#奶奶我愛你#*
#我最親愛的奶奶#*
#奶奶#*
Hôm nay, 28/3, giỗ Bà.
Sáng thức dậy hơi trễ so với dự định. Nếu là ngày thường, thì lên xe về thẳng Đà Lạt luôn cũng được, riêng hôm nay, nếu về, mình lại cảm thấy có lỗi, không yên trong lòng, vì tối qua 6:47pm ngang qua Gia Kiệm, có thể ghé thắp nhang trước rồi mà, nhưng chạy thẳng về Sài Gòn, dự tính sáng nay tầm 5h, anh sẽ chở mình ngược về Gia Kiệm, thắp nhang cho Bà và Ba, rồi 8h mình từ Gia Kiệm về Đà Lạt là vừa.
5 rưỡi sáng mới thức dậy, trễ giờ rồi. Mình nhắn tin nhờ đồng nghiệp làm thêm cho 2 tiếng đến 4h chiều, mới đủ thời gian thực hiện dự tính.
7h, tạm biệt nhỏ Âm Dương Méo, 7:02am xuất phát. 8:06am đến Biên Hòa, ghé quán nước ven đường ngồi nghỉ. Không hiểu sao "hiệu ứng buồn ngủ" lan truyền, mà ngồi sau lưng anh, quên mang dây "cột" mình, mình vẫn ngủ say sưa suốt nhiều đoạn đường. Gọi ly cafe và bạc xỉu, uống cho tỉnh táo hơn. 8:24am tiếp tục hành trình. 9:15am đến Gia Kiệm, ghé cây xăng Thanh Sơn đổ xăng, 9:27am đến Nghĩa Trang.
Thắp nhang, đọc kinh, cầu nguyện cho Bà và Ba, thắp nhang cho các ông bà cô chú anh chị "hàng xóm" của Ba với Bà, đến 10:01am ra về, 10:10am đến Trạm Dừng Chân Thống Nhất, xe Phương Trang đã đợi mình sẵn, 10:11am lên xe, lại tạm biệt nhau.
Lần tạm biệt này, cảm giác nhẹ nhàng hơn, bớt lưu luyến hơn một chút, vì buổi sáng đã đồng hành cùng nhau hơn hai tiếng, anh chở mình ngược về Gia Kiệm, cảm giác đoạn đường về lại Đà Lạt không có xa xôi nữa. Trước đó, còn ra mộ thăm Bà với Ba, cố ý đưa nhang cho anh thắp cho Ba với Bà, ý là "giới thiệu" đó. Từ bữa tối T2-1/3, lần đầu dẫn anh ghé Gia Kiệm, đã nói thầm trong đầu, nói về anh cho Ba và Bà biết rồi.
Không biết duyên phận nối kết bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc hiện tại, anh đã trở nên quen thuộc, cảm giác thân thiết trong lòng mình rồi. Nghĩ về anh rất nhẹ nhàng, yên bình.
Tối Chủ nhật - 14/3 gặp lại ở Gia Kiệm, sáng hôm sau 10:30am ra thăm Bà với Ba, hôm đó, là ngày giỗ của Ba, sáng nay Chủ nhật - 28/3, lại cùng anh ra thăm Bà và Ba, hôm nay, là ngày giỗ của Bà.
Không dự tính có chuyến đi Sài Gòn hôm qua và hôm nay, chỉ nghĩ 15/3 về thăm Ba, nhưng duyên phận đã sắp đặt nhiều hơn, 28/3 cũng về được Gia Kiệm gặp Bà và Ba. Bao năm qua, rất ít về Gia Kiệm thăm Bà với Ba, giờ có anh rồi, được về nhiều hơn, cảm giác rất vui.
Không biết sang năm dự tính của má có thay đổi không, bốc mộ Ba và Bà về Đà Lạt, hay cải táng mộ nhỏ hơn, để Ba và Bà an nghỉ nơi Nghĩa Trang Tân Yên như bao năm nay? Đến lúc đó hỏi ý Ba và Bà vậy. Tưởng tượng, hình dung, không biết căn nhà của mình nơi Trung Giới, Ba và Bà có đang cùng sống ở nơi đó? Kí ức tuổi thơ, khi Ba và Bà còn sống, lúc mình còn bé xíu, vẫn hiện hữu trong tâm trí, rõ nét như mới ngày hôm qua. Căn nhà với hàng rào dâm bụt bịt kín phía trước cửa, cổng ở phía tay phải. Tết đó, Ba còn đốt pháo, rồi nhặt từng miếng pháo nhỏ cột dây thun lại cho mình chơi. Mình nhớ lúc đốt pháo, nghe pháo nổ, mình sợ. Mình nhớ, lúc đi qua ruộng rau muống nhà nhỏ Thủy hàng xóm, mình bị lọt xuống, chỉ thò được cái đầu lên, hô: "Ba ơi, cứu con!" Lại còn cả chuyện Ba đi tè ở gốc cây mãng cầu, đứng đó nhìn, thấy lạ lạ, lấy tay rờ thử nữa chứ. [笑cry]
Lúc Ba cho ngồi ở cái yên xe nhỏ gắn riêng trước chiếc xe đạp khung ngang, đạp chở đi chơi khắp nơi thì không nhớ lắm, nghe mọi người kể lại, ai cũng nói được Ba cưng vô cùng, đi đâu cũng vác theo. [嘻嘻] Lúc Ba dẫn đi chụp hình thì nhớ. Chú chụp hình đưa tay, nói mình làm kiểu, với lên cái cây hoa giả... Khoảnh khắc đó, nhớ rõ.
Tất cả kí ức, cả lúc ôm khung hình tiễn Ba ra Nghĩa Trang, với ý nghĩ "Sao cái khung này nó nặng thế?", đều nhớ, thật rõ. Đứa trẻ còn thiếu 2 tháng mới tròn 4 tuổi như mình khi ấy, mà khả năng ghi nhớ kĩ quá nhỉ. Còn cả ngày Ba mới mất, má nói: "Thủy thắp nhang, xin Ba, nói Ba về cho cái mùi gì thơm đi, về cho mùi gì mà thúi quá." Câu nói đó, khung cảnh đó, má ôm nhỏ em, đưa nhang mình thắp, nói mình khấn... Nhiều năm rồi chưa nghĩ lại, vẫn nhớ.
Còn cả những kí ức về Bà nữa.
Hồi bé chỉ muốn ở cạnh Bà thôi. Nghĩ, có Bà thương, lầ đủ rồi. Còn nghĩ, chưa đi làm có tiền được, thì đi ăn xin cũng được, nuôi Bà, ở với Bà thôi... Nhớ lúc 8 tuổi, Bà mới bị liệt vài ngày, Má lại la mình, mình khóc, chui vào chiếc giường nhỏ của Bà ngủ, nằm bên trái của Bà. Bà nằm cái gối nhỏ. Bà liệt, không cử động được rồi, vậy mà còn cố hết sức, giật cái gối ra, ú ớ đưa mình, ý là, cháu cưng của Bà, cháu nằm đi. Mình lại đỡ đầu Bà lên, kê gối vào cho Bà...
Ước gì được trở lại một khoảnh khắc như thế, được ôm Bà lần nữa, Bà ơi... Sao mà hồi đó không chịu thường xuyên ngủ cạnh Bà như hôm đó nhỉ? Để kí ức nhớ lại, ít quá ít... Còn một điều có lỗi với Bà, khi má chuyển giường, cho Bà ngủ phía sau nhà, má đi làm sớm, dặn mình đút bột cho Bà ăn, mình lười, đổ chén bột đi nữa chứ. Chuyện con nít thôi, nhưng nhớ mãi, hư quá, lười quá, không biết thương Bà gì cả, hối hận cả đời rồi thấy chưa?
Đợt hè đó, ai dẫn con Trâm lên Đà Lạt chơi 3 tháng rồi. Ngày nó về, cháu dắt nó xuống giường Bà ở nhà dưới, nói với Bà: "Bà ơi, con Trâm đi Đà Lạt chơi, giờ nó về thăm Bà nè." Bà nhìn nó, ráng nắm tay nó, Bà khóc...
Ngày Bà mất, nhỏ Oanh con chú Thường còn dám đụng vào tay Bà, nói lạnh lắm, vậy mà mình, không dám chạm tay Bà.
Trước mặt mọi người, mình không hề khóc. Không một giọt nước mắt. Nhưng mà, không có ai, nằm một góc giường, bao nhiêu nước mắt tuôn rơi.
Năm đó, lớp 4. Bà mất, mình nghỉ học vài ngày. Còn nhớ, cô Sáng ghé qua, hỏi mình còn nghỉ vài ngày nữa à, đi học lại được chưa?...
Bao nhiêu năm qua, kí ức chỉ ở trong tâm trí. Lần đầu ghi lại.
Bà ơi, cháu thương Bà! Bao năm qua, cháu tưởng nỗi đau chia ly đã qua rồi. Nhưng không, chỉ là cháu không nghĩ đến, nơi cảm xúc như vơi đi, quên đi. Nước mắt của lúc này, vẫn là cảm giác của khi ấy. Nhớ lúc Tết được Bà lì xì xấp tiền 200 đồng. Nhớ lúc cháu với con Trâm lật chiếu chỗ giường Bà lên, chỉ chỉ, ý là Bà có nhiều tiền, Bà giấu tiền dưới chiếu. Nhớ lúc 2 đứa nghịch, cởi hết đồ chạy qua nhà cô Loan. Má gọi cô Loan, 2 đứa gọi theo, chớ phải gọi Bà Loan mới đúng, Bà Loan là bạn của Bà mà. Lúc đó, Bà hét to, gọi 2 đứa về, còn 2 đứa cứ cười hà hà, nghịch phá...
Cháu hạnh phúc lắm, vì có Bà. Cháu vẫn như xưa, muốn được sống cùng Bà nhất.
Nước mắt rơi thêm một lần. Cả khổ đau và hạnh phúc.
Khi đó nghĩ, sẽ gặp lại Bà chốn Thiên Đường. Bà ơi, cháu quên mặt Bà rồi, nhưng chắc chắn, Bà sẽ nhận ra cháu mà, phải không?
Cháu thương Bà, cháu nhớ Bà! [抱一抱][心]
#爸爸#*
#我親愛的奶奶和爸爸#*
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Mar 28, 2021#*7:01am (2)
9:20pm*Diary
#我最親愛的奶奶#*
#奶奶#*
Hôm nay, 28/3, giỗ Bà.
Sáng thức dậy hơi trễ so với dự định. Nếu là ngày thường, thì lên xe về thẳng Đà Lạt luôn cũng được, riêng hôm nay, nếu về, mình lại cảm thấy có lỗi, không yên trong lòng, vì tối qua 6:47pm ngang qua Gia Kiệm, có thể ghé thắp nhang trước rồi mà, nhưng chạy thẳng về Sài Gòn, dự tính sáng nay tầm 5h, anh sẽ chở mình ngược về Gia Kiệm, thắp nhang cho Bà và Ba, rồi 8h mình từ Gia Kiệm về Đà Lạt là vừa.
5 rưỡi sáng mới thức dậy, trễ giờ rồi. Mình nhắn tin nhờ đồng nghiệp làm thêm cho 2 tiếng đến 4h chiều, mới đủ thời gian thực hiện dự tính.
7h, tạm biệt nhỏ Âm Dương Méo, 7:02am xuất phát. 8:06am đến Biên Hòa, ghé quán nước ven đường ngồi nghỉ. Không hiểu sao "hiệu ứng buồn ngủ" lan truyền, mà ngồi sau lưng anh, quên mang dây "cột" mình, mình vẫn ngủ say sưa suốt nhiều đoạn đường. Gọi ly cafe và bạc xỉu, uống cho tỉnh táo hơn. 8:24am tiếp tục hành trình. 9:15am đến Gia Kiệm, ghé cây xăng Thanh Sơn đổ xăng, 9:27am đến Nghĩa Trang.
Thắp nhang, đọc kinh, cầu nguyện cho Bà và Ba, thắp nhang cho các ông bà cô chú anh chị "hàng xóm" của Ba với Bà, đến 10:01am ra về, 10:10am đến Trạm Dừng Chân Thống Nhất, xe Phương Trang đã đợi mình sẵn, 10:11am lên xe, lại tạm biệt nhau.
Lần tạm biệt này, cảm giác nhẹ nhàng hơn, bớt lưu luyến hơn một chút, vì buổi sáng đã đồng hành cùng nhau hơn hai tiếng, anh chở mình ngược về Gia Kiệm, cảm giác đoạn đường về lại Đà Lạt không có xa xôi nữa. Trước đó, còn ra mộ thăm Bà với Ba, cố ý đưa nhang cho anh thắp cho Ba với Bà, ý là "giới thiệu" đó. Từ bữa tối T2-1/3, lần đầu dẫn anh ghé Gia Kiệm, đã nói thầm trong đầu, nói về anh cho Ba và Bà biết rồi.
Không biết duyên phận nối kết bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc hiện tại, anh đã trở nên quen thuộc, cảm giác thân thiết trong lòng mình rồi. Nghĩ về anh rất nhẹ nhàng, yên bình.
Tối Chủ nhật - 14/3 gặp lại ở Gia Kiệm, sáng hôm sau 10:30am ra thăm Bà với Ba, hôm đó, là ngày giỗ của Ba, sáng nay Chủ nhật - 28/3, lại cùng anh ra thăm Bà và Ba, hôm nay, là ngày giỗ của Bà.
Không dự tính có chuyến đi Sài Gòn hôm qua và hôm nay, chỉ nghĩ 15/3 về thăm Ba, nhưng duyên phận đã sắp đặt nhiều hơn, 28/3 cũng về được Gia Kiệm gặp Bà và Ba. Bao năm qua, rất ít về Gia Kiệm thăm Bà với Ba, giờ có anh rồi, được về nhiều hơn, cảm giác rất vui.
Không biết sang năm dự tính của má có thay đổi không, bốc mộ Ba và Bà về Đà Lạt, hay cải táng mộ nhỏ hơn, để Ba và Bà an nghỉ nơi Nghĩa Trang Tân Yên như bao năm nay? Đến lúc đó hỏi ý Ba và Bà vậy. Tưởng tượng, hình dung, không biết căn nhà của mình nơi Trung Giới, Ba và Bà có đang cùng sống ở nơi đó? Kí ức tuổi thơ, khi Ba và Bà còn sống, lúc mình còn bé xíu, vẫn hiện hữu trong tâm trí, rõ nét như mới ngày hôm qua. Căn nhà với hàng rào dâm bụt bịt kín phía trước cửa, cổng ở phía tay phải. Tết đó, Ba còn đốt pháo, rồi nhặt từng miếng pháo nhỏ cột dây thun lại cho mình chơi. Mình nhớ lúc đốt pháo, nghe pháo nổ, mình sợ. Mình nhớ, lúc đi qua ruộng rau muống nhà nhỏ Thủy hàng xóm, mình bị lọt xuống, chỉ thò được cái đầu lên, hô: "Ba ơi, cứu con!" Lại còn cả chuyện Ba đi tè ở gốc cây mãng cầu, đứng đó nhìn, thấy lạ lạ, lấy tay rờ thử nữa chứ. [笑cry]
Lúc Ba cho ngồi ở cái yên xe nhỏ gắn riêng trước chiếc xe đạp khung ngang, đạp chở đi chơi khắp nơi thì không nhớ lắm, nghe mọi người kể lại, ai cũng nói được Ba cưng vô cùng, đi đâu cũng vác theo. [嘻嘻] Lúc Ba dẫn đi chụp hình thì nhớ. Chú chụp hình đưa tay, nói mình làm kiểu, với lên cái cây hoa giả... Khoảnh khắc đó, nhớ rõ.
Tất cả kí ức, cả lúc ôm khung hình tiễn Ba ra Nghĩa Trang, với ý nghĩ "Sao cái khung này nó nặng thế?", đều nhớ, thật rõ. Đứa trẻ còn thiếu 2 tháng mới tròn 4 tuổi như mình khi ấy, mà khả năng ghi nhớ kĩ quá nhỉ. Còn cả ngày Ba mới mất, má nói: "Thủy thắp nhang, xin Ba, nói Ba về cho cái mùi gì thơm đi, về cho mùi gì mà thúi quá." Câu nói đó, khung cảnh đó, má ôm nhỏ em, đưa nhang mình thắp, nói mình khấn... Nhiều năm rồi chưa nghĩ lại, vẫn nhớ.
Còn cả những kí ức về Bà nữa.
Hồi bé chỉ muốn ở cạnh Bà thôi. Nghĩ, có Bà thương, lầ đủ rồi. Còn nghĩ, chưa đi làm có tiền được, thì đi ăn xin cũng được, nuôi Bà, ở với Bà thôi... Nhớ lúc 8 tuổi, Bà mới bị liệt vài ngày, Má lại la mình, mình khóc, chui vào chiếc giường nhỏ của Bà ngủ, nằm bên trái của Bà. Bà nằm cái gối nhỏ. Bà liệt, không cử động được rồi, vậy mà còn cố hết sức, giật cái gối ra, ú ớ đưa mình, ý là, cháu cưng của Bà, cháu nằm đi. Mình lại đỡ đầu Bà lên, kê gối vào cho Bà...
Ước gì được trở lại một khoảnh khắc như thế, được ôm Bà lần nữa, Bà ơi... Sao mà hồi đó không chịu thường xuyên ngủ cạnh Bà như hôm đó nhỉ? Để kí ức nhớ lại, ít quá ít... Còn một điều có lỗi với Bà, khi má chuyển giường, cho Bà ngủ phía sau nhà, má đi làm sớm, dặn mình đút bột cho Bà ăn, mình lười, đổ chén bột đi nữa chứ. Chuyện con nít thôi, nhưng nhớ mãi, hư quá, lười quá, không biết thương Bà gì cả, hối hận cả đời rồi thấy chưa?
Đợt hè đó, ai dẫn con Trâm lên Đà Lạt chơi 3 tháng rồi. Ngày nó về, cháu dắt nó xuống giường Bà ở nhà dưới, nói với Bà: "Bà ơi, con Trâm đi Đà Lạt chơi, giờ nó về thăm Bà nè." Bà nhìn nó, ráng nắm tay nó, Bà khóc...
Ngày Bà mất, nhỏ Oanh con chú Thường còn dám đụng vào tay Bà, nói lạnh lắm, vậy mà mình, không dám chạm tay Bà.
Trước mặt mọi người, mình không hề khóc. Không một giọt nước mắt. Nhưng mà, không có ai, nằm một góc giường, bao nhiêu nước mắt tuôn rơi.
Năm đó, lớp 4. Bà mất, mình nghỉ học vài ngày. Còn nhớ, cô Sáng ghé qua, hỏi mình còn nghỉ vài ngày nữa à, đi học lại được chưa?...
Bao nhiêu năm qua, kí ức chỉ ở trong tâm trí. Lần đầu ghi lại.
Bà ơi, cháu thương Bà! Bao năm qua, cháu tưởng nỗi đau chia ly đã qua rồi. Nhưng không, chỉ là cháu không nghĩ đến, nơi cảm xúc như vơi đi, quên đi. Nước mắt của lúc này, vẫn là cảm giác của khi ấy. Nhớ lúc Tết được Bà lì xì xấp tiền 200 đồng. Nhớ lúc cháu với con Trâm lật chiếu chỗ giường Bà lên, chỉ chỉ, ý là Bà có nhiều tiền, Bà giấu tiền dưới chiếu. Nhớ lúc 2 đứa nghịch, cởi hết đồ chạy qua nhà cô Loan. Má gọi cô Loan, 2 đứa gọi theo, chớ phải gọi Bà Loan mới đúng, Bà Loan là bạn của Bà mà. Lúc đó, Bà hét to, gọi 2 đứa về, còn 2 đứa cứ cười hà hà, nghịch phá...
Cháu hạnh phúc lắm, vì có Bà. Cháu vẫn như xưa, muốn được sống cùng Bà nhất.
Nước mắt rơi thêm một lần. Cả khổ đau và hạnh phúc.
Khi đó nghĩ, sẽ gặp lại Bà chốn Thiên Đường. Bà ơi, cháu quên mặt Bà rồi, nhưng chắc chắn, Bà sẽ nhận ra cháu mà, phải không?
Cháu thương Bà, cháu nhớ Bà! [抱一抱][心]
#爸爸#*
#我親愛的奶奶和爸爸#*
#碧水成仁#*
#我們的璀璨時光#*
#月月年年不變#*
#水玲瓏#*
#碧水藍天#*
#心#*
#范成仁#*
#真愛無悔#*
#最美的時光#*
#璀璨人生#*
#意義的禮物#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#God Bless Us#*
#Sun, Mar 28, 2021#*7:01am (2)
9:20pm*Diary
#肖宇梁#
今日27,来个月度总结
说起这一个月,那是真的精彩绝伦啊
五天一小瓜,十天一大瓜
那叫一个声势浩大,跌宕起伏
谁看了不赞一句敬业
鉴于黑子们这般感天动地的敬业精神
本吃瓜群众不好好品一品这瓜似乎对不起他们的努力成果
于是迈上了漫长的考古之路
结果就是——
感谢黑子和水军孜孜不倦的努(an)力(li)
把本二次元从养老坑里拉起来睁眼看内娱
发现这颗沧海遗珠
在坑底建起了豪华大别墅
塌房?
那是不存在的,咱这房牢固得很
最后重点感谢这段缘分的牵线人 —— #终极笔记#
没错,这就是个安利博
俊男美女 拳拳到肉 解密探险 家族宿命 演技
人物鲜明,剧情合理
绝佳的下饭神剧[赞]
https://t.cn/A6chYwFV
今日27,来个月度总结
说起这一个月,那是真的精彩绝伦啊
五天一小瓜,十天一大瓜
那叫一个声势浩大,跌宕起伏
谁看了不赞一句敬业
鉴于黑子们这般感天动地的敬业精神
本吃瓜群众不好好品一品这瓜似乎对不起他们的努力成果
于是迈上了漫长的考古之路
结果就是——
感谢黑子和水军孜孜不倦的努(an)力(li)
把本二次元从养老坑里拉起来睁眼看内娱
发现这颗沧海遗珠
在坑底建起了豪华大别墅
塌房?
那是不存在的,咱这房牢固得很
最后重点感谢这段缘分的牵线人 —— #终极笔记#
没错,这就是个安利博
俊男美女 拳拳到肉 解密探险 家族宿命 演技
人物鲜明,剧情合理
绝佳的下饭神剧[赞]
https://t.cn/A6chYwFV
thôi đừng
lần tới có bỏ tiền “ vẽ “ ra mấy cái liên hoan phim hay mấy cái giải thưởng này nọ thì _ bỏ qua 2 từ “ thế giới “ vào sau đi.... , nhầm , đuôi hộ cái
gớm nữa , cứ “ con hát mẹ khen hay “ , “ nước chảy chỗ trũng “ , “ lọt sàng xuống nia “ , “ đo bò làm chuồng “ , “ vừa đá bóng vừa thổi còi “ , bốc tay trái bỏ sang tay phải đâu lại vào đấy có tiền có quyền được ăn lại còn được nói thì cứ mẹ kẻ tung người hứng méo mấy cũng tròn thì ai mà chẳng làm được .
lần sau mấy cái giải thưởng mấy cục vàng mất công đúc qua đúc lại làm giàu cho “ ngành dịch vụ “ nước nhà thì bỏ cái từ “ thế giới “ khỏi mấy từ như Nobel , Grammy , Oscar , BAFTA , BBMAs , bla bla bla dot dot dot dot các kiểu các thứ ấy ra giùm cái nhé . cứ mèo khen mèo dài đuôi hoài riết rồi không chán hở ? mốt đổi tên thành NobeS&K Americar hay BAFand cho thực tế đi nhớ
rồi mấy đứa khác không có chuẩn mực của RIÊNG mình hay sao mà bỏ tiền bỏ sức cào cấu cho “ bằng đầu bằng cổ “ bằng được người thượng đẳng , ( chưa nói tới “ mị lực “ cái miếng bìa cứng màu xanh đối với một số hơi ( bị ) nhiều cá thể ) để rồi vẫn đéo được coi ra gì , để rồi thỉnh thoảng trên truyền thông lại lọt vào vùng hoạt động của thị giác vài cảnh “ đẹp “ : người châu Á ( somewhere in us & uk ) bị đánh bị bài xích bị hội đồng bị mấy thằng cao to da trắng mũi lõ đập cho như chó không ngóc đầu lên được nổi , để rồi trong mắt chúng nó , chúng mày cũng chỉ như bọn tao trong mắt chúng mày thôi , đéo hơn được nữa đâu - hỡi những đứa con giời sính ngoại thượng đẳng ạ ! theo tiếng gọi linh thiêng của đam mê khao khát mà đốt vợi vợi tiền xây dựng kiến thiết cho trời TÂY đi , vắt cho kiệt quệ chất xám đi rồi mang cái đầu chỉ còn tóc bạc và không gì khác ( bao gồm cả óc ) về quê hương đất nước sống nốt phần đời còn lại bằng tiền trợ cấp an sinh xã hội bằng tiền của những con người đồng - bào nghèo khổ bần hàn hạ đẳng của mình ấy ! sống vậy mới đáng mới hào nhoáng mới lẫy lừng danh giá mới cao tầng siêu cấp thượng đẳng ngàn năm vang bóng
cứ thế đi , cứ bon chen lấn át dẫm đạp lên nhau mà sinh tồn đi rồi nghĩ cuộc đời này đéo ra gì y như cái nhân phẩm bốc mùi hôi thối buồn nôn của chính mình đi vậy , thế nhé
----
tái bút : giờ tao hiểu vì sao mà KÝ SINH TRÙNG của nước người thượng đẳng lại “ trúng “ OSCAR nhiều “ mục “ đến vậy rồi , vạch ra cho nhau xem “ ông mất chân giò bà thò nậm rượu “ thì nó lại chả NGON . đúng thật không thể - cách nào “ cảm thụ “ được xã hội luật pháp con người thượng đẳng bình đẳng dân chủ tự do ngôn luận là gì , chỉ biết là BLACKPINK ; nhìn thì lộng lẫy kiêu sa kiều diễm hoa lệ rốt cục cũng chỉ để phủ lên một cái “ cả - bộ - lòng “ hôi hám thối nát bốc mùi hóa dòi sinh bọ như một cái nhà-xác của KÝ SINH TRÙNG rồi : ))): )
lần tới có bỏ tiền “ vẽ “ ra mấy cái liên hoan phim hay mấy cái giải thưởng này nọ thì _ bỏ qua 2 từ “ thế giới “ vào sau đi.... , nhầm , đuôi hộ cái
gớm nữa , cứ “ con hát mẹ khen hay “ , “ nước chảy chỗ trũng “ , “ lọt sàng xuống nia “ , “ đo bò làm chuồng “ , “ vừa đá bóng vừa thổi còi “ , bốc tay trái bỏ sang tay phải đâu lại vào đấy có tiền có quyền được ăn lại còn được nói thì cứ mẹ kẻ tung người hứng méo mấy cũng tròn thì ai mà chẳng làm được .
lần sau mấy cái giải thưởng mấy cục vàng mất công đúc qua đúc lại làm giàu cho “ ngành dịch vụ “ nước nhà thì bỏ cái từ “ thế giới “ khỏi mấy từ như Nobel , Grammy , Oscar , BAFTA , BBMAs , bla bla bla dot dot dot dot các kiểu các thứ ấy ra giùm cái nhé . cứ mèo khen mèo dài đuôi hoài riết rồi không chán hở ? mốt đổi tên thành NobeS&K Americar hay BAFand cho thực tế đi nhớ
rồi mấy đứa khác không có chuẩn mực của RIÊNG mình hay sao mà bỏ tiền bỏ sức cào cấu cho “ bằng đầu bằng cổ “ bằng được người thượng đẳng , ( chưa nói tới “ mị lực “ cái miếng bìa cứng màu xanh đối với một số hơi ( bị ) nhiều cá thể ) để rồi vẫn đéo được coi ra gì , để rồi thỉnh thoảng trên truyền thông lại lọt vào vùng hoạt động của thị giác vài cảnh “ đẹp “ : người châu Á ( somewhere in us & uk ) bị đánh bị bài xích bị hội đồng bị mấy thằng cao to da trắng mũi lõ đập cho như chó không ngóc đầu lên được nổi , để rồi trong mắt chúng nó , chúng mày cũng chỉ như bọn tao trong mắt chúng mày thôi , đéo hơn được nữa đâu - hỡi những đứa con giời sính ngoại thượng đẳng ạ ! theo tiếng gọi linh thiêng của đam mê khao khát mà đốt vợi vợi tiền xây dựng kiến thiết cho trời TÂY đi , vắt cho kiệt quệ chất xám đi rồi mang cái đầu chỉ còn tóc bạc và không gì khác ( bao gồm cả óc ) về quê hương đất nước sống nốt phần đời còn lại bằng tiền trợ cấp an sinh xã hội bằng tiền của những con người đồng - bào nghèo khổ bần hàn hạ đẳng của mình ấy ! sống vậy mới đáng mới hào nhoáng mới lẫy lừng danh giá mới cao tầng siêu cấp thượng đẳng ngàn năm vang bóng
cứ thế đi , cứ bon chen lấn át dẫm đạp lên nhau mà sinh tồn đi rồi nghĩ cuộc đời này đéo ra gì y như cái nhân phẩm bốc mùi hôi thối buồn nôn của chính mình đi vậy , thế nhé
----
tái bút : giờ tao hiểu vì sao mà KÝ SINH TRÙNG của nước người thượng đẳng lại “ trúng “ OSCAR nhiều “ mục “ đến vậy rồi , vạch ra cho nhau xem “ ông mất chân giò bà thò nậm rượu “ thì nó lại chả NGON . đúng thật không thể - cách nào “ cảm thụ “ được xã hội luật pháp con người thượng đẳng bình đẳng dân chủ tự do ngôn luận là gì , chỉ biết là BLACKPINK ; nhìn thì lộng lẫy kiêu sa kiều diễm hoa lệ rốt cục cũng chỉ để phủ lên một cái “ cả - bộ - lòng “ hôi hám thối nát bốc mùi hóa dòi sinh bọ như một cái nhà-xác của KÝ SINH TRÙNG rồi : ))): )
✋热门推荐