Hôm nay, ngày 1/10/2022, là ngày sinh nhật thứ 20 của mình.
Một ngày mà vừa mở mắt đã được bầu trời tặng cơn mưa rào, đi học trong màn mưa lộp độp, là một ngày như bao ngày. Một ngày mà có lẽ trừ bố mẹ ra, không ai còn nhớ tới ngày này có ý nghĩa gì với tôi.
Thời điểm hiện tại, tôi vẫn tiêu tiền của bố mẹ, và sở hữu hai bàn tay trắng. Hmm, sao đây nhỉ, đốt khoảng 100tr vào việc học tiếng trung nhưng chả đâu vào đâu hết. Đến lúc này mình chợt nhận ra rằng, hay là mình không có thiên phú trong học tập? Mình đã từng trốn tránh, phủ định suy nghĩ này thế nhưng cuộc sống vẫn, đã, và đang vả vào mặt mình những cú tát đau đớn.
Phải chăng bố mẹ rất khổ cực khi nuôi mình? Khổ cực hơn những bậc phụ huynh khác gấp trăm ngàn lần. Nhưng mình không hề hoàn hảo, không cầu tiến, không nỗ lực, phải chăng sẽ làm họ thất vọng?
Thực sự muốn sống thoải mái chút, không phải lo tiền nong, nhưng đời đâu cho phép? Tôi vẫn đang lan man tìm việc, thật buồn vì sự lười biếng của bản thân.
Sống hôm nay, tôi vẫn lo lắng mai mình còn tiền để ăn không? Tháng sau lấy đâu ra tiền để ăn, để đóng học trong khi việc làm còn không có...Hmm, thật thất bại nhỉ?
Bắt đầu tuổi 20 của tôi, là một chuỗi nỗi lo về cơm ăn áo mặc chỗ ngủ, cuộc sống của tôi vốn không có ý nghĩa, vậy nhưng tôi vẫn phải ráng sống từng ngày, ngơ ngẩn nhìn thời gian trôi qua, tôi vẫn luôn oán trách số phận, phải chăng tôi sinh ra trong một gia đình điều kiện hơn thì tốt biết mấy...
20 tuổi, cột mốc mới, lớn hơn, trách nhiệm hơn, thôi thì gắng tồn tại trong xã hội này nhé, có lẽ cuộc đời này không phũ phàng vậy đâu.
Cô gái của tôi, sinh nhật vui vẻ.
Một ngày mà vừa mở mắt đã được bầu trời tặng cơn mưa rào, đi học trong màn mưa lộp độp, là một ngày như bao ngày. Một ngày mà có lẽ trừ bố mẹ ra, không ai còn nhớ tới ngày này có ý nghĩa gì với tôi.
Thời điểm hiện tại, tôi vẫn tiêu tiền của bố mẹ, và sở hữu hai bàn tay trắng. Hmm, sao đây nhỉ, đốt khoảng 100tr vào việc học tiếng trung nhưng chả đâu vào đâu hết. Đến lúc này mình chợt nhận ra rằng, hay là mình không có thiên phú trong học tập? Mình đã từng trốn tránh, phủ định suy nghĩ này thế nhưng cuộc sống vẫn, đã, và đang vả vào mặt mình những cú tát đau đớn.
Phải chăng bố mẹ rất khổ cực khi nuôi mình? Khổ cực hơn những bậc phụ huynh khác gấp trăm ngàn lần. Nhưng mình không hề hoàn hảo, không cầu tiến, không nỗ lực, phải chăng sẽ làm họ thất vọng?
Thực sự muốn sống thoải mái chút, không phải lo tiền nong, nhưng đời đâu cho phép? Tôi vẫn đang lan man tìm việc, thật buồn vì sự lười biếng của bản thân.
Sống hôm nay, tôi vẫn lo lắng mai mình còn tiền để ăn không? Tháng sau lấy đâu ra tiền để ăn, để đóng học trong khi việc làm còn không có...Hmm, thật thất bại nhỉ?
Bắt đầu tuổi 20 của tôi, là một chuỗi nỗi lo về cơm ăn áo mặc chỗ ngủ, cuộc sống của tôi vốn không có ý nghĩa, vậy nhưng tôi vẫn phải ráng sống từng ngày, ngơ ngẩn nhìn thời gian trôi qua, tôi vẫn luôn oán trách số phận, phải chăng tôi sinh ra trong một gia đình điều kiện hơn thì tốt biết mấy...
20 tuổi, cột mốc mới, lớn hơn, trách nhiệm hơn, thôi thì gắng tồn tại trong xã hội này nhé, có lẽ cuộc đời này không phũ phàng vậy đâu.
Cô gái của tôi, sinh nhật vui vẻ.
K cần thiền vẫn vui!
Hồi nhỏ khi đi chùa.mê nhất là nhìn Phật ngồi dưới gốc cây bồ đề lớn trên.Tự hỏi sao ô ngồi thiền đc hay z
Chữ thiền biết từ đó
Đi học,đi làm có đọc sách của TNH.Cg đọc,hiểu đúng.N k thiền
Trước khi biết thầy Minh Niệm.Mình có học một khoá thiền của Thầy.N sau 2 buổi nghỉ.
Vì mình k cần thiền.thấy ổn k vấn đề.
Mình nghĩ học thiền,dạy thiền là học cách chia sẻ,thực hành để vui vẻ
Khi đọc qua rừng thiền Pa-Auk.Mình thấy sao thiền nó k hề vui
Khi về nhà sống ổn và k cần thiền.Vì nghĩ chắc thiền chỉ dành cho n ai đau khổ chứ mình sống vui gần chết.Rồi gần đây mình thấy sống ok.là khái niệm chìm đắm trong tưởng.N Mà HP thực phải bỏ hết ảo tưởng và chạm đến sự thật tốt nhất.k thì hành thiền cg sẽ k còn vui. Mà cần chạm đến cái biết của mọi sự thật.Sự thật ẩn sâu trong đời sống.Suy nghĩ.Hành động.Cảm xúc.Tham muốn của mình..Lúc này thì phải đối diện với cô đơn mới tìm được.Chưa tìm thì ráng từ từ tìm.Rồi.Nói cho biết.K phải cứ có vấn đề là Học thiền.Ngồi thiền.Thiền tập tốt nhất là cứ để đến bước cuối cùng.cứ thử n k đc k sao.Ban đầu là phải tự vấn mình tự trả lời n câu hỏi thắc mắc trg cái tưởng-tâm trí.Kiểu như làm sạch rác sạch cỏ trc
Cứ tự dọn dẹp.Tự học.Tự trả lời.nhiều câu hỏi lâu lắm mới trả lời.Cần vài tháng đến vài năm.Rồi.Xong,Bạn ổn,yêu đời r,mạnh mẽ.tỉnh thức r.sống tốt đời đẹp đạo r hen.
Hướng thiện k ác nữa. Mời bạn vô vòng cuối là thiền tập
Đó.Nôm na là vậy.Kiểu ăn khai vị,món chính rồi tới tráng miệng.N bạn tự do.Thích ăn gì ăn trước cg ok.K sao.N chướng bụng thì ráng chịu
Ở đây chia sẻ cho mn hiểu.K phải thiền là màu nhiệm.Là thuốc chữa bách bệnh.phải tuỳ duyên.Tuỳ cách.Tuỳ người.Tuỳ lúc.Tuỳ thời điểm.Lắng nge.Quan sát.Tự phản tỉnh.Tự chân thật với mình.Đi sâu vào trong.Trong thân và tâm.Trước khi thiền thì hãy tu.Tu có nhiều bước.Và thiền là bước cuối cùng của tu!
Mình Mất 14 năm quen với sự cô đơn n k dám đối diện.
N nhờ có 1 người mà chỉ gần 1 năm mình mới hiểu và đối diện đc việc có mặt tồn tại thật sự đó,n vẫn là sự cô đơn
Hồi nhỏ khi đi chùa.mê nhất là nhìn Phật ngồi dưới gốc cây bồ đề lớn trên.Tự hỏi sao ô ngồi thiền đc hay z
Chữ thiền biết từ đó
Đi học,đi làm có đọc sách của TNH.Cg đọc,hiểu đúng.N k thiền
Trước khi biết thầy Minh Niệm.Mình có học một khoá thiền của Thầy.N sau 2 buổi nghỉ.
Vì mình k cần thiền.thấy ổn k vấn đề.
Mình nghĩ học thiền,dạy thiền là học cách chia sẻ,thực hành để vui vẻ
Khi đọc qua rừng thiền Pa-Auk.Mình thấy sao thiền nó k hề vui
Khi về nhà sống ổn và k cần thiền.Vì nghĩ chắc thiền chỉ dành cho n ai đau khổ chứ mình sống vui gần chết.Rồi gần đây mình thấy sống ok.là khái niệm chìm đắm trong tưởng.N Mà HP thực phải bỏ hết ảo tưởng và chạm đến sự thật tốt nhất.k thì hành thiền cg sẽ k còn vui. Mà cần chạm đến cái biết của mọi sự thật.Sự thật ẩn sâu trong đời sống.Suy nghĩ.Hành động.Cảm xúc.Tham muốn của mình..Lúc này thì phải đối diện với cô đơn mới tìm được.Chưa tìm thì ráng từ từ tìm.Rồi.Nói cho biết.K phải cứ có vấn đề là Học thiền.Ngồi thiền.Thiền tập tốt nhất là cứ để đến bước cuối cùng.cứ thử n k đc k sao.Ban đầu là phải tự vấn mình tự trả lời n câu hỏi thắc mắc trg cái tưởng-tâm trí.Kiểu như làm sạch rác sạch cỏ trc
Cứ tự dọn dẹp.Tự học.Tự trả lời.nhiều câu hỏi lâu lắm mới trả lời.Cần vài tháng đến vài năm.Rồi.Xong,Bạn ổn,yêu đời r,mạnh mẽ.tỉnh thức r.sống tốt đời đẹp đạo r hen.
Hướng thiện k ác nữa. Mời bạn vô vòng cuối là thiền tập
Đó.Nôm na là vậy.Kiểu ăn khai vị,món chính rồi tới tráng miệng.N bạn tự do.Thích ăn gì ăn trước cg ok.K sao.N chướng bụng thì ráng chịu
Ở đây chia sẻ cho mn hiểu.K phải thiền là màu nhiệm.Là thuốc chữa bách bệnh.phải tuỳ duyên.Tuỳ cách.Tuỳ người.Tuỳ lúc.Tuỳ thời điểm.Lắng nge.Quan sát.Tự phản tỉnh.Tự chân thật với mình.Đi sâu vào trong.Trong thân và tâm.Trước khi thiền thì hãy tu.Tu có nhiều bước.Và thiền là bước cuối cùng của tu!
Mình Mất 14 năm quen với sự cô đơn n k dám đối diện.
N nhờ có 1 người mà chỉ gần 1 năm mình mới hiểu và đối diện đc việc có mặt tồn tại thật sự đó,n vẫn là sự cô đơn
#荷花微资讯# #中越对译# 【#00后中国少年摘天文摄影世界级大奖# Thiếu niên Trung Quốc sinh sau năm 2000 giành được giải thưởng lớn chụp ảnh thiên văn cấp quốc tế】近日,2022年度天文摄影师大赛结果出炉,来自中国的两位14岁少年杨瀚文、周泽震凭借作品《仙女座星系:邻居》夺得青年组冠军。该比赛由英国格林尼治皇家天文台主办,是一项世界顶级天文赛事。Gần đây, kết quả Cuộc thi Nhiếp ảnh gia thiên văn học của năm 2022 được công bố, hai thiếu niên 14 tuổi Dương Hạn Văn và Chu Trạch Chấn đến từ Trung Quốc nhờ vào tác phẩm ''Thiên hà chòm sao Tiên Nữ: hàng xóm'' giành được quán quân độ tuổi thanh niên. Cuộc thi này được tổ chức bởi Đài thiên văn Hoàng gia ở Greenwich, Vương quốc Anh, là một cuộc thi thiên văn hàng đầu thế giới. (来源:中央广电总台中国之声;越文翻译:《荷花》杂志)
✋热门推荐