#时代少年团周边中转站[超话]##时代少年团周边中转站[超话]#
宝子们宣qun特典出来啦,烫镭射银明信片看图7
★宣qun要求:
围脖:
①发中转站ch里面,带下面的字和所有图(图要发全,字选择性发)
②≥30→烫镭射银明信片(无名e限zhi)
③≥500→陶瓷杯➕烫镭射银明信片(杯子买了的给免dan)(仅50个名e)
④≥923→全套和所有加gou内容(仅五个名e)
d音/k手:
①不用带下面文字,带所有图或者带pb稿图和其他,置ding评lun指路围脖(一定要有指路)
②≥100→烫镭射银明信片宣群特典(无名额限zhi)
③≥1000→陶瓷杯➕烫镭射银明信片(仅50个名e)
④≥5000→全套和所有加gou内容(仅五个名e)
其他平tai:以上面任意其中一个标准为准
注:截止到截团下jia时间,会找人登记
★宣qun内容:
文字:(直接复zhi)
《西南特困生》
★文文200p成长向,特殊半硬壳材质(和lovesong的一样),艺术纸,b5法式精zhuang可平铺
★关于pb:百分百无盈li,会发巨详细明xi,之前的产出有出过可以去围脖:樱桃的小彩虹看看
★绝对无崩图,之前出过两期 “lovesong”和“王爵”可以看看反kui
★指lu围脖:樱桃的小彩虹
威殿:樱桃的小彩虹
宝子们宣qun特典出来啦,烫镭射银明信片看图7
★宣qun要求:
围脖:
①发中转站ch里面,带下面的字和所有图(图要发全,字选择性发)
②≥30→烫镭射银明信片(无名e限zhi)
③≥500→陶瓷杯➕烫镭射银明信片(杯子买了的给免dan)(仅50个名e)
④≥923→全套和所有加gou内容(仅五个名e)
d音/k手:
①不用带下面文字,带所有图或者带pb稿图和其他,置ding评lun指路围脖(一定要有指路)
②≥100→烫镭射银明信片宣群特典(无名额限zhi)
③≥1000→陶瓷杯➕烫镭射银明信片(仅50个名e)
④≥5000→全套和所有加gou内容(仅五个名e)
其他平tai:以上面任意其中一个标准为准
注:截止到截团下jia时间,会找人登记
★宣qun内容:
文字:(直接复zhi)
《西南特困生》
★文文200p成长向,特殊半硬壳材质(和lovesong的一样),艺术纸,b5法式精zhuang可平铺
★关于pb:百分百无盈li,会发巨详细明xi,之前的产出有出过可以去围脖:樱桃的小彩虹看看
★绝对无崩图,之前出过两期 “lovesong”和“王爵”可以看看反kui
★指lu围脖:樱桃的小彩虹
威殿:樱桃的小彩虹
#时代少年团周边中转站[超话]#
宝子们宣qun特典出来啦,烫镭射银明信片看图7
★宣qun要求:
围脖:
①发中转站ch里面,带下面的字和所有图(图要发全,字选择性发)
②≥30→烫镭射银明信片(无名e限zhi)
③≥500→陶瓷杯➕烫镭射银明信片(杯子买了的给免dan)(仅50个名e)
④≥923→全套和所有加gou内容(仅五个名e)
d音/k手:
①不用带下面文字,带所有图或者带pb稿图和其他,置ding评lun指路围脖(一定要有指路)
②≥100→烫镭射银明信片宣群特典(无名额限zhi)
③≥1000→陶瓷杯➕烫镭射银明信片(仅50个名e)
④≥5000→全套和所有加gou内容(仅五个名e)
其他平tai:以上面任意其中一个标准为准
注:截止到截团下jia时间,会找人登记
★宣qun内容:
文字:(直接复zhi)
《西南特困生》
★文文200p成长向,特殊半硬壳材质(和lovesong的一样),艺术纸,b5法式精zhuang可平铺
★关于pb:百分百无盈li,会发巨详细明xi,之前的产出有出过可以去围脖:樱桃的小彩虹看看
★绝对无崩图,之前出过两期 “lovesong”和“王爵”可以看看反kui
★指lu围脖:樱桃的小彩虹
威殿:樱桃的小彩虹
宝子们宣qun特典出来啦,烫镭射银明信片看图7
★宣qun要求:
围脖:
①发中转站ch里面,带下面的字和所有图(图要发全,字选择性发)
②≥30→烫镭射银明信片(无名e限zhi)
③≥500→陶瓷杯➕烫镭射银明信片(杯子买了的给免dan)(仅50个名e)
④≥923→全套和所有加gou内容(仅五个名e)
d音/k手:
①不用带下面文字,带所有图或者带pb稿图和其他,置ding评lun指路围脖(一定要有指路)
②≥100→烫镭射银明信片宣群特典(无名额限zhi)
③≥1000→陶瓷杯➕烫镭射银明信片(仅50个名e)
④≥5000→全套和所有加gou内容(仅五个名e)
其他平tai:以上面任意其中一个标准为准
注:截止到截团下jia时间,会找人登记
★宣qun内容:
文字:(直接复zhi)
《西南特困生》
★文文200p成长向,特殊半硬壳材质(和lovesong的一样),艺术纸,b5法式精zhuang可平铺
★关于pb:百分百无盈li,会发巨详细明xi,之前的产出有出过可以去围脖:樱桃的小彩虹看看
★绝对无崩图,之前出过两期 “lovesong”和“王爵”可以看看反kui
★指lu围脖:樱桃的小彩虹
威殿:樱桃的小彩虹
U MÊ
Hắn từ trên giường lết xuống, miệng nói thì chân cũng rất nhanh chóng bò tới chỗ mà đối phương đang đứng, tay đưa lên ngón trỏ và ngón cái làm ra điệu chỉ xin một chút của mình. Người kia thấy hắn bò về phía mình, phản xạ tự nhiên liền lùi ra sau. Chỉ có điều, cách mà Trương Lam Tuyên lùi đi để né Tử Kỳ, người khác lúc này nhìn vào thật cảm thấy chẳng khác gì cậu ta gớm ghiếc đối phương đến mức cực hạn.
“Tránh xa tôi ra!”
“Đi mà anh, em xin một chút thôi mà, một chút thôi…”
Thử tưởng tượng đi, lúc này tự nhiên lại có một thằng con trai quỳ dưới chân mình, người thì chỉ vỏn vẹn có mỗi một chiếc boxer, hai mắt ngáy ngủ đỏ hoe còn đọng ở khóe vài giọt long lanh, chắp tay nài nỉ người kia bằng cái giọng điệu ngọt lịm đã đành, cả gương mặt ngước lên kèm luôn chiếc miệng xị cái môi ra, hàng mi chớp chớp, nói tới nói lui chung quy cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất.
“Đi mà anh, cho em xin một chút đi mà!”
Thì bản thân cậu, nếu chỉ thưởng cho hắn một cú đạp thôi xem ra cũng đã là quá nhân nhượng nể tình rồi đấy.
“A, ui da…”
Vậy mà hắn ta nhận một cú đạp vào người, khốn đến mức ngã lăn ra sàn vẫn còn tiếp tục nằm đó ăn vạ thêm đôi chút nữa, mặt mày nhăn nhó, miệng mồm ỉ ôi, đến cả cái giọng rên rỉ than đau cũng hết sức là giả trân.
“Ư… hic… đau quá đi à…”
“Tôi nói cho cậu biết, ở cái nhà này con cháu nội ngoại ghé chơi nếu là vào đêm thứ bảy, sáng Chúa Nhật ai nấy cũng phải dậy sớm đi lễ, tuyệt đối không có ngoại lệ!”
‘Đứa trẻ’ nằm dưới đất ăn vạ lắng nghe từng câu mà người kia nói với mình, trong lòng cảm thấy quả thật không sai chút nào so với lời mà anh Dương từng nói, mặc dù đứng ở vị trí em trai, nhưng Trương Lam Tuyên lúc nào cũng tỏ ra mình chững chạc hơn hẳn, lại còn là người giữ quy tắc nhất trong nhà, có thể nói thừa hưởng nhiều nhất cái ‘gen’ khó tính từ bố của họ.
Từng lời nói ra lúc nào cũng đúng chuẩn mực, lịch sự lễ giáo đến mức cực đoan. Tuổi thì còn trẻ chứ có phải ông già sáu bảy mươi gì đâu, sống với người như vậy khó khăn đã đành. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu nổi Hàn Dương làm sao có thể cùng với Lam Tuyên lớn lên đến tận bây giờ.
“Nè! Cậu lại tiếp tục ngủ đó à?”
“Em nào đâu có dám, em vẫn đang vểnh tai lên lắng nghe anh dạy đời nè... anh Tuyên à, chẳng phải em chỉ vừa mới tới nhà của chúng ta được còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng hay sao? Em làm sao mà biết rốt cuộc con cháu anh chị trong nhà của anh trước kia thế nào, cái gì gọi là nội quy, cái gì gọi là thói quen nếp sống sinh hoạt nhà mình em đều chưa từng biết mà…”
“…”
Thấy đối phương không đáp lại, hắn tiếp tục lết cái thân trần như nhộng của mình ngồi bẹp dưới sàn, tưởng người kia không có lý để cãi lại, miệng mồm càng điêu ngoa hơn bắt đầu biện trình lý lẽ.
Hắn từ trên giường lết xuống, miệng nói thì chân cũng rất nhanh chóng bò tới chỗ mà đối phương đang đứng, tay đưa lên ngón trỏ và ngón cái làm ra điệu chỉ xin một chút của mình. Người kia thấy hắn bò về phía mình, phản xạ tự nhiên liền lùi ra sau. Chỉ có điều, cách mà Trương Lam Tuyên lùi đi để né Tử Kỳ, người khác lúc này nhìn vào thật cảm thấy chẳng khác gì cậu ta gớm ghiếc đối phương đến mức cực hạn.
“Tránh xa tôi ra!”
“Đi mà anh, em xin một chút thôi mà, một chút thôi…”
Thử tưởng tượng đi, lúc này tự nhiên lại có một thằng con trai quỳ dưới chân mình, người thì chỉ vỏn vẹn có mỗi một chiếc boxer, hai mắt ngáy ngủ đỏ hoe còn đọng ở khóe vài giọt long lanh, chắp tay nài nỉ người kia bằng cái giọng điệu ngọt lịm đã đành, cả gương mặt ngước lên kèm luôn chiếc miệng xị cái môi ra, hàng mi chớp chớp, nói tới nói lui chung quy cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất.
“Đi mà anh, cho em xin một chút đi mà!”
Thì bản thân cậu, nếu chỉ thưởng cho hắn một cú đạp thôi xem ra cũng đã là quá nhân nhượng nể tình rồi đấy.
“A, ui da…”
Vậy mà hắn ta nhận một cú đạp vào người, khốn đến mức ngã lăn ra sàn vẫn còn tiếp tục nằm đó ăn vạ thêm đôi chút nữa, mặt mày nhăn nhó, miệng mồm ỉ ôi, đến cả cái giọng rên rỉ than đau cũng hết sức là giả trân.
“Ư… hic… đau quá đi à…”
“Tôi nói cho cậu biết, ở cái nhà này con cháu nội ngoại ghé chơi nếu là vào đêm thứ bảy, sáng Chúa Nhật ai nấy cũng phải dậy sớm đi lễ, tuyệt đối không có ngoại lệ!”
‘Đứa trẻ’ nằm dưới đất ăn vạ lắng nghe từng câu mà người kia nói với mình, trong lòng cảm thấy quả thật không sai chút nào so với lời mà anh Dương từng nói, mặc dù đứng ở vị trí em trai, nhưng Trương Lam Tuyên lúc nào cũng tỏ ra mình chững chạc hơn hẳn, lại còn là người giữ quy tắc nhất trong nhà, có thể nói thừa hưởng nhiều nhất cái ‘gen’ khó tính từ bố của họ.
Từng lời nói ra lúc nào cũng đúng chuẩn mực, lịch sự lễ giáo đến mức cực đoan. Tuổi thì còn trẻ chứ có phải ông già sáu bảy mươi gì đâu, sống với người như vậy khó khăn đã đành. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu nổi Hàn Dương làm sao có thể cùng với Lam Tuyên lớn lên đến tận bây giờ.
“Nè! Cậu lại tiếp tục ngủ đó à?”
“Em nào đâu có dám, em vẫn đang vểnh tai lên lắng nghe anh dạy đời nè... anh Tuyên à, chẳng phải em chỉ vừa mới tới nhà của chúng ta được còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng hay sao? Em làm sao mà biết rốt cuộc con cháu anh chị trong nhà của anh trước kia thế nào, cái gì gọi là nội quy, cái gì gọi là thói quen nếp sống sinh hoạt nhà mình em đều chưa từng biết mà…”
“…”
Thấy đối phương không đáp lại, hắn tiếp tục lết cái thân trần như nhộng của mình ngồi bẹp dưới sàn, tưởng người kia không có lý để cãi lại, miệng mồm càng điêu ngoa hơn bắt đầu biện trình lý lẽ.
✋热门推荐