【兔团贴贴】【歌词向】
なずな)キラキラに光る 夢とこの歌を,
nazuna)ki ra ki ra ni hi ka ru yu me to ko no u ta wo,
将闪闪发光的梦想与歌声,
創)世界中に届けよう!
hajime)se ka i ju u ni to do ke yo u!
传达给全世界吧!
友也)始めの頃はまだ,
tomoya)ha ji me no ko ro wa ma da,
虽然在一开始的时候
光)真っ白だったけど,
mitsuru)ma sshi ro da tta ke do
还是一无所知

——出自《Dream Collection》
投稿人留言:将名字隐藏在歌词里,有自己名字的那一句由队友唱出

#NhânThủy.
#16.08.2021##11:20pm#

Tình yêu giống như cuộc rượt đuổi vậy đó, người ta luôn đặt một cái tiêu chí để chạy theo nhưng người ta lại quên đi cách nhìn lại. Thật ra cũng không thể trách được, bởi mỗi một con người đều có cách suy nghĩ riêng của bản thân. Tôi không thể bắt anh làm như vậy và anh cũng không thể bắt tôi làm như vậy.

Mình và em có nhiều điểm chung tuy nhiên cũng có rất là nhiều điểm riêng, mà khó hài hòa. Những điều nhỏ nhặt thôi nhưng nó là một vấn đề mà khó giải quyết bởi một cái tôi nào đó. Em đơn thuần chỉ là một người con gái nũng niệu đòi yêu thương, đít thật là người con gái dỗi hờn. Ừ thì yêu thương nhưng đâu phải yêu thương thì không bị la, yêu thương là không phạm sai lầm sao? Và la hay lớn tiếng là không còn yêu thương? Nhưng mà bây giờ càng nói một vấn đề như vậy thì càng thêm đổ vỡ. Với cái tính của em, em chỉ thấy mình bị thiệt thòi, em chỉ hiểu là mình đang bị một cái gì đó mà em không có thể nhìn nhận lại. Chính vì như vậy mà tự em trói buộc bản thân mình vào những cái nhỏ nhặt nhất.

Mình vốn dĩ có một nếp sống cũng bình dị thôi, thích ăn Ăn gì thì ăn, nói cười đùa giỡn vui vẻ, lời nói có khi chỉ là vui đùa mà thôi nhưng em lại giận. Rồi tới khi em nói đùa, thật sự mình không thích nghe mình có nói một hai lần nhưng em lại nói tiếp. Cách đó thật sự làm bản thân mình khó chịu, mình có hơi lớn tiếng để em đừng nói điều đó nữa. Thế là em giận. Ủa gì kỳ vậy? Mình nói đùa thì em giận, em nói đùa mình không được phép giận, mình không được phép nói lại, mình không được một cái quyền lợi gì cả để bản thân mình được thoải mái sao?

Rõ ràng cả hai suy nghĩ đối lập nhau, không phù hợp nhau, thì hầu như tất cả trong câu chuyện tình yêu các đối phương đều không phù hợp nhau. Cái gọi là phù hợp nhau là phải biết tiết chế lại và cân bằng lại làm sao để cho phù hợp với đối phương. Chưa có gì mà mọi thứ nó đi xa, tự đặt tự để tự quyết định mọi thứ rồi tự dận tự hờn tự ngồi đó khóc, để lại sau lưng sự oán thù.

Bây giờ cũng chẳng biết làm sao nữa, cái gì mà cứ năm ba hôm là dỗi năm ba hôm là hờn. Cũng toàn mấy câu chuyện vặt vảnh lắm thôi, mà nói là mình làm không thì cũng không đúng tại vốn dĩ đôi lúc đâu phải là tự dưng mình như vậy. À mà thôi đi, tự nhiên tối nay lại nói điều không vui cho mọi người nghe rồi, vốn là muốn kể chuyện vui cho mọi người nghe, thôi lỡ rồi. Sau hôm nay, mình sẽ kể chuyện vui thôi, tối nay cho mình xả xì trét chút xíu. Mà thấy nói chuyện giống mấy ông say xỉn quá, mắc cười thiệt, mình nghỉ nha.

Các bạn cũng ngủ ngon nhé, chắc là tối nay mình cũng ngủ sớm luôn rồi, bởi vì đâu có ai nói chuyện với mình nữa đâu, người ta bỏ mình rồi. Người ta nói mình đá người ta nhưng mà không biết mình đá chỗ nào nữa, cách nhau 300 cây số mà, làm sao mà đá được. Mình off đây, bái bai cả nhà.

Xa nhớ

Tròn một tháng chúng tôi kết thúc kì thi tốt nghiệp THPT. Mới một cái chớp mắt giờ tất thảy những yêu thương nơi cấp ba chỉ gói gọn trong hai chữ "Kỷ Niệm".

Nhớ lần đầu tiên nhận lớp có những người bạn cũ cũng nhiều gương mặt xa lạ. Chúng tôi mất một năm để quen nhau, một năm để hiểu nhau hơn và một năm lưu lại dấu ấn tuổi 17, 18. Nhớ ngày hè năm đầu tiên ấy, lần đầu cả lớp cùng lao động, vừa nóng vừa mệt mà cũng vui biết bao. Nhớ ngày 20/10, 8/3 lần đầu được nhận những món quà từ các bạn nam lớp mình. Nhớ chuyến trải nghiệm đầu tiên đến K9 Đá chông & Làng văn hóa các dân tộc Việt Nam cùng cô giáo chủ nhiệm và hai thầy cô thực tập. Nhớ kỉ niệm thành lập đoàn đầu tiên cả lớp tổ chức sinh nhật cho cô Phương. Nhớ khi cả lớp cùng kéo bầy đàn đi cổ vũ bóng chuyền, kéo co, dù thắng hay thua thì mọi khoảnh khắc chúng tôi bên nhau đều trở thành những mảnh ký ức tuyệt đẹp.

Nhớ năm lớp 11 ấy cả lớp cùng nỗ lực giành lấy tấm bằng khen treo lên bục giảng. Nhớ trải nghiệm lần hai cùng thầy Quý đến Chí Linh - Hải Dương & SunWorld Hạ Long. Nhớ lần đầu tổ chức Boy's Day. Nhớ những ngày dịch bệnh bùng phát phải chia đôi lớp học sáng học chiều. Nhớ khi kiểm tra bài cũ dưới lớp hết mình canh giáo viên để máy môi hỗ trợ. Nhớ những khi lén lút ngăn bàn quay bài, lén lút nơi cuối lớp ăn vụng, lén đá dép đứa khác bay xuống cuối lớp.

Mỗi ngày mỗi ngày bên nhau dường như thấy mọi thứ là tất yếu, cho đến năm cuối cấp chúng tôi mới cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự trôi chảy của dòng thời gian. Năm cuối dù là nam hay nữ cũng cố tranh thủ thời gian, né nhau để ghi lại, tạo ra một chiếc video tặng cho nửa còn lại của lớp. Bí mật trang trí lớp rồi cùng nhau ngồi lại, xem chiếc video ấy, có thể sảng khoái cười vì những chiếc ảnh dìm, vì những thươc phim đáng yêu, cũng xúc động vô cùng vì tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau. Cùng nhau chuẩn bị đồ ăn lẩu, vui vẻ liên hoan, nhận cái bắt tay, lời chúc từ thầy giáo. Đầu tháng 7 tất bật tổ chức vội sinh nhật cho thầy Việt, cùng nhau cả lớp nháy chiếc ảnh tuổi 17, 18 cuối cùng.

Năm cuối hơn bao giờ hết chúng tôi ý thức về tầm quan trọng của kỳ thi sắp tới, về ước mơ đặt chân đến những trường đại học mà chúng tôi muốn. Cho dù nắng nóng hay mưa gió vẫn cố gắng đến trường. Dù là tiết tự nhiên căng não, tiết xã hội lén lút ngăn bàn học môn thi khối hay tiết văn mệt nhoài, trống một cái là cả lớp gục hết xuống, dù mệt đến đâu vẫn nỗ lực hết mình ôn luyện. Dẫu cho dịch bệnh phải ở nhà vẫn cố gắng khắc phục để vô học zoom hoặc là tự mình ôn tập.

Càng về những ngày cuối không khó để bắt gặp tình cảnh như này: Hơn 12h đêm vẫn thấy các bạn on để học bài, hỏi bài, 5h dậy bật lên đã thấy một loạt on rồi. Dậy sớm học bài không nổi thì đứa nọ thúc đứa kia cùng dậy. Đợt ôn cấp tốc, nắng nóng cỡ mấy, chỉ cần là môn thi khối đều nỗ lực đến lớp nghe giảng. Buổi ôn văn gật gà gật gù vẫn cãi cố "Em nhắm mắt thôi chứ em không ngủ" :)))) Những ngày này chúng tôi nghe thấy vô vàn chữ "cuối cùng" cũng nhận được vô số lời chúc may mắn. Buổi học cuối cùng, nhìn từng thành viên bước ra khỏi lớp, từng chiếc xe nối đuôi rời nhà xe, trong lòng lại có chút bồi hồi không nỡ, cũng tràn đầy mong chờ.

Có đôi lúc chỉ muốn kì thi nhanh đến một chút, thi luôn đi cho đỡ mệt. Để rồi khi kinh qua kì thi cuối cùng của thời học sinh, hồi trống vang lên, giám thị yêu cầu "Đã hết giờ, các em dừng bút nộp bài", thước phim về những ngày niên thiếu ấy chính thức đi đến hồi kết. Bước ra khỏi cánh cổng trường, mang theo nguyện ước của bản thân chúng tôi sẽ đặt chân đến với những vùng đất mới, bước sang tuổi 18, cũng là sẽ bước đến ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Có những nụ cười tưởng chừng không bao giờ tắt, có những niềm vui tưởng chừng sẽ mãi kéo dài. Cho đến khi chúng tôi rời xa nhau. Mọi thứ chỉ còn lưu lại trong trái tim mỗi người những ký ức về năm tháng cấp ba ấy. Chúng tôi rồi sẽ đều đi những con đường khác nhau trong đời, nhưng dù đi tới đâu, chúng tôi cũng mang theo mình một phần của nhau.

Gửi đến 12A1 của tớ:

Dịch bệnh Covid nợ chúng ta một buổi lễ trưởng thành. Có lẽ cũng vì vậy tớ cảm thấy chúng ta dường như chưa từng rời xa, vẫn tà áo trắng ấy, vẫn sân trường ấy, vẫn lớp học ấy, tận sâu trong tớ mọi thứ như thể vẫn vẹn nguyên như vậy. Dẫu cho bề ngoài có mang dáng dấp trưởng thành đi chăng nữa, chúng ta vẫn mãi là thiếu niên.

Có lẽ tớ đã quên một số chuyện, sau này cũng có thể không nhớ mặt một vài người nhưng tớ sẽ không bao giờ quên tớ đã có những năm tháng cấp ba, có những người thầy, người bạn tuyệt đến cỡ nào.

Cảm ơn vì thanh xuân đã gặp gỡ các cậu. Để rồi những niềm vui khi bên nhau, những giọt nước mắt rơi xuống lại trở nên đẹp đẽ đến vậy ♡


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • 第十八祖就对他说:以前释迦牟尼佛在世的时候,授过记,佛灭后一千年的时候,有一个大菩萨出现在这个月氏国里边,接续兴隆这种玄妙的教化。”于是鸠摩罗多尊者就出家,受了
  • 但它又是伟大的,因为他在有限的范围中让老人露出了笑容,让老人们感受到了社会的温暖与自身的价值。从来没有想过,一直身在黑暗中的他们的口中,传递出的则是对明天无比的
  • 好爱 下雨天啊在雨中漫走 害怕滑倒 所以走得慢一点 带着耳机听适合雨天听的歌喜欢带着帽子 穿着外套 一手撑着 一手揣兜里 不想听歌就喜欢听雨的声音 喜欢停下来
  • 又从头到尾翻了遍朋友圈都忘记大学时候被二姑忽悠的做微商来着就卖出去了一份还是一个老相识故意照顾的生意突然心生感激之情想想这位老相识却早就不联系了所以人生这一长途
  • 当然,并不是我不愿意你获得那幸福,我是衷心希望你能沐浴到和煦的阳光当中的,只是,在见过你千缝万补的破碎不堪的心之后,我便成了这颗落难的心。 对于王18和俞19来
  • 各位火星朋友们大家好,今天是2023年1月19号,星期四,欢迎收看今天的《瓶瓶黑板报》我是瓶瓶[害羞]今日天气:阴☁️今日心情:激动[打call]今日火星:热闹
  • 要自由的人,其实要担很大的责任,选别人少走的路的人,要背负最沉重的枷锁-从来就没有不需要抵抗重力的飞翔。其实,适当的欲望,可以成为我们前进的动力,但过多的欲望,
  • 事情是这样的,男子李先生与女子王女士偶然结识,王女士比李先生大了整整17岁,但不知道为什么,或许这种畸形的爱恋也是没有年龄限制的,两人王八看绿豆,还真就对上了眼
  • 她在另一个世界牵挂着我,我何尝不是在这个世界无比懊悔自己没有尽心尽力照顾好安慰好病重的妈妈,还有爸爸,太多遗憾,因为当年自己是个傻乎乎的未入世之女孩,若换现在,
  • 新春佳节,颐和园为来园参观的游客准备了“贺岁游园大礼包”有体现古典文化的文物特展“园说Ⅳ——这片山水这片园”、傲骨幽香梅花、蜡梅文化展;有适合亲子参与昆明湖冰上
  • 咱俩要是还联系的话,我们应该会偷偷打视频跨年,虽然是我假想的但是我就当咱俩和好了[爱你]虽然不能和你的朋友圈抖音啥的评论,但是也很开心,可以和你每条说话[抱一抱
  • #国史古风[超话]#[鲜花][心]惊风飐乱芙蓉水,人生几度觉秋凉。红菱不争艳,结实水中藏。
  • 最近身边一对cp由于休闲与高难间的玩法摩擦而分开了,作为算是经历过类似事情的人,也有些感悟已经快忘了前cp是个怎么样的人了,仅剩的印象是她的游戏水平非常一言难尽
  • 新歌开始预约了[打call][打call][打call]晚上好宁哥@摩登兄弟刘宇宁 ,没有WiFi的日子里,我给️开热点[悲伤],但我还是坚持听歌#刘宇宁江苏卫
  • 六尘说: 眼所见为色 耳所闻为声 鼻所嗅为香 舌所尝为味 身接触为触 法为知识 这些会容易让人迷惑,令人生起贪嗔痴慢。 一爱一执着,毛病就来了。 被外物所牵绊就
  • 谛闲法师于大势至菩萨圣诞开示念佛法门:   今日是大势至菩萨圣诞良辰。示大势至菩萨所修之念佛三昧法门。是谓应时应机之谈也。楞严第二十四圆通章云。尔时大势至法王子
  • ​​​​感情线和智慧线中间都有十字纹,这个纹路被称为灵感线,第六感比较强,总是能预料到事情的发展,适合投资理财,有比较精准的判断力,左右上掌丘上都有竖纹,手掌
  • 你也许有过这样的经历:平时十分努力,成绩也好,可是到了关键的时刻就发挥不佳;对身边的人十分热忱,而他们却在在背后捅刀;年少的时候一直都不出色,做什么都是一般性,
  • #创世小玩家2[超话]# 1.戒掉我网瘾的是驾驶飞车去圣殿[悲傷]上一次戒网瘾还是解谜的那个弹簧跳跳床(至今没过)今晚决定给自己放个假了,罢工!2.原来把房子给
  • #丝带的事哔朋友圈[超话]#不好意思打扰一下大家请大家去小红书上举报这个博主 这个博主把原文章主角名字换成了成员的名字 并且说这是自己写的文章 可是她目前发的两