớm, dặn mình đút bột cho Bà ăn, mình lười, đổ chén bột đi nữa chứ. Chuyện con nít thôi, nhưng nhớ mãi, hư quá, lười quá, không biết thương Bà gì cả, hối hận cả đời rồi thấy chưa?
Đợt hè đó, ai dẫn con Trâm lên Đà Lạt chơi 3 tháng rồi. Ngày nó về, cháu dắt nó xuống giường Bà ở nhà dưới, nói với Bà: "Bà ơi, con Trâm đi Đà Lạt chơi, giờ nó về thăm Bà nè." Bà nhìn nó, ráng nắm tay nó, Bà khóc...
Ngày Bà mất, nhỏ Oanh con chú Thường còn dám đụng vào tay Bà, nói lạnh lắm, vậy mà mình, không dám chạm tay Bà.
Trước mặt mọi người, mình không hề khóc. Không một giọt nước mắt. Nhưng mà, không có ai, nằm một góc giường, bao nhiêu nước mắt tuôn rơi.
Năm đó, lớp 4. Bà mất, mình nghỉ học vài ngày. Còn nhớ, cô Sáng ghé qua, hỏi mình còn nghỉ vài ngày nữa à, đi học lại được chưa?...
Bao nhiêu năm qua, kí ức chỉ ở trong tâm trí. Lần đầu ghi lại.
Bà ơi, cháu thương Bà! Bao năm qua, cháu tưởng nỗi đau chia ly đã qua rồi. Nhưng không, chỉ là cháu không nghĩ đến, nơi cảm xúc như vơi đi, quên đi. Nước mắt của lúc này, vẫn là cảm giác của khi ấy. Nhớ lúc Tết được Bà lì xì xấp tiền 200 đồng. Nhớ lúc cháu với con Trâm lật chiếu chỗ giường Bà lên, chỉ chỉ, ý là Bà có nhiều tiền, Bà giấu tiền dưới chiếu. Nhớ lúc 2 đứa nghịch, cởi hết đồ chạy qua nhà cô Loan. Má gọi cô Loan, 2 đứa gọi theo, chớ phải gọi Bà Loan mới đúng, Bà Loan là bạn của Bà mà. Lúc đó, Bà hét to, gọi 2 đứa về, còn 2 đứa cứ cười hà hà, nghịch phá...
Cháu hạnh phúc lắm, vì có Bà. Cháu vẫn như xưa, muốn được sống cùng Bà nhất.
Nước mắt rơi thêm một lần. Cả khổ đau và hạnh phúc.
Khi đó nghĩ, sẽ gặp lại Bà chốn Thiên Đường. Bà ơi, cháu quên mặt Bà rồi, nhưng chắc chắn, Bà sẽ nhận ra cháu mà, phải không?
Cháu thương Bà, cháu nhớ Bà! [抱一抱][心]
#爸爸#*
#我親愛的奶奶和爸爸#*
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Mar 28, 2021#*7:01am (2)
9:20pm*Diary

【中越双语】微资讯 |
1、石家庄核酸检测“火眼”建成每日最高可检测样本100万人份
Phòng thí nghiệm “Hỏa Nhãn” xét nghiệm axit nucleic ở Thạch Gia Trang đã được xây dựng hoàn thành, có thể xét nghiệm tối đa 1 triệu mẫu mỗi ngày
近日,每日最高可检测样本量达100万人份的“火眼”实验室(气膜版),在河北体育馆网球馆建成投用。从实验室开建到基本建成,仅用10小时,21小时投入使用。“火眼”实验室的名字取自“火眼金睛”的寓意,用先进检测技术手段第一时间“发现”新冠病毒。作为一种整体解决方案,它能够快速提升整体检测能力,为各地突发疫情防控贡献科技力量。
Gần đây, phòng thí nghiệm “Hỏa Nhãn” (phiên bản nhà vòm bơm hơi) có thể xét nghiệm tối đa 1 triệu mẫu mỗi ngày đã được xây dựng hoàn thành và đưa vào sử dụng tại sân quần vợt, nhà thi đấu thể thao Hà Bắc. Chỉ mất 10 giờ đồng hồ kể từ khi khởi công cho đến khi cơ bản hoàn thành xây dựng và đưa vào sử dụng sau 21 giờ đồng hồ. Tên của phòng thí nghiệm “Hỏa Nhãn” được đặt với ngụ ý “Hỏa Nhãn Kim Tinh”, sử dụng công nghệ xét nghiệm tiên tiến để phát hiện virus corona với thời gian nhanh nhất. Là một giải pháp tổng thể, có thể tăng nhanh khả năng xét nghiệm, đóng góp sức mạnh khoa học trong phòng chống dịch bệnh bùng phát ở các địa phương.
“火眼”实验室已在北京、武汉、深圳、 天津等16个主要城市落地,全国最大日检测通量超过20万人份。2020年6月“火眼”实验室曾助力北京大兴,2020年9月曾协助香港完成普及社区检测,2020年10月曾在青岛协助全市核酸检测工作。(来源:人民网)
Phòng thí nghiệm “Hỏa Nhãn” đã được đặt ở 16 thành phố chính như Bắc Kinh, Vũ Hán, Thâm Quyến, Thiên Tân, v.v., số lượng mẫu xét nghiệm tối đa mỗi ngày trên toàn Trung Quốc vượt 200.000 mẫu. Tháng 6 năm 2020, phòng thí nghiệm “Hỏa Nhãn” đã hỗ trợ Đại Hưng, Bắc Kinh, tháng 9 năm 2020 hỗ trợ Hồng Kông hoàn thành phổ cập xét nghiệm cho cộng đồng, tháng 10 năm 2020 từng hỗ trợ Thanh Đảo trong công tác xét nghiệm axit nucleic toàn thành phố. (Nguồn: People.cn)
2、中国邮政发行《中国人民警察节》纪念邮票
Bưu chính Trung Quốc phát hành tem kỷ niệm “Ngày Cảnh sát nhân dân Trung Quốc”
1月10日是首个中国人民警察节,中国邮政发行《中国人民警察节》纪念邮票一套2枚,名称分别为“忠诚使命”和“人民至上”,全套邮票面值2.40元。图为一名集邮爱好者展示《中国人民警察节》纪念邮票。(来源:新华网,图:孙中喆)
Ngày 10 tháng 1 là Ngày Cảnh sát nhân dân Trung Quốc đầu tiên, Bưu chính Trung Quốc phát hành 1 bộ 2 tem kỷ niệm “Ngày Cảnh sát nhân dân Trung Quốc”, với tên gọi lần lượt là “Sứ mệnh trung thành” và “Nhân dân là trên hết”, mệnh giá của cả bộ tem là 2,40 Nhân dân tệ. Trong hình là một người yêu thích sưu tầm tem đang cầm trên tay bộ tem kỷ niệm “Ngày Cảnh sát nhân dân Trung Quốc”. (Nguồn: Xinhuanet.com, ảnh: Tôn Trung Triết)
3、上海女孩将婚房打造成“迪士尼博物馆”
Cô gái Thượng Hải biến phòng cưới thành “Bảo tàng Disney”
上海女孩严圆在3岁的时候,爸爸带回家的一只米妮玩偶为女孩打开了通往迪士尼童话世界的大门。工作后有了自己的积蓄,女孩于2014年购买了第一台迪士尼多美卡小汽车,从此走上了迪士尼收藏之路。
Khi cô gái Thượng Hải Nghiêm Viên lên 3 tuổi, con búp bê Minnie do bố cô mang về nhà đã mở ra cánh cửa bước vào thế giới cổ tích Disney cho cô. Với số tiền tích lũy sau khi đi làm, cô gái đã mua chiếc xe Tomica Disney đầu tiên vào năm 2014, từ đó bắt đầu bước vào con đường sưu tập Disney.
历时六年,她收集齐了市面上所有能够买到的迪士尼多美卡小汽车。同时,也把目光锁定在了迪士尼古董玩具上。从电话到钟表,从玩偶到摆件,甚至到80年代古董迪士尼商店的大型挂饰,都被她搬回了家。目前家中迪士尼藏品已过万件,刚竣工的婚房也被她打造成了“迪士尼博物馆”。(来源:中国新闻网,图:汤彦俊)
Sau 6 năm, cô đã sưu tập được tất cả những chiếc xe Tomica Disney có trên thị trường. Đồng thời, cũng đã để mắt đến những đồ chơi cổ của Disney. Từ điện thoại đến đồng hồ, từ búp bê đến đồ trang trí, thậm chí là cả đồ treo trang trí cỡ lớn của cửa hàng Disney cổ những năm 80 cũng đều được cô mang về nhà. Hiện nay, trong nhà cô đã sưu tập hơn 10.000 vật phẩm Disney, phòng cưới mới hoàn thành cũng được cô biến thành “Bảo tàng Disney”. (Nguồn: Chinanews.com, ảnh: Thang Ngạn Tuấn)
4、“微缩版南宁”亮相艺术展吸引民众
“Nam Ninh phiên bản thu nhỏ” ra mắt tại triển lãm nghệ thuật thu hút công chúng
1月10日,广西南宁,民众在2021南宁大树生活节上观赏南宁市老建筑仿真微缩模型展。该模型展为2021南宁大树生活节的一个分展,参展的十余件模型由广西民族大学艺术学院环境设计专业建筑模型课题组制作,作品仿自南宁市中山路、解放路、共和路等路段的老建筑。(来源:中国新闻网)
Ngày 10 tháng 1, tại Nam Ninh, Quảng Tây, người dân đang tham quan triển lãm mô hình thu nhỏ mô phỏng kiến trúc cổ của thành phố Nam Ninh ở Lễ hội Tree Life Nam Ninh năm 2021. Triển lãm mô hình này là một trong những triển lãm của Lễ hội Tree Life Nam Ninh năm 2021, hơn 10 mô hình tham gia triển lãm do nhóm mô hình kiến trúc ngành Thiết kế môi trường của học viện Mỹ thuật, Đại học Dân tộc Quảng Tây sáng tác, các tác phẩm mô phỏng kiến trúc cổ của đường Trung Sơn, đường Giải Phóng, đường Cộng Hòa thành phố Nam Ninh, v.v.. (Nguồn: Chinanews.com)
5、新疆南部塔克拉玛干沙漠披“银装”
Sa mạc Taklamakan ở phía Nam Tân Cương tuyết phủ “trắng xóa”
近日,由于寒潮和冷空气影响,新疆南部出现降雪,塔克拉玛干沙漠披上“银装”,在蓝天白云的衬托下展现出别样之美。图为胡杨树矗立在沙雪之中。(来源:中国新闻网,图:李向文)
Gần đây, do ảnh hưởng của đợt lạnh và không khí lạnh, phía Nam Tân Cương đã xuất hiện tuyết rơi, sa mạc Taklamakan khoác lên mình tấm áo tuyết trắng tinh, hiện lên vẻ đẹp riêng biệt trên nền trời xanh mây trắng. Trong hình là cây hồ dương đứng sừng sững giữa sa mạc đầy tuyết. (Nguồn: Chinanews.com, ảnh: Lý Hướng Văn)
来源:荷花杂志


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • 这种挽回不靠什么投机取巧的小手段,所以这样的挽回是让他真心诚意,自愿的想回到你身边。这种挽回不靠什么投机取巧的小手段,所以这样的挽回是让他真心诚意,自愿的想回到
  • 《衣袖》完美演技一举成为30代代表明星[SC줌人]'이준호 시대' 열렸다! '옷소매' 완벽 연기에 단숨에 30대 대표 스타로'왕자 복근'에 '상의 탈
  • 不是自己自以为是地解读,自己把一套戏给演完了吗?。
  • 女嘉宾推荐出生年:1991身高:164职业:个体收入:10w学历:海归星座:双鱼座现居:陕西省 西安市 车房:无房无车婚史:未婚自我介绍:性格开朗活泼爱好古筝茶
  • 我们所说的智慧并不表现为判断力,它是不会对事物做出好与坏的评判。我不会为自己的思想寻求光彩诱人的赞誉。
  • 抛开高中所学的刻板印象,重新去了解中国的古代文化与古典文学,文化和文学总是相互交织的,密不可分,他们作为一个时代的产物,始终宛若繁星璀璨在夜晚上空,等待后人去发
  • 09、我希望你满目星河,却唯独向往我。08、人生勇敢而温柔,有爱可寻,也有梦可追。
  • #书画道[超话]##国画[超话]#在海上画坛,蒲华以其笔意奔放、风韵清隽而闻名。#艺术分享##这就是中国风##出道吧新星#中国人历来把兰花看做是高洁典雅的象征,
  • 最近她又老是感觉有鬼压床的情况,然后龙王托我让她买个黄水晶,说是可以帮助她。将军给我讲了祂如何挡海啸的,与龙王称兄道弟。
  • 而且,分手后挽回也是改变自己的契机,能够让你发现更好的自己。而且,分手后挽回也是改变自己的契机,能够让你发现更好的自己。
  • “春游家族”爱上沈阳的理由是……】最近播出的两期《青春环游记3》中,节目组带领观众一起探索了沈阳的美景、美食和人文历史,沈阳蓬勃发展的新风貌、沈阳的城市精神和文
  • ”加入京东7年,京东员工人数从1.5万发展到如今的17.8万,隆雨的工作量可见一斑,她从无到有、有小到大地推动着京东组织发展和变革、而隆雨的离职,外界猜测与当下
  • 我 认为美国资本市场的经验可能对全球其他一些监管政策有一定的启示作用,那就是资本市场在市场化经济体当中发挥的 作用。过去二十年,在经济工作会议上,提出经济重回
  • 此外,2013年,李靓蕾与王力宏在官宣结婚前,已经住在一起好几个月,她跟着对方一起认识了身边的亲友和合作伙伴,这是她认定的“正式交往”。” 在云南省公安厅202
  • 婆婆立马笑着说,是,是,亲家母挺忙的,是没有时间,不过以后你女儿嫁到我们家了,就可以享享女儿的福气……看着公婆瞧不起我穷酸的爸妈,我都有些后悔答应爸妈让他们装穷
  • 柚子整理的广州植发医生测评来啦,这些医院医生你真的了解吗[并不简单][星星]南方医科胡志奇他的植发技术还挺不错的,做完第2-3天头部几乎没有什么肿胀。求推荐广州
  • 感情是我来到和回归以后的主旋律,但我却不愿再度开启一段新的感情,甚至一度有更美丽、更优秀、更动人的人呈现在我的面前,T也劝了我很多次,充满希望,找一个踏踏实实过
  • 我一直认为十六岁一起同床共枕,度过每一个或烦恼或安静的夜的那个人,将会是少年心中永远的独一无二。也许我爱的已不是你,而是对你付出的热情。
  • 第一个故事看完当天就做噩梦了[苦涩]好可怕好可怕,第二个故事看完开始担心自己以后找不到对象会不会也变成这样[裂开][裂开][裂开]容易被害妄想症的友友,慎看真的
  • 3、大女人的特质又是什么?你能想到的描写女人与小有关的词是什么?