Tôi nhận lời yêu một người, không phải vì đã
trao cả mười phần yêu thương cho người ấy, mà vì tôi biết, tôi tin rằng họ, trong tương lai, bằng một cách nào đấy, sẽ có thể mang lại
hạnh phúc và bình yên đến cho mình.

Có những người không khiến bạn yêu da diết, mãnh liệt, không khiến bạn khao khát đến
cuồng si, nhưng họ có thể cho bạn cảm giác an toàn đầy tin tưởng. Phụ nữ, đôi khi sẽ chọn những người như vậy để gắn bó cuộc đời
mình.

Ai cũng có một thời yêu tưởng chết đi sống lại, nhưng phần lớn những tình yêu kiểu như vậy thường không tồn tại lâu dài, hoặc bị vỡ tan
bởi vô vàn những nghịch cảnh, hoặc tắt lịm
dần bởi sự vô tâm và hờ hững của thời gian
làm nguội đi cảm xúc của hai người.

Có lẽ bởi vậy mà những tình yêu được nuôi
nấng bởi sự quan tâm âm thầm và lo lắng,
chăm sóc giản đơn lại có thể âm ỉ cháy rất lâu, dẫu bắt đầu không phải là một cảm xúc rõ
ràng có thể phân định được.

Phụ nữ cần một tình yêu bỏng cháy cho
những năm tháng thanh xuân, nhưng họ cần một tình yêu bền bỉ và vững chãi cho hai
phần ba cuộc đời còn lại.

Bởi vậy, tôi nhận lời yêu một người.

—-DuPhong

batho bao ke ratang ho ba bolokehile ba bile ba thabile, 'me tsohle li tla molemo le molemo. Ha a ntse a lipalesa li e-s'o bloomed ho Tumeng, ha e ntse e le mocha, ba ntse ba khona ho tsamaea ka tsela e telele, nako e telele, 'me ba boela ka bolella tebileng le tebileng mehopolo, ha lefatše le e sa le joalo tletse, ha sefofane se e-s'o nkile theoha, ha re ntse re ntse ke hema ke, ke lula ke ke ya o bona

[别担心,我可以等。]

Phần 1.

"Làm người yêu anh nhé?"

"Vâng"

Cô nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với câu hỏi của Chu Diệc Nhiên. Diệc Nhiên cười rạng rỡ đưa tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé của Giản An An vào lòng.

Bầu trời đêm đen lạnh lẽo, khác với trái tim ấm áp của họ trái tim của Cố Thành lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Anh dựa vào bức tường bên cạnh nhà cô, đưa tay ôm lấy gương mặt góc cạnh của mình anh biết mình thua rồi.

Cố Thành và Giản An An là thanh mai trúc mã, họ bên nhau 10 năm, anh cũng thích cô 10 năm. Hôm nay là sinh nhật của Giản An An, anh vốn định bày tỏ tình cảm với cô nhưng Chu Diệc Nhiên lại nhanh tay hơn. Anh bên cô 10 năm nhưng chưa có được cô lại phải nhìn người con gái anh yêu cùng một người mới quen nhau được 3 tháng ở bên nhau. Anh cười giễu cợt chính mình, rõ ràng là biết trước kết quả nhưng anh không cam lòng mới tiếp tục đi theo sau cô như vậy. Có lẽ đến lúc anh nên buông tay rồi, buông tay để cô rời đi, buông tay để anh quên đi đoạn tình cảm này.

***

"Anh Thành đâu rồi ạ?"

Sau khi tiễn bạn bè và Chu Diệc Nhiên về cô vào nhà nhưng không nhìn thấy Cố Thành, chỉ thấy mẹ cô đang loay hoay dọn đồ đạc. Cô vừa dọn phụ vừa hỏi mẹ.

"Lúc nãy mẹ thấy sắc mặt thằng bé không tốt lắm, nó vừa giúp mẹ dọn đồ vào rồi về rồi."

Về rồi? Mọi năm anh đều tặng quà sinh nhật cho cô cuối cùng còn đưa cô đi xem pháo hoa. Anh bị sao thế nhỉ?

"Mẹ con qua nhà xem anh ấy thế nào."

"Ừ, tiện thể đem một ít canh gà mẹ vừa nấu cho bố con cho thằng bé một ít. Vừa nãy mẹ thấy nó không ăn nhiều lắm."

"Vâng ạ."

Cô cầm hộp canh mẹ vừa đưa chạy ù ra khỏi nhà. Nhà anh ở phía dưới lầu, cô và anh cũng không phải là dạng con nhà giàu gì đó chỉ là gia đình đủ ăn, phí sinh hoạt thì cũng là tự đi làm mà có. Từ nhỏ, bố mẹ cô hay vắng nhà vì công việc từ đó cô cũng thân với gia đình nhà anh, thường xuyên ăn cơm, thường xuyên cùng anh đi học. Cố Thành từ nhỏ đã xuất sắc hơn người khác, tính anh dịu dàng, ôn nhu lại thêm gương mặt đẹp trai, năm nào cũng đứng nhất toàn thành phố cho nên cũng là đối tượng nhiều người yêu thích.

Còn cô chỉ là một cô gái nhỏ nhoi từ nhỏ đã bám theo anh, nhưng anh lại không hề cảm thấy phiền ngược lại còn luôn chăm sóc cho cô. Cho nên ngoài bố mẹ ra thì Cố Thành chính là chỗ dựa duy nhất của cô. Năm nay cô thi đậu được Đại học Bắc Kinh cũng là nhờ anh kèm cặp cô.

Giản An An đứng trước cửa nhà anh gõ hai tiếng.

"Em đến đây làm gì?" Cố Thành ra mở cửa ngạc nhiên nhìn cô.

"Đưa canh cho anh." Nói rồi cô tự nhiên đi vào nhà.

Đi qua căn bếp thấy mẹ Cố Thành đang làm bánh cô đi đến cười nói.

"Bánh mới cô làm ạ."

"Tiểu An đấy à, lại đây nếm thử xem."

"Wow, ngon thật. Bánh cô làm là ngon nhất."

Cô mỉm cười nịnh nọt khiến mẹ của Cố Thành cười đến ngoắc cả miệng, vỗ nhẹ lên trán cô.

"Dẻo miệng. Hai đứa ở nhà chơi nhé mẹ đem đồ ăn sang cho bố."

"Vâng ạ." Cả hai đồng thanh đáp.

Bố của Cố Thành là công nhân trong xưởng gỗ, chú Cố hiện đang bị bệnh nặng phải nhập viện điều trị nên hầu hết thời gian của Cố Thành ngoài việc học ra anh còn đi làm bán thời gian rất nhiều nơi, khi rảnh lại vào giúp mẹ trông cửa hàng bánh ở góc phố nhỏ , có khi còn thức đêm thay mẹ chăm sóc bố. Chú Cố là kinh tế chính của gia đình nên vừa đổ bệnh mọi thứ Cố Thành đều phải gánh vác, đôi khi cô đem tiền dành dụm của mình cho anh lại bị anh từ chối nhận nên nhiều lần cô len lén bỏ nó vào ví của anh. Cố Thành là vậy lúc nào cũng muốn tự mình gánh vác hết mọi thứ.

"Em có muốn ăn một chút không?" Cố Thành đem canh trên tay cô múc vào bát.

"Không đâu, lúc nãy em ăn no rồi. Đúng rồi, anh vẫn chưa đưa quà cho em đấy."

Tay anh khựng lại một lúc rồi tiếp tục múc canh.

"Anh quên chuẩn bị quà cho em rồi." Anh lạnh nhạt trả lời.

Giản An An nhìn anh lạnh nhạt nhưng không hiểu lý do tại sao, Cố Thành là người kĩ tính sao anh có thể quên được.

"Anh Thành, anh giận em sao? Hôm nay anh không khỏe trong người sao?"

Vừa nói cô vừa đưa tay định áp lên trán anh lại bị anh tránh né, bàn tay cô hụt hẫng rồi rút về.

"Anh thấy hơi mệt, trễ rồi anh đưa em về nhà."

"Em..."

Cô chưa kịp dứt câu anh đã kéo cô ra ngoài, anh đi trước cô bước phía sau anh. Lúc này cô bất chợt nhớ đến lúc nhỏ anh vẫn thường theo sau cô như thế này, nhìn bóng lưng cô độc của anh không hiểu sao cô lại thấy đau lòng. Bàn tay nhỏ bất giác kéo góc áo của anh, không biết từ bao giờ nước mắt cô lại rơi.

Anh ngẩn người, lúng túng đưa tay lau nước mắt cho cô liên tục hỏi.

"Em sao vậy? Sao lại khóc? Anh..."

Cô đánh vào người anh từng cái, giọng nức nở oán trách anh.

"Sao anh lại phớt lờ em như vậy? Quà sinh nhật không có thì thôi, ngày cả pháo hoa một cây cũng không đốt cho em."

Anh bật cười, Giản An An đúng là biết cách hành hạ trái tim của anh. Muốn cách xa cô một chút lại bị sự đáng yêu của cô kéo về, khóc lóc đòi quà như thế này lần đầu tiên anh thấy.

"Được rồi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Anh trêu em thôi sao lại không có quà, mau nín đi."

Nghe anh dỗ cô nín khóc, ánh mắt mong chờ món quà nhìn anh. Anh lắc đầu đưa tay lấy trong túi quần một chiếc hộp màu trắng tinh xảo.

"Quà của em."

Cô bất ngờ với món quà của anh, mọi năm anh không tặng sách thì cũng là những món đồ mà cô thích. Cô chưa từng nói là thích dây chuyền...

Đây vốn là món quà anh dự định bày tỏ sau đó tặng cho cô, anh nghĩ là không có cơ hội tặng nó tính là ngày mai sẽ tặng cô món quà khác. Nhưng Giản An An như vậy anh không đành lòng.

"Cái này... đắt quá rồi."

"Quà sinh nhật cũng là quà mừng em đậu Đại học Bắc Kinh. Thích không?"

Cô cười là hình mặt trăng mà cô thích.

"Thích. Cảm ơn anh Thành!"

"Thích là được rồi, mau vào nhà đi." Anh xoa mái tóc mềm mại của cô mỉm cười.

"Còn pháo hoa của em?"

Anh gõ nhẹ lên trán cô, "Đừng được voi đòi tiên, nhanh vào nhà đi ngủ đi."

"Hôm nay anh không phải anh Thành của em rồi. Tạm biệt."

Anh đứng trước cửa nhà cô mỉm cười, anh muốn buông cũng không buông được.


发布     👍 0 举报 写留言 🖊   
✋热门推荐
  • 该事件发生后,我院相关部门立即在家属的见证下共同封存此输液器,并交由家属保管。全文如下:乐山市人民医院关于儿科输液器异物事件的情况通报近日,舆论和媒体十分关注我
  • 15你撒種,卻不得收割;踹橄欖,卻不得油抹身;有新酒,卻不得酒喝。他向你所要的是甚麼呢?
  • 所以以后早上六点起[小仙女]夏目漱石的名篇《我是猫》日语应该怎么读?#过儿与姑姑的日常#DAY177[飞机]#Everyday日精进# DAY42[飞机]読書返
  • 在人际交往中你悟出过什么道理? 1.稍微一亲近就口无遮拦的毛病必须改。 2.多把“你听懂了没?”换成“我讲明白了没?” 3.别人给你发消息一定要回,就算不
  • 身体健康[可爱][可爱]#王俊凯超话[超话]#JF#迪奥品牌大使王俊凯# JF#王俊凯我们的乐队# JF#王俊凯焕蓝梦想基金[超话]#我的未来有你 每篇都
  • 此外,雅居乐万象郡最近在举办“别墅节”活动,购买毛坯别墅最低只要18888元/平方米,对比此前的售价有明显的降幅;南区 福晟天地 打出100万元买南区110-1
  • 整整63天,感谢一路上相遇的每个人[爱你]#第十一届少数民族传统体育运动会# #萧声你记# 记得不是太清楚了,微博注册后没怎么玩,后来从记得开始,就是这个头像,
  • 遥想当年把某人的电话也设置了的,什么‘火星来电’‘糖糖’‘love’最乖的就是两字重复他的姓氏,搞得后来我的朋友都喊他FF。也不知道谁,老点那个“催你发货”……
  • 陈萍萍对范闲那么好原因只有一个,他是叶轻眉的儿子。他是叶轻眉一手栽培出来的鉴查院领袖,怕是不会再有这么一个机构集情报、军备、暗探于一体了,叶轻眉给了他这份信任,
  • @MD_摩登兄弟 #啊默契[音乐]##偶像梦幻祭##冰鹰北斗##冰鹰北斗1217生日快乐# ———♪———北京时间2019.12.16 23:00东京时间201
  • #张云雷[超话]#[给你小心心]#张云雷0111生日快乐# 碎碎念之那道想要守护的白月光走过不少专场,问过不少人,喜欢您的理由千万条,印象最深的是很多人将您比作
  • 我是在你面前才意识到自己言辞匮乏得厉害的,才知道我矫揉造作日日夜夜锤锻的文字造诣不足以去歌颂你半分美好。但是真好,这样我就不用枉费时间去拙劣描摹你的相貌,你是用
  • 如今我已经不再害怕天黑,因为我知道在天黑的时候也可以做很多事情。全世界都在等,或许等一个转角或许等一个人,但谁都不知道自己会不会等到。
  • #微花店#拾光花艺管-拾光花艺馆是一家集绿植鲜花租摆、设计、养护、销售等专业化服务于一体的新型公司,我们将以全新的服务理念,优质的性价比,为您营造绿色宜人的工作
  • 今天也加油吧…秋子桑是我的亲友 SHIN酱的媳妇。独特的睡姿…笑好了!
  • 在每个死胡同的尽头,都有另一个希望的天空,在无路可走时迫使你腾空而起,那就是奇迹。奇迹,是不会在平坦的道路上绽放的。
  • 我们那场影院里的人不多,但都是看完再走的,唯一的遗憾是没有和旁边的小姐姐聊上一句,应该也是夏目粉吧(当初预售只有她一人,我想无论是否一个人,我都会选在旁边吧)她
  • !昨天我花了五个小时去见他 没睡饱也没吃上一顿饭 一个月没有见他 昨天他穿了件我没有见过的新买的衣服 头发长得乱蓬蓬了 他好像也没有睡饱 我犹犹豫豫在外面徘徊了
  • #李栋旭[超话]# 知道很多姐妹买不到粉砖,很想拥有哥哥的东西,想给哥哥花钱,就会买各种饭制的周边,我就也混饭圈多年了,也知道很多人因为哥哥才入韩圈,奉劝姐妹们
  • 。#来说一个暴露年龄的广告语# 脑白金——今年过年不收礼,收礼只收脑白金特步——非一般的感觉O泡果奶——我要O泡,O泡果奶要要要!