#阳光信用[超话]#[太阳]#每日一善# [太阳]#阳光信用#
我们活在世上的每个人,都会经历不同程度的困境。困境是生命过程中的一部分,是在困境中沉沦还是在困境中崛起,全在你自己是否心中时刻充满着希望,因此,当困难与挫折来临时,应平静地去面对,乐观地去处理。mỗi người chúng ta sống trong thế gian này đều trải qua nhiều tình huống khó khăn. Khó khăn là một phần của quá trình cuộc sống, chìm trong một khó khăn hoặc đi lên trong một khó khăn, tất cả trong trái Tim của bạn là đầy đủ của hy vọng, do đó, khi khó khăn và thất vọng đến, nên được đối mặt trong hòa bình, lạc quan để đối phó với.All of us in this world experience hardship to some degree or another. Trouble is a part of the process of life, is in trouble sink or rise in trouble, all in your heart is always full of hope, therefore, when difficulties and setbacks come, should be calm to face, optimistic to deal with.
我们活在世上的每个人,都会经历不同程度的困境。困境是生命过程中的一部分,是在困境中沉沦还是在困境中崛起,全在你自己是否心中时刻充满着希望,因此,当困难与挫折来临时,应平静地去面对,乐观地去处理。mỗi người chúng ta sống trong thế gian này đều trải qua nhiều tình huống khó khăn. Khó khăn là một phần của quá trình cuộc sống, chìm trong một khó khăn hoặc đi lên trong một khó khăn, tất cả trong trái Tim của bạn là đầy đủ của hy vọng, do đó, khi khó khăn và thất vọng đến, nên được đối mặt trong hòa bình, lạc quan để đối phó với.All of us in this world experience hardship to some degree or another. Trouble is a part of the process of life, is in trouble sink or rise in trouble, all in your heart is always full of hope, therefore, when difficulties and setbacks come, should be calm to face, optimistic to deal with.
Lâu lắm rồi từ tháng 11 năm ngoái đến giờ mình mới lại viết lại những dòng tâm sự trên Weibo như này. Thì ra một phát hiện nho nhỏ chỉ 6 tháng đầu tiên bọn mình không cãi nhau vì lúc đó mình chỉ nghĩ có một lý do đơn giản thôi: bọn mình tâm sự với nhau nhiều và sẽ cùng vì nhau mà cố gắng, mình rất hay dỗi nhưng đã có lần ở công viên Nghĩa Đô người yêu mình đã phải thừa nhận rằng mình biết thông cảm cho anh ấy và ít giận hơn. Nhưng quãng thời gian sau đó bọn mình cãi nhau rất nhiều lần và mình giận dỗi đòi chia tay, thực ra thì mình giận chỉ để được quan tâm chỉ để được níu lại và vỗ về vì thiếu điều đó chứ mình cũng k có sức mà giận dỗi cả ngày, lần nào cũng lý do giống lần nào và nhưng những lời xin lỗi không biết mình sai ở đâu của Ny mình và mình cũng không thích giận người khác mà bọn mình lại ở lại. =))))) Nhưng thực ra vấn đề nó sẽ chỉ lặp đi lặp lại nếu cả 2 vẫn không thành thật mà trao đổi vấn đề với nhau cùng vì nhau mà cố gắng, cũng không biết tạo lửa cho mqh này để tiếp tục vì sau mỗi lần cãi vã không cùng nhau tìm nguyên nhân, chia sẻ quan điểm thì sớm muộn cũng phải tàn. Kể cả có đau thì cũng không thể tiếp tục.
1. Từ sau khi mình nghỉ Sunhouse, việc mà chúng mình nói chuyện cả ngày chỉ là công việc, thực sự công việc cũng được vấn đề gì cũng được nhưng nói ra là được mà vấn đề hàng ngày gia đình bạn bè công việc đem ra kể nhưng Ny mình là 1 người quá kín không bao h share chuyện gia đình hay bạn bè, công việc thì chỉ khi bực tức với ai đó trong công việc thì kể... Thực ra nếu cả 2 đều xác định vs nhau thì việc chuyện đó kín nên chia sẻ chỉ để hiểu nhau hơn và có câu chuyện đó nói. Rất nhiều lần khi 2 người ngồi đối diện ăn cơm, mình im lặng để xem Ny có kể chuyện không nhưng thực tình sau đó mình lại phải hỏi "sao a k nch gì", Ny mình lại nói" anh ngắm vợ" nhưng thực sự mình biết là a ấy sẽ không nói được chuyện gì ngoài chuyện công việc, mình chỉ thắc mắc là chúng mình k đủ tin tưởng như vậy à, cũng k đủ nói chuyện cho nhau nghe về dự tính kế hoạch ngắn hạn dài hạn sắp tới của cả 2 để hướng tới đích chung.
2. Mỗi lần mình dỗi, r mình tự là người mở lời trước. Thật ra khi mình dỗi kể cả mình cả chặn tất cả thì nếu muốn người ta sẽ tìm cách. Nhưng anh không, a luôn làm việc và không nói năng gì cả, cứ thế qua 1 ngày mình lại bỏ chặn và trách rằng sao k dỗ mình, câu trả lời lần nào cũng là: " vì vợ giận anh không biết nói gì", "vợ buồn thì là lỗi của a nên a xin lỗi" thực sự nếu tình yêu đủ lớn thì sẽ khác. Mình đã dạy cách dỗ, và cũng bảo khi e thiếu suy nghĩ dỗi, a phải dỗ sau đó em tự nhân biết được điều sai và xin lỗi. Có lần còn nói với mình vì lúc đó công việc bận" giờ anh rất bận không thể dành nhiều thời gian cho em, em có giận dỗi thì anh cũng chịu, như vậy chỉ em chịu thiệt buồn và mệt mỏi thôi", nghe xong câu nói này mình cũng không biết phải làm gì, chỉ im lặng... Và h tự cười bản thân vì vẫn yêu
3. Chúng mình nhắn tin, gọi điện nói yêu thương rất nhiều nó là câu chuyện của trước đây, còn bây h dần ít đi rất nhiều lần cãi nhau trước khi có cái báo cáo thì mình cũng có ns ý điều này " trước hay nhắn tin gọi điện, dịch năm ngoái ngày gọi 3 lần", ừ còn cả việc không về đón, ừ năm ngoái có lý do xa xôi, dịch không về được, năm nay thì dịch vẫn phóng xe về Thanh Hoá đón người, dịch sang ít cũng viện lý do là sợ mình thiệt thòi =)))))), dịch bố mẹ k ở cạnh, a trai với mình ít nói chuyện vì h a cũng có vợ lo cho vợ Ny, mình còn mỗi Ny để nói chuyện chia sẻ . Từ ngày mình nghỉ việc ở Richy, thêm cái báo cáo gì đó, anh bận rồi nên không có thời gian nhắn tin nhiều, ngày vài ba tin cũng chỉ là ăn gì, dậy chưa, a bảo sau 10/8 :) xong bc thì đỡ hơn có time hơn, nhưng hnay là 21/8 thì vẫn bận vậy, mình nhận ra điều thật sự ngu ngốc: không có ai bận tới mức không nhắn được, gọi được chỉ là người ta có lý do cho cái việc người ta làm, dù có bận mấy thì cũng phải ăn phải tắm, đọc báo ngày 5 tiếng 1 bữa cơm ăn xong có thể nch vs bme 30p 1 tiếng thì không có lý do gì bận tới mức không thể nhắn tin cho mình quan tâm mình. Làm việc mệt thì cũng phải có lúc nghỉ... Chỉ là người ta không muốn thôi.
3. Bản thân mình cảm nhận được mình rất thực dụng, nhưng cũng không phải là người thực dụng ở mức quá đáng, mình quan điểm giờ này" chẳng có cgi là một túp lều tranh hai trái tim vàng". Có thể là suy nghĩ 1 chiều nhưng: chúng mình chưa từng nói về việc làm kinh doanh chung cùng xây dựng, nói ra thì a bảo bận k có time hẹn time phản hồi, bản thân mình cảm thấy a 30 tuổi k có gì trong tay mình đã trải qua 2 năm cùng, " yêu a em cũng thiệt thòi rồi" nhưng chỉ dừng lại ở câu nói thôi, hành động thì =))) nothing. Lúc mới yêu món quà duy nhất là " chiếc túi ở miniso" mình rất nhớ vì lúc đó mình không có hỏi a tự mua, lúc yêu rồi từng món quà Ny mình tặng mình đều nhớ vì 2 năm nó đâu có nhiều: 1c váy, 1 cái máy rửa mặt, 1 thỏi son, 2 bó hoa vào 2 dịp sinh nhật với 2 cặp nhẫn cho cả 2, 1 móc khoá khi mình mua xe". Tặng quà có thể giá trị không cần to không phải là gì đó đắt tiền nhưng quan trọng là suy nghĩ nếu a ấy luôn yêu thương nghĩ về mình thì việc đôi khi 1 món quà bất ngờ vài chục nghìn mình cũng sẽ vui, nhưng a chưa từng chủ động tặng quà, món quà bất ngờ, nên mình chỉ thi thoảng recommend quà là váy, đề xuất là lấy lương tặng quà mình, nhưng 2 năm mình cũng chỉ nhận được 1c váy, thực ra cái mình cần không phải là váy, Ny mình biết thừa tài khoản mình có bao tiền và váy với mình nó không phải là khó để mua 5 10c. Còn việc lấy lương mua quà =)))) nó chỉ là sự quan tâm gắn kết hàng tháng, " à khi mỗi ng lấy lương đều sẽ nghĩ về đối phương, dành niềm vui nhỏ nhỏ cho họ or cho cả 2 để tình cảm hơn, nghĩ về nhau nhiều hơn". Mỗi khi làm ở Cát Á lấy lương mình đều sẽ tặng a 1 món quà nhưng không thể mãi từ một phía theo"triết lý viên kẹo được". Mình đề nghị mua váy thì lờ đi =))))) ủa là sao Đức Ny cái Dương n là sinh viên mà số món quà quần áo váy vóc dày dép son =)))) chắc gấp 5 lần :v thực ra không phải là so bì gì cả mình cũng không cần ai đó tặng vì của cho là của nợ, nhưng cái sự quan tâm kiểu Ny chỉ cần gửi ảnh là mấy hsau sẽ nhận được quà luôn, nó là sự bất ngờ, quan tâm, làm cho nhau vui, chứ không quá nặng nề về vật chất. Rồi cả câu nghỉ làm thì "anh nuôi" của Ny =)))) mình chưa từng nhận được tin nhắn tự động bank tiền sau câu đó trong thời điểm này, mà là những lần mình thực sự k còn tiền, mình mở mồm ra =))) bank đc 500k hahaha mình còn note lại đợt dịch này xin 2 lần Ny mình bank 2 lần tổng nợ 1tr. Và sau đó =))) tháng tới mình sẽ mở mồm xin bố mẹ hơn là việc xin ny. Mình đã kỳ vọng ở sự chủ động =)), việc mà e D kể Đức bank tiền bồi bổ covid, tiền tiêu vặt mình kiểu cảm thấy ừ yêu thiệt thòi, nó không phải thiệt thòi ở số tiền, mà thiệt thòi ở sự quan tâm. Nếu thực sự yêu đã không phải để cho ng kia thiệt thòi như vậy.
4. Mình cảm thấy không đủ niềm tin là sau thời gian đi cùng Ny trong quãng thời gian a ấy không có gì trong tay, nhưng vì tình cảm dành cho nhau là rất nhiều và mình cũng hi vọng chúng mình có điều gì đó vì chúng mình tự lập sau này là nền tảng vững chắc cho thế hệ sau, bản thân mình là con gái nhưng không phụ thuộc vào bố mẹ, 2019 thì a bảo 2020 mở công việc làm ở nhà, 2020 thì chốt 2021 làm r h 2021 thì báo là 2022 =)))) thực ra a cũng không còn trẻ và việc a nghĩ chúng mình xd có cái gì đó đến thời điểm này mình cũng không biết là sẽ đi về đâu =)))): Xác định thì phải suy tính mục tiêu chung kế hoạch 2 3 5 năm chưa cần 10 năm để cả 2 làm từ bây giờ cố gắng từ bây giờ, rồi tài chính quản lý chung dần tập làm quen để hiểu quan điểm. =))))) Có time a chuyển lương mình giữ vì lúc đó a k muốn mình nghĩ nhiều và vui, tháng nào mình cầm a ấy cũng có việc phải tiêu hết =) h thì k có ns cũng không.
Nên thực sự chúng ta mqh này rồi sẽ đi tới đâu khi =))) không có sự chia sẻ, đồng điệu quan điểm?
Còn gì mà mình quên nhỉ đầu óc giờ này cũng hơi ngáo nhớ ra thì viết sau vậy!!
1. Từ sau khi mình nghỉ Sunhouse, việc mà chúng mình nói chuyện cả ngày chỉ là công việc, thực sự công việc cũng được vấn đề gì cũng được nhưng nói ra là được mà vấn đề hàng ngày gia đình bạn bè công việc đem ra kể nhưng Ny mình là 1 người quá kín không bao h share chuyện gia đình hay bạn bè, công việc thì chỉ khi bực tức với ai đó trong công việc thì kể... Thực ra nếu cả 2 đều xác định vs nhau thì việc chuyện đó kín nên chia sẻ chỉ để hiểu nhau hơn và có câu chuyện đó nói. Rất nhiều lần khi 2 người ngồi đối diện ăn cơm, mình im lặng để xem Ny có kể chuyện không nhưng thực tình sau đó mình lại phải hỏi "sao a k nch gì", Ny mình lại nói" anh ngắm vợ" nhưng thực sự mình biết là a ấy sẽ không nói được chuyện gì ngoài chuyện công việc, mình chỉ thắc mắc là chúng mình k đủ tin tưởng như vậy à, cũng k đủ nói chuyện cho nhau nghe về dự tính kế hoạch ngắn hạn dài hạn sắp tới của cả 2 để hướng tới đích chung.
2. Mỗi lần mình dỗi, r mình tự là người mở lời trước. Thật ra khi mình dỗi kể cả mình cả chặn tất cả thì nếu muốn người ta sẽ tìm cách. Nhưng anh không, a luôn làm việc và không nói năng gì cả, cứ thế qua 1 ngày mình lại bỏ chặn và trách rằng sao k dỗ mình, câu trả lời lần nào cũng là: " vì vợ giận anh không biết nói gì", "vợ buồn thì là lỗi của a nên a xin lỗi" thực sự nếu tình yêu đủ lớn thì sẽ khác. Mình đã dạy cách dỗ, và cũng bảo khi e thiếu suy nghĩ dỗi, a phải dỗ sau đó em tự nhân biết được điều sai và xin lỗi. Có lần còn nói với mình vì lúc đó công việc bận" giờ anh rất bận không thể dành nhiều thời gian cho em, em có giận dỗi thì anh cũng chịu, như vậy chỉ em chịu thiệt buồn và mệt mỏi thôi", nghe xong câu nói này mình cũng không biết phải làm gì, chỉ im lặng... Và h tự cười bản thân vì vẫn yêu
3. Chúng mình nhắn tin, gọi điện nói yêu thương rất nhiều nó là câu chuyện của trước đây, còn bây h dần ít đi rất nhiều lần cãi nhau trước khi có cái báo cáo thì mình cũng có ns ý điều này " trước hay nhắn tin gọi điện, dịch năm ngoái ngày gọi 3 lần", ừ còn cả việc không về đón, ừ năm ngoái có lý do xa xôi, dịch không về được, năm nay thì dịch vẫn phóng xe về Thanh Hoá đón người, dịch sang ít cũng viện lý do là sợ mình thiệt thòi =)))))), dịch bố mẹ k ở cạnh, a trai với mình ít nói chuyện vì h a cũng có vợ lo cho vợ Ny, mình còn mỗi Ny để nói chuyện chia sẻ . Từ ngày mình nghỉ việc ở Richy, thêm cái báo cáo gì đó, anh bận rồi nên không có thời gian nhắn tin nhiều, ngày vài ba tin cũng chỉ là ăn gì, dậy chưa, a bảo sau 10/8 :) xong bc thì đỡ hơn có time hơn, nhưng hnay là 21/8 thì vẫn bận vậy, mình nhận ra điều thật sự ngu ngốc: không có ai bận tới mức không nhắn được, gọi được chỉ là người ta có lý do cho cái việc người ta làm, dù có bận mấy thì cũng phải ăn phải tắm, đọc báo ngày 5 tiếng 1 bữa cơm ăn xong có thể nch vs bme 30p 1 tiếng thì không có lý do gì bận tới mức không thể nhắn tin cho mình quan tâm mình. Làm việc mệt thì cũng phải có lúc nghỉ... Chỉ là người ta không muốn thôi.
3. Bản thân mình cảm nhận được mình rất thực dụng, nhưng cũng không phải là người thực dụng ở mức quá đáng, mình quan điểm giờ này" chẳng có cgi là một túp lều tranh hai trái tim vàng". Có thể là suy nghĩ 1 chiều nhưng: chúng mình chưa từng nói về việc làm kinh doanh chung cùng xây dựng, nói ra thì a bảo bận k có time hẹn time phản hồi, bản thân mình cảm thấy a 30 tuổi k có gì trong tay mình đã trải qua 2 năm cùng, " yêu a em cũng thiệt thòi rồi" nhưng chỉ dừng lại ở câu nói thôi, hành động thì =))) nothing. Lúc mới yêu món quà duy nhất là " chiếc túi ở miniso" mình rất nhớ vì lúc đó mình không có hỏi a tự mua, lúc yêu rồi từng món quà Ny mình tặng mình đều nhớ vì 2 năm nó đâu có nhiều: 1c váy, 1 cái máy rửa mặt, 1 thỏi son, 2 bó hoa vào 2 dịp sinh nhật với 2 cặp nhẫn cho cả 2, 1 móc khoá khi mình mua xe". Tặng quà có thể giá trị không cần to không phải là gì đó đắt tiền nhưng quan trọng là suy nghĩ nếu a ấy luôn yêu thương nghĩ về mình thì việc đôi khi 1 món quà bất ngờ vài chục nghìn mình cũng sẽ vui, nhưng a chưa từng chủ động tặng quà, món quà bất ngờ, nên mình chỉ thi thoảng recommend quà là váy, đề xuất là lấy lương tặng quà mình, nhưng 2 năm mình cũng chỉ nhận được 1c váy, thực ra cái mình cần không phải là váy, Ny mình biết thừa tài khoản mình có bao tiền và váy với mình nó không phải là khó để mua 5 10c. Còn việc lấy lương mua quà =)))) nó chỉ là sự quan tâm gắn kết hàng tháng, " à khi mỗi ng lấy lương đều sẽ nghĩ về đối phương, dành niềm vui nhỏ nhỏ cho họ or cho cả 2 để tình cảm hơn, nghĩ về nhau nhiều hơn". Mỗi khi làm ở Cát Á lấy lương mình đều sẽ tặng a 1 món quà nhưng không thể mãi từ một phía theo"triết lý viên kẹo được". Mình đề nghị mua váy thì lờ đi =))))) ủa là sao Đức Ny cái Dương n là sinh viên mà số món quà quần áo váy vóc dày dép son =)))) chắc gấp 5 lần :v thực ra không phải là so bì gì cả mình cũng không cần ai đó tặng vì của cho là của nợ, nhưng cái sự quan tâm kiểu Ny chỉ cần gửi ảnh là mấy hsau sẽ nhận được quà luôn, nó là sự bất ngờ, quan tâm, làm cho nhau vui, chứ không quá nặng nề về vật chất. Rồi cả câu nghỉ làm thì "anh nuôi" của Ny =)))) mình chưa từng nhận được tin nhắn tự động bank tiền sau câu đó trong thời điểm này, mà là những lần mình thực sự k còn tiền, mình mở mồm ra =))) bank đc 500k hahaha mình còn note lại đợt dịch này xin 2 lần Ny mình bank 2 lần tổng nợ 1tr. Và sau đó =))) tháng tới mình sẽ mở mồm xin bố mẹ hơn là việc xin ny. Mình đã kỳ vọng ở sự chủ động =)), việc mà e D kể Đức bank tiền bồi bổ covid, tiền tiêu vặt mình kiểu cảm thấy ừ yêu thiệt thòi, nó không phải thiệt thòi ở số tiền, mà thiệt thòi ở sự quan tâm. Nếu thực sự yêu đã không phải để cho ng kia thiệt thòi như vậy.
4. Mình cảm thấy không đủ niềm tin là sau thời gian đi cùng Ny trong quãng thời gian a ấy không có gì trong tay, nhưng vì tình cảm dành cho nhau là rất nhiều và mình cũng hi vọng chúng mình có điều gì đó vì chúng mình tự lập sau này là nền tảng vững chắc cho thế hệ sau, bản thân mình là con gái nhưng không phụ thuộc vào bố mẹ, 2019 thì a bảo 2020 mở công việc làm ở nhà, 2020 thì chốt 2021 làm r h 2021 thì báo là 2022 =)))) thực ra a cũng không còn trẻ và việc a nghĩ chúng mình xd có cái gì đó đến thời điểm này mình cũng không biết là sẽ đi về đâu =)))): Xác định thì phải suy tính mục tiêu chung kế hoạch 2 3 5 năm chưa cần 10 năm để cả 2 làm từ bây giờ cố gắng từ bây giờ, rồi tài chính quản lý chung dần tập làm quen để hiểu quan điểm. =))))) Có time a chuyển lương mình giữ vì lúc đó a k muốn mình nghĩ nhiều và vui, tháng nào mình cầm a ấy cũng có việc phải tiêu hết =) h thì k có ns cũng không.
Nên thực sự chúng ta mqh này rồi sẽ đi tới đâu khi =))) không có sự chia sẻ, đồng điệu quan điểm?
Còn gì mà mình quên nhỉ đầu óc giờ này cũng hơi ngáo nhớ ra thì viết sau vậy!!
Sống lang thang với nhau trong 50 năm qua, chồng của cô chết và sau này chỉ còn một mình cô, không còn nhìn thấy chú nữa, không đẩy xe lăn cho chú và dạo bước lang thang bên nhau cười nói vui vẻ chia sẽ những miếng bánh mì ấm áp trên đường phố Sài Gòn nhộn nhịp tấp nập người qua lại nữa. Nghĩ lại Việt Nam ngày xưa đẹp đẽ, bận rộn, ồn ào, vui vẻ... biết bao nhiêu vậy mà giờ toàn sự đau khổ,nước mắt, tiếng còi cấp cứu cứ vài ba phút lại vang lên, covid-19 tàn nhẫn lấy đi mọi hạnh phúc, mọi vẻ đẹp, bắt chúng tôi phải nhìn người ta với nhau. Bạn bè, người thân, cha mẹ ra đi trong hoàn cảnh đau buồn như vậy, không được tổ chức tang lễ, không được thấy họ ra đi thanh thản, không được ở bên họ lần cuối, mỗi ngày có hàng nghìn trường hợp. có nhiều lắm những trường hợp mất đi, Ai cũng phải chiến đấu, ai cũng phải ý thức đùm bọc nhau vượt qua đại dịch, tôi cũng vậy, tôi sống ở nơi mà ngày nào cũng có mấy chục trường hợp từng người từng người bị nhiễm bệnh, tôi sống một mình xa nhà. Ở nhà, ngày nào bố mẹ cũng lo lắng và gọi điện hỏi thăm tình hình của tôi, họ luôn lo lắng cho tôi khi đang sống ở trung tâm của dịch bệnh, nhưng tôi luôn rất sợ, cuộc sống này không thể đoán trước được, tôi vẫn mong có một phép màu nào đó. xảy ra và đại dịch này sẽ kết thúc, thế giới đã mất mát quá nhiều, các bác sĩ làm việc quá sức và cố gắng hỗ trợ bệnh nhân mỗi ngày, mọi người đã đủ khổ rồi.
✋热门推荐