YÊU NGƯỜI MÌNH THÍCH, NHƯNG KẾT HÔN VỚI NGƯỜI THÍCH HỢP VỚI MÌNH
Ba mẹ mong bạn kết hôn là vì họ sợ mình già yếu rồi sẽ không có ai chăm sóc cho bạn.
Họ hàng giục bạn kết hôn là do mọi người
đều đã lập gia đình hết rồi, họ không hiểu sao lại có người không thành gia lập thất.
Còn có đủ kiểu bà con xóm giềng, họ luôn
giục bạn kết hôn có lẽ chỉ vì đãi bôi, khách
sáo dăm ba câu chuyện, vì không có gì dễ
buôn chuyện hơn chủ đề này. Họ có cả trăm cái miệng, bạn thì lẻ loi.
“Cũng hòm hòm rồi, đừng kén chọn nữa.”
“Có ai mà không lấy chồng đâu, không sinh
con thì sau này già cả biết trông vào ai?”
Ai cũng có lý lẽ riêng của mình, nhưng tôi chỉ muốn hỏi một câu: Kết hôn rồi, cuộc sống
không êm ấm, các người có chịu trách nhiệm không?
Bạn có chịu trách nhiệm không? Bạn không
gánh nổi trách nhiệm này; tình cảm vợ chồng họ không hòa hợp, bạn chẳng làm được gì; có người thứ ba xen vào giữa quan hệ vợ chồng họ, bạn cũng không giúp được gì. Nếu thật sự có một ngày như thế, cuộc hôn nhân của họ
rạn nứt, ầm ĩ đòi ly hôn, bạn vẫn như thế,
chống nạnh nói một câu “chẳng phải chuyện của mình”: “Thanh niên trẻ tuổi thật là, nhẫn
nhịn một chút không phải xong rồi à.”
Phải, dĩ nhiên bạn nhịn được rồi vì người đau khổ đâu phải bạn.
Tôi không biết một người phải phạm tội lỗi gì mà tại sao mới hai mươi mấy tuổi đã mất hết quyền lựa chọn tình yêu. Họ không ăn cơm
nhà bạn, không trộm muối nhà bạn, họ chỉ
muốn chờ đợi người bạn đời mà mình hằng
mong, liên quan đến bạn ư?
Tôi đã lập gia đình, vì vậy tôi hiểu hơn ai hết
lấy người mà mình yêu quan trọng cỡ nào.
Cuộc sống hôn nhân cơm áo gạo tiền, từng
chuyện vặt vãnh cũng khiến người ta quay
cuồng, kết quả của một quyết định tạm bợ sẽ thế nào?
Người bị giục cưới rất cô quạnh. Tôi quá hiểu nỗi cô đơn lẻ loi đó, mà những vũ khí chĩa về phía mình đều đến từ người thân và bạn bè
mình. Họ lương thiện, không biết làm sao để nói những lời cay nghiệt, chỉ đành âm thầm
nhẫn nhịn, âm thầm nghe theo. Đến một ngày nào đó không thể chịu đựng được nữa, họ sẽ tìm đại một người. Một lần tạm bợ đó có thể
là cả một đời.
Đó là cuộc đời duy nhất mà cô ấy có!
Chúng ta không phải thần Cupid, không thể mang tình yêu đến khắp nhân gian, nhưng có một việc chúng ta có thể dễ dàng thực hiện, đó là im lặng!
Ba mẹ mong bạn kết hôn là vì họ sợ mình già yếu rồi sẽ không có ai chăm sóc cho bạn.
Họ hàng giục bạn kết hôn là do mọi người
đều đã lập gia đình hết rồi, họ không hiểu sao lại có người không thành gia lập thất.
Còn có đủ kiểu bà con xóm giềng, họ luôn
giục bạn kết hôn có lẽ chỉ vì đãi bôi, khách
sáo dăm ba câu chuyện, vì không có gì dễ
buôn chuyện hơn chủ đề này. Họ có cả trăm cái miệng, bạn thì lẻ loi.
“Cũng hòm hòm rồi, đừng kén chọn nữa.”
“Có ai mà không lấy chồng đâu, không sinh
con thì sau này già cả biết trông vào ai?”
Ai cũng có lý lẽ riêng của mình, nhưng tôi chỉ muốn hỏi một câu: Kết hôn rồi, cuộc sống
không êm ấm, các người có chịu trách nhiệm không?
Bạn có chịu trách nhiệm không? Bạn không
gánh nổi trách nhiệm này; tình cảm vợ chồng họ không hòa hợp, bạn chẳng làm được gì; có người thứ ba xen vào giữa quan hệ vợ chồng họ, bạn cũng không giúp được gì. Nếu thật sự có một ngày như thế, cuộc hôn nhân của họ
rạn nứt, ầm ĩ đòi ly hôn, bạn vẫn như thế,
chống nạnh nói một câu “chẳng phải chuyện của mình”: “Thanh niên trẻ tuổi thật là, nhẫn
nhịn một chút không phải xong rồi à.”
Phải, dĩ nhiên bạn nhịn được rồi vì người đau khổ đâu phải bạn.
Tôi không biết một người phải phạm tội lỗi gì mà tại sao mới hai mươi mấy tuổi đã mất hết quyền lựa chọn tình yêu. Họ không ăn cơm
nhà bạn, không trộm muối nhà bạn, họ chỉ
muốn chờ đợi người bạn đời mà mình hằng
mong, liên quan đến bạn ư?
Tôi đã lập gia đình, vì vậy tôi hiểu hơn ai hết
lấy người mà mình yêu quan trọng cỡ nào.
Cuộc sống hôn nhân cơm áo gạo tiền, từng
chuyện vặt vãnh cũng khiến người ta quay
cuồng, kết quả của một quyết định tạm bợ sẽ thế nào?
Người bị giục cưới rất cô quạnh. Tôi quá hiểu nỗi cô đơn lẻ loi đó, mà những vũ khí chĩa về phía mình đều đến từ người thân và bạn bè
mình. Họ lương thiện, không biết làm sao để nói những lời cay nghiệt, chỉ đành âm thầm
nhẫn nhịn, âm thầm nghe theo. Đến một ngày nào đó không thể chịu đựng được nữa, họ sẽ tìm đại một người. Một lần tạm bợ đó có thể
là cả một đời.
Đó là cuộc đời duy nhất mà cô ấy có!
Chúng ta không phải thần Cupid, không thể mang tình yêu đến khắp nhân gian, nhưng có một việc chúng ta có thể dễ dàng thực hiện, đó là im lặng!
#任嘉伦[超话]#
rjl #任嘉伦长意#
rjl #任嘉伦与君初相识#
Tên của bạn
Là bài thơ ngắn nhất tôi từng đọc.
Tôi thích bạn rất nhiều
Như mùa xuân và mùa thu
Hoa thu hải đường nở rộ.
你的名字,
是我读过最短的情诗。
我很喜欢你
像春去秋来,
海棠花开。
@任嘉伦Allen
rjl #任嘉伦长意#
rjl #任嘉伦与君初相识#
Tên của bạn
Là bài thơ ngắn nhất tôi từng đọc.
Tôi thích bạn rất nhiều
Như mùa xuân và mùa thu
Hoa thu hải đường nở rộ.
你的名字,
是我读过最短的情诗。
我很喜欢你
像春去秋来,
海棠花开。
@任嘉伦Allen
#我親愛的媽媽和外婆#*
願上天保佑我親愛的媽媽和外婆天天都健康平安!感恩![心]
Còn ở nhà Hằng thêm tối nay nữa. Khoảng trưa mai, T4-30/3 mình với H mới đi xe buýt vào Nha Trang, ở lại Nha Trang 1 đêm, sáng mốt - T5-31/3 mới bay vào Sài Gòn.
Sáng nay H đi làm CCCD, 7:54am xuất phát ra chỗ CA Ninh Hòa, 8:10am tới. Nộp giấy tờ, ngồi chờ, đến 9:15 người ta đọc đến tên H, đi vào, 9:33 xong thủ tục, đi về. Ngang qua Nha Khoa, H vào nhổ rămg, sau đó về nhà.
Nằm nói chuyện đến trưa, 1:07pm má Hằng đi ăn cơm, mình cũng đói bụng, nên ra ăn chung với cô luôn. Chiều hôm qua ăn cơm, còn mấy miếng đậu khuôn cô chiên cho mình, mà không ăn đến, cô đem kho với nấm luôn. Vậy là trưa nay có món đậu khuôn kho nấm ngon ngon, với món cà xào, canh mướp với nấm nữa, đồ chay chị hai của Hằng làm cho cô và mình ăn, thích ghê! Cám ơn cô và chị nhiều lắm. Bữa cơm thật ấm áp! [心]
Hằng mới nhổ răng, không muốn ăn cơm, nên mua bánh tiêu với bánh bao ăn trưa rồi.
Đến 3:54pm Hằng chở mình đi công chuyện. Sợ về trễ, nên nói với cô là không ăn tối, để cô với chị hai khỏi chuẩn bị đồ ăn. Vậy nên 8:14pm Hằng ghé chỗ bán bánh mì hôm qua cho mình mua bánh mì chay, Hằng cũng ghé chợ gần đó mua bánh bao ăn luôn. Lúc chiều 4:26pm Hằng ghé Quỳnh Phủ Hội Quán cho mình tham quan, rồi 4:48pm hai đứa ghé quán bánh flan bên đường ăn thạch dừa, bánh flan với mình mua cả trà sữa nữa. Ăn uống no say luôn hà, hihi! [太开心][耶] *10:48pm*
11:00pm: Từ bữa 27 - là 2 hôm trước, bay ra Nha Trang gặp Hằng, tối mình không gọi cho má. Nay 29, là cách 2 ngày mới gọi. 9:20pm gọi, nói chuyện 17'45s. Má kể, tối hôm qua - T2-28/2, chưa đến 8h tối, cúp điện, mà Ngoại không có la lên báo động đâu nha. Ngoại đang ngồi chơi sau khi đọc kinh. Ngoại chờ má xuống, thắp 3 cây nến, sáng trưng phòng. Thục Đoan trên lầu sợ quá, cũng nhảy xuống ngồi ở cầu thang. Má với Đoan ngồi chỗ phòng Ngoại lúc lâu luôn, cũng chưa có điện. Mẹ Đoan chở Đăng về, vẫn cúp điện, nên má đưa cho 1 cây nến, cả nhà Đoan lên thắp trên phòng.
Nhớ lần cúp điện hồi nào không nhớ, mà lâu lắm rồi, đèn tắt chưa được 10 giây, Ngoại đã "la làng" lên "báo động": "Cô Hạnh ơi cô Hạnh ơi, cúp điện rồi cô Hạnh ơi..." Ngoại hô liên tục, nói nhanh không ngừng nghỉ, đến khi má xuống mới thôi. Mà hôm ấy cúp nhanh, chừng 5' sau chưa kịp thắp nến đã có điện rồi. Vậy nên nay nghe kể chuyện hôm qua, mình mới ngạc nhiên là Ngoại không có sợ mà hô to nữa nè hihi. Má nói, chắc là Ngoại biết má còn ở phòng khách í, an tâm, chờ má thắp nến cho sáng. [可爱][心]
Nhớ má, nhớ Ngoại!
Ở nhà Hằng 3 bữa nay, gặp má Hằng, thấy thương cô ghê. Cô sinh năm 1948, hơn Hằng và mình 40 tuổi lận. Tuy là nghe Hằng kể, má Hằng cưng con cả - tức là chị hai nhất, còn ba cưng con út - là Hằng, nhưng mà ba mẹ nào lại không thương con. Mấy nay Hằng toàn đi công chuyện, không có ở nhà ngồi nói chuyện với má, mai lại phải vô Nha Trang rồi. Đi xa nhà suốt 2 năm trời, má Hằng phải nhớ Hằng chứ. Trưa hôm qua lúc ăn cơm, mình có nói khéo, kể chuyện mẹ của anh Lương, hè năm 2019 mình ghé anh, dì còn khỏe, nhưng năm sau dì bị tai biến, rồi yếu dần đi, rồi mới mất cách đây vài tháng, tuổi của dì cũng chỉ lớn hơn má Hằng 2-3 tuổi thôi... Mình muốn khuyên Hằng dành thêm thời gian ở bên má, trân trọng mọi khoảnh khắc bên má thương yêu, dù trước kia má có đối xử không công bằng, cũng không sao cả. Tình thương của người mẹ, cũng là tuyệt nhất mà. [心]
Mong là Hằng sẽ hiểu ra và trân trọng thời gian bên má nhiều hơn. Cầu nguyện cho má Hằng, Ngoại và má mình luôn được bình an, khỏe mạnh mỗi ngày! [心]
Hôm nay anh hết sốt rồi, tự mua đồ ăn. Mốt em về rồi, anh mau khỏe nha! [心]
Love all the time! Love my home sweet home! [太开心][心]
#水仁間#*
#碧水成仁#*
#阿姮#*
#My Lovely Friends#*
#平安喜樂#*
#幸福每一天#*
#南無阿彌陀佛#*
#Home Sweet Home#*
#Tue, Mar 29, 2022#*7:55am
*11:18pm*Diary
**
願上天保佑我親愛的媽媽和外婆天天都健康平安!感恩![心]
Còn ở nhà Hằng thêm tối nay nữa. Khoảng trưa mai, T4-30/3 mình với H mới đi xe buýt vào Nha Trang, ở lại Nha Trang 1 đêm, sáng mốt - T5-31/3 mới bay vào Sài Gòn.
Sáng nay H đi làm CCCD, 7:54am xuất phát ra chỗ CA Ninh Hòa, 8:10am tới. Nộp giấy tờ, ngồi chờ, đến 9:15 người ta đọc đến tên H, đi vào, 9:33 xong thủ tục, đi về. Ngang qua Nha Khoa, H vào nhổ rămg, sau đó về nhà.
Nằm nói chuyện đến trưa, 1:07pm má Hằng đi ăn cơm, mình cũng đói bụng, nên ra ăn chung với cô luôn. Chiều hôm qua ăn cơm, còn mấy miếng đậu khuôn cô chiên cho mình, mà không ăn đến, cô đem kho với nấm luôn. Vậy là trưa nay có món đậu khuôn kho nấm ngon ngon, với món cà xào, canh mướp với nấm nữa, đồ chay chị hai của Hằng làm cho cô và mình ăn, thích ghê! Cám ơn cô và chị nhiều lắm. Bữa cơm thật ấm áp! [心]
Hằng mới nhổ răng, không muốn ăn cơm, nên mua bánh tiêu với bánh bao ăn trưa rồi.
Đến 3:54pm Hằng chở mình đi công chuyện. Sợ về trễ, nên nói với cô là không ăn tối, để cô với chị hai khỏi chuẩn bị đồ ăn. Vậy nên 8:14pm Hằng ghé chỗ bán bánh mì hôm qua cho mình mua bánh mì chay, Hằng cũng ghé chợ gần đó mua bánh bao ăn luôn. Lúc chiều 4:26pm Hằng ghé Quỳnh Phủ Hội Quán cho mình tham quan, rồi 4:48pm hai đứa ghé quán bánh flan bên đường ăn thạch dừa, bánh flan với mình mua cả trà sữa nữa. Ăn uống no say luôn hà, hihi! [太开心][耶] *10:48pm*
11:00pm: Từ bữa 27 - là 2 hôm trước, bay ra Nha Trang gặp Hằng, tối mình không gọi cho má. Nay 29, là cách 2 ngày mới gọi. 9:20pm gọi, nói chuyện 17'45s. Má kể, tối hôm qua - T2-28/2, chưa đến 8h tối, cúp điện, mà Ngoại không có la lên báo động đâu nha. Ngoại đang ngồi chơi sau khi đọc kinh. Ngoại chờ má xuống, thắp 3 cây nến, sáng trưng phòng. Thục Đoan trên lầu sợ quá, cũng nhảy xuống ngồi ở cầu thang. Má với Đoan ngồi chỗ phòng Ngoại lúc lâu luôn, cũng chưa có điện. Mẹ Đoan chở Đăng về, vẫn cúp điện, nên má đưa cho 1 cây nến, cả nhà Đoan lên thắp trên phòng.
Nhớ lần cúp điện hồi nào không nhớ, mà lâu lắm rồi, đèn tắt chưa được 10 giây, Ngoại đã "la làng" lên "báo động": "Cô Hạnh ơi cô Hạnh ơi, cúp điện rồi cô Hạnh ơi..." Ngoại hô liên tục, nói nhanh không ngừng nghỉ, đến khi má xuống mới thôi. Mà hôm ấy cúp nhanh, chừng 5' sau chưa kịp thắp nến đã có điện rồi. Vậy nên nay nghe kể chuyện hôm qua, mình mới ngạc nhiên là Ngoại không có sợ mà hô to nữa nè hihi. Má nói, chắc là Ngoại biết má còn ở phòng khách í, an tâm, chờ má thắp nến cho sáng. [可爱][心]
Nhớ má, nhớ Ngoại!
Ở nhà Hằng 3 bữa nay, gặp má Hằng, thấy thương cô ghê. Cô sinh năm 1948, hơn Hằng và mình 40 tuổi lận. Tuy là nghe Hằng kể, má Hằng cưng con cả - tức là chị hai nhất, còn ba cưng con út - là Hằng, nhưng mà ba mẹ nào lại không thương con. Mấy nay Hằng toàn đi công chuyện, không có ở nhà ngồi nói chuyện với má, mai lại phải vô Nha Trang rồi. Đi xa nhà suốt 2 năm trời, má Hằng phải nhớ Hằng chứ. Trưa hôm qua lúc ăn cơm, mình có nói khéo, kể chuyện mẹ của anh Lương, hè năm 2019 mình ghé anh, dì còn khỏe, nhưng năm sau dì bị tai biến, rồi yếu dần đi, rồi mới mất cách đây vài tháng, tuổi của dì cũng chỉ lớn hơn má Hằng 2-3 tuổi thôi... Mình muốn khuyên Hằng dành thêm thời gian ở bên má, trân trọng mọi khoảnh khắc bên má thương yêu, dù trước kia má có đối xử không công bằng, cũng không sao cả. Tình thương của người mẹ, cũng là tuyệt nhất mà. [心]
Mong là Hằng sẽ hiểu ra và trân trọng thời gian bên má nhiều hơn. Cầu nguyện cho má Hằng, Ngoại và má mình luôn được bình an, khỏe mạnh mỗi ngày! [心]
Hôm nay anh hết sốt rồi, tự mua đồ ăn. Mốt em về rồi, anh mau khỏe nha! [心]
Love all the time! Love my home sweet home! [太开心][心]
#水仁間#*
#碧水成仁#*
#阿姮#*
#My Lovely Friends#*
#平安喜樂#*
#幸福每一天#*
#南無阿彌陀佛#*
#Home Sweet Home#*
#Tue, Mar 29, 2022#*7:55am
*11:18pm*Diary
**
✋热门推荐