Con người sinh ra không phải ai cũng hoàn hảo, sao cứ phải tạo áp lực lên chính bản thân mình như bây giờ... Lâu lâu lại bị một lần tự ti về bản thân đến vậy.
Sinh ra lành lặn đã là một điều may mắn trên thế gian này rồi. Cứ phải vì những lời nói của người khác mà tự tạo áp lực cho bản thân. Tôi của mỗi năm tháng qua đi đều không giống nhau. Từ cấp 1 cấp 2 chăm học, ngoan ngoãn luôn đứng đầu, cũng bị suy nghĩ nhiều vì áp lực đứng nhất, giỏi nhất là tụt hạng thì suy sụp, ngoài khóc ra chả biết làm gì, khi 2 lần nhất huyện môn Địa và lần chốt thì được nhì tỉnh... Tôi của những năm cấp 3, học rất nhanh nhưng lười nghĩ, mải chơi hơn... Kết quả trượt trường đại học mong muốn. Mất ngủ 1 tuần, ăn không ngon 2 tuần và tụt 3kg áp lực lúc đó là sự so sánh giữa trường bạn bè thi đậu và trường tôi đậu. Lên đại học, xa bố mẹ thì tự do thoải mái, tính ham chơi càng nhiều. Lên đại học mn k quá áp lực chuyện học nữa, mình cũng mải chơi theo các bạn. suy nghĩ svien năm 1 của tôi vẫn như cấp 3, thi toán tính được 6 về khóc cả tối xong sau phát hiện nhẹ nhàng thi 2.5 điểm triết cũng cười haha, mất cái ô mẹ mua cũng khóc cả tối vì tôi thích nó, có những món đồ với tôi nó quan trọng và đặc biệt nếu thích thì tôi sẽ rất cay cú đó .
Ra trường đi làm, bản thân đổi việc liên tục thực ra cũng mới là công ty thứ 4 chính thức đi làm thôi mà đã bị mang tiếng một năm đổi việc 4,5 lần. Thực ra tôi đã nghĩ tôi chả việc gì phải suy nghĩ về điều họ nói, vì người ta cũng chả thay tôi đi làm, cũng không thay tôi trải nghiệm, thì sao hiểu được, lại còn tự thấy bản thân dũng cảm chứ, bỏ công việc mình không yêu thích, mất thời gian nếu cứ tiếp tục chỉ vì đồng lương. Bản thân đã từng nghĩ sẽ không giống người khác đó chính là việc mặc cho người khác nói như nào mình cũng sẽ kệ, mà không suy nghĩ về tất cả phương diện đặc biệt là công việc. Nhưng không đâu bị nghĩ đó, nghĩ nhiều vãi.
Người yêu có vẻ như công việc em thích là được, k vui thì nghỉ nhưng mà rồi a ấy cũng cần tôi có một công việc ổn định kp 2 3 tháng nhảy một lần, rồi mới tính chuyện cưới được hài thật có lúc nghĩ chỉ muốn lấy a ấy thật sớm nhưng khi nghe a ấy nch vs cách a ấy lảng đi lúc nch cưới xin nên là hoy tôi đã từ bỏ suy nghĩ đó và năm 27 tuổi mới lấy chồng nhé, còn phải chơi đã. Yêu và cưới là 2 việc khác hoàn toàn nhauuu.
Mẹ người yêu cũng hỏi thăm công việc, lương thưởng, chế độ, làm gì, quy mô cty, nhưng mà hehe thực ra pit đó là sự quan tâm nhưng không, mình thấy nhiều chuyện đó mỗi lần ai hỏi chuyện mình ... Cô dì chú bác, bố mẹ đều vậy. Mặc dù biết là quan tâm nhưng mà phiền.
Thực ra có lúc mình tỉnh lắm, nghĩ là mình nên hài lòng với bản thân mình, đừng quá tạo áp lực cho bản thân... Vậy mà cuối cùng vẫn bị tạo đó. Bản thân tại thời điểm hiện tại, so với bạn bè cùng lứa cả về suy nghĩ và công việc đều có vẻ ổn hơn, một mức lương dư giả có thể tích lũy cho bản thân, một người yêu thương, suy nghĩ hiểu chuyện hơn ... Vậy mà tự dưng lại cảm thấy không hài lòng với bản thân một chút nào chính là cảm giác hiện tại, kém cỏi trong khi mọi người đi làm môi trường chuyên nghiệp, chế độ tốt hơn, quan hệ nhiều hơn... Nói ra vấn đề này kp ai cũng có thể hiểu với mình, nói ra ny hơn 6 tuổi sẽ có suy nghĩ khác vì a ấy cũng thừa nhận chỗ mình đang đi làm chả chuyên nghiệp gì. Nhưng mình tin là mọi người cố gắng và mình sẽ học được nhiều về gây dựng việc kinh doanh của mình. Và mình cũng không chia sẻ với ai vì chẳng ai giúp được mình, chỉ bản thâm mình mới giúp được mình. Nên viết những dòng trên đây ghi nhớ lại chút chút.
Tự tin lên cô gái! Giờ thì đi học bài! Kp suy nghĩ gì cả
Sinh ra lành lặn đã là một điều may mắn trên thế gian này rồi. Cứ phải vì những lời nói của người khác mà tự tạo áp lực cho bản thân. Tôi của mỗi năm tháng qua đi đều không giống nhau. Từ cấp 1 cấp 2 chăm học, ngoan ngoãn luôn đứng đầu, cũng bị suy nghĩ nhiều vì áp lực đứng nhất, giỏi nhất là tụt hạng thì suy sụp, ngoài khóc ra chả biết làm gì, khi 2 lần nhất huyện môn Địa và lần chốt thì được nhì tỉnh... Tôi của những năm cấp 3, học rất nhanh nhưng lười nghĩ, mải chơi hơn... Kết quả trượt trường đại học mong muốn. Mất ngủ 1 tuần, ăn không ngon 2 tuần và tụt 3kg áp lực lúc đó là sự so sánh giữa trường bạn bè thi đậu và trường tôi đậu. Lên đại học, xa bố mẹ thì tự do thoải mái, tính ham chơi càng nhiều. Lên đại học mn k quá áp lực chuyện học nữa, mình cũng mải chơi theo các bạn. suy nghĩ svien năm 1 của tôi vẫn như cấp 3, thi toán tính được 6 về khóc cả tối xong sau phát hiện nhẹ nhàng thi 2.5 điểm triết cũng cười haha, mất cái ô mẹ mua cũng khóc cả tối vì tôi thích nó, có những món đồ với tôi nó quan trọng và đặc biệt nếu thích thì tôi sẽ rất cay cú đó .
Ra trường đi làm, bản thân đổi việc liên tục thực ra cũng mới là công ty thứ 4 chính thức đi làm thôi mà đã bị mang tiếng một năm đổi việc 4,5 lần. Thực ra tôi đã nghĩ tôi chả việc gì phải suy nghĩ về điều họ nói, vì người ta cũng chả thay tôi đi làm, cũng không thay tôi trải nghiệm, thì sao hiểu được, lại còn tự thấy bản thân dũng cảm chứ, bỏ công việc mình không yêu thích, mất thời gian nếu cứ tiếp tục chỉ vì đồng lương. Bản thân đã từng nghĩ sẽ không giống người khác đó chính là việc mặc cho người khác nói như nào mình cũng sẽ kệ, mà không suy nghĩ về tất cả phương diện đặc biệt là công việc. Nhưng không đâu bị nghĩ đó, nghĩ nhiều vãi.
Người yêu có vẻ như công việc em thích là được, k vui thì nghỉ nhưng mà rồi a ấy cũng cần tôi có một công việc ổn định kp 2 3 tháng nhảy một lần, rồi mới tính chuyện cưới được hài thật có lúc nghĩ chỉ muốn lấy a ấy thật sớm nhưng khi nghe a ấy nch vs cách a ấy lảng đi lúc nch cưới xin nên là hoy tôi đã từ bỏ suy nghĩ đó và năm 27 tuổi mới lấy chồng nhé, còn phải chơi đã. Yêu và cưới là 2 việc khác hoàn toàn nhauuu.
Mẹ người yêu cũng hỏi thăm công việc, lương thưởng, chế độ, làm gì, quy mô cty, nhưng mà hehe thực ra pit đó là sự quan tâm nhưng không, mình thấy nhiều chuyện đó mỗi lần ai hỏi chuyện mình ... Cô dì chú bác, bố mẹ đều vậy. Mặc dù biết là quan tâm nhưng mà phiền.
Thực ra có lúc mình tỉnh lắm, nghĩ là mình nên hài lòng với bản thân mình, đừng quá tạo áp lực cho bản thân... Vậy mà cuối cùng vẫn bị tạo đó. Bản thân tại thời điểm hiện tại, so với bạn bè cùng lứa cả về suy nghĩ và công việc đều có vẻ ổn hơn, một mức lương dư giả có thể tích lũy cho bản thân, một người yêu thương, suy nghĩ hiểu chuyện hơn ... Vậy mà tự dưng lại cảm thấy không hài lòng với bản thân một chút nào chính là cảm giác hiện tại, kém cỏi trong khi mọi người đi làm môi trường chuyên nghiệp, chế độ tốt hơn, quan hệ nhiều hơn... Nói ra vấn đề này kp ai cũng có thể hiểu với mình, nói ra ny hơn 6 tuổi sẽ có suy nghĩ khác vì a ấy cũng thừa nhận chỗ mình đang đi làm chả chuyên nghiệp gì. Nhưng mình tin là mọi người cố gắng và mình sẽ học được nhiều về gây dựng việc kinh doanh của mình. Và mình cũng không chia sẻ với ai vì chẳng ai giúp được mình, chỉ bản thâm mình mới giúp được mình. Nên viết những dòng trên đây ghi nhớ lại chút chút.
Tự tin lên cô gái! Giờ thì đi học bài! Kp suy nghĩ gì cả
Chiều tối nay hẹn với Thảo. Từ tối T5-5/3 đi uống trà sữa đến giờ, đúng 2 tháng lẻ 2 ngày mới gặp lại. Hẹn từ 3h, mà mình lèng èng với cái Lap chậm quá thể, nên chuyển đến tận 5h30 mới qua Thảo. 2 đứa đi ăn nem nướng, chả ram bắp ở Ngã 5, xong mua trà sữa, ra Quảng trường Lâm Viên ngồi chơi nói chuyện.
Về tới nhà, online mới thấy FB rộ lên tin có "siêu trăng". Nãy ngồi nhìn lên trời, quả có thấy mặt trăng hơi khuất sau đám mây, có màu tím pha cam. Thấy là lạ, cũng tính quay/chụp lại, mà lại thôi, chỉ quay cảnh công viên với bờ hồ xung quanh. Hơi tiếc nhỉ. Hay mở cửa ra ngó thử lần nữa, haha! [哈哈]
À, lúc ăn chả ram nem nướng, ở quán mối quen của Thảo (họ lấy thịt heo mối của Thảo), Thảo biết em bé tầm vài tháng tuổi - con của chị bán hàng. Mình ham ăn chẳng để ý bé trong nôi nằm khóc, Thảo vội chạy ra ẳm bé lên dỗ dành. Vừa được ẳm lên, bé nín liền luôn, nhìn thương ơi là thương hà. Mẹ còn bán thêm cả 15 phút, mới rảnh "nhận" lại em, cho em bú. Thương quá! [心]
Lúc đó mình nghĩ, nếu sau này mình cũng có đứa con nhỏ như vậy thì sao nhỉ? Mà nếu 10 năm sau mới có, lúc đó lại trễ quá. Mình chỉ còn tầm 5 năm để có con - độ tuổi còn đủ sức khỏe đảm bảo con sinh ra khỏe mạnh.
Sao mà bài toán thời gian lại đánh đố mình như thế cơ chứ. Mình đến người yêu còn chưa có, thì lấy đâu ra chồng con? 5 năm nữa, liệu mình có thể gặp được người thích hợp, yêu mình và mình cũng yêu người đó, để cùng xây dựng gia đình hay không? Mình không biết nữa, mặc dù mình thật sự hy vọng, người đó chính là Đào Văn Trung - chàng trai mà gần 2 năm qua mình đã và đang thầm trao gởi tình cảm! [心][太阳]
#草妹#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Thu, May 7, 2020#*#5:52pm#*
#9:22pm#*Diary. https://t.cn/R2WJvx9
Về tới nhà, online mới thấy FB rộ lên tin có "siêu trăng". Nãy ngồi nhìn lên trời, quả có thấy mặt trăng hơi khuất sau đám mây, có màu tím pha cam. Thấy là lạ, cũng tính quay/chụp lại, mà lại thôi, chỉ quay cảnh công viên với bờ hồ xung quanh. Hơi tiếc nhỉ. Hay mở cửa ra ngó thử lần nữa, haha! [哈哈]
À, lúc ăn chả ram nem nướng, ở quán mối quen của Thảo (họ lấy thịt heo mối của Thảo), Thảo biết em bé tầm vài tháng tuổi - con của chị bán hàng. Mình ham ăn chẳng để ý bé trong nôi nằm khóc, Thảo vội chạy ra ẳm bé lên dỗ dành. Vừa được ẳm lên, bé nín liền luôn, nhìn thương ơi là thương hà. Mẹ còn bán thêm cả 15 phút, mới rảnh "nhận" lại em, cho em bú. Thương quá! [心]
Lúc đó mình nghĩ, nếu sau này mình cũng có đứa con nhỏ như vậy thì sao nhỉ? Mà nếu 10 năm sau mới có, lúc đó lại trễ quá. Mình chỉ còn tầm 5 năm để có con - độ tuổi còn đủ sức khỏe đảm bảo con sinh ra khỏe mạnh.
Sao mà bài toán thời gian lại đánh đố mình như thế cơ chứ. Mình đến người yêu còn chưa có, thì lấy đâu ra chồng con? 5 năm nữa, liệu mình có thể gặp được người thích hợp, yêu mình và mình cũng yêu người đó, để cùng xây dựng gia đình hay không? Mình không biết nữa, mặc dù mình thật sự hy vọng, người đó chính là Đào Văn Trung - chàng trai mà gần 2 năm qua mình đã và đang thầm trao gởi tình cảm! [心][太阳]
#草妹#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Thu, May 7, 2020#*#5:52pm#*
#9:22pm#*Diary. https://t.cn/R2WJvx9
D—DAY128.May7.2020(愛你愛你)
我愛你!Love is the only way!
都說,我們要把日子過成詩!我想,像詩的日子,不單單是一種形式感,更重要的是內心的從容吧。你可以慢下來,去關注你身邊的人,關注你眼前的一花一葉麽?你可以有感恩的心去品味一日三餐的食物麽?然而,這份從容真的可以依靠你身邊的某個人,或者你荷包的錢可以換來的嗎?
My father,涼爽的風撲面而來,聽著鳥兒歡快的叫聲,思量並體會,支撐過去,當下,未來的那份完全的力量,放眼望去,唯有你賜下的那份最美的“彩虹之約”,最信實可靠
我愛你!Love is the only way!
都說,我們要把日子過成詩!我想,像詩的日子,不單單是一種形式感,更重要的是內心的從容吧。你可以慢下來,去關注你身邊的人,關注你眼前的一花一葉麽?你可以有感恩的心去品味一日三餐的食物麽?然而,這份從容真的可以依靠你身邊的某個人,或者你荷包的錢可以換來的嗎?
My father,涼爽的風撲面而來,聽著鳥兒歡快的叫聲,思量並體會,支撐過去,當下,未來的那份完全的力量,放眼望去,唯有你賜下的那份最美的“彩虹之約”,最信實可靠
✋热门推荐