泣(な)いていいんだよ
na i te i i n da yo
没关系哭吧
そんなひと言(こと)に
so n na hi to ko to ni
就这样的一句话
僕(ぼく)は救(すく)われたんだよ
bo ku ha su ku wa re ta n da yo
给了我希望
本当(ほんとう)にありがとう
ho n to u ni a ri ga to u
真的谢谢你
情(なさ)けないけれどだらしないけれど
na sa ke na i ke re do da ra si na i ke re do
虽然很难为情 很没出息
君(きみ)を想(おも)うことだけで
ki mi wo o mo u ko to da ke de
但是只是想着你
明日(あした)が輝(かがや)く
a si ta ga ka ga ya ku
明天都变得闪耀了
#だらしない:散漫的
ありのままの二人(ふたり)でいいよ
a ri no ma ma no fu ta ri de i i yo
我俩依本性生活就好
陽(ひ)だまり見(み)つけて遊(あそ)ぼうよ
hi da ma ri mi tsu ke te a so bo u yo
到太阳下 尽情地玩耍吧
ベランダで水(みず)をやる君(きみ)の
be ra n da de mi zu wo ya ru ki mi no
在阳台浇水的你
足元(あしもと)に小(ちい)さな虹(にじ)
a si mo to ni chi i sa na ni ji
脚边有小小的彩虹
一生(いっしょう)そばにいるから
i ssyo u so ba ni i ru ka ra
既然一生都在一起
一生(いっしょう)そばにいて
i ssyo u so ba ni i te
那就一生都在一起
一生(いっしょう)離(はな)れないように
i ssyo u ha na re na i yo u ni
一生都不要分开
一生懸命(いっしょうけんめい)に
i ssyo u ke n me i ni
竭尽全力
きつく結(むす)んだ目(め)が
ki tsu ku mu su n da me ga
为了不松开我们
解(ほど)けないように
ho do ke na i yo u ni
紧紧相连的羁绊
かたく繋(つな)いだ手(て)を
ka ta ku tsu na i da te wo
我不会放开
離(はな)さないから
ha na sa na i ka ra
紧紧相握的双手
ママの優(やさ)しさと
ma ma no ya sa si sa to
温柔的妈妈和
パパの泣(な)き虫(むし)は
pa pa no na ki mu si ha
爱哭的爸爸
まるで僕(ぼく)らのようでさ
ma ru de bo ku ra no yo u de sa
就好像我们一样阿
未来(みらい)が愛(いと)しい
mi ra i ga i to si i
未来多美好
大(おお)きな夢(ゆめ)じゃなくていいよ
o o ki na yu me jya na ku te i i yo
不需要有多大的梦想
自分(じぶん)らしくいれたらいいよ
ji bu n ra si ku i re ta ra i i yo
只要活出真我就好
ひとりぼっち迷(まよ)ったときは
hi to ri bo cchi ma yo tta to ki ha
独自一人感到迷惘时
あの頃(ごろ)を思(おも)い出(だ)して
a no go ro wo o mo i da si te
就回想那个时刻吧
寂(さみ)しい夜(よる)を半分(はんぶん)
sa mi shi i yo ru wo ha n bu n
我想在你寂寞的夜晚
僕(ぼく)に預(あず)けてほしい
bo ku ni a zu ke te ho si i
和你分享孤单感
#預(あず)けて:给(别人)保管
#てほしい:希望对方做某事。
嬉(うれ)しい日々(ひび)は
u re si i hi bi ha
想在快乐的日子
十分(じゅうぶん)に笑(わら)い合(あ)っていたい
jyu u bu n ni wa ra i a tte i ta i
一起尽情欢笑
どんな言葉(ことば)でも足(た)りないような
do n na ko to ba de mo ta ri na i yo u na
全因你给了我
君(きみ)の温(ぬく)もりに触(ふ)れたせいかな
ki mi no nu ku mo ri ni fu re ta se i ka na
那份无以言表的温暖
家族(かぞく)や友達(ともだち)のこと
ka zo ku ya to mo da chi no ko to
家人和朋友
こんな僕(ぼく)のこと
ko n na bo ku no ko to
还有这样的我
いつも大事(だいじ)に笑(わら)うから
i tsu mo da i ji ni wa ra u ka ra
一直都很(珍惜)地笑着
#大事(だいじ):珍惜的。大事な人。
此处可能是省略了大事にして。珍惜对待
泣(な)けてくるんだよ
na ke te ku ru n da yo
因此才会感到想哭
何(なん)にもなかった空(そら)に
na n ni mo na ka tta so ra ni
什么都没有的天空中
ぽつんと輝(かがや)いていた
po tsu n to ka ga ya i te i ta
也散发着点点星光
ありがとうに代(か)わる言葉(ことば)
a ri ga to u ni ka wa ru ko to ba
能替代感谢的话语
ずっと探(さが)していたんだ
zu tto sa ga si te i ta n da
我一直在寻找
一生(いっしょう)そばにいるから
i ssyo u so ba ni i ru ka ra
既然一生都在一起
一生(いっしょう)そばにいて
i ssyo u so ba ni i te
那就一生都在一起
一生(いっしょう)離(はな)れないように
i ssyo u ha na re na i yo u ni
一生都不要分开
一生懸命(いっしょうけんめい)に
i ssyo u ke n me i ni
竭尽全力
きつく結(むす)んだ目(め)が
ki tsu ku mu su n da me ga
为了不松开我们
解(ほど)けないように
ho do ke na i yo u ni
紧紧相连的羁绊
かたく繋(つな)いだ手(て)を
ka ta ku tsu na i da te wo
我不会放开
離(はな)さないから
ha na sa na i ka ra
紧紧相握的双手
这首歌我这两天循环了好多遍,越听越上瘾的感觉,真的超级棒,非常的好听[good][good][good][good]
na i te i i n da yo
没关系哭吧
そんなひと言(こと)に
so n na hi to ko to ni
就这样的一句话
僕(ぼく)は救(すく)われたんだよ
bo ku ha su ku wa re ta n da yo
给了我希望
本当(ほんとう)にありがとう
ho n to u ni a ri ga to u
真的谢谢你
情(なさ)けないけれどだらしないけれど
na sa ke na i ke re do da ra si na i ke re do
虽然很难为情 很没出息
君(きみ)を想(おも)うことだけで
ki mi wo o mo u ko to da ke de
但是只是想着你
明日(あした)が輝(かがや)く
a si ta ga ka ga ya ku
明天都变得闪耀了
#だらしない:散漫的
ありのままの二人(ふたり)でいいよ
a ri no ma ma no fu ta ri de i i yo
我俩依本性生活就好
陽(ひ)だまり見(み)つけて遊(あそ)ぼうよ
hi da ma ri mi tsu ke te a so bo u yo
到太阳下 尽情地玩耍吧
ベランダで水(みず)をやる君(きみ)の
be ra n da de mi zu wo ya ru ki mi no
在阳台浇水的你
足元(あしもと)に小(ちい)さな虹(にじ)
a si mo to ni chi i sa na ni ji
脚边有小小的彩虹
一生(いっしょう)そばにいるから
i ssyo u so ba ni i ru ka ra
既然一生都在一起
一生(いっしょう)そばにいて
i ssyo u so ba ni i te
那就一生都在一起
一生(いっしょう)離(はな)れないように
i ssyo u ha na re na i yo u ni
一生都不要分开
一生懸命(いっしょうけんめい)に
i ssyo u ke n me i ni
竭尽全力
きつく結(むす)んだ目(め)が
ki tsu ku mu su n da me ga
为了不松开我们
解(ほど)けないように
ho do ke na i yo u ni
紧紧相连的羁绊
かたく繋(つな)いだ手(て)を
ka ta ku tsu na i da te wo
我不会放开
離(はな)さないから
ha na sa na i ka ra
紧紧相握的双手
ママの優(やさ)しさと
ma ma no ya sa si sa to
温柔的妈妈和
パパの泣(な)き虫(むし)は
pa pa no na ki mu si ha
爱哭的爸爸
まるで僕(ぼく)らのようでさ
ma ru de bo ku ra no yo u de sa
就好像我们一样阿
未来(みらい)が愛(いと)しい
mi ra i ga i to si i
未来多美好
大(おお)きな夢(ゆめ)じゃなくていいよ
o o ki na yu me jya na ku te i i yo
不需要有多大的梦想
自分(じぶん)らしくいれたらいいよ
ji bu n ra si ku i re ta ra i i yo
只要活出真我就好
ひとりぼっち迷(まよ)ったときは
hi to ri bo cchi ma yo tta to ki ha
独自一人感到迷惘时
あの頃(ごろ)を思(おも)い出(だ)して
a no go ro wo o mo i da si te
就回想那个时刻吧
寂(さみ)しい夜(よる)を半分(はんぶん)
sa mi shi i yo ru wo ha n bu n
我想在你寂寞的夜晚
僕(ぼく)に預(あず)けてほしい
bo ku ni a zu ke te ho si i
和你分享孤单感
#預(あず)けて:给(别人)保管
#てほしい:希望对方做某事。
嬉(うれ)しい日々(ひび)は
u re si i hi bi ha
想在快乐的日子
十分(じゅうぶん)に笑(わら)い合(あ)っていたい
jyu u bu n ni wa ra i a tte i ta i
一起尽情欢笑
どんな言葉(ことば)でも足(た)りないような
do n na ko to ba de mo ta ri na i yo u na
全因你给了我
君(きみ)の温(ぬく)もりに触(ふ)れたせいかな
ki mi no nu ku mo ri ni fu re ta se i ka na
那份无以言表的温暖
家族(かぞく)や友達(ともだち)のこと
ka zo ku ya to mo da chi no ko to
家人和朋友
こんな僕(ぼく)のこと
ko n na bo ku no ko to
还有这样的我
いつも大事(だいじ)に笑(わら)うから
i tsu mo da i ji ni wa ra u ka ra
一直都很(珍惜)地笑着
#大事(だいじ):珍惜的。大事な人。
此处可能是省略了大事にして。珍惜对待
泣(な)けてくるんだよ
na ke te ku ru n da yo
因此才会感到想哭
何(なん)にもなかった空(そら)に
na n ni mo na ka tta so ra ni
什么都没有的天空中
ぽつんと輝(かがや)いていた
po tsu n to ka ga ya i te i ta
也散发着点点星光
ありがとうに代(か)わる言葉(ことば)
a ri ga to u ni ka wa ru ko to ba
能替代感谢的话语
ずっと探(さが)していたんだ
zu tto sa ga si te i ta n da
我一直在寻找
一生(いっしょう)そばにいるから
i ssyo u so ba ni i ru ka ra
既然一生都在一起
一生(いっしょう)そばにいて
i ssyo u so ba ni i te
那就一生都在一起
一生(いっしょう)離(はな)れないように
i ssyo u ha na re na i yo u ni
一生都不要分开
一生懸命(いっしょうけんめい)に
i ssyo u ke n me i ni
竭尽全力
きつく結(むす)んだ目(め)が
ki tsu ku mu su n da me ga
为了不松开我们
解(ほど)けないように
ho do ke na i yo u ni
紧紧相连的羁绊
かたく繋(つな)いだ手(て)を
ka ta ku tsu na i da te wo
我不会放开
離(はな)さないから
ha na sa na i ka ra
紧紧相握的双手
这首歌我这两天循环了好多遍,越听越上瘾的感觉,真的超级棒,非常的好听[good][good][good][good]
GROUP RULES !!!
1. Nhóm là ONLY Vương Nhất Bác , chỉ làm nhiệm vụ cho VNB, không đề cập và nhắc tên nghệ sĩ khác , không ship cp .
2. TUYỆT ĐỐI KHÔNG tương tác các bài liên quan đến chính trị, đường lưỡi bò.
_ Nhóm mình sẽ KHÔNG kéo link tương tác bài về chính trị và công ích , chúng mình chỉ tập trung vào các hoạt động giải trí thương mại của Bo .
_ Nếu mọi người tương tác các bài liên quan có vấn đề , trách nhiệm thuộc về cá nhân , không liên quan tới nhóm và tới mọi người trong nhóm .
3. Mọi người dành thời gian làm nhiệm vụ các app và làm task mỗi ngày .
4. Làm nhiệm vụ siêu thoại mỗi ngày để tích điểm .
_ Tặng điểm siêu thoại 2 tuần 1 lần
_ Tặng điểm trước ngày 4 mỗi tháng để tránh bị reset mất hết điểm
_ Ai không hoạt động , không báo link điểm không có lý do sau 2 tuần sẽ bị mời ra khỏi nhóm
( Admin sẽ thông báo cho mọi người khi cần tặng điểm )
5. Gửi bài xin cmt 1acc/bài/ngày/1group (
chọn 1 trong 2 ai xin thêm bài phải trả cmt bằng ac phụ
)
6. Không leak tin nhắn , không cap màn hình trong nội bộ nhóm . Không nói chuyện kick war giữa các thành viên , tôn trọng lẫn nhau. Mọi người làm việc trên tinh thần tự nguyện và cùng giúp đỡ lẫn nhau .
1. Nhóm là ONLY Vương Nhất Bác , chỉ làm nhiệm vụ cho VNB, không đề cập và nhắc tên nghệ sĩ khác , không ship cp .
2. TUYỆT ĐỐI KHÔNG tương tác các bài liên quan đến chính trị, đường lưỡi bò.
_ Nhóm mình sẽ KHÔNG kéo link tương tác bài về chính trị và công ích , chúng mình chỉ tập trung vào các hoạt động giải trí thương mại của Bo .
_ Nếu mọi người tương tác các bài liên quan có vấn đề , trách nhiệm thuộc về cá nhân , không liên quan tới nhóm và tới mọi người trong nhóm .
3. Mọi người dành thời gian làm nhiệm vụ các app và làm task mỗi ngày .
4. Làm nhiệm vụ siêu thoại mỗi ngày để tích điểm .
_ Tặng điểm siêu thoại 2 tuần 1 lần
_ Tặng điểm trước ngày 4 mỗi tháng để tránh bị reset mất hết điểm
_ Ai không hoạt động , không báo link điểm không có lý do sau 2 tuần sẽ bị mời ra khỏi nhóm
( Admin sẽ thông báo cho mọi người khi cần tặng điểm )
5. Gửi bài xin cmt 1acc/bài/ngày/1group (
chọn 1 trong 2 ai xin thêm bài phải trả cmt bằng ac phụ
)
6. Không leak tin nhắn , không cap màn hình trong nội bộ nhóm . Không nói chuyện kick war giữa các thành viên , tôn trọng lẫn nhau. Mọi người làm việc trên tinh thần tự nguyện và cùng giúp đỡ lẫn nhau .
Tôi và thằng Mao Thập Bát vẫn chơi thân với nhau, thậm chí năm 2009, chúng tôi lái xe chở nhau đến Đạo Thành, Á Ninh chơi. Lần đó, nó đưa cô bạn gái Lệ Chi đi cùng. Lúc chúng tôi đến chùa Xung Cổ, cảnh đẹp tựa tranh vẽ, núi non trùng điệp, ngút ngàn trải ra trước mắt.
Tôi thừa biết thằng Mao Thập Bát này định làm gì, nó đang run lên vì bối rối và lo lắng.
Nó quỳ xuống trước mặt Lệ Chi mà rằng:
- Lệ Chi, lấy anh nhé?
Một câu ngắn ngủn thế mà nó cũng không nói được trọn vẹn, chữ “nhé” suýt không bật ra nổi, biến câu hỏi thành câu cầu khiến.
Lệ Chi đáp:
- Cầu hôn mà chỉ một câu đơn giản vậy sao? Anh quả là “quý chữ như vàng”.
Mao Thập Bát khóc dở mếu dở:
- Lệ Chi, em lấy anh nhé?
Lệ Chi đáp:
-Vâng.
Mao Thập Bát đeo nhẫn cưới cho Lệ Chi, nhưng nó run quá suýt hỏng chuyện. Tôi và mấy đứa bạn nữa phải giả làm thiên binh vạn mã, gào thét rát cả cổ họng để “yểm trợ”.
Sinh nhật Lệ Chi năm 2010, Mao Thập Bát tặng nàng thiết bị định vị GPS. Ai nấy đều “thất kinh”, món quà khác thường lẽ nào có điều gì uẩn ức đằng sau?
Mao Thập Bát ngượng ngùng tiết lộ, sau hơn tháng trời vật lộn, nó đã thay toàn bộ nội dung thu âm trong GPS. Tôi hào hứng giục Lệ Chi lên xe, để cùng kiểm nghiệm thành quả của Mao Thập Bát.
Và tôi đã thực sự hiểu rằng vì sao năm xưa Mao Thập Bát lại lập nên chiến công vang dội, xưng bá võ lâm với món võ “Nói nhảm” ấy.
Trên đường chúng tôi lái xe đi hóng gió, bộ GPS mới của Lệ Chi nói nhảm như súng liên thanh: “Tiêu rồi, phía trước có camera theo dõi. Cái này hỏng rồi, tôi không tìm ra nơi bạn muốn đến. Anh ơi, anh dậy đi, địa chỉ sai rồi anh à!”
Cả xe cười như pháo rang. Đau bụng nhất là lúc gặp đèn đỏ, giọng Mao Thập Bát trong GPS rất nghiêm trọng: “Phanh tay đã kéo chưa? Giữ chắc vào không chẳng may trượt thì làm thế nào? Đừng có mà bấm còi, bấm gì mà bấm, dở hơi à! Đằng trước mà có thằng hay gây sự thì không xong với nó đâu! Làm sao mà cữ bạn vật lại nó được. Tốt nhất thì cứ ngoan ngoãn ở đó mà chờ đi! Ơ bạn không bấm còi à, thế coi như là tôi chưa nói gì, hi hi...”
Chúng tôi cười chảy nước mắt. Lệ Chi cười không khép được miệng.
Thường ngày có cạy miệng anh cũng không ra được một tiếng, sao lúc thu âm vào GPS lại lắm lời thế?
Mao Thập Bát đáp:
Lần trước đi Đạo Thành em phàn nàn GPS quá cứng nhắc, chẳng linh hoạt gì cả, thế nên anh mới cải biến nó. Từ nay về sau em cũng không còn buồn chán khi lái xe nữa.
Lệ Chi cầm bộ GPS lên bấm bừa, GPS kêu ầm ĩ: “Này này, đằng ấy định tắt bỏ anh đấy phỏng? Bắt nạt anh đây không làm gì được hả? Thì tăt đi, tắt đi! Anh đây cóc thèm định vị cho nữa, sẽ thay đi-ốt làm máy thu âm. Thích thì cắn anh đi này...”
Ai cũng phục nó sát đất!
Năm 2011, Mao Thập Bát và Lệ Chi chia tay.
Lệ Chi tống khứ tất cả quà tặng của Mao Thập Bát vào một chiếc hộp và mang đến quán của tôi.
Tôi bảo:
Mao Thập Bát đang trên đường đến, em chờ nó chứ?
Lệ Chi lắc đầu:
- Thôi, anh trả lại anh ấy giùm em.
Nó muốn nói với em chuyện gì đó.
- Không có gì đâu, anh ấy thường ngày vốn rất ít nói.
- Lệ Chi, hai người cứ thế thôi sao?
Ra đến cửa Lệ Chi không quay đầu lại, nói với vào:
- Bọn em không hợp nhau.
- Giữ gìn sức khỏe
- Anh cũng vậy!
Hôm đó, Mao Thập Bát không đến, tôi gọi, nó cũng không nghe máy. Tôi đi tìm nó ở gian hàng bán điện thoại của nó ở trung tâm thương mại điện tử, nhưng ông chủ bảo đã mấy ngày nó không thèm ra cửa hàng.
Cuối cùng, tôi tình cờ gặp nó ở một quán rượu nhỏ. Nó uống rất nhiều, mặt đỏ tía tai, mắt nhắm tịt. Nó hỏi tôi:
- Trương Gia Giai, cậu đến sa mạc bao giờ chưa?
Tôi ngẫm một lát, đáp:
- Đôn Hoàng à?
Nó lắc đầu:
- Không, một thành phố nhưng bên trong toàn cát là cát.
Cậu say rồi.
Nó nằm bò ra bàn ngủ.
Hộp đồ của Lệ Chi vẫn nằm im lìm ở quán tôi, Mao Thập Bát chưa bao giờ gạn đủ dũng khí để mang nó về.
Một hôm, chị chủ quán ngồi nhờ xe tôi về nhà. Đột nhiên chị ấy lôi GPS ra nghịch. Tôi nhìn thấy quen, chị ấy lém lỉnh bảo:
- Tự dưng vớ được.
Chị bật GPS, giọng thằng Mao Thập Bát vang lên: “Anh đây chẳng có tý điện nào sao đằng ấy vẫn lôi ra nghịch.”
Chị chủ quán hết hồn, gào lên:
- Có ma, có ma!
Tôi gọi điện cho Mao Thập Bát:
- Có lấy đồ không đấy?
Nó trầm ngâm một lát, đáp:
- Thôi, mai tôi về quê ở Thái Châu rồi.
- Về đó làm gì?
- Người nhà đã thuê giúp tôi một gian hàng ở khu phố buôn bán, tôi về đi bán điện thoại.
Tôi bỗng thấy lòng trĩu nặng, không biết phải nói gì, định tắt máy thì nghe Mao Thập Bát bảo:
Bán điện thoại cũng hay lắm, may mắn gặp được cô em xinh tươi nào lại chả nên duyên à! Hơi bị được của nó!
- Thế thì cố lên!
- Giữ gìn sức khỏe!
- Cậu cũng vậy.
Tháng 8 năm 2012, tinh thần xuống dốc trầm trọng, tôi lái xe về hướng Tây, đến Thành Đô uống một trận đã đời. Hôm sau, bỗng nảy ra ý định muốn thăm lại Đạo Thành.
Tuy chỉ có một mình, nhưng trên đường đã có Mao Thập Bát, cũng không cô đơn lắm. Chốc chốc GPS lại vang lên giọng nói của nó: “Đi nhanh thế làm gì, muốn chết à?; “Rơi xuống hố anh không đùn xe lên được đâu”; “Còn trăm mét nữa là rẽ trái, đi chậm thôi, đồ chết bằm.”
Tôi thấy Mao Thập Bát đúng là thiên tài. Tôi quên sạc đầy pin, thế là lúc chờ đèn đỏ, GPS kêu ầm ĩ: “Anh đây hết điện rồi, anh sắp hết điện rồi, cho anh ít điện đi!”
Tôi phì cười, vội sạc điện cho GPS.
Tôi chạy xe qua núi Chiết Đô, Bào Mã, Hải Tử, Nhị Lang. Nếu muốn ngắm cảnh sắc hồ Sữa và hồ Ngũ Sắc nữa thì phải leo bộ lên núi. Tự lượng sức mình không đủ, tôi quyết định dừng chân tại chùa Xung Cổ. Cỏ xanh, nước biếc, lá đỏ, núi tuyết, tôi ngẩn ngơ giữa khung cảnh cổ tích mùa thu ấy.
Bỗng GPS kêu “tút, tút”. Giọng Mao Thập Bát vang lên:
- “Lệ Chi, em quay lại Đạo Thành phải không? Chúng ta sắp đến chùa Xung Cổ, nơi anh sẽ cầu hôn em. Tới đó, anh sẽ nói với em: Bầu trời nơi đây xanh ngắt một màu, còn em là Thiên sứ giáng trần. Em đến với thế giới của anh, mang theo vui – buồn – hờn – giận làm thành bốn mùa. Nụ cười của em là ngày nắng, nước mắt của em là đêm sâu.
Anh thích sự cô độc, cho đến khi em nhẹ nhàng len vào tim anh. Anh muốn ở bên em, không muốn cứ mãi một mình.
Anh muốn chia sẻ với em mọi thứ của anh và cũng muốn ôm trọn mọi thứ thuộc về em. Anh muốn được ở bên em trọn đời. Anh yêu em. Yêu em không thể kiểm soát. Rất yêu em!
Lệ Chi, anh đang nghĩ, có phải em đang nghe đoạn thu âm này vào dịpchúng mình kỷ niệm một năm ngày cưới hay không? Có phải chúng mình đưa em bé của chúng ta đi du lịch không?
Anh sẽ đứng dưới bầu trời xanh thẳm của ngày đó, nói với anh và em của ngày hôm nay rằng: Lệ Chi, anh yêu em!
Nước mắt tôi cứ thế trào ra. Hôm đó, trên sườn núi lấp lánh bóng mây, thảm cỏ êm mượt như nhung, Mao Thập Bát quỳ trước mặt cô gái và nói:
Lệ Chi, anh yêu em!
Cảnh sắc chốn này diễm lệ là thế, nhưng đối với Mao Thập Bát và Lệ Chi, nó là một tòa thành đầy cát.
…
Tòa thành đầy cát là ký ức của một người.
Đôi khi, trong những giấc mơ của chúng ta, tòa thành đầy cát ấy lại hiện về. Những cột đèn, dấu chân in trên lối phố vẫn còn nguyên vẹn và rõ ràng, nhưng bạn chẳng thể chạm vào.
Chỉ cần bạn đưa nhẹ tay là tòa thành sụp đổ, vỡ nát, vùi lấp nụ cười của bạn, xóa nhòa trời xanh, biển biếc của bạn, chôn dấu mọi hình ảnh kỷ niệm của chúng ta.
…
Cho dù nếu đi tiếp, có thể chúng ta sẽ lướt qua nhau.
Tôi đi ngang qua thế giới của các bạn, còn các bạn thì ngang qua thế giới của nhau.
Cô đơn là thế, nhưng chúng ta vẫn mãi chỉ là những chiếc máy nói, ra rả suốt ngày, nói hết những gì cần nói, sau đó làm bạn với tịch lặng
Tôi thừa biết thằng Mao Thập Bát này định làm gì, nó đang run lên vì bối rối và lo lắng.
Nó quỳ xuống trước mặt Lệ Chi mà rằng:
- Lệ Chi, lấy anh nhé?
Một câu ngắn ngủn thế mà nó cũng không nói được trọn vẹn, chữ “nhé” suýt không bật ra nổi, biến câu hỏi thành câu cầu khiến.
Lệ Chi đáp:
- Cầu hôn mà chỉ một câu đơn giản vậy sao? Anh quả là “quý chữ như vàng”.
Mao Thập Bát khóc dở mếu dở:
- Lệ Chi, em lấy anh nhé?
Lệ Chi đáp:
-Vâng.
Mao Thập Bát đeo nhẫn cưới cho Lệ Chi, nhưng nó run quá suýt hỏng chuyện. Tôi và mấy đứa bạn nữa phải giả làm thiên binh vạn mã, gào thét rát cả cổ họng để “yểm trợ”.
Sinh nhật Lệ Chi năm 2010, Mao Thập Bát tặng nàng thiết bị định vị GPS. Ai nấy đều “thất kinh”, món quà khác thường lẽ nào có điều gì uẩn ức đằng sau?
Mao Thập Bát ngượng ngùng tiết lộ, sau hơn tháng trời vật lộn, nó đã thay toàn bộ nội dung thu âm trong GPS. Tôi hào hứng giục Lệ Chi lên xe, để cùng kiểm nghiệm thành quả của Mao Thập Bát.
Và tôi đã thực sự hiểu rằng vì sao năm xưa Mao Thập Bát lại lập nên chiến công vang dội, xưng bá võ lâm với món võ “Nói nhảm” ấy.
Trên đường chúng tôi lái xe đi hóng gió, bộ GPS mới của Lệ Chi nói nhảm như súng liên thanh: “Tiêu rồi, phía trước có camera theo dõi. Cái này hỏng rồi, tôi không tìm ra nơi bạn muốn đến. Anh ơi, anh dậy đi, địa chỉ sai rồi anh à!”
Cả xe cười như pháo rang. Đau bụng nhất là lúc gặp đèn đỏ, giọng Mao Thập Bát trong GPS rất nghiêm trọng: “Phanh tay đã kéo chưa? Giữ chắc vào không chẳng may trượt thì làm thế nào? Đừng có mà bấm còi, bấm gì mà bấm, dở hơi à! Đằng trước mà có thằng hay gây sự thì không xong với nó đâu! Làm sao mà cữ bạn vật lại nó được. Tốt nhất thì cứ ngoan ngoãn ở đó mà chờ đi! Ơ bạn không bấm còi à, thế coi như là tôi chưa nói gì, hi hi...”
Chúng tôi cười chảy nước mắt. Lệ Chi cười không khép được miệng.
Thường ngày có cạy miệng anh cũng không ra được một tiếng, sao lúc thu âm vào GPS lại lắm lời thế?
Mao Thập Bát đáp:
Lần trước đi Đạo Thành em phàn nàn GPS quá cứng nhắc, chẳng linh hoạt gì cả, thế nên anh mới cải biến nó. Từ nay về sau em cũng không còn buồn chán khi lái xe nữa.
Lệ Chi cầm bộ GPS lên bấm bừa, GPS kêu ầm ĩ: “Này này, đằng ấy định tắt bỏ anh đấy phỏng? Bắt nạt anh đây không làm gì được hả? Thì tăt đi, tắt đi! Anh đây cóc thèm định vị cho nữa, sẽ thay đi-ốt làm máy thu âm. Thích thì cắn anh đi này...”
Ai cũng phục nó sát đất!
Năm 2011, Mao Thập Bát và Lệ Chi chia tay.
Lệ Chi tống khứ tất cả quà tặng của Mao Thập Bát vào một chiếc hộp và mang đến quán của tôi.
Tôi bảo:
Mao Thập Bát đang trên đường đến, em chờ nó chứ?
Lệ Chi lắc đầu:
- Thôi, anh trả lại anh ấy giùm em.
Nó muốn nói với em chuyện gì đó.
- Không có gì đâu, anh ấy thường ngày vốn rất ít nói.
- Lệ Chi, hai người cứ thế thôi sao?
Ra đến cửa Lệ Chi không quay đầu lại, nói với vào:
- Bọn em không hợp nhau.
- Giữ gìn sức khỏe
- Anh cũng vậy!
Hôm đó, Mao Thập Bát không đến, tôi gọi, nó cũng không nghe máy. Tôi đi tìm nó ở gian hàng bán điện thoại của nó ở trung tâm thương mại điện tử, nhưng ông chủ bảo đã mấy ngày nó không thèm ra cửa hàng.
Cuối cùng, tôi tình cờ gặp nó ở một quán rượu nhỏ. Nó uống rất nhiều, mặt đỏ tía tai, mắt nhắm tịt. Nó hỏi tôi:
- Trương Gia Giai, cậu đến sa mạc bao giờ chưa?
Tôi ngẫm một lát, đáp:
- Đôn Hoàng à?
Nó lắc đầu:
- Không, một thành phố nhưng bên trong toàn cát là cát.
Cậu say rồi.
Nó nằm bò ra bàn ngủ.
Hộp đồ của Lệ Chi vẫn nằm im lìm ở quán tôi, Mao Thập Bát chưa bao giờ gạn đủ dũng khí để mang nó về.
Một hôm, chị chủ quán ngồi nhờ xe tôi về nhà. Đột nhiên chị ấy lôi GPS ra nghịch. Tôi nhìn thấy quen, chị ấy lém lỉnh bảo:
- Tự dưng vớ được.
Chị bật GPS, giọng thằng Mao Thập Bát vang lên: “Anh đây chẳng có tý điện nào sao đằng ấy vẫn lôi ra nghịch.”
Chị chủ quán hết hồn, gào lên:
- Có ma, có ma!
Tôi gọi điện cho Mao Thập Bát:
- Có lấy đồ không đấy?
Nó trầm ngâm một lát, đáp:
- Thôi, mai tôi về quê ở Thái Châu rồi.
- Về đó làm gì?
- Người nhà đã thuê giúp tôi một gian hàng ở khu phố buôn bán, tôi về đi bán điện thoại.
Tôi bỗng thấy lòng trĩu nặng, không biết phải nói gì, định tắt máy thì nghe Mao Thập Bát bảo:
Bán điện thoại cũng hay lắm, may mắn gặp được cô em xinh tươi nào lại chả nên duyên à! Hơi bị được của nó!
- Thế thì cố lên!
- Giữ gìn sức khỏe!
- Cậu cũng vậy.
Tháng 8 năm 2012, tinh thần xuống dốc trầm trọng, tôi lái xe về hướng Tây, đến Thành Đô uống một trận đã đời. Hôm sau, bỗng nảy ra ý định muốn thăm lại Đạo Thành.
Tuy chỉ có một mình, nhưng trên đường đã có Mao Thập Bát, cũng không cô đơn lắm. Chốc chốc GPS lại vang lên giọng nói của nó: “Đi nhanh thế làm gì, muốn chết à?; “Rơi xuống hố anh không đùn xe lên được đâu”; “Còn trăm mét nữa là rẽ trái, đi chậm thôi, đồ chết bằm.”
Tôi thấy Mao Thập Bát đúng là thiên tài. Tôi quên sạc đầy pin, thế là lúc chờ đèn đỏ, GPS kêu ầm ĩ: “Anh đây hết điện rồi, anh sắp hết điện rồi, cho anh ít điện đi!”
Tôi phì cười, vội sạc điện cho GPS.
Tôi chạy xe qua núi Chiết Đô, Bào Mã, Hải Tử, Nhị Lang. Nếu muốn ngắm cảnh sắc hồ Sữa và hồ Ngũ Sắc nữa thì phải leo bộ lên núi. Tự lượng sức mình không đủ, tôi quyết định dừng chân tại chùa Xung Cổ. Cỏ xanh, nước biếc, lá đỏ, núi tuyết, tôi ngẩn ngơ giữa khung cảnh cổ tích mùa thu ấy.
Bỗng GPS kêu “tút, tút”. Giọng Mao Thập Bát vang lên:
- “Lệ Chi, em quay lại Đạo Thành phải không? Chúng ta sắp đến chùa Xung Cổ, nơi anh sẽ cầu hôn em. Tới đó, anh sẽ nói với em: Bầu trời nơi đây xanh ngắt một màu, còn em là Thiên sứ giáng trần. Em đến với thế giới của anh, mang theo vui – buồn – hờn – giận làm thành bốn mùa. Nụ cười của em là ngày nắng, nước mắt của em là đêm sâu.
Anh thích sự cô độc, cho đến khi em nhẹ nhàng len vào tim anh. Anh muốn ở bên em, không muốn cứ mãi một mình.
Anh muốn chia sẻ với em mọi thứ của anh và cũng muốn ôm trọn mọi thứ thuộc về em. Anh muốn được ở bên em trọn đời. Anh yêu em. Yêu em không thể kiểm soát. Rất yêu em!
Lệ Chi, anh đang nghĩ, có phải em đang nghe đoạn thu âm này vào dịpchúng mình kỷ niệm một năm ngày cưới hay không? Có phải chúng mình đưa em bé của chúng ta đi du lịch không?
Anh sẽ đứng dưới bầu trời xanh thẳm của ngày đó, nói với anh và em của ngày hôm nay rằng: Lệ Chi, anh yêu em!
Nước mắt tôi cứ thế trào ra. Hôm đó, trên sườn núi lấp lánh bóng mây, thảm cỏ êm mượt như nhung, Mao Thập Bát quỳ trước mặt cô gái và nói:
Lệ Chi, anh yêu em!
Cảnh sắc chốn này diễm lệ là thế, nhưng đối với Mao Thập Bát và Lệ Chi, nó là một tòa thành đầy cát.
…
Tòa thành đầy cát là ký ức của một người.
Đôi khi, trong những giấc mơ của chúng ta, tòa thành đầy cát ấy lại hiện về. Những cột đèn, dấu chân in trên lối phố vẫn còn nguyên vẹn và rõ ràng, nhưng bạn chẳng thể chạm vào.
Chỉ cần bạn đưa nhẹ tay là tòa thành sụp đổ, vỡ nát, vùi lấp nụ cười của bạn, xóa nhòa trời xanh, biển biếc của bạn, chôn dấu mọi hình ảnh kỷ niệm của chúng ta.
…
Cho dù nếu đi tiếp, có thể chúng ta sẽ lướt qua nhau.
Tôi đi ngang qua thế giới của các bạn, còn các bạn thì ngang qua thế giới của nhau.
Cô đơn là thế, nhưng chúng ta vẫn mãi chỉ là những chiếc máy nói, ra rả suốt ngày, nói hết những gì cần nói, sau đó làm bạn với tịch lặng
✋热门推荐