#奶奶我愛你#*
#我最親愛的奶奶#*
#奶奶#*
Hôm nay, 28/3, giỗ Bà.
Sáng thức dậy hơi trễ so với dự định. Nếu là ngày thường, thì lên xe về thẳng Đà Lạt luôn cũng được, riêng hôm nay, nếu về, mình lại cảm thấy có lỗi, không yên trong lòng, vì tối qua 6:47pm ngang qua Gia Kiệm, có thể ghé thắp nhang trước rồi mà, nhưng chạy thẳng về Sài Gòn, dự tính sáng nay tầm 5h, anh sẽ chở mình ngược về Gia Kiệm, thắp nhang cho Bà và Ba, rồi 8h mình từ Gia Kiệm về Đà Lạt là vừa.
5 rưỡi sáng mới thức dậy, trễ giờ rồi. Mình nhắn tin nhờ đồng nghiệp làm thêm cho 2 tiếng đến 4h chiều, mới đủ thời gian thực hiện dự tính.
7h, tạm biệt nhỏ Âm Dương Méo, 7:02am xuất phát. 8:06am đến Biên Hòa, ghé quán nước ven đường ngồi nghỉ. Không hiểu sao "hiệu ứng buồn ngủ" lan truyền, mà ngồi sau lưng anh, quên mang dây "cột" mình, mình vẫn ngủ say sưa suốt nhiều đoạn đường. Gọi ly cafe và bạc xỉu, uống cho tỉnh táo hơn. 8:24am tiếp tục hành trình. 9:15am đến Gia Kiệm, ghé cây xăng Thanh Sơn đổ xăng, 9:27am đến Nghĩa Trang.
Thắp nhang, đọc kinh, cầu nguyện cho Bà và Ba, thắp nhang cho các ông bà cô chú anh chị "hàng xóm" của Ba với Bà, đến 10:01am ra về, 10:10am đến Trạm Dừng Chân Thống Nhất, xe Phương Trang đã đợi mình sẵn, 10:11am lên xe, lại tạm biệt nhau.
Lần tạm biệt này, cảm giác nhẹ nhàng hơn, bớt lưu luyến hơn một chút, vì buổi sáng đã đồng hành cùng nhau hơn hai tiếng, anh chở mình ngược về Gia Kiệm, cảm giác đoạn đường về lại Đà Lạt không có xa xôi nữa. Trước đó, còn ra mộ thăm Bà với Ba, cố ý đưa nhang cho anh thắp cho Ba với Bà, ý là "giới thiệu" đó. Từ bữa tối T2-1/3, lần đầu dẫn anh ghé Gia Kiệm, đã nói thầm trong đầu, nói về anh cho Ba và Bà biết rồi.
Không biết duyên phận nối kết bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc hiện tại, anh đã trở nên quen thuộc, cảm giác thân thiết trong lòng mình rồi. Nghĩ về anh rất nhẹ nhàng, yên bình.
Tối Chủ nhật - 14/3 gặp lại ở Gia Kiệm, sáng hôm sau 10:30am ra thăm Bà với Ba, hôm đó, là ngày giỗ của Ba, sáng nay Chủ nhật - 28/3, lại cùng anh ra thăm Bà và Ba, hôm nay, là ngày giỗ của Bà.
Không dự tính có chuyến đi Sài Gòn hôm qua và hôm nay, chỉ nghĩ 15/3 về thăm Ba, nhưng duyên phận đã sắp đặt nhiều hơn, 28/3 cũng về được Gia Kiệm gặp Bà và Ba. Bao năm qua, rất ít về Gia Kiệm thăm Bà với Ba, giờ có anh rồi, được về nhiều hơn, cảm giác rất vui.
Không biết sang năm dự tính của má có thay đổi không, bốc mộ Ba và Bà về Đà Lạt, hay cải táng mộ nhỏ hơn, để Ba và Bà an nghỉ nơi Nghĩa Trang Tân Yên như bao năm nay? Đến lúc đó hỏi ý Ba và Bà vậy. Tưởng tượng, hình dung, không biết căn nhà của mình nơi Trung Giới, Ba và Bà có đang cùng sống ở nơi đó? Kí ức tuổi thơ, khi Ba và Bà còn sống, lúc mình còn bé xíu, vẫn hiện hữu trong tâm trí, rõ nét như mới ngày hôm qua. Căn nhà với hàng rào dâm bụt bịt kín phía trước cửa, cổng ở phía tay phải. Tết đó, Ba còn đốt pháo, rồi nhặt từng miếng pháo nhỏ cột dây thun lại cho mình chơi. Mình nhớ lúc đốt pháo, nghe pháo nổ, mình sợ. Mình nhớ, lúc đi qua ruộng rau muống nhà nhỏ Thủy hàng xóm, mình bị lọt xuống, chỉ thò được cái đầu lên, hô: "Ba ơi, cứu con!" Lại còn cả chuyện Ba đi tè ở gốc cây mãng cầu, đứng đó nhìn, thấy lạ lạ, lấy tay rờ thử nữa chứ. [笑cry]
Lúc Ba cho ngồi ở cái yên xe nhỏ gắn riêng trước chiếc xe đạp khung ngang, đạp chở đi chơi khắp nơi thì không nhớ lắm, nghe mọi người kể lại, ai cũng nói được Ba cưng vô cùng, đi đâu cũng vác theo. [嘻嘻] Lúc Ba dẫn đi chụp hình thì nhớ. Chú chụp hình đưa tay, nói mình làm kiểu, với lên cái cây hoa giả... Khoảnh khắc đó, nhớ rõ.
Tất cả kí ức, cả lúc ôm khung hình tiễn Ba ra Nghĩa Trang, với ý nghĩ "Sao cái khung này nó nặng thế?", đều nhớ, thật rõ. Đứa trẻ còn thiếu 2 tháng mới tròn 4 tuổi như mình khi ấy, mà khả năng ghi nhớ kĩ quá nhỉ. Còn cả ngày Ba mới mất, má nói: "Thủy thắp nhang, xin Ba, nói Ba về cho cái mùi gì thơm đi, về cho mùi gì mà thúi quá." Câu nói đó, khung cảnh đó, má ôm nhỏ em, đưa nhang mình thắp, nói mình khấn... Nhiều năm rồi chưa nghĩ lại, vẫn nhớ.
Còn cả những kí ức về Bà nữa.
Hồi bé chỉ muốn ở cạnh Bà thôi. Nghĩ, có Bà thương, lầ đủ rồi. Còn nghĩ, chưa đi làm có tiền được, thì đi ăn xin cũng được, nuôi Bà, ở với Bà thôi... Nhớ lúc 8 tuổi, Bà mới bị liệt vài ngày, Má lại la mình, mình khóc, chui vào chiếc giường nhỏ của Bà ngủ, nằm bên trái của Bà. Bà nằm cái gối nhỏ. Bà liệt, không cử động được rồi, vậy mà còn cố hết sức, giật cái gối ra, ú ớ đưa mình, ý là, cháu cưng của Bà, cháu nằm đi. Mình lại đỡ đầu Bà lên, kê gối vào cho Bà...
Ước gì được trở lại một khoảnh khắc như thế, được ôm Bà lần nữa, Bà ơi... Sao mà hồi đó không chịu thường xuyên ngủ cạnh Bà như hôm đó nhỉ? Để kí ức nhớ lại, ít quá ít... Còn một điều có lỗi với Bà, khi má chuyển giường, cho Bà ngủ phía sau nhà, má đi làm sớm, dặn mình đút bột cho Bà ăn, mình lười, đổ chén bột đi nữa chứ. Chuyện con nít thôi, nhưng nhớ mãi, hư quá, lười quá, không biết thương Bà gì cả, hối hận cả đời rồi thấy chưa?
Đợt hè đó, ai dẫn con Trâm lên Đà Lạt chơi 3 tháng rồi. Ngày nó về, cháu dắt nó xuống giường Bà ở nhà dưới, nói với Bà: "Bà ơi, con Trâm đi Đà Lạt chơi, giờ nó về thăm Bà nè." Bà nhìn nó, ráng nắm tay nó, Bà khóc...
Ngày Bà mất, nhỏ Oanh con chú Thường còn dám đụng vào tay Bà, nói lạnh lắm, vậy mà mình, không dám chạm tay Bà.
Trước mặt mọi người, mình không hề khóc. Không một giọt nước mắt. Nhưng mà, không có ai, nằm một góc giường, bao nhiêu nước mắt tuôn rơi.
Năm đó, lớp 4. Bà mất, mình nghỉ học vài ngày. Còn nhớ, cô Sáng ghé qua, hỏi mình còn nghỉ vài ngày nữa à, đi học lại được chưa?...
Bao nhiêu năm qua, kí ức chỉ ở trong tâm trí. Lần đầu ghi lại.
Bà ơi, cháu thương Bà! Bao năm qua, cháu tưởng nỗi đau chia ly đã qua rồi. Nhưng không, chỉ là cháu không nghĩ đến, nơi cảm xúc như vơi đi, quên đi. Nước mắt của lúc này, vẫn là cảm giác của khi ấy. Nhớ lúc Tết được Bà lì xì xấp tiền 200 đồng. Nhớ lúc cháu với con Trâm lật chiếu chỗ giường Bà lên, chỉ chỉ, ý là Bà có nhiều tiền, Bà giấu tiền dưới chiếu. Nhớ lúc 2 đứa nghịch, cởi hết đồ chạy qua nhà cô Loan. Má gọi cô Loan, 2 đứa gọi theo, chớ phải gọi Bà Loan mới đúng, Bà Loan là bạn của Bà mà. Lúc đó, Bà hét to, gọi 2 đứa về, còn 2 đứa cứ cười hà hà, nghịch phá...
Cháu hạnh phúc lắm, vì có Bà. Cháu vẫn như xưa, muốn được sống cùng Bà nhất.
Nước mắt rơi thêm một lần. Cả khổ đau và hạnh phúc.
Khi đó nghĩ, sẽ gặp lại Bà chốn Thiên Đường. Bà ơi, cháu quên mặt Bà rồi, nhưng chắc chắn, Bà sẽ nhận ra cháu mà, phải không?
Cháu thương Bà, cháu nhớ Bà! [抱一抱][心]
#爸爸#*
#我親愛的奶奶和爸爸#*
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Mar 28, 2021#*7:02am
9:20pm*Diary

#奶奶我愛你#*
#我最親愛的奶奶#*
#奶奶#*
Hôm nay, 28/3, giỗ Bà.
Sáng thức dậy hơi trễ so với dự định. Nếu là ngày thường, thì lên xe về thẳng Đà Lạt luôn cũng được, riêng hôm nay, nếu về, mình lại cảm thấy có lỗi, không yên trong lòng, vì tối qua 6:47pm ngang qua Gia Kiệm, có thể ghé thắp nhang trước rồi mà, nhưng chạy thẳng về Sài Gòn, dự tính sáng nay tầm 5h, anh sẽ chở mình ngược về Gia Kiệm, thắp nhang cho Bà và Ba, rồi 8h mình từ Gia Kiệm về Đà Lạt là vừa.
5 rưỡi sáng mới thức dậy, trễ giờ rồi. Mình nhắn tin nhờ đồng nghiệp làm thêm cho 2 tiếng đến 4h chiều, mới đủ thời gian thực hiện dự tính.
7h, tạm biệt nhỏ Âm Dương Méo, 7:02am xuất phát. 8:06am đến Biên Hòa, ghé quán nước ven đường ngồi nghỉ. Không hiểu sao "hiệu ứng buồn ngủ" lan truyền, mà ngồi sau lưng anh, quên mang dây "cột" mình, mình vẫn ngủ say sưa suốt nhiều đoạn đường. Gọi ly cafe và bạc xỉu, uống cho tỉnh táo hơn. 8:24am tiếp tục hành trình. 9:15am đến Gia Kiệm, ghé cây xăng Thanh Sơn đổ xăng, 9:27am đến Nghĩa Trang.
Thắp nhang, đọc kinh, cầu nguyện cho Bà và Ba, thắp nhang cho các ông bà cô chú anh chị "hàng xóm" của Ba với Bà, đến 10:01am ra về, 10:10am đến Trạm Dừng Chân Thống Nhất, xe Phương Trang đã đợi mình sẵn, 10:11am lên xe, lại tạm biệt nhau.
Lần tạm biệt này, cảm giác nhẹ nhàng hơn, bớt lưu luyến hơn một chút, vì buổi sáng đã đồng hành cùng nhau hơn hai tiếng, anh chở mình ngược về Gia Kiệm, cảm giác đoạn đường về lại Đà Lạt không có xa xôi nữa. Trước đó, còn ra mộ thăm Bà với Ba, cố ý đưa nhang cho anh thắp cho Ba với Bà, ý là "giới thiệu" đó. Từ bữa tối T2-1/3, lần đầu dẫn anh ghé Gia Kiệm, đã nói thầm trong đầu, nói về anh cho Ba và Bà biết rồi.
Không biết duyên phận nối kết bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc hiện tại, anh đã trở nên quen thuộc, cảm giác thân thiết trong lòng mình rồi. Nghĩ về anh rất nhẹ nhàng, yên bình.
Tối Chủ nhật - 14/3 gặp lại ở Gia Kiệm, sáng hôm sau 10:30am ra thăm Bà với Ba, hôm đó, là ngày giỗ của Ba, sáng nay Chủ nhật - 28/3, lại cùng anh ra thăm Bà và Ba, hôm nay, là ngày giỗ của Bà.
Không dự tính có chuyến đi Sài Gòn hôm qua và hôm nay, chỉ nghĩ 15/3 về thăm Ba, nhưng duyên phận đã sắp đặt nhiều hơn, 28/3 cũng về được Gia Kiệm gặp Bà và Ba. Bao năm qua, rất ít về Gia Kiệm thăm Bà với Ba, giờ có anh rồi, được về nhiều hơn, cảm giác rất vui.
Không biết sang năm dự tính của má có thay đổi không, bốc mộ Ba và Bà về Đà Lạt, hay cải táng mộ nhỏ hơn, để Ba và Bà an nghỉ nơi Nghĩa Trang Tân Yên như bao năm nay? Đến lúc đó hỏi ý Ba và Bà vậy. Tưởng tượng, hình dung, không biết căn nhà của mình nơi Trung Giới, Ba và Bà có đang cùng sống ở nơi đó? Kí ức tuổi thơ, khi Ba và Bà còn sống, lúc mình còn bé xíu, vẫn hiện hữu trong tâm trí, rõ nét như mới ngày hôm qua. Căn nhà với hàng rào dâm bụt bịt kín phía trước cửa, cổng ở phía tay phải. Tết đó, Ba còn đốt pháo, rồi nhặt từng miếng pháo nhỏ cột dây thun lại cho mình chơi. Mình nhớ lúc đốt pháo, nghe pháo nổ, mình sợ. Mình nhớ, lúc đi qua ruộng rau muống nhà nhỏ Thủy hàng xóm, mình bị lọt xuống, chỉ thò được cái đầu lên, hô: "Ba ơi, cứu con!" Lại còn cả chuyện Ba đi tè ở gốc cây mãng cầu, đứng đó nhìn, thấy lạ lạ, lấy tay rờ thử nữa chứ. [笑cry]
Lúc Ba cho ngồi ở cái yên xe nhỏ gắn riêng trước chiếc xe đạp khung ngang, đạp chở đi chơi khắp nơi thì không nhớ lắm, nghe mọi người kể lại, ai cũng nói được Ba cưng vô cùng, đi đâu cũng vác theo. [嘻嘻] Lúc Ba dẫn đi chụp hình thì nhớ. Chú chụp hình đưa tay, nói mình làm kiểu, với lên cái cây hoa giả... Khoảnh khắc đó, nhớ rõ.
Tất cả kí ức, cả lúc ôm khung hình tiễn Ba ra Nghĩa Trang, với ý nghĩ "Sao cái khung này nó nặng thế?", đều nhớ, thật rõ. Đứa trẻ còn thiếu 2 tháng mới tròn 4 tuổi như mình khi ấy, mà khả năng ghi nhớ kĩ quá nhỉ. Còn cả ngày Ba mới mất, má nói: "Thủy thắp nhang, xin Ba, nói Ba về cho cái mùi gì thơm đi, về cho mùi gì mà thúi quá." Câu nói đó, khung cảnh đó, má ôm nhỏ em, đưa nhang mình thắp, nói mình khấn... Nhiều năm rồi chưa nghĩ lại, vẫn nhớ.
Còn cả những kí ức về Bà nữa.
Hồi bé chỉ muốn ở cạnh Bà thôi. Nghĩ, có Bà thương, lầ đủ rồi. Còn nghĩ, chưa đi làm có tiền được, thì đi ăn xin cũng được, nuôi Bà, ở với Bà thôi... Nhớ lúc 8 tuổi, Bà mới bị liệt vài ngày, Má lại la mình, mình khóc, chui vào chiếc giường nhỏ của Bà ngủ, nằm bên trái của Bà. Bà nằm cái gối nhỏ. Bà liệt, không cử động được rồi, vậy mà còn cố hết sức, giật cái gối ra, ú ớ đưa mình, ý là, cháu cưng của Bà, cháu nằm đi. Mình lại đỡ đầu Bà lên, kê gối vào cho Bà...
Ước gì được trở lại một khoảnh khắc như thế, được ôm Bà lần nữa, Bà ơi... Sao mà hồi đó không chịu thường xuyên ngủ cạnh Bà như hôm đó nhỉ? Để kí ức nhớ lại, ít quá ít... Còn một điều có lỗi với Bà, khi má chuyển giường, cho Bà ngủ phía sau nhà, má đi làm sớm, dặn mình đút bột cho Bà ăn, mình lười, đổ chén bột đi nữa chứ. Chuyện con nít thôi, nhưng nhớ mãi, hư quá, lười quá, không biết thương Bà gì cả, hối hận cả đời rồi thấy chưa?
Đợt hè đó, ai dẫn con Trâm lên Đà Lạt chơi 3 tháng rồi. Ngày nó về, cháu dắt nó xuống giường Bà ở nhà dưới, nói với Bà: "Bà ơi, con Trâm đi Đà Lạt chơi, giờ nó về thăm Bà nè." Bà nhìn nó, ráng nắm tay nó, Bà khóc...
Ngày Bà mất, nhỏ Oanh con chú Thường còn dám đụng vào tay Bà, nói lạnh lắm, vậy mà mình, không dám chạm tay Bà.
Trước mặt mọi người, mình không hề khóc. Không một giọt nước mắt. Nhưng mà, không có ai, nằm một góc giường, bao nhiêu nước mắt tuôn rơi.
Năm đó, lớp 4. Bà mất, mình nghỉ học vài ngày. Còn nhớ, cô Sáng ghé qua, hỏi mình còn nghỉ vài ngày nữa à, đi học lại được chưa?...
Bao nhiêu năm qua, kí ức chỉ ở trong tâm trí. Lần đầu ghi lại.
Bà ơi, cháu thương Bà! Bao năm qua, cháu tưởng nỗi đau chia ly đã qua rồi. Nhưng không, chỉ là cháu không nghĩ đến, nơi cảm xúc như vơi đi, quên đi. Nước mắt của lúc này, vẫn là cảm giác của khi ấy. Nhớ lúc Tết được Bà lì xì xấp tiền 200 đồng. Nhớ lúc cháu với con Trâm lật chiếu chỗ giường Bà lên, chỉ chỉ, ý là Bà có nhiều tiền, Bà giấu tiền dưới chiếu. Nhớ lúc 2 đứa nghịch, cởi hết đồ chạy qua nhà cô Loan. Má gọi cô Loan, 2 đứa gọi theo, chớ phải gọi Bà Loan mới đúng, Bà Loan là bạn của Bà mà. Lúc đó, Bà hét to, gọi 2 đứa về, còn 2 đứa cứ cười hà hà, nghịch phá...
Cháu hạnh phúc lắm, vì có Bà. Cháu vẫn như xưa, muốn được sống cùng Bà nhất.
Nước mắt rơi thêm một lần. Cả khổ đau và hạnh phúc.
Khi đó nghĩ, sẽ gặp lại Bà chốn Thiên Đường. Bà ơi, cháu quên mặt Bà rồi, nhưng chắc chắn, Bà sẽ nhận ra cháu mà, phải không?
Cháu thương Bà, cháu nhớ Bà! [抱一抱][心]
#爸爸#*
#我親愛的奶奶和爸爸#*
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Mar 28, 2021#*7:01am (2)
9:20pm*Diary

#水仁間#*
Thời gian cứ thế trôi đi. Những khoảnh khắc cùng sẻ chia, cùng nói cười, như lắng đọng lại. Đã chụp hình, quay video lại, vẫn muốn dùng ngôn từ miêu tả thêm lần nữa, để ghi vào Nhật kí.
Muốn có được một tình yêu thật đẹp, thật lãng mạn, mà mỗi một phút giây cả hai đều trân trọng nắm giữ, thật lòng quan tâm, cần đến sự tồn tại của đối phương. Và mình, mình cần người ấy yêu mình nhiều hơn, chăm lo, hy sinh cho mình, để mình có thể luôn vô tư như một đứa trẻ, tinh nghịch nói cười, nhìn cuộc sống với một màu hồng hạnh phúc nhất!
Mình có thể cảm giác được, trong lòng anh, mình rất quan trọng. Anh nghĩ đến mình, nhớ mình, quan tâm mình, lo lắng cho mình, nhiều thật nhiều. Nhưng mà mình vẫn còn muốn nhiều hơn nữa. Mình muốn, mình là duy nhất trong lòng anh.
Những khoảnh khắc bên nhau, đều thật đẹp.
8:58pm CN-14/3, gặp lại ở Nhà Thờ Dốc Mơ, anh đã đợi mình ở đó. Sang trưa T2-15/3, anh chở mình ra mộ thăm Ba và Bà, hôm đó là giỗ Ba. Rồi sau đó, đi bộ vào thăm nhà cũ, xong gần 12h, ghé nhà cô Thuật chơi, cô cho ăn đủ thứ trái cây, còn gói cho cả chuối và kem chuối, kem bơ, kem dâu mang về SG.
3:04pm tạm biệt cô Thuật, chạy vào Đền Đức Mẹ vài phút, rồi ghé thăm nhà cô Sáng. Nói chuyện với cô, gặp mẹ của cô, nhìn bà 94 tuổi vẫn khỏe mạnh tươi cười, thương bà quá bà ơi! Cô gói cho mấy gói lá vằn và khổ qua rừng để pha nước uống. Khổ qua rừng đắng lắm, nhưng mà rất ngon, mình đang uống nè. Bữa CN-21/3 từ SG về, quên đem về, anh mới đi gởi lên Đà Lạt cho mình hôm qua, sáng nay người ta giao địa chỉ chỗ làm, chiều nay 2pm lên thấy, mới nấu nước pha uống nè. Đắng, cực kỳ đắng, mà ngon.
Vị ngọt đến cuối cùng sau vị đắng, và cứ ngọt luôn mãi, giống như hạnh phúc ngọt ngào sẽ đến sau khó khăn thử thách. Tình yêu này, cũng cần vun đắp, và thu về hương vị ngọt ngào mãi mãi như thế! Chờ đợi! [可愛]
À, mảnh giấy ghi tên mình với địa chỉ để gởi lá vằn và khổ qua, phải chữ viết của anh không? Chắc vậy rồi. Nhìn chữ cũng đẹp - so với phái nam á. "Anh xấu xí!" Thích nói nhất câu này mỗi khi bên anh. Anh nghe riết, cười: "Ừ, nghe sao chỉ cần hiểu ngược lại là được." Ờ, hiểu người ta quá rồi mà, thích nói ngược, haha! [哈哈]
Chiều đó - T2-15/3, 5h xuất phát về Sài Gòn, 8:15pm đến nơi, căn phòng nhỏ quen thuộc, lần thứ 2 đến. Lần đầu, là 2 tuần trước đó - T2-1/3, khoảng gần 11h khuya, sau khi đến SG, đi ăn tối ở quán "Chị Củ" Trần Đình Xu.
Tối T2-15/3 thì ngược lại, 8:15pm về nhà trước, nghỉ ngơi, anh tặng cho mình chiếc bình giữ nhiệt dễ thương có in hình mình với dòng chữ "Nhân Thủy 01.03.2021" - mà mình mới sử dụng từ trưa hôm qua - T4-24/3.
Tiếp câu chuyện tối ấy, tặng mình món quà - bình giữ nhiệt, nói chuyện, nghỉ ngơi, 10:52pm xuất phát đi ăn khuya - quán Chay Chị Củ. Là ăn khuya, vì 5:25pm từ Gia Kiệm về SG, đã dừng ở gần Dầu Giây ăn chiều rồi, anh ăn cơm, mình ăn phở, còn chọc anh là phở nữa á, mình "chán cơm thèm phở", haha! [哈哈]
Bữa khuya đó ăn, thì thong thả hơn, không vội vã như lần đầu 1/3, vì có nhiều thời gian hơn. Anh ăn xong trước, mình vẫn còn đang thong thả ăn tiếp - món Bún Cà Ri, anh dám chọc ghẹo là quên mang tiền, để mình ở lại rửa chén, mình thì "hăm - dọa", là "Nhớ nghe chưa, hết tiền tiêu người yêu ta cũng bán", haha! [哈哈]
11:58pm về lại đến nhà, 1 ngày thật dài của mình và anh, Gia Kiệm - Sài Gòn, chuyến phiêu lưu thú vị.
Xem lại đoạn clip "Hết tiền tiêu người yêu ta cũng bán", cười quá chừng. Anh chọc á, có mang tiền. Mà cũng khéo chọc thiệt, mình cười đau bụng luôn mà! [嘻嘻]
Từng chi tiết nhỏ nhất trong câu chuyện của Bích Thủy và Thành Nhân, cứ thế cùng nhau xây dựng nên.
À, sáng thứ 2 đó - 15/3, tặng anh con Bơ lớn, mang theo cả 2 đứa Bơ á, rồi CN-21/3 về, quên ở lại đó luôn, giờ anh đang giữ 2 đứa nó, mình hay gọi là "Hai con Bơ", mà thực tế là "Bơ trai, Bơ gái" à nha. Rồi nãy (khoảng 3:51pm T5-25/3) mới thấy đăng Nhật kí Zalo hai đứa nó bên nhau, gì mà: "Lạ lắm, nhìn là cười thôi." Hứ, dễ ghét, "Anh xấu xí! Em ghét anh!" [陰險][心]
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Thu, Mar 25, 2021#*3:52-8:04pm
4:54pm*Diary
***
Cảm giác này, thật lạ đúng không?
Chiều nay anh đi làm, chở mình đến quán cafe Bằng Lăng Tím này, ngồi chờ anh làm về, đến đón.
Anh có công việc của anh, không thể vì mình mà nghỉ làm nhiều ngày, nên cảm giác ngồi đây chờ anh làm về, thật đẹp.
Không thích đợi anh ở nhà. Thích ở bên cafe cơ. Nhìn không gian quán xung quanh, nhiều khách ngồi ăn uống, làm việc, trò chuyện nhộn nhịp, vậy vui hơn.
9h tối CN-14/3, xe dừng ở Nhà Thờ Dốc Mơ, vừa bước xuống xe, anh Nhân đã đứng đó đợi mình. Lấy đồ xuống xe cho mình, hôn nhẹ lên trán mình. Cảm giác rất nhẹ nhàng.
Chở mình về Khách sạn gần đó nghỉ ngơi, mát xa đầu cho mình, vuốt nhẹ mái tóc... Tất cả cử chỉ hành động, đều thật ấm áp.
À mà mình đòi uống chanh đá, nói đi mua, về lại là ly chanh dây nóng, chua lè.
Biết, quan tâm, nghĩ uống nóng sẽ tốt. Nhưng chọn đúng ly chanh dây chua hết sảy, haha!
Qua hôm sau, là hôm qua - T2-15/3 nè, anh chở mình ra Nghĩa Trang thắp nhang cho Ba với Bà và các ngôi mộ xung quanh. Xong 11:50am ghé nhà cô Thuật thăm, đưa quà má gởi, rồi đưa phong bì, nhờ cô xin Lễ cho Ba với Bà. Hôn qua giỗ Ba mà. 28/3 giỗ Bà.
Ở chơi nhà cô Thuật vui quá, đến tận 3:04pm mới chào cô, mang theo 1 thùng chuối bự với 1 bịch kem gần 20 gói các loại chuối, dâu, bơ mà cô gói tặng, ghé vào Đền Đức Mẹ vài phút, rồi qua nhà cô Sáng thăm, gởi quà cho cô.
Nói chuyện một lúc, cô Sáng lại gói cho mình mấy gói khổ qua rừng với lá vằn, để về pha nước uống. Gặp Bà và cô, mừng quá. Bà 94 tuổi, dễ thương y như Ngoại mình vậy, thương quá!
Đến 4:48pm, chào tạm biệt cô, xuất phát về SG. Lần thứ 2 ngồi xe máy anh chở, đi tuyến đường Gia Kiệm - Sài Gòn, cảm giác thật thân quen.
8pm đến SG, nghỉ ngơi, viết Nhật kí, 10:50pm anh chở đi ăn khuya, quán quen, đến lần thứ 2 rồi mà. Quán Chay Chị Củ ở Trần Đình Xu. Lần trước - T2-1/3, 9:40pm đến SG, ghé quán ăn liền, rồi mới về nhà. Hôm qua anh dám chọc mình, là quên mang tiền đi. Chủ quán quen quá, nói cho thiếu luôn. Anh ghẹo thêm, là "Cho nhỏ này ở lại rửa chén." Ờ, được đó! Đến lúc về, hóa ra có mang tiền. Hay lắm!
Cả sáng nay ở nhà, nhận "quà" mình đặt, được ship đến. Hehe, 3 cặp áo: Yêu thương, Vác dao rượt và Chọi dép đều đã đến tay, còn cả "Bạch tuột mặt quạu" cũng đến luôn rồi, vui ghê hihi!
Trưa 12:30pm đi ăn ở quán Chay Hỷ Phát, đã mặc cặp áo đầu tiên rồi nè.
Ăn xong, anh chở ngược về nhà, anh lấy đồ đi làm, thả mình ở quán Cafe này, gọi món Trà Đào Cam Sả quen thuộc. Nay anh làm trong Chung cư, mát mẻ, vậy cũng đỡ. Ở ngoài trời, lại muốn gọi cho anh một ly nước tương tự, như hôm bữa í. Nay anh tặng nhiều "quà" cho mình lắm rồi, mà còn nữa, còn cuốn Album "Love For You" với 100 tấm hình dễ thương của cả 2 nữa, chờ đợi quá!
Chiều nay anh nói sẽ dắt mình đi Chùa, ở Quận 12 thì phải. Rồi tối 2 đứa cùng đi dạo, xem phim. Thật là lãng mạn quá đi.
Nãy lúc đi ăn, mình nói, mọi lần xuống SG, toàn đi bộ, đi xe buýt, grab... Giờ có "xe ôm" riêng rồi. Anh nói, phải gọi là "tài xế riêng". Rồi nói qua chuyện mấy ông xe ôm, đúng là có tiếng không có miếng, có được ôm đâu. Ừ, haha! Mình kể anh nghe chuyện: Xe đạp: Đi không em? - Không. Xe máy: Đi không em? - Đi. - Chị cho em xin 5 nghìn. => Nghe xong không cười phá lên mới lạ. Ờ, xe ôm trá hình, haha! [哈哈]
À, tối qua về đến nhà, anh tặng quà cho mình, là chiếc bình giữ nhiệt, in hình mình, với dòng chữ "Nhân Thuỷ 01.03.2021". Ờ, chính xác thế đó. Dấu hỏi không ở trên chữ "U", bị mình "chỉnh chính tả" từ lúc nhận quà luôn, haha! [嘻嘻]
Câu chuyện mình và anh đang viết, đơn giản như thế đó. Mỗi một phút giây của hiện tại, cùng nhau nắm bắt là được.
Thời gian nhẹ nhàng, vui vẻ, ấm áp, ngọt ngào! [可爱][心]
#Tue, Mar 16, 2021#*
2:48pm*Diary


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • #逍遥散人[超话]#散人快乐屋是真的很快乐 亲密互动直接要我狗命 散老师会躬身和你讲话 倾听你说的:我真的好喜欢你 我问了散老师关于第一关游戏为什么要弹球射击游
  •  神啊,你是我的 神,我要切切地寻求你,在干旱疲乏无水之地,我渴想你;我的心切慕你。因你的慈爱比生命更好,我的嘴唇要颂赞你。
  • 蔬菜都不稀罕,碳水这些天也吃够了,扫荡的对象是我最爱吃的几种肉制品。鸡肉丸子,各种做法,这个我在北京仿制多次,但是搅打上劲不够,还是不如人家做的筋道。
  • 该平台是在驾驶培训计时系统、监管服务系统与驾考系统联网对接基础上,将交通安全综合应用“六合一”平台、质量信誉考核暨星级驾校星级教练员创建评价系统及统一用户管理和
  • 好在那时候中考英语也简单,没有听力和作文,也没有如今孩子们头疼的首字母填空,我依稀记得中考那年我的英语考了96分(满分100)。因为知道自己水平有限,我选择从高
  • Tony如果不放弃咨询公司优厚的收入、承担百万贷款去美国留学,我不会接触到哈佛和卡内基梅隆大学,更不会认识科技达人和数字化转型;王剑如果不反复在做销售的研究和做
  • 我们陪着图图最后一段时间,最后我们把他埋在门口的草坪上,我们给他带上他最喜欢的铃铛,我装满了一盒子他的猫粮,也给他带上了他吃了几个月的碗。今天晚上做菜的时候,图
  • 日本的和纸之美,工艺之精,在于材质特性与流程再造,在和纸身上,可以看到细致优良的美学品位,诸如雁皮纸雅而不凡,楮皮纸强韧如男性,而三桠纸则为柔和的女性,肌肤细致
  • 第一个相亲的是电工男,大专学历,没有房子跟父母住,我本来对这种的条件的男人是看不上的,但觉得闲着也是闲着,去见见也好,谁知道一见到电工男我就喜欢了,他长得很英俊
  • #周柯宇[超话]# | #周柯宇骑士风造型# 【七月·近期养铁】必须全员养铁增加热度【一定要先关注后互动‼️ 】【综艺系】动感101 东方卫视百视tv 【芒果系
  • 我觉得,也由于具有这种执着,我们才会对有恩的人生起报恩与感恩的心。因此,无论外在是痛苦、快乐的景象,由于“自我”执着是我的眼睛所看到的景象,所以会觉得跟自己有关
  • 6. 他個人行為和妳交不交得到妳觀念裡的理想男人 有什麼直接關係?7. 妳如果見識夠廣根本不可能因為一個誰就造成妳恐婚恐育 我說我現在同時有三十位以上的全球各家
  • 过去的一个小时真是要疯了[允悲]一个同事来上海出差,看到我桌上的胡一天摆台,问我你喜欢他啊,还不经意的说是她之前同事,一开始我根本没理会啊,甚至都没停下手中的工
  • 坚持自己所选择的,相信自己所坚持的,才是属于你自己的正确道路。但真实的工作和人生,太特么琐碎了,用“前进道路上的困难”来概括实在苍白。
  • 前任殿帅莫名其妙牺牲的时候,委任她做殿帅,就挺无语的,她也没有表现出啥能力能胜任这个岗位。人毕竟仅仅是人,无论辉煌与否,你都必须有隐退的时侯!
  • 很多男人说自己在感情中累了,很大原因就是因为你的焦虑恋爱,如果你要去挽回,首先应该做的是重塑自己的安全感,情绪稳定,起码让另一半不再担心你不会像之前一样随时发作
  • 但是需要注意的是,白羊座会带你去体验最甜蜜最纯粹的爱情,但是没有其他的祝福,他们的忍耐力是很难经得起考验的#日常#PART2:目标:知道做什么,才能做成什么!六
  • 【今日吃瓜】 1迪丽热巴 有猫人品牌代言合作 ​​​2浙江卫视综艺《追梦人2之无界人生》拟邀艺人嘉宾:蒋昌建、池长庚、张文宏、周深、潘晓婷、汪顺、韩雪、罗永浩
  • 梅子味释放和酒实现了完美结合,很好地平衡了甜度、酸度和梅核散发出的独特清香,需要细细品尝。[心]比以往更长的熟成时间,优雅的香气与奢华的味道打造出最幸福的时光。
  • #REALEASY 825秋一波# 评赞抽2个送20券温柔开衫藏不住了 三个颜色很难取舍 那就一起都上了 面料手感柔软细腻 亲肤不扎人 到手是有些厚度质感的小开