#陰陽花生綠豆#*
#水仁間#*
Là cố ý bất ngờ xuống anh, mà hôm qua anh cũng đã đoán được. Vậy mà vẫn để mình chờ, đến tối 7pm mới về. Anh nghĩ khoảng 2pm mình đã xuống tới nơi, vậy mà vẫn thong thả đi chỗ này chỗ kia ghê luôn hà, dễ ghét! [黑线]
Sáng nay 10am anh đi làm, 11:35am về, mua cơm trưa, cùng ăn với nhau. Ăn xong, nghỉ trưa đến 1:15pm, anh lại đi làm nữa rồi. Anh nói chiều nay làm 2 chỗ, bên Quận 10 và Bình Thạnh, xong 1 chỗ anh sẽ tranh thủ ghé về một xíu. Chớ lúc đầu anh nói, đi làm tới tối 6-7pm mới về. Mình ở nhà cả buổi đợi anh như vầy, nhớ quá đi, huhu! [委屈]
Hên là có 2 đứa Phụng Dương - sau khi ngủ đã, dậy làm trò mèo, phát "cơm mèo" cho mình xem đã đời một lúc, xong lại cùng chui vào ba lô dưới gầm giường "úm" nhau ngủ nữa rồi á. Nãy thì 2 đứa chui vô sọt đồ, ôm nhau ngủ cả tiếng đồng hồ, haha! [哈哈]
Những giờ phút bên nhau thế này, thật an bình. Xa cách vài tiếng đồng hồ, đến chiều tối là gặp mặt, đỡ hơn cảm giác cứ phải chờ đợi ngày này qua ngày khác rất nhiều.
Nhưng mà sắp tới, nếu dự định tiến hành thuận lợi, mình sẽ lại phải xa anh, không dễ dàng để 1 tháng gặp được 1-2 lần như hiện tại rồi. Vì tương lai, đành chấp nhận và cố gắng. Phải kiếm được nhiều tiền hơn, có một số vốn, đủ để sau đó mình và anh về chung một nhà, mình tìm một công việc buôn bán, hoặc học makeup, cho thuê đồ... Mình thì mong ước, vững tin trong vòng 2 năm tới có thể cùng anh "về chung một nhà" đó. Mong là hai trái tim cùng chung nhịp đập, cùng suy nghĩ, tương lai có thể thật sự bên nhau mỗi ngày, mãi không rời xa. [心]
Anh nói, tối nay bên Đạo Tràng có nhiều thuốc cần bốc. Mình nói anh tranh thủ làm về, rồi qua đó sớm nè. Được đi cùng anh, cùng làm việc ý nghĩa, chính là hạnh phúc! [心]
Bé Đậu Xanh dễ thương đã ra đi được nhiều ngày, nơi Linh Giới, chắc con đã quen cuộc sống mới rồi con ha. Luôn bình an, vui vẻ hồn nhiên nha con! [心]
Cứ tận hưởng từng giây phút được chung sống bên anh, cùng ăn uống, trò chuyện, nói cười đi nào! Lát anh về lại gặp. Yêu lắm luôn hà! [心] *2:52pm*
9:07pm: Đang bên Đạo tràng với anh. Nay tính qua sớm phụ mọi người sớm, mà ra khỏi nhà cũng 7:30pm rồi, đi ăn tối ở 407, xong là 8:04pm bắt đầu chạy qua Đạo tràng. Đến nơi là 8:15pm, thấy mọi người đã bốc gần xong thuốc rồi.
9:13pm: Mình với anh phụ bỏ bột quế, bấm ghim, đóng gói. Công việc hoàn thành rốt ráo, 9:pm đã xong. Nhưng mới có chị người quen của sư huynh dẫn con trai sang, nên anh vừa trộn thêm thuốc, làm thêm một ít nữa, vì chị và bé muốn phụ nè. Mình cũng phụ thêm nữa đây, hihi! [可爱][心] *9:45pm*
9:43pm: Vừa hoàn thành 44 gói. Mình phụ bỏ bột quế với bấm tiếp. Bé Simba phụ nhiệt tình, dễ thương ghê luôn, hihi! [可爱]
Buổi tối thật là dễ thương. Giờ ngồi uống trà, nghe anh và mọi người nói chuyện. [鲜花][太阳] *9:45pm*
9:57pm: Vẫn đang bên Đạo tràng. Ngồi chơi bên cạnh anh, là thích nhất rồi, hihi! [可爱]
À, hồi chiều anh đi làm, mình ở nhà với 2 đứa Méo Mèo. Lúc 4:30pm thằng Đậu Phụng dám chơi trò hù mình. Không ngủ, nằm im, nằm bất động, nằm cứng ngắc. Mình tưởng nó giả ngủ, giả đơ, mình ngồi nhìn nó. Ai dè một lúc lâu nó vẫn bất động. Hết hồn, mình rờ nó, nó mới chịu cử động. Đúng thật, thằng mèo khỉ gió. [笑cry]
Anh đi làm, 4:47pm mới về. Nghỉ ngơi xíu, 5:29pm lại chạy việc thêm một chỗ, rồi khoảng 6:30pm mới về. Nghỉ ngơi, tắm rửa, 6:45pm anh lại lau tóc cho mình, giống bữa đầu tiên mình xuống nhà anh vậy, hihi! [可爱]
Anh lau tóc cho mình, rồi chải tóc, gỡ tóc rối nữa. Ở bên anh thật tuyệt, thật vui, hihi! Yêu quá hà, muah! [太开心][心]
#南無阿彌陀佛#*
#陰陽花生綠豆#*
#碧水成仁#*
#范成仁#*
#幸福每一天#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#Wed, Dec 8, 2021#*4:30pm
Thằng Phụng mất nết, hù mình hết hồn. [允悲]
*10:03pm*Diary
***
#水仁間#*
Là cố ý bất ngờ xuống anh, mà hôm qua anh cũng đã đoán được. Vậy mà vẫn để mình chờ, đến tối 7pm mới về. Anh nghĩ khoảng 2pm mình đã xuống tới nơi, vậy mà vẫn thong thả đi chỗ này chỗ kia ghê luôn hà, dễ ghét! [黑线]
Sáng nay 10am anh đi làm, 11:35am về, mua cơm trưa, cùng ăn với nhau. Ăn xong, nghỉ trưa đến 1:15pm, anh lại đi làm nữa rồi. Anh nói chiều nay làm 2 chỗ, bên Quận 10 và Bình Thạnh, xong 1 chỗ anh sẽ tranh thủ ghé về một xíu. Chớ lúc đầu anh nói, đi làm tới tối 6-7pm mới về. Mình ở nhà cả buổi đợi anh như vầy, nhớ quá đi, huhu! [委屈]
Hên là có 2 đứa Phụng Dương - sau khi ngủ đã, dậy làm trò mèo, phát "cơm mèo" cho mình xem đã đời một lúc, xong lại cùng chui vào ba lô dưới gầm giường "úm" nhau ngủ nữa rồi á. Nãy thì 2 đứa chui vô sọt đồ, ôm nhau ngủ cả tiếng đồng hồ, haha! [哈哈]
Những giờ phút bên nhau thế này, thật an bình. Xa cách vài tiếng đồng hồ, đến chiều tối là gặp mặt, đỡ hơn cảm giác cứ phải chờ đợi ngày này qua ngày khác rất nhiều.
Nhưng mà sắp tới, nếu dự định tiến hành thuận lợi, mình sẽ lại phải xa anh, không dễ dàng để 1 tháng gặp được 1-2 lần như hiện tại rồi. Vì tương lai, đành chấp nhận và cố gắng. Phải kiếm được nhiều tiền hơn, có một số vốn, đủ để sau đó mình và anh về chung một nhà, mình tìm một công việc buôn bán, hoặc học makeup, cho thuê đồ... Mình thì mong ước, vững tin trong vòng 2 năm tới có thể cùng anh "về chung một nhà" đó. Mong là hai trái tim cùng chung nhịp đập, cùng suy nghĩ, tương lai có thể thật sự bên nhau mỗi ngày, mãi không rời xa. [心]
Anh nói, tối nay bên Đạo Tràng có nhiều thuốc cần bốc. Mình nói anh tranh thủ làm về, rồi qua đó sớm nè. Được đi cùng anh, cùng làm việc ý nghĩa, chính là hạnh phúc! [心]
Bé Đậu Xanh dễ thương đã ra đi được nhiều ngày, nơi Linh Giới, chắc con đã quen cuộc sống mới rồi con ha. Luôn bình an, vui vẻ hồn nhiên nha con! [心]
Cứ tận hưởng từng giây phút được chung sống bên anh, cùng ăn uống, trò chuyện, nói cười đi nào! Lát anh về lại gặp. Yêu lắm luôn hà! [心] *2:52pm*
9:07pm: Đang bên Đạo tràng với anh. Nay tính qua sớm phụ mọi người sớm, mà ra khỏi nhà cũng 7:30pm rồi, đi ăn tối ở 407, xong là 8:04pm bắt đầu chạy qua Đạo tràng. Đến nơi là 8:15pm, thấy mọi người đã bốc gần xong thuốc rồi.
9:13pm: Mình với anh phụ bỏ bột quế, bấm ghim, đóng gói. Công việc hoàn thành rốt ráo, 9:pm đã xong. Nhưng mới có chị người quen của sư huynh dẫn con trai sang, nên anh vừa trộn thêm thuốc, làm thêm một ít nữa, vì chị và bé muốn phụ nè. Mình cũng phụ thêm nữa đây, hihi! [可爱][心] *9:45pm*
9:43pm: Vừa hoàn thành 44 gói. Mình phụ bỏ bột quế với bấm tiếp. Bé Simba phụ nhiệt tình, dễ thương ghê luôn, hihi! [可爱]
Buổi tối thật là dễ thương. Giờ ngồi uống trà, nghe anh và mọi người nói chuyện. [鲜花][太阳] *9:45pm*
9:57pm: Vẫn đang bên Đạo tràng. Ngồi chơi bên cạnh anh, là thích nhất rồi, hihi! [可爱]
À, hồi chiều anh đi làm, mình ở nhà với 2 đứa Méo Mèo. Lúc 4:30pm thằng Đậu Phụng dám chơi trò hù mình. Không ngủ, nằm im, nằm bất động, nằm cứng ngắc. Mình tưởng nó giả ngủ, giả đơ, mình ngồi nhìn nó. Ai dè một lúc lâu nó vẫn bất động. Hết hồn, mình rờ nó, nó mới chịu cử động. Đúng thật, thằng mèo khỉ gió. [笑cry]
Anh đi làm, 4:47pm mới về. Nghỉ ngơi xíu, 5:29pm lại chạy việc thêm một chỗ, rồi khoảng 6:30pm mới về. Nghỉ ngơi, tắm rửa, 6:45pm anh lại lau tóc cho mình, giống bữa đầu tiên mình xuống nhà anh vậy, hihi! [可爱]
Anh lau tóc cho mình, rồi chải tóc, gỡ tóc rối nữa. Ở bên anh thật tuyệt, thật vui, hihi! Yêu quá hà, muah! [太开心][心]
#南無阿彌陀佛#*
#陰陽花生綠豆#*
#碧水成仁#*
#范成仁#*
#幸福每一天#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#Wed, Dec 8, 2021#*4:30pm
Thằng Phụng mất nết, hù mình hết hồn. [允悲]
*10:03pm*Diary
***
#陰陽花生綠豆#*
#水仁間#*
Trời sinh một cặp Méo Mèo
Thị Dương là chị, Phụng lì là em.
Hai đứa ni cũng bị bệnh bạch cầu mèo như thằng bé Đậu Xanh, nhưng lướt qua được, khỏe mạnh trở lại, chỉ có bé Xanh nhỏ hơn, không qua khỏi.
Giờ thì hai chị em khác từ màu sắc tới giới tính này lại nhoi như thường. Ở với nhau riết, đến cái biểu cảm ngơ ngác cũng y như nhau.
Thằng Văn Đậu Phụng suốt ngày meo meo đòi ăn. Mà ăn được là mừng. Bữa còm nhom, mới 3 ngày đã phát tướng trở lại.
Cứ vậy đi nha. Đừng đứa nào bệnh nữa nha, tội lắm, thương lắm! ❤
#20211202_Fri#* 2:31pm*Diary
**
10:43pm: Đậu Xanh bé nhỏ đã đi đến nơi ở mới được 2 ngày rồi, không biết đã quen chưa, làm quen được bạn mới chưa. Cảm giác buồn của mẹ cũng vơi dần, nghĩ về con, xem hình con, chỉ thấy con dễ thương ơi là dễ thương, đẹp trai lắm luôn nè. Nghĩ, xem hình, rồi mỉm cười. [心]
Đậu Xanh của mẹ lúc nhỏ, lúc mới đưa về, ba con chụp hình cho mẹ xem nè, ta nói, vẻ mặt với cái mái rẽ qua 1 bên, đôi mắt long lanh, yêu lắm luôn.
Chị Dương với anh Phụng hai ba bữa nay được ăn hạt trộn pa-tê, liếm hết sạch sẽ pa-tê, chừa hạt lại. Ba con mới nói: "Em ơi, hai con này nó thành tinh rồi." Mẹ tưởng chuyện gì, hóa ra là chị với anh con ham ăn, ăn kiểu láu cá. Nếu có thêm con nữa, chắc cũng y như vậy luôn ha, Đậu Xanh ha! Con là thằng chuyên "nhấn đầu" anh chị em, sợ bị giành ăn mà. Ở nơi khác, đừng như vậy nha Đậu Xanh. Phần của con, mãi là của con. Mẹ thương con lắm. Dù con ham ăn, giành ăn, con vẫn là bé Mèo dễ thương, đáng yêu của mẹ. Thương con, nhớ con nè! Nơi Linh Giới, con hạnh phúc nhé! Nam Mô A Di Đà Phật! Nguyện cầu cho con được bình an, hạnh phúc! [心]
#南無阿彌陀佛#*
#陰陽花生綠豆#*
#碧水成仁#*
#范成仁#*
#幸福每一天#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#Fri, Sep 3, 2021#*1:20pm
#Fri, Dec 3, 2021#*
Đúng 3 tháng trước, Đậu Xanh dễ thương của mẹ! [心]
*10:53pm*Diary
***
#水仁間#*
Trời sinh một cặp Méo Mèo
Thị Dương là chị, Phụng lì là em.
Hai đứa ni cũng bị bệnh bạch cầu mèo như thằng bé Đậu Xanh, nhưng lướt qua được, khỏe mạnh trở lại, chỉ có bé Xanh nhỏ hơn, không qua khỏi.
Giờ thì hai chị em khác từ màu sắc tới giới tính này lại nhoi như thường. Ở với nhau riết, đến cái biểu cảm ngơ ngác cũng y như nhau.
Thằng Văn Đậu Phụng suốt ngày meo meo đòi ăn. Mà ăn được là mừng. Bữa còm nhom, mới 3 ngày đã phát tướng trở lại.
Cứ vậy đi nha. Đừng đứa nào bệnh nữa nha, tội lắm, thương lắm! ❤
#20211202_Fri#* 2:31pm*Diary
**
10:43pm: Đậu Xanh bé nhỏ đã đi đến nơi ở mới được 2 ngày rồi, không biết đã quen chưa, làm quen được bạn mới chưa. Cảm giác buồn của mẹ cũng vơi dần, nghĩ về con, xem hình con, chỉ thấy con dễ thương ơi là dễ thương, đẹp trai lắm luôn nè. Nghĩ, xem hình, rồi mỉm cười. [心]
Đậu Xanh của mẹ lúc nhỏ, lúc mới đưa về, ba con chụp hình cho mẹ xem nè, ta nói, vẻ mặt với cái mái rẽ qua 1 bên, đôi mắt long lanh, yêu lắm luôn.
Chị Dương với anh Phụng hai ba bữa nay được ăn hạt trộn pa-tê, liếm hết sạch sẽ pa-tê, chừa hạt lại. Ba con mới nói: "Em ơi, hai con này nó thành tinh rồi." Mẹ tưởng chuyện gì, hóa ra là chị với anh con ham ăn, ăn kiểu láu cá. Nếu có thêm con nữa, chắc cũng y như vậy luôn ha, Đậu Xanh ha! Con là thằng chuyên "nhấn đầu" anh chị em, sợ bị giành ăn mà. Ở nơi khác, đừng như vậy nha Đậu Xanh. Phần của con, mãi là của con. Mẹ thương con lắm. Dù con ham ăn, giành ăn, con vẫn là bé Mèo dễ thương, đáng yêu của mẹ. Thương con, nhớ con nè! Nơi Linh Giới, con hạnh phúc nhé! Nam Mô A Di Đà Phật! Nguyện cầu cho con được bình an, hạnh phúc! [心]
#南無阿彌陀佛#*
#陰陽花生綠豆#*
#碧水成仁#*
#范成仁#*
#幸福每一天#*
#愛在陽光燦爛時#*
#Happy Everyday#*
#Fri, Sep 3, 2021#*1:20pm
#Fri, Dec 3, 2021#*
Đúng 3 tháng trước, Đậu Xanh dễ thương của mẹ! [心]
*10:53pm*Diary
***
Trong hành trình đi tìm lại cuộc đời mình và tìm lại tính cách mình đã đánh mất trước kia, mình đã đánh mất và bỏ qua rất nhiều người. Bởi vì họ không còn phù hợp với mình, bởi vì mình đã quyết tâm sẽ phải phũ phàng tránh xa những người tiêu cực, và cũng vì mình muốn cuộc sống mình tốt đẹp hơn. Dù là mối quan hệ kéo dài bao lâu đi chăng nữa thì nếu nó là sai lầm và nó kéo mình đi xuống thì mình buộc phải từ bỏ thôi, vì chính bản thân mình.
Lúc trước mình vì muốn làm hài lòng tất cả mọi người xung quanh mà mình luôn làm trái ý muốn bản thân, mình luôn sống cho người khác, sống để họ không soi mói nữa. Nhưng mà mình vẫn bị soi mói và bị ghét, vậy thì mình không cần làm bất cứ chuyện gì vì bất cứ ai nữa. Vì họ chẳng làm được gì cho mình ngoài buông ra những lời châm biếm và nói móc mình, và mình cũng chẳng nhận được gì từ họ. Mình bây giờ muốn được sống theo ý muốn của mình, được thể hiện cái tôi bẩm sinh của mình, mình không muốn cúi đầu trước những lời nói xấu sau lưng và trước những lời dèm pha từ bọn tiểu nhân nữa. Tại sao phải sống cho nó khi nó chẳng đem lại được lợi ích gì cho mình?
Trớ trêu thay, khi lên đại học mình mới dần dần tập sống cho bản thân và mặc kệ những lời nói xấu đó. Còn cấp 3 thì mình cứ mãi đi tìm và đi soi xem có ai còn nói xấu mình nữa không, rồi lại buồn tủi trong khi tụi nó hí hửng vì nói xấu mình. Nhưng không sao, dù sao cũng đã nhận ra rồi, và từ lúc nhận ra thì mình như một con bướm thoát kén để tự tỏa ra ánh sáng của riêng mình, và từ đó chẳng ai chạm tới được mình nữa. Mình dần mài giũa được bản thân để chống lại những thứ tiêu cực của cuộc đời mà không bị nó cuốn vào. Mình dần đúc kết thêm nhiều kinh nghiệm sống để được vui vẻ hạnh phúc. Mình học được nhiều thứ hay ho lắm. Và một điều quan trọng nữa là mình đã biết dừng lại để cảm nhận sự bình dị và yên ả của thế giới này. Mình nhận ra thế giới này tươi đẹp biết bao, và mình hạnh phúc, lần đầu mình cảm nhận được hạnh phúc thật sự từ việc cảm nhận cuộc sống. Mình biết ơn cuộc đời đã đem đến những điều bình yên cho mình mà mình lại không hề nhận ra. Rồi mình bắt đầu nhìn lại những thứ mình đang có và thấy được là mình may mắn lắm. Mình thật sự rất may mắn, may mắn vì những gì mình đang có và may mắn vì tâm mình đã bình tĩnh lại và nhận ra nhiều thứ tốt đẹp xung quanh. Cho nên mỗi ngày đối với mình là một sự trải nghiệm. Mình không hề buồn bã, cũng không để sự tức giận trong lòng quá lâu. Mình biết cách điều tiết tâm lí của mình.
Lúc trước mình vì muốn làm hài lòng tất cả mọi người xung quanh mà mình luôn làm trái ý muốn bản thân, mình luôn sống cho người khác, sống để họ không soi mói nữa. Nhưng mà mình vẫn bị soi mói và bị ghét, vậy thì mình không cần làm bất cứ chuyện gì vì bất cứ ai nữa. Vì họ chẳng làm được gì cho mình ngoài buông ra những lời châm biếm và nói móc mình, và mình cũng chẳng nhận được gì từ họ. Mình bây giờ muốn được sống theo ý muốn của mình, được thể hiện cái tôi bẩm sinh của mình, mình không muốn cúi đầu trước những lời nói xấu sau lưng và trước những lời dèm pha từ bọn tiểu nhân nữa. Tại sao phải sống cho nó khi nó chẳng đem lại được lợi ích gì cho mình?
Trớ trêu thay, khi lên đại học mình mới dần dần tập sống cho bản thân và mặc kệ những lời nói xấu đó. Còn cấp 3 thì mình cứ mãi đi tìm và đi soi xem có ai còn nói xấu mình nữa không, rồi lại buồn tủi trong khi tụi nó hí hửng vì nói xấu mình. Nhưng không sao, dù sao cũng đã nhận ra rồi, và từ lúc nhận ra thì mình như một con bướm thoát kén để tự tỏa ra ánh sáng của riêng mình, và từ đó chẳng ai chạm tới được mình nữa. Mình dần mài giũa được bản thân để chống lại những thứ tiêu cực của cuộc đời mà không bị nó cuốn vào. Mình dần đúc kết thêm nhiều kinh nghiệm sống để được vui vẻ hạnh phúc. Mình học được nhiều thứ hay ho lắm. Và một điều quan trọng nữa là mình đã biết dừng lại để cảm nhận sự bình dị và yên ả của thế giới này. Mình nhận ra thế giới này tươi đẹp biết bao, và mình hạnh phúc, lần đầu mình cảm nhận được hạnh phúc thật sự từ việc cảm nhận cuộc sống. Mình biết ơn cuộc đời đã đem đến những điều bình yên cho mình mà mình lại không hề nhận ra. Rồi mình bắt đầu nhìn lại những thứ mình đang có và thấy được là mình may mắn lắm. Mình thật sự rất may mắn, may mắn vì những gì mình đang có và may mắn vì tâm mình đã bình tĩnh lại và nhận ra nhiều thứ tốt đẹp xung quanh. Cho nên mỗi ngày đối với mình là một sự trải nghiệm. Mình không hề buồn bã, cũng không để sự tức giận trong lòng quá lâu. Mình biết cách điều tiết tâm lí của mình.
✋热门推荐