#我親愛的媽媽和外婆#*
願我親愛的媽媽外婆和我所有的親朋好友天天都健康平安,快樂幸福![太阳][心]
Ngoại đúng là đã già rồi, suy nghĩ, hành động, mọi thứ dường như trở ngược lại thành một đứa trẻ.
Khoảng 2-3 giờ "sáng" nay, mình có nghe Ngoại dậy kéo bô đi vệ sinh, sau đó nằm nói lẩm nhẩm gì đó, nói một lúc, ngưng, lại nói tiếp. Ban đầu nghe tiếng má ngáy, nên mình tưởng má ngủ say, không biết gì. Mình mở nhạc Chú Đại Bi bản tiếng Hoa, nghe rồi ngủ say luôn. Ai dè một lát sau giật mình dậy, vì má thức giấc, không ngủ được, xuống khều Ngoại, nói Ngoại không có nói nữa, để cho má ngủ, sáng còn đi làm.
Vậy là sáng, mới hơn 6 rưỡi, mình lại nghe má hô lên, má hỏi Ngoại phải hôm qua tè ra giường rồi không, ướt nệm rồi. Hóa ra má nói Ngoại "nằm im ngủ", Ngoại nghe, hiểu sao thành ra không cho Ngoại đi tè luôn, chịu hết nổi, nằm tè ra nệm, không dám đắp mền lại, cứ thế nằm co ro.
Thiệt, nghĩ mà tội luôn à. Ngoại không hiểu ý đến mức vậy luôn đó.
Sáng má gọi nói nghỉ làm, ở nhà khiêng nệm ra sân phơi, giặt giũ phơi phóng drap nệm, cho Ngoại thay đồ, ăn uống... Cứ thế loay hoay hết thêm một ngày.
Tối khoảng 8:15pm má cho Ngoại lên giường đọc kinh, vừa thấy Ngoại niệm kinh xong, má nói mình xuống dặn Ngoại nhanh, là dặn Ngoại nay có mắc tiểu cứ xuống kéo bô đi, đi xong lên nằm, không có nói gì hết, chờ trời sáng rồi sẽ gọi Ngoại dậy ăn cơm. Ngoại gật gật, còn "dạ" nữa chứ, rồi nói: "Cám ơn Thủy."
Sáng má gọi mình dậy, phụ má khiêng nệm này nọ, có hỏi ăn sáng không, để má nấu bánh canh cho ăn. Mình không ăn, lên ngủ tiếp. Mở mắt ra, đã thấy 1:25pm. Má cũng vừa lên, gọi mình xuống ăn, nói mới xào chảo Spaghetti với rau thôi, xào chay. Vậy là 1:47pm mình mới "ăn sáng kiêm ăn trưa."
Ăn no xong lại lên nằm. Tới 7:30pm đi xuống, Ngoại đã ăn cơm tối xong, đang ngồi chơi.
7:35pm má nói mình chờ, má đi xuống bếp, một phút sau mang lên cho mình cái bánh khoai tím, má nói làm hôm qua, mà mình về trễ quá, má cất bánh rồi, không có dặn mình ăn được. Nay má đưa cái bánh cho mình "ăn trưa kiêm ăn tối" luôn. Bánh ngon lắm, má cho nước dừa với mè, nên mềm, thơm lắm nè.
Nhìn má đi xuống, nói mình ngồi đợi, hâm lại bánh, mang lên bàn đưa cho mình ăn, thương quá đi hà. [可爱]
Tình thương của má là vậy đó. Lo cho con, lo cho mẹ. Là lo cho Ngoại với mình nè. Một tay má chăm sóc cho Ngoại chu đáo, còn ai thương Ngoại, có hiếu với Ngoại như má nữa. Mình hiện tại vẫn chưa biết làm gì, vẫn được má lo cho từng miếng ăn giấc ngủ, sau này liệu có chăm được má chu đáo như má lo cho Ngoại hay không. Dù thế nào, cũng phải học. Phải giống được những đức tính tuyệt vời, và tình thương bao la của má nha! [心]
Một ngày bình an. Chiếc bánh khoai tím, tình thương, sự quan tâm của má, món quà tuyệt vời mà mình may mắn nhận được. Cảm ơn, trân trọng mọi phút giây hạnh phúc bên má và Ngoại thân yêu của mình! [心][太阳]
#親愛的家庭#*
#Home Sweet Home#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Fri, Jun 18, 2021#*1:47pm
*9:45pm*Diary
願我親愛的媽媽外婆和我所有的親朋好友天天都健康平安,快樂幸福![太阳][心]
Ngoại đúng là đã già rồi, suy nghĩ, hành động, mọi thứ dường như trở ngược lại thành một đứa trẻ.
Khoảng 2-3 giờ "sáng" nay, mình có nghe Ngoại dậy kéo bô đi vệ sinh, sau đó nằm nói lẩm nhẩm gì đó, nói một lúc, ngưng, lại nói tiếp. Ban đầu nghe tiếng má ngáy, nên mình tưởng má ngủ say, không biết gì. Mình mở nhạc Chú Đại Bi bản tiếng Hoa, nghe rồi ngủ say luôn. Ai dè một lát sau giật mình dậy, vì má thức giấc, không ngủ được, xuống khều Ngoại, nói Ngoại không có nói nữa, để cho má ngủ, sáng còn đi làm.
Vậy là sáng, mới hơn 6 rưỡi, mình lại nghe má hô lên, má hỏi Ngoại phải hôm qua tè ra giường rồi không, ướt nệm rồi. Hóa ra má nói Ngoại "nằm im ngủ", Ngoại nghe, hiểu sao thành ra không cho Ngoại đi tè luôn, chịu hết nổi, nằm tè ra nệm, không dám đắp mền lại, cứ thế nằm co ro.
Thiệt, nghĩ mà tội luôn à. Ngoại không hiểu ý đến mức vậy luôn đó.
Sáng má gọi nói nghỉ làm, ở nhà khiêng nệm ra sân phơi, giặt giũ phơi phóng drap nệm, cho Ngoại thay đồ, ăn uống... Cứ thế loay hoay hết thêm một ngày.
Tối khoảng 8:15pm má cho Ngoại lên giường đọc kinh, vừa thấy Ngoại niệm kinh xong, má nói mình xuống dặn Ngoại nhanh, là dặn Ngoại nay có mắc tiểu cứ xuống kéo bô đi, đi xong lên nằm, không có nói gì hết, chờ trời sáng rồi sẽ gọi Ngoại dậy ăn cơm. Ngoại gật gật, còn "dạ" nữa chứ, rồi nói: "Cám ơn Thủy."
Sáng má gọi mình dậy, phụ má khiêng nệm này nọ, có hỏi ăn sáng không, để má nấu bánh canh cho ăn. Mình không ăn, lên ngủ tiếp. Mở mắt ra, đã thấy 1:25pm. Má cũng vừa lên, gọi mình xuống ăn, nói mới xào chảo Spaghetti với rau thôi, xào chay. Vậy là 1:47pm mình mới "ăn sáng kiêm ăn trưa."
Ăn no xong lại lên nằm. Tới 7:30pm đi xuống, Ngoại đã ăn cơm tối xong, đang ngồi chơi.
7:35pm má nói mình chờ, má đi xuống bếp, một phút sau mang lên cho mình cái bánh khoai tím, má nói làm hôm qua, mà mình về trễ quá, má cất bánh rồi, không có dặn mình ăn được. Nay má đưa cái bánh cho mình "ăn trưa kiêm ăn tối" luôn. Bánh ngon lắm, má cho nước dừa với mè, nên mềm, thơm lắm nè.
Nhìn má đi xuống, nói mình ngồi đợi, hâm lại bánh, mang lên bàn đưa cho mình ăn, thương quá đi hà. [可爱]
Tình thương của má là vậy đó. Lo cho con, lo cho mẹ. Là lo cho Ngoại với mình nè. Một tay má chăm sóc cho Ngoại chu đáo, còn ai thương Ngoại, có hiếu với Ngoại như má nữa. Mình hiện tại vẫn chưa biết làm gì, vẫn được má lo cho từng miếng ăn giấc ngủ, sau này liệu có chăm được má chu đáo như má lo cho Ngoại hay không. Dù thế nào, cũng phải học. Phải giống được những đức tính tuyệt vời, và tình thương bao la của má nha! [心]
Một ngày bình an. Chiếc bánh khoai tím, tình thương, sự quan tâm của má, món quà tuyệt vời mà mình may mắn nhận được. Cảm ơn, trân trọng mọi phút giây hạnh phúc bên má và Ngoại thân yêu của mình! [心][太阳]
#親愛的家庭#*
#Home Sweet Home#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Fri, Jun 18, 2021#*1:47pm
*9:45pm*Diary
lịch sử thế giới không gọi tên Á châu vì những con người làm nên những điều phi thường và vĩ đại .
không phải bởi vì người Á chúng tôi “ ngủ quên trên gia thế ngàn đời “ và ngạo nghễ về “ một thời vang bóng “
• chỉ là sau cuộc “ thanh trừng “ kéo dài hàng thế kỷ của bậc ông cha đi trước , chúng tôi phát hiện mình yêu sự yên bình và ổn định hơn là ganh đua và dẫm đạp lên nhau mà sống
• chỉ là sự nhàm chán đến nhạt nhòa lu mờ vô vị về thức vận hành của xã hội cách đây hàng biết bao đời người liên đời tiếp thế đã bị bỏ lại phía sau , người Âu châu bắt đầu “ khai mở “ những thức vui mới để thỏa mãn đam mê khám phá và trí tò mò vô hạn của mình , vậy là thế giới xuất hiện những thứ / điều “ nguyên lý - định luật “ đầu tiên mang tên : CHỦ NGHĨA ; TƯ BẢN & TƯ SẢN - một bệ phóng - một cú twist - một bước tiến lên tuyệt vời của bánh xe lịch sử và tầm vươn hiểu biết của con người về vũ trụ này ( theo cũng chính câu từ - cái mà họ đã dát biết bao hoa lệ tiền tệ và những thứ vật chất đắt đỏ lên ) . và như một lẽ hiển nhiên như tờ tiền hay đều là thứ năng lượng vô hình có 2 mặt , thành quả mà họ gặt về là hàng tấn bông lúa và hàng trăm triệu hạt mỳ của thành tựu - danh vọng - vị thế - giá trị - tài sản - trí thức - tài nguyên - vũ trang - nghệ thuật - khoa học - triết lý - nhân sinh quan - mà họ gọi chúng là TIẾN BỘ - là LỜI GIẢI hay LÀM CHỦ mọi thứ .... thì đi đôi song hành cùng với đó chính là những SẢN PHẨM BẰNG XƯƠNG BẰNG THỊT được tạo ra : CON + NGƯỜI ~ thứ vật chất phức tạp chứa đựng và phát tán những “ vi khuẩn + vi rút “ cũng phức tạp không kém để rồi dần dần nó sẽ cộng / ký sinh trên cơ thể của vật chủ và cùng lúc vừa hòa quyện vào với ý thức con người để gieo rắc phun tỏa những ý thức và cả vật chất đặc thù khó hiểu kì diệu và dị hợm ra ngoài vũ trụ cũng như chủ động đón nhận hay bị động tiếp thu để rồi thâu nạp thấm thía thấu triệt những vật chất tương tự hệt như quá trình hít - thở của chính con người ; vừa rút cạn cái gọi là thời gian và không gian tồn tại có nhận thức của con người ở vũ trụ này để “ tiến hóa trở thành bá chủ của thế giới một ngày không xa trong vùng bao trùm giao thoa của thời gian và không gian con người đang và tiếp tục tồn tại
----
~ nếu như : thứ “ đế chế “ của “ vi “ + khuẩn / rút này không sớm ngăn chặn , không sớm bị đào thải khỏi hệ sinh thái vũ trụ này , sớm hay muộn con người cũng sẽ thành nô lệ Vĩnh Hằng của nó
~ nếu như : một ngày nào đó một nơi nào có một không - thời gian nào đó , khi thứ vật chất đó biến mất , thế giới và vũ trụ này , sẽ phải tôn trọng ~ vinh danh ~ trước những thứ vĩ đại mà người Á châu đã tạo ra trong lịch sử , sẽ phải cảm thán ~ khâm phục ~ “ ngả mũ cúi đầu “ trước những giá trị của người Á châu đã và đang tạo ra trong suốt một khoảng không - thời gian khi những người Âu châu đang tự mãn và trào lộng trong thành tựu và đớn đau do chính bản thân mình và đồng loại “ khai mở “ cánh cửa để thứ năng lượng vô hình ấy đến với vũ trụ và thế giới này
....
• rồi một ngày thế giới sẽ phải ngỡ ngàng trước những gì mà họ chưa từng nhìn thấy hay nghe được , không ngoại lệ “ cả “ Chúa “ lẫn “ Đức Mẹ . những “ bộ mặt “ của thế kỷ đã sớm nhận thức được sức mạnh của loại năng lượng gọi là * cô độc * và * im lặng * .... rồi không - thời gian sẽ là thứ bằng chứng hùng hồn thuyết phục thỏa đáng và rõ ràng nhất cho tất cả , cho những dòng này hôm nay viết ra .
• rồi vũ trụ này sẽ được giải mã , chắc chắn không xa không lâu tới mãi mãi hay vĩnh viễn đâu , không có gì gọi là ♾
không phải bởi vì người Á chúng tôi “ ngủ quên trên gia thế ngàn đời “ và ngạo nghễ về “ một thời vang bóng “
• chỉ là sau cuộc “ thanh trừng “ kéo dài hàng thế kỷ của bậc ông cha đi trước , chúng tôi phát hiện mình yêu sự yên bình và ổn định hơn là ganh đua và dẫm đạp lên nhau mà sống
• chỉ là sự nhàm chán đến nhạt nhòa lu mờ vô vị về thức vận hành của xã hội cách đây hàng biết bao đời người liên đời tiếp thế đã bị bỏ lại phía sau , người Âu châu bắt đầu “ khai mở “ những thức vui mới để thỏa mãn đam mê khám phá và trí tò mò vô hạn của mình , vậy là thế giới xuất hiện những thứ / điều “ nguyên lý - định luật “ đầu tiên mang tên : CHỦ NGHĨA ; TƯ BẢN & TƯ SẢN - một bệ phóng - một cú twist - một bước tiến lên tuyệt vời của bánh xe lịch sử và tầm vươn hiểu biết của con người về vũ trụ này ( theo cũng chính câu từ - cái mà họ đã dát biết bao hoa lệ tiền tệ và những thứ vật chất đắt đỏ lên ) . và như một lẽ hiển nhiên như tờ tiền hay đều là thứ năng lượng vô hình có 2 mặt , thành quả mà họ gặt về là hàng tấn bông lúa và hàng trăm triệu hạt mỳ của thành tựu - danh vọng - vị thế - giá trị - tài sản - trí thức - tài nguyên - vũ trang - nghệ thuật - khoa học - triết lý - nhân sinh quan - mà họ gọi chúng là TIẾN BỘ - là LỜI GIẢI hay LÀM CHỦ mọi thứ .... thì đi đôi song hành cùng với đó chính là những SẢN PHẨM BẰNG XƯƠNG BẰNG THỊT được tạo ra : CON + NGƯỜI ~ thứ vật chất phức tạp chứa đựng và phát tán những “ vi khuẩn + vi rút “ cũng phức tạp không kém để rồi dần dần nó sẽ cộng / ký sinh trên cơ thể của vật chủ và cùng lúc vừa hòa quyện vào với ý thức con người để gieo rắc phun tỏa những ý thức và cả vật chất đặc thù khó hiểu kì diệu và dị hợm ra ngoài vũ trụ cũng như chủ động đón nhận hay bị động tiếp thu để rồi thâu nạp thấm thía thấu triệt những vật chất tương tự hệt như quá trình hít - thở của chính con người ; vừa rút cạn cái gọi là thời gian và không gian tồn tại có nhận thức của con người ở vũ trụ này để “ tiến hóa trở thành bá chủ của thế giới một ngày không xa trong vùng bao trùm giao thoa của thời gian và không gian con người đang và tiếp tục tồn tại
----
~ nếu như : thứ “ đế chế “ của “ vi “ + khuẩn / rút này không sớm ngăn chặn , không sớm bị đào thải khỏi hệ sinh thái vũ trụ này , sớm hay muộn con người cũng sẽ thành nô lệ Vĩnh Hằng của nó
~ nếu như : một ngày nào đó một nơi nào có một không - thời gian nào đó , khi thứ vật chất đó biến mất , thế giới và vũ trụ này , sẽ phải tôn trọng ~ vinh danh ~ trước những thứ vĩ đại mà người Á châu đã tạo ra trong lịch sử , sẽ phải cảm thán ~ khâm phục ~ “ ngả mũ cúi đầu “ trước những giá trị của người Á châu đã và đang tạo ra trong suốt một khoảng không - thời gian khi những người Âu châu đang tự mãn và trào lộng trong thành tựu và đớn đau do chính bản thân mình và đồng loại “ khai mở “ cánh cửa để thứ năng lượng vô hình ấy đến với vũ trụ và thế giới này
....
• rồi một ngày thế giới sẽ phải ngỡ ngàng trước những gì mà họ chưa từng nhìn thấy hay nghe được , không ngoại lệ “ cả “ Chúa “ lẫn “ Đức Mẹ . những “ bộ mặt “ của thế kỷ đã sớm nhận thức được sức mạnh của loại năng lượng gọi là * cô độc * và * im lặng * .... rồi không - thời gian sẽ là thứ bằng chứng hùng hồn thuyết phục thỏa đáng và rõ ràng nhất cho tất cả , cho những dòng này hôm nay viết ra .
• rồi vũ trụ này sẽ được giải mã , chắc chắn không xa không lâu tới mãi mãi hay vĩnh viễn đâu , không có gì gọi là ♾
Tôi và thằng Mao Thập Bát vẫn chơi thân với nhau, thậm chí năm 2009, chúng tôi lái xe chở nhau đến Đạo Thành, Á Ninh chơi. Lần đó, nó đưa cô bạn gái Lệ Chi đi cùng. Lúc chúng tôi đến chùa Xung Cổ, cảnh đẹp tựa tranh vẽ, núi non trùng điệp, ngút ngàn trải ra trước mắt.
Tôi thừa biết thằng Mao Thập Bát này định làm gì, nó đang run lên vì bối rối và lo lắng.
Nó quỳ xuống trước mặt Lệ Chi mà rằng:
- Lệ Chi, lấy anh nhé?
Một câu ngắn ngủn thế mà nó cũng không nói được trọn vẹn, chữ “nhé” suýt không bật ra nổi, biến câu hỏi thành câu cầu khiến.
Lệ Chi đáp:
- Cầu hôn mà chỉ một câu đơn giản vậy sao? Anh quả là “quý chữ như vàng”.
Mao Thập Bát khóc dở mếu dở:
- Lệ Chi, em lấy anh nhé?
Lệ Chi đáp:
-Vâng.
Mao Thập Bát đeo nhẫn cưới cho Lệ Chi, nhưng nó run quá suýt hỏng chuyện. Tôi và mấy đứa bạn nữa phải giả làm thiên binh vạn mã, gào thét rát cả cổ họng để “yểm trợ”.
Sinh nhật Lệ Chi năm 2010, Mao Thập Bát tặng nàng thiết bị định vị GPS. Ai nấy đều “thất kinh”, món quà khác thường lẽ nào có điều gì uẩn ức đằng sau?
Mao Thập Bát ngượng ngùng tiết lộ, sau hơn tháng trời vật lộn, nó đã thay toàn bộ nội dung thu âm trong GPS. Tôi hào hứng giục Lệ Chi lên xe, để cùng kiểm nghiệm thành quả của Mao Thập Bát.
Và tôi đã thực sự hiểu rằng vì sao năm xưa Mao Thập Bát lại lập nên chiến công vang dội, xưng bá võ lâm với món võ “Nói nhảm” ấy.
Trên đường chúng tôi lái xe đi hóng gió, bộ GPS mới của Lệ Chi nói nhảm như súng liên thanh: “Tiêu rồi, phía trước có camera theo dõi. Cái này hỏng rồi, tôi không tìm ra nơi bạn muốn đến. Anh ơi, anh dậy đi, địa chỉ sai rồi anh à!”
Cả xe cười như pháo rang. Đau bụng nhất là lúc gặp đèn đỏ, giọng Mao Thập Bát trong GPS rất nghiêm trọng: “Phanh tay đã kéo chưa? Giữ chắc vào không chẳng may trượt thì làm thế nào? Đừng có mà bấm còi, bấm gì mà bấm, dở hơi à! Đằng trước mà có thằng hay gây sự thì không xong với nó đâu! Làm sao mà cữ bạn vật lại nó được. Tốt nhất thì cứ ngoan ngoãn ở đó mà chờ đi! Ơ bạn không bấm còi à, thế coi như là tôi chưa nói gì, hi hi...”
Chúng tôi cười chảy nước mắt. Lệ Chi cười không khép được miệng.
Thường ngày có cạy miệng anh cũng không ra được một tiếng, sao lúc thu âm vào GPS lại lắm lời thế?
Mao Thập Bát đáp:
Lần trước đi Đạo Thành em phàn nàn GPS quá cứng nhắc, chẳng linh hoạt gì cả, thế nên anh mới cải biến nó. Từ nay về sau em cũng không còn buồn chán khi lái xe nữa.
Lệ Chi cầm bộ GPS lên bấm bừa, GPS kêu ầm ĩ: “Này này, đằng ấy định tắt bỏ anh đấy phỏng? Bắt nạt anh đây không làm gì được hả? Thì tăt đi, tắt đi! Anh đây cóc thèm định vị cho nữa, sẽ thay đi-ốt làm máy thu âm. Thích thì cắn anh đi này...”
Ai cũng phục nó sát đất!
Năm 2011, Mao Thập Bát và Lệ Chi chia tay.
Lệ Chi tống khứ tất cả quà tặng của Mao Thập Bát vào một chiếc hộp và mang đến quán của tôi.
Tôi bảo:
Mao Thập Bát đang trên đường đến, em chờ nó chứ?
Lệ Chi lắc đầu:
- Thôi, anh trả lại anh ấy giùm em.
Nó muốn nói với em chuyện gì đó.
- Không có gì đâu, anh ấy thường ngày vốn rất ít nói.
- Lệ Chi, hai người cứ thế thôi sao?
Ra đến cửa Lệ Chi không quay đầu lại, nói với vào:
- Bọn em không hợp nhau.
- Giữ gìn sức khỏe
- Anh cũng vậy!
Hôm đó, Mao Thập Bát không đến, tôi gọi, nó cũng không nghe máy. Tôi đi tìm nó ở gian hàng bán điện thoại của nó ở trung tâm thương mại điện tử, nhưng ông chủ bảo đã mấy ngày nó không thèm ra cửa hàng.
Cuối cùng, tôi tình cờ gặp nó ở một quán rượu nhỏ. Nó uống rất nhiều, mặt đỏ tía tai, mắt nhắm tịt. Nó hỏi tôi:
- Trương Gia Giai, cậu đến sa mạc bao giờ chưa?
Tôi ngẫm một lát, đáp:
- Đôn Hoàng à?
Nó lắc đầu:
- Không, một thành phố nhưng bên trong toàn cát là cát.
Cậu say rồi.
Nó nằm bò ra bàn ngủ.
Hộp đồ của Lệ Chi vẫn nằm im lìm ở quán tôi, Mao Thập Bát chưa bao giờ gạn đủ dũng khí để mang nó về.
Một hôm, chị chủ quán ngồi nhờ xe tôi về nhà. Đột nhiên chị ấy lôi GPS ra nghịch. Tôi nhìn thấy quen, chị ấy lém lỉnh bảo:
- Tự dưng vớ được.
Chị bật GPS, giọng thằng Mao Thập Bát vang lên: “Anh đây chẳng có tý điện nào sao đằng ấy vẫn lôi ra nghịch.”
Chị chủ quán hết hồn, gào lên:
- Có ma, có ma!
Tôi gọi điện cho Mao Thập Bát:
- Có lấy đồ không đấy?
Nó trầm ngâm một lát, đáp:
- Thôi, mai tôi về quê ở Thái Châu rồi.
- Về đó làm gì?
- Người nhà đã thuê giúp tôi một gian hàng ở khu phố buôn bán, tôi về đi bán điện thoại.
Tôi bỗng thấy lòng trĩu nặng, không biết phải nói gì, định tắt máy thì nghe Mao Thập Bát bảo:
Bán điện thoại cũng hay lắm, may mắn gặp được cô em xinh tươi nào lại chả nên duyên à! Hơi bị được của nó!
- Thế thì cố lên!
- Giữ gìn sức khỏe!
- Cậu cũng vậy.
Tháng 8 năm 2012, tinh thần xuống dốc trầm trọng, tôi lái xe về hướng Tây, đến Thành Đô uống một trận đã đời. Hôm sau, bỗng nảy ra ý định muốn thăm lại Đạo Thành.
Tuy chỉ có một mình, nhưng trên đường đã có Mao Thập Bát, cũng không cô đơn lắm. Chốc chốc GPS lại vang lên giọng nói của nó: “Đi nhanh thế làm gì, muốn chết à?; “Rơi xuống hố anh không đùn xe lên được đâu”; “Còn trăm mét nữa là rẽ trái, đi chậm thôi, đồ chết bằm.”
Tôi thấy Mao Thập Bát đúng là thiên tài. Tôi quên sạc đầy pin, thế là lúc chờ đèn đỏ, GPS kêu ầm ĩ: “Anh đây hết điện rồi, anh sắp hết điện rồi, cho anh ít điện đi!”
Tôi phì cười, vội sạc điện cho GPS.
Tôi chạy xe qua núi Chiết Đô, Bào Mã, Hải Tử, Nhị Lang. Nếu muốn ngắm cảnh sắc hồ Sữa và hồ Ngũ Sắc nữa thì phải leo bộ lên núi. Tự lượng sức mình không đủ, tôi quyết định dừng chân tại chùa Xung Cổ. Cỏ xanh, nước biếc, lá đỏ, núi tuyết, tôi ngẩn ngơ giữa khung cảnh cổ tích mùa thu ấy.
Bỗng GPS kêu “tút, tút”. Giọng Mao Thập Bát vang lên:
- “Lệ Chi, em quay lại Đạo Thành phải không? Chúng ta sắp đến chùa Xung Cổ, nơi anh sẽ cầu hôn em. Tới đó, anh sẽ nói với em: Bầu trời nơi đây xanh ngắt một màu, còn em là Thiên sứ giáng trần. Em đến với thế giới của anh, mang theo vui – buồn – hờn – giận làm thành bốn mùa. Nụ cười của em là ngày nắng, nước mắt của em là đêm sâu.
Anh thích sự cô độc, cho đến khi em nhẹ nhàng len vào tim anh. Anh muốn ở bên em, không muốn cứ mãi một mình.
Anh muốn chia sẻ với em mọi thứ của anh và cũng muốn ôm trọn mọi thứ thuộc về em. Anh muốn được ở bên em trọn đời. Anh yêu em. Yêu em không thể kiểm soát. Rất yêu em!
Lệ Chi, anh đang nghĩ, có phải em đang nghe đoạn thu âm này vào dịpchúng mình kỷ niệm một năm ngày cưới hay không? Có phải chúng mình đưa em bé của chúng ta đi du lịch không?
Anh sẽ đứng dưới bầu trời xanh thẳm của ngày đó, nói với anh và em của ngày hôm nay rằng: Lệ Chi, anh yêu em!
Nước mắt tôi cứ thế trào ra. Hôm đó, trên sườn núi lấp lánh bóng mây, thảm cỏ êm mượt như nhung, Mao Thập Bát quỳ trước mặt cô gái và nói:
Lệ Chi, anh yêu em!
Cảnh sắc chốn này diễm lệ là thế, nhưng đối với Mao Thập Bát và Lệ Chi, nó là một tòa thành đầy cát.
…
Tòa thành đầy cát là ký ức của một người.
Đôi khi, trong những giấc mơ của chúng ta, tòa thành đầy cát ấy lại hiện về. Những cột đèn, dấu chân in trên lối phố vẫn còn nguyên vẹn và rõ ràng, nhưng bạn chẳng thể chạm vào.
Chỉ cần bạn đưa nhẹ tay là tòa thành sụp đổ, vỡ nát, vùi lấp nụ cười của bạn, xóa nhòa trời xanh, biển biếc của bạn, chôn dấu mọi hình ảnh kỷ niệm của chúng ta.
…
Cho dù nếu đi tiếp, có thể chúng ta sẽ lướt qua nhau.
Tôi đi ngang qua thế giới của các bạn, còn các bạn thì ngang qua thế giới của nhau.
Cô đơn là thế, nhưng chúng ta vẫn mãi chỉ là những chiếc máy nói, ra rả suốt ngày, nói hết những gì cần nói, sau đó làm bạn với tịch lặng
Tôi thừa biết thằng Mao Thập Bát này định làm gì, nó đang run lên vì bối rối và lo lắng.
Nó quỳ xuống trước mặt Lệ Chi mà rằng:
- Lệ Chi, lấy anh nhé?
Một câu ngắn ngủn thế mà nó cũng không nói được trọn vẹn, chữ “nhé” suýt không bật ra nổi, biến câu hỏi thành câu cầu khiến.
Lệ Chi đáp:
- Cầu hôn mà chỉ một câu đơn giản vậy sao? Anh quả là “quý chữ như vàng”.
Mao Thập Bát khóc dở mếu dở:
- Lệ Chi, em lấy anh nhé?
Lệ Chi đáp:
-Vâng.
Mao Thập Bát đeo nhẫn cưới cho Lệ Chi, nhưng nó run quá suýt hỏng chuyện. Tôi và mấy đứa bạn nữa phải giả làm thiên binh vạn mã, gào thét rát cả cổ họng để “yểm trợ”.
Sinh nhật Lệ Chi năm 2010, Mao Thập Bát tặng nàng thiết bị định vị GPS. Ai nấy đều “thất kinh”, món quà khác thường lẽ nào có điều gì uẩn ức đằng sau?
Mao Thập Bát ngượng ngùng tiết lộ, sau hơn tháng trời vật lộn, nó đã thay toàn bộ nội dung thu âm trong GPS. Tôi hào hứng giục Lệ Chi lên xe, để cùng kiểm nghiệm thành quả của Mao Thập Bát.
Và tôi đã thực sự hiểu rằng vì sao năm xưa Mao Thập Bát lại lập nên chiến công vang dội, xưng bá võ lâm với món võ “Nói nhảm” ấy.
Trên đường chúng tôi lái xe đi hóng gió, bộ GPS mới của Lệ Chi nói nhảm như súng liên thanh: “Tiêu rồi, phía trước có camera theo dõi. Cái này hỏng rồi, tôi không tìm ra nơi bạn muốn đến. Anh ơi, anh dậy đi, địa chỉ sai rồi anh à!”
Cả xe cười như pháo rang. Đau bụng nhất là lúc gặp đèn đỏ, giọng Mao Thập Bát trong GPS rất nghiêm trọng: “Phanh tay đã kéo chưa? Giữ chắc vào không chẳng may trượt thì làm thế nào? Đừng có mà bấm còi, bấm gì mà bấm, dở hơi à! Đằng trước mà có thằng hay gây sự thì không xong với nó đâu! Làm sao mà cữ bạn vật lại nó được. Tốt nhất thì cứ ngoan ngoãn ở đó mà chờ đi! Ơ bạn không bấm còi à, thế coi như là tôi chưa nói gì, hi hi...”
Chúng tôi cười chảy nước mắt. Lệ Chi cười không khép được miệng.
Thường ngày có cạy miệng anh cũng không ra được một tiếng, sao lúc thu âm vào GPS lại lắm lời thế?
Mao Thập Bát đáp:
Lần trước đi Đạo Thành em phàn nàn GPS quá cứng nhắc, chẳng linh hoạt gì cả, thế nên anh mới cải biến nó. Từ nay về sau em cũng không còn buồn chán khi lái xe nữa.
Lệ Chi cầm bộ GPS lên bấm bừa, GPS kêu ầm ĩ: “Này này, đằng ấy định tắt bỏ anh đấy phỏng? Bắt nạt anh đây không làm gì được hả? Thì tăt đi, tắt đi! Anh đây cóc thèm định vị cho nữa, sẽ thay đi-ốt làm máy thu âm. Thích thì cắn anh đi này...”
Ai cũng phục nó sát đất!
Năm 2011, Mao Thập Bát và Lệ Chi chia tay.
Lệ Chi tống khứ tất cả quà tặng của Mao Thập Bát vào một chiếc hộp và mang đến quán của tôi.
Tôi bảo:
Mao Thập Bát đang trên đường đến, em chờ nó chứ?
Lệ Chi lắc đầu:
- Thôi, anh trả lại anh ấy giùm em.
Nó muốn nói với em chuyện gì đó.
- Không có gì đâu, anh ấy thường ngày vốn rất ít nói.
- Lệ Chi, hai người cứ thế thôi sao?
Ra đến cửa Lệ Chi không quay đầu lại, nói với vào:
- Bọn em không hợp nhau.
- Giữ gìn sức khỏe
- Anh cũng vậy!
Hôm đó, Mao Thập Bát không đến, tôi gọi, nó cũng không nghe máy. Tôi đi tìm nó ở gian hàng bán điện thoại của nó ở trung tâm thương mại điện tử, nhưng ông chủ bảo đã mấy ngày nó không thèm ra cửa hàng.
Cuối cùng, tôi tình cờ gặp nó ở một quán rượu nhỏ. Nó uống rất nhiều, mặt đỏ tía tai, mắt nhắm tịt. Nó hỏi tôi:
- Trương Gia Giai, cậu đến sa mạc bao giờ chưa?
Tôi ngẫm một lát, đáp:
- Đôn Hoàng à?
Nó lắc đầu:
- Không, một thành phố nhưng bên trong toàn cát là cát.
Cậu say rồi.
Nó nằm bò ra bàn ngủ.
Hộp đồ của Lệ Chi vẫn nằm im lìm ở quán tôi, Mao Thập Bát chưa bao giờ gạn đủ dũng khí để mang nó về.
Một hôm, chị chủ quán ngồi nhờ xe tôi về nhà. Đột nhiên chị ấy lôi GPS ra nghịch. Tôi nhìn thấy quen, chị ấy lém lỉnh bảo:
- Tự dưng vớ được.
Chị bật GPS, giọng thằng Mao Thập Bát vang lên: “Anh đây chẳng có tý điện nào sao đằng ấy vẫn lôi ra nghịch.”
Chị chủ quán hết hồn, gào lên:
- Có ma, có ma!
Tôi gọi điện cho Mao Thập Bát:
- Có lấy đồ không đấy?
Nó trầm ngâm một lát, đáp:
- Thôi, mai tôi về quê ở Thái Châu rồi.
- Về đó làm gì?
- Người nhà đã thuê giúp tôi một gian hàng ở khu phố buôn bán, tôi về đi bán điện thoại.
Tôi bỗng thấy lòng trĩu nặng, không biết phải nói gì, định tắt máy thì nghe Mao Thập Bát bảo:
Bán điện thoại cũng hay lắm, may mắn gặp được cô em xinh tươi nào lại chả nên duyên à! Hơi bị được của nó!
- Thế thì cố lên!
- Giữ gìn sức khỏe!
- Cậu cũng vậy.
Tháng 8 năm 2012, tinh thần xuống dốc trầm trọng, tôi lái xe về hướng Tây, đến Thành Đô uống một trận đã đời. Hôm sau, bỗng nảy ra ý định muốn thăm lại Đạo Thành.
Tuy chỉ có một mình, nhưng trên đường đã có Mao Thập Bát, cũng không cô đơn lắm. Chốc chốc GPS lại vang lên giọng nói của nó: “Đi nhanh thế làm gì, muốn chết à?; “Rơi xuống hố anh không đùn xe lên được đâu”; “Còn trăm mét nữa là rẽ trái, đi chậm thôi, đồ chết bằm.”
Tôi thấy Mao Thập Bát đúng là thiên tài. Tôi quên sạc đầy pin, thế là lúc chờ đèn đỏ, GPS kêu ầm ĩ: “Anh đây hết điện rồi, anh sắp hết điện rồi, cho anh ít điện đi!”
Tôi phì cười, vội sạc điện cho GPS.
Tôi chạy xe qua núi Chiết Đô, Bào Mã, Hải Tử, Nhị Lang. Nếu muốn ngắm cảnh sắc hồ Sữa và hồ Ngũ Sắc nữa thì phải leo bộ lên núi. Tự lượng sức mình không đủ, tôi quyết định dừng chân tại chùa Xung Cổ. Cỏ xanh, nước biếc, lá đỏ, núi tuyết, tôi ngẩn ngơ giữa khung cảnh cổ tích mùa thu ấy.
Bỗng GPS kêu “tút, tút”. Giọng Mao Thập Bát vang lên:
- “Lệ Chi, em quay lại Đạo Thành phải không? Chúng ta sắp đến chùa Xung Cổ, nơi anh sẽ cầu hôn em. Tới đó, anh sẽ nói với em: Bầu trời nơi đây xanh ngắt một màu, còn em là Thiên sứ giáng trần. Em đến với thế giới của anh, mang theo vui – buồn – hờn – giận làm thành bốn mùa. Nụ cười của em là ngày nắng, nước mắt của em là đêm sâu.
Anh thích sự cô độc, cho đến khi em nhẹ nhàng len vào tim anh. Anh muốn ở bên em, không muốn cứ mãi một mình.
Anh muốn chia sẻ với em mọi thứ của anh và cũng muốn ôm trọn mọi thứ thuộc về em. Anh muốn được ở bên em trọn đời. Anh yêu em. Yêu em không thể kiểm soát. Rất yêu em!
Lệ Chi, anh đang nghĩ, có phải em đang nghe đoạn thu âm này vào dịpchúng mình kỷ niệm một năm ngày cưới hay không? Có phải chúng mình đưa em bé của chúng ta đi du lịch không?
Anh sẽ đứng dưới bầu trời xanh thẳm của ngày đó, nói với anh và em của ngày hôm nay rằng: Lệ Chi, anh yêu em!
Nước mắt tôi cứ thế trào ra. Hôm đó, trên sườn núi lấp lánh bóng mây, thảm cỏ êm mượt như nhung, Mao Thập Bát quỳ trước mặt cô gái và nói:
Lệ Chi, anh yêu em!
Cảnh sắc chốn này diễm lệ là thế, nhưng đối với Mao Thập Bát và Lệ Chi, nó là một tòa thành đầy cát.
…
Tòa thành đầy cát là ký ức của một người.
Đôi khi, trong những giấc mơ của chúng ta, tòa thành đầy cát ấy lại hiện về. Những cột đèn, dấu chân in trên lối phố vẫn còn nguyên vẹn và rõ ràng, nhưng bạn chẳng thể chạm vào.
Chỉ cần bạn đưa nhẹ tay là tòa thành sụp đổ, vỡ nát, vùi lấp nụ cười của bạn, xóa nhòa trời xanh, biển biếc của bạn, chôn dấu mọi hình ảnh kỷ niệm của chúng ta.
…
Cho dù nếu đi tiếp, có thể chúng ta sẽ lướt qua nhau.
Tôi đi ngang qua thế giới của các bạn, còn các bạn thì ngang qua thế giới của nhau.
Cô đơn là thế, nhưng chúng ta vẫn mãi chỉ là những chiếc máy nói, ra rả suốt ngày, nói hết những gì cần nói, sau đó làm bạn với tịch lặng
✋热门推荐