Em không sống để theo đuổi hạnh phúc, em chỉ muốn sống để chính mình cảm thấy hạnh phúc. Em không muốn suốt đời phải đuổi theo những điều thật giả hư ảo mà ai đó gọi tên là hạnh phúc.
Em không nghĩ sẽ lãng phí thời gian của mình vào những mối quan hệ mơ hồ không đáng. Em càng không thể trở thành cô gái sẽ bất chấp tất cả vì tình yêu mù quáng mà quên mất chính mình đã tổn thương nhiều thế nào.
Em khắc khe trong việc để một ai đó gần bên cạnh mình. Em dễ dàng với những mối quan hệ xã giao lại khó khăn với những người thân thiết. Em không quen đòi hỏi tình thương cũng chẳng mấy khi nghĩ đến mình sẽ nhận được gì. Nhưng em lại không phải kẻ lúc nào cũng chỉ biết cho đi. Em chẳng cao thượng được như thế. Em thương nhưng tình thương của em sòng phẳng. Em cho người ta cái họ muốn nhưng nếu họ không thể cho em thứ mà em muốn thì em sẽ rời đi. Em không biết níu giữ là gì, càng chẳng muốn dây dưa với những điều đã cũ hay vốn dĩ chẳng từng thuộc về dù chỉ là phút giây. Thứ tồn tại trong em là kỷ niệm, là ký ức là những gì em muốn mình lưu giữ nó chứ không phải là người đã không còn bên em hay không dành cho em. Em rạch ròi và rõ ràng đến vô tình.
Nhiều người nói em cô đơn cô độc như thế thì làm sao mà hiểu được hạnh phúc. Nhưng lạ là em lại thấy thế giới của mình càng ít người lại càng dễ cảm nhận hạnh phúc. Chắc có lẽ quan niệm của em về hạnh phúc cũng chẳng giống với ai.
Những mối quan hệ thật sự thân thiết đến mức thân tình của em vốn không nhiều nếu không phải nói là cực kì ít. Và quan hệ xã giao quen biết cũng ít không kém. Với em, niềm tin hay tình cảm, càng trao đi nhiều càng khó lấy lại. Lòng người thì nông sâu khó dò, em thì lại bận lo cho cuộc đời mình tốt đẹp thay vì lấy thước mà đo lòng người. Cuộc đời, chất lượng vẫn hơn số lượng, em quan niệm thế.
Ở cuộc đời này, em chỉ muốn vì chính mình mà sống, vì chính mình mà đối đãi, vì chính mình mà cố gắng. Hạnh phúc không phải là đích đến, mà nó chính là hành trình. Và em chỉ hi vọng trên từng chặng đường mà em đi, dưới mỗi bước chân em đều là hạnh phúc, đều là thanh thản không nuối tiếc.
cre pic: overwater
Em không nghĩ sẽ lãng phí thời gian của mình vào những mối quan hệ mơ hồ không đáng. Em càng không thể trở thành cô gái sẽ bất chấp tất cả vì tình yêu mù quáng mà quên mất chính mình đã tổn thương nhiều thế nào.
Em khắc khe trong việc để một ai đó gần bên cạnh mình. Em dễ dàng với những mối quan hệ xã giao lại khó khăn với những người thân thiết. Em không quen đòi hỏi tình thương cũng chẳng mấy khi nghĩ đến mình sẽ nhận được gì. Nhưng em lại không phải kẻ lúc nào cũng chỉ biết cho đi. Em chẳng cao thượng được như thế. Em thương nhưng tình thương của em sòng phẳng. Em cho người ta cái họ muốn nhưng nếu họ không thể cho em thứ mà em muốn thì em sẽ rời đi. Em không biết níu giữ là gì, càng chẳng muốn dây dưa với những điều đã cũ hay vốn dĩ chẳng từng thuộc về dù chỉ là phút giây. Thứ tồn tại trong em là kỷ niệm, là ký ức là những gì em muốn mình lưu giữ nó chứ không phải là người đã không còn bên em hay không dành cho em. Em rạch ròi và rõ ràng đến vô tình.
Nhiều người nói em cô đơn cô độc như thế thì làm sao mà hiểu được hạnh phúc. Nhưng lạ là em lại thấy thế giới của mình càng ít người lại càng dễ cảm nhận hạnh phúc. Chắc có lẽ quan niệm của em về hạnh phúc cũng chẳng giống với ai.
Những mối quan hệ thật sự thân thiết đến mức thân tình của em vốn không nhiều nếu không phải nói là cực kì ít. Và quan hệ xã giao quen biết cũng ít không kém. Với em, niềm tin hay tình cảm, càng trao đi nhiều càng khó lấy lại. Lòng người thì nông sâu khó dò, em thì lại bận lo cho cuộc đời mình tốt đẹp thay vì lấy thước mà đo lòng người. Cuộc đời, chất lượng vẫn hơn số lượng, em quan niệm thế.
Ở cuộc đời này, em chỉ muốn vì chính mình mà sống, vì chính mình mà đối đãi, vì chính mình mà cố gắng. Hạnh phúc không phải là đích đến, mà nó chính là hành trình. Và em chỉ hi vọng trên từng chặng đường mà em đi, dưới mỗi bước chân em đều là hạnh phúc, đều là thanh thản không nuối tiếc.
cre pic: overwater
Thời gian gần đây, mình hay bất an, mình không rõ tại sao lại như vậy. Nó giống như việc bạn tưởng chừng bản thân biết rõ hiểu thấu rất nhiều việc nhưng cũng dường như bạn chẳng biết gì cả. Mọi thứ vừa rõ ràng cũng lại vừa mơ hồ. Cảm giác bất an mỗi ngày, mỗi ngày lớn lên thêm một chút trong tâm trí mình. Luôn tự nói với bản thân rằng là do mình nhạy cảm, là do mình nghĩ nhiều rồi. Nhưng, sự thật là nó cũng chẳng khiến mình khá hơn chút nào.
Thi thoảng mình hay bị như vậy, bỗng ở một giây phút nào đó giữa đường đời, có một loại xúc cảm khó gọi tên xâm chiếm lấy mình. Có lúc chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi vội tan. Cũng có lúc kéo dài đến vô tận tháng năm dài. Sự bất an này cũng vậy.
Chẳng biết là lần thứ bao nhiêu mình va phải nó. Xuất hiện không một lý do. Khiến mình mơ hồ suốt một đoạn thời gian. Và rồi một ngày đẹp trời sẽ biến mất. Nên mình thường lựa chọn không truy tìm nguyên nhân hay lý do của những xúc cảm lạ thường này. Mà mình lựa chọn hoà thuận và sống chung với nó, cho đến lúc nó muốn rời đi.
Và đi kèm với sự bất an có lẽ là khoảng thời gian mình nhạy cảm đến lạ. Bình thường đã là một kẻ hay nghĩ ngợi, vào những thời điểm như vậy thì mọi thứ dường như cứ thế over hơn rất rất nhiều. Mọi người xung quanh thường nói mình là một kẻ nhạy cảm đến đáng thương. Vì sao lại đáng thương?
Vì sự nhạy cảm của mình luôn khiến mình tự tổn thương bản thân, rất nhiều. Vì sự nhạy cảm của mình, khiến bản thân mình rơi vào cái hố sâu của stress không thể nào thoát ra được. Vì sự nhạy cảm của mình khiến mình chán ghét bản thân vô cùng.
Rất nhiều thời điểm, đứng trước vô số câu chuyện, mình luôn là người nhận ra vấn đề đầu tiên, chỉ là mình không chắc chắn về nó. Khi mọi người bảo rằng chỉ là do mình nhạy cảm, mình hoàn toàn, khẩn thiết mong cầu rằng thật sự chỉ là do mình nhạy cảm, chỉ là do mình suy nghĩ nhiều, tất cả là do mình, từ mình còn câu chuyện thật sự sẽ không đi theo hướng mà mình nghĩ.
Mình chẳng muốn bản thân nhạy cảm tí nào. Nó thật mệt. Nó khiến mình luôn phải một mình đối diện với những điều tồi tệ mơ hồ khi mà chưa một ai kịp nhận ra. Mình mệt mỏi. Thật sự rất mệt mỏi.
Mình luôn chán ghét việc phải nói với ai đó rằng mình không ổn tí nào cả. Mình chán ghét việc phải giải thích hay giải trình với bất kì ai về những việc mình làm. Mình là kẻ một khi đầu óc thanh thản thì sẽ không thể viết ra bất cứ một điều gì cả. Những ngày mình viết nhiều, đăng story thật nhiều, là những ngày mình cảm thấy bản thân mỏi mệt, cô đơn, trống rỗng và kiệt quệ. Chỉ có cách viết ra, chỉ có thể đem tất cả cảm xúc trong mình lúc ấy đặt vào từng con chữ thì mình mới nhẹ nhõm đi một chút ít nào đó.
Mình mệt quá.
Mình đau quá.
Mình chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Mình sẽ không từ bỏ bản thân đâu.
Nhưng mình cũng không muốn tiếp tục nữa.
Mình làm sao thế này.
Thi thoảng mình hay bị như vậy, bỗng ở một giây phút nào đó giữa đường đời, có một loại xúc cảm khó gọi tên xâm chiếm lấy mình. Có lúc chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi vội tan. Cũng có lúc kéo dài đến vô tận tháng năm dài. Sự bất an này cũng vậy.
Chẳng biết là lần thứ bao nhiêu mình va phải nó. Xuất hiện không một lý do. Khiến mình mơ hồ suốt một đoạn thời gian. Và rồi một ngày đẹp trời sẽ biến mất. Nên mình thường lựa chọn không truy tìm nguyên nhân hay lý do của những xúc cảm lạ thường này. Mà mình lựa chọn hoà thuận và sống chung với nó, cho đến lúc nó muốn rời đi.
Và đi kèm với sự bất an có lẽ là khoảng thời gian mình nhạy cảm đến lạ. Bình thường đã là một kẻ hay nghĩ ngợi, vào những thời điểm như vậy thì mọi thứ dường như cứ thế over hơn rất rất nhiều. Mọi người xung quanh thường nói mình là một kẻ nhạy cảm đến đáng thương. Vì sao lại đáng thương?
Vì sự nhạy cảm của mình luôn khiến mình tự tổn thương bản thân, rất nhiều. Vì sự nhạy cảm của mình, khiến bản thân mình rơi vào cái hố sâu của stress không thể nào thoát ra được. Vì sự nhạy cảm của mình khiến mình chán ghét bản thân vô cùng.
Rất nhiều thời điểm, đứng trước vô số câu chuyện, mình luôn là người nhận ra vấn đề đầu tiên, chỉ là mình không chắc chắn về nó. Khi mọi người bảo rằng chỉ là do mình nhạy cảm, mình hoàn toàn, khẩn thiết mong cầu rằng thật sự chỉ là do mình nhạy cảm, chỉ là do mình suy nghĩ nhiều, tất cả là do mình, từ mình còn câu chuyện thật sự sẽ không đi theo hướng mà mình nghĩ.
Mình chẳng muốn bản thân nhạy cảm tí nào. Nó thật mệt. Nó khiến mình luôn phải một mình đối diện với những điều tồi tệ mơ hồ khi mà chưa một ai kịp nhận ra. Mình mệt mỏi. Thật sự rất mệt mỏi.
Mình luôn chán ghét việc phải nói với ai đó rằng mình không ổn tí nào cả. Mình chán ghét việc phải giải thích hay giải trình với bất kì ai về những việc mình làm. Mình là kẻ một khi đầu óc thanh thản thì sẽ không thể viết ra bất cứ một điều gì cả. Những ngày mình viết nhiều, đăng story thật nhiều, là những ngày mình cảm thấy bản thân mỏi mệt, cô đơn, trống rỗng và kiệt quệ. Chỉ có cách viết ra, chỉ có thể đem tất cả cảm xúc trong mình lúc ấy đặt vào từng con chữ thì mình mới nhẹ nhõm đi một chút ít nào đó.
Mình mệt quá.
Mình đau quá.
Mình chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Mình sẽ không từ bỏ bản thân đâu.
Nhưng mình cũng không muốn tiếp tục nữa.
Mình làm sao thế này.
THÍCH THÌ ĐỌC, KHÔNG THÍCH THÌ LƯỚT QUA
Hình như viết từ 2016
Dài Vđ~
Gửi các cô gái, chàng trai sắp kết hôn hay có ý định kết hôn.
Chuyện tình yêu chính là ở thời điểm, càng không nên hứa hẹn và nên tỉnh táo, đúng người sai thời điểm, đúng thời điểm sai người, đúng người đúng thời điểm đều có thể xảy ra. Nên là, nếu có thể...
Là con gái hãy lấy người con trai yêu mình. Người con trai yêu bạn rồi sẽ thương bạn.
Là con trai hãy kết hôn với cô gái thương mình. Cô gái thương bạn, vì thiên chức người phụ nữ sẽ không rời đi như những người khác.
GỬI ANH
E sẽ yêu a và thuộc về anh khi e có đủ khả năng để tự chăm sóc cho con chúng ta về mọi thứ nếu không có anh .
Khi chưa có con, với anh e phải là ưu tiên. Nhưng có con rồi e chấp nhận là số 2, số 3. Vì e muốn những điều tốt đẹp nhất cho con chúng ta . Không nên bảo vệ nó mà nên cho nó va chạm và vấp ngã , rồi nên biết lúc nào đỡ con nó dậy, chăm lo và yêu thương. Con có thể có tất cả nhưng phải đổi lại cái gì đó. Bởi vì trên đời này không có ai cho không ai cái gì cả , bố mẹ rồi cũng già đi.
Em nghĩ quan trọng nhất với bản thân là người sinh ra mình và người mình sinh ra.
Đó là chuyện của gia đình mình . Còn bố mẹ a, bố mẹ e , tất cả đều như nhau không có bất cứ một sự thiên vị nào cả , vì bố mẹ a nuôi dưỡng dạy dỗ a như thế nào thì bố mẹ e cũng đã như vậy .Cùng yêu thương chăm sóc vừa là bổn phận vừa là trách nhiệm của phận làm con.
Nếu a ngoại tình giữa chúng ta không còn gì cả , kể cả trường hợp chúng ta đã có con . Vì e đã nói ở trên, e sẽ lấy a khi e có khả năng chăm sóc tốt cho con. Mặc dù sẽ thiếu thốn tình cảm nhưng e sẽ cố gắng cho con những thứ tốt đẹp nhất.
Dù gia đình hay bản thân e thế nào nếu a chưa tìm hiểu rõ ràng mà xúc phạm e và gia đình e thì vì mối quan hệ của chúng ta e có thể tha thứ cho a lần đầu nhưng sẽ không có lần thứ hai.
E cũng có thể đi làm , nuôi và chăm con, chăm lo cho bố mẹ nên nếu a có tính gia trưởng và nghĩ những công việc ở nhà e đều phải làm thì chúng ta không đi lâu được với nhau đâu . Có thể chúng ta sẽ chia lịch công việc nhà cho nhau hoặc có thể làm chung , a làm cái này e làm cái kia . Bởi đi làm ai cũng mệt và chăm lo cho con cái , gia đình còn mệt hơn. Những việc con trai có thể làm được thì e cũng làm được nên đừng có quan niệm " Trọng Nam Khinh Nữ " với e. Thật ra em vốn quen được nuông chiều, bảo vệ, nhưng sẽ chăm sóc anh thật tốt.
Sau này nếu có con cũng phải đối xử công bằng ,có thể a sẽ thích con trai nhưng e cũng thích con gái nên chúng ta hãy yêu thương chúng nó như nhau nhé.
Nếu a đánh e , e có thể đánh lại nhưng e sẽ không làm thế, bởi vì lúc đấy anh không xứng đáng . Em không thích người uống bia rượu và hút thuốc nhưng nếu vì công việc thì cũng không cản nổi . Chỉ cần a biết cân nhắc là được .
Có thể a đã biết hoặc không biết những chuyện e đã trải qua nhưng những chuyện e đang cố gắng bây giờ là để sau này chúng ta có một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Còn những người không có ý định kết hôn. Thật ra độc thân cũng không sao.
Nhưng tôi nghe nói kết hôn rồi ly hôn còn tốt hơn độc thân mãi.
Ít ra cũng được trải nghiệm đúng không? Dù sao thì cũng nên trải nghiệm chuyện đó.
Chẳng phải tốt hơn nên kết hôn sao?
Nếu có thể sống cùng nhau cả đời thì rất tốt nhưng kết hôn rồi ly hôn cũng không quá tệ :))
Đăng cho nó nhắc
Hình như viết từ 2016
Dài Vđ~
Gửi các cô gái, chàng trai sắp kết hôn hay có ý định kết hôn.
Chuyện tình yêu chính là ở thời điểm, càng không nên hứa hẹn và nên tỉnh táo, đúng người sai thời điểm, đúng thời điểm sai người, đúng người đúng thời điểm đều có thể xảy ra. Nên là, nếu có thể...
Là con gái hãy lấy người con trai yêu mình. Người con trai yêu bạn rồi sẽ thương bạn.
Là con trai hãy kết hôn với cô gái thương mình. Cô gái thương bạn, vì thiên chức người phụ nữ sẽ không rời đi như những người khác.
GỬI ANH
E sẽ yêu a và thuộc về anh khi e có đủ khả năng để tự chăm sóc cho con chúng ta về mọi thứ nếu không có anh .
Khi chưa có con, với anh e phải là ưu tiên. Nhưng có con rồi e chấp nhận là số 2, số 3. Vì e muốn những điều tốt đẹp nhất cho con chúng ta . Không nên bảo vệ nó mà nên cho nó va chạm và vấp ngã , rồi nên biết lúc nào đỡ con nó dậy, chăm lo và yêu thương. Con có thể có tất cả nhưng phải đổi lại cái gì đó. Bởi vì trên đời này không có ai cho không ai cái gì cả , bố mẹ rồi cũng già đi.
Em nghĩ quan trọng nhất với bản thân là người sinh ra mình và người mình sinh ra.
Đó là chuyện của gia đình mình . Còn bố mẹ a, bố mẹ e , tất cả đều như nhau không có bất cứ một sự thiên vị nào cả , vì bố mẹ a nuôi dưỡng dạy dỗ a như thế nào thì bố mẹ e cũng đã như vậy .Cùng yêu thương chăm sóc vừa là bổn phận vừa là trách nhiệm của phận làm con.
Nếu a ngoại tình giữa chúng ta không còn gì cả , kể cả trường hợp chúng ta đã có con . Vì e đã nói ở trên, e sẽ lấy a khi e có khả năng chăm sóc tốt cho con. Mặc dù sẽ thiếu thốn tình cảm nhưng e sẽ cố gắng cho con những thứ tốt đẹp nhất.
Dù gia đình hay bản thân e thế nào nếu a chưa tìm hiểu rõ ràng mà xúc phạm e và gia đình e thì vì mối quan hệ của chúng ta e có thể tha thứ cho a lần đầu nhưng sẽ không có lần thứ hai.
E cũng có thể đi làm , nuôi và chăm con, chăm lo cho bố mẹ nên nếu a có tính gia trưởng và nghĩ những công việc ở nhà e đều phải làm thì chúng ta không đi lâu được với nhau đâu . Có thể chúng ta sẽ chia lịch công việc nhà cho nhau hoặc có thể làm chung , a làm cái này e làm cái kia . Bởi đi làm ai cũng mệt và chăm lo cho con cái , gia đình còn mệt hơn. Những việc con trai có thể làm được thì e cũng làm được nên đừng có quan niệm " Trọng Nam Khinh Nữ " với e. Thật ra em vốn quen được nuông chiều, bảo vệ, nhưng sẽ chăm sóc anh thật tốt.
Sau này nếu có con cũng phải đối xử công bằng ,có thể a sẽ thích con trai nhưng e cũng thích con gái nên chúng ta hãy yêu thương chúng nó như nhau nhé.
Nếu a đánh e , e có thể đánh lại nhưng e sẽ không làm thế, bởi vì lúc đấy anh không xứng đáng . Em không thích người uống bia rượu và hút thuốc nhưng nếu vì công việc thì cũng không cản nổi . Chỉ cần a biết cân nhắc là được .
Có thể a đã biết hoặc không biết những chuyện e đã trải qua nhưng những chuyện e đang cố gắng bây giờ là để sau này chúng ta có một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Còn những người không có ý định kết hôn. Thật ra độc thân cũng không sao.
Nhưng tôi nghe nói kết hôn rồi ly hôn còn tốt hơn độc thân mãi.
Ít ra cũng được trải nghiệm đúng không? Dù sao thì cũng nên trải nghiệm chuyện đó.
Chẳng phải tốt hơn nên kết hôn sao?
Nếu có thể sống cùng nhau cả đời thì rất tốt nhưng kết hôn rồi ly hôn cũng không quá tệ :))
Đăng cho nó nhắc
✋热门推荐