助力每一位djj 早日学会这首苦情歌
Bouquet By SANTA
罗马音标注(-为拖音,/为连句,仅作参考)
~~~~~~~~~~~~~
Oh baby
Oh~~
nani mo /te ni-/tuka naku na(微顿) tte
何も手につかなくなって
zibun demo /aki re tyau (微顿) tte
自分でも呆れちゃうって
hitori no heya wa/ go(轻音)zen- ni ji baby
ひとりの部屋は午前2時 baby
Tick-tack ki-za mu/ hari no oto
Tick-tack 刻む針の音
mune wo yogi-ru/ sugata so sweet
胸をよぎる姿 so sweet
nando ke si te mo /mata u kabu
何度消してもまた浮かぶ
imagoro nani si teru no kana
今頃なにしてるのかな
ore nan-ka wasu re teru/ yo ne girl
俺なんか忘れてるよね girl
nemu re nai- yoru ni wa
眠れない夜には
setunai ta-me i-ki wo
せつないため息を
Ain’t thinking about you
Ain’t thinking about you
kaka e ki re- nai /yo u- na
抱えきれないようーな
hanataba ni si te/ sugu
花束にしてすぐ
Ain’t thinking about you
Kimi no yume ni /todo ke/ tai yo
君の夢に届けたいよ
Baby Ain’t thinking about you
Oh Baby
demo toki ni /ture naku na(微顿) tte
でも時につれなくなって
hu ri mawa sa- reru/ dake da (微顿) tte
振り回されるだけだって
kanga e nai you ni /suru/ keredo
考えないようにするけれど
nozo n- deru/ no-ha/ tada sousi
望んでるのはただ相思
itosiku yo ri so-u /kagebousi
いとしく寄り添う影法師
hana re rare nai /nukumori-
離れられない体温(ぬくもり)
mo si hanataba ga todo i tara
もし花束が届いたら
u ke to-te mora eru /no kana girl
受け取ってもらえるのかな girl
kaza ra nai/ omo i de
飾らない想いで
egao wa/ sa- ki ma-su ka
笑顔は咲きますか
Ain’t thinking about you
Ain’t thinking about you
nega i wa/ hi-totu demo
願いはひとつ でも
sunao ni/ na re na-ku te
素直になれなくて
Ain’t thinking about you
kore izyou wa/ kaku se nai yo
これ以上は隠せないよ
Baby Ain’t thinking about you
kimi no/ kota e ga/ kowa i kedo
君の答えが怖いけど
tamerawa nai de
ためらわないで
tuta e tai ya
伝えたいや
meza me ta asa ni
目覚めた朝に
da kisimeru n da
抱きしめるんだ
yume no mama jya o wa re nai-
夢のままじゃ終われない
My love baby oh yeah
Doo loo too loo loo
Hey hey oh
nemu re nai/ yoru- ni wa
眠れない夜には
setunai/ ta-me iki wo
せつないため息を
Ain’t thinking about you
Ain’t thinking about you
kaka e ki re- nai /you na
抱えきれないような
hanataba ni si te/ sugu
花束にしてすぐ
Ain’t thinking about you
kimi no yume ni/ todo ke/ tai yo
君の夢に届けたいよ
Baby Ain’t thinking about you
Oh Baby
Oh year
@赞多SANTA
Bouquet By SANTA
罗马音标注(-为拖音,/为连句,仅作参考)
~~~~~~~~~~~~~
Oh baby
Oh~~
nani mo /te ni-/tuka naku na(微顿) tte
何も手につかなくなって
zibun demo /aki re tyau (微顿) tte
自分でも呆れちゃうって
hitori no heya wa/ go(轻音)zen- ni ji baby
ひとりの部屋は午前2時 baby
Tick-tack ki-za mu/ hari no oto
Tick-tack 刻む針の音
mune wo yogi-ru/ sugata so sweet
胸をよぎる姿 so sweet
nando ke si te mo /mata u kabu
何度消してもまた浮かぶ
imagoro nani si teru no kana
今頃なにしてるのかな
ore nan-ka wasu re teru/ yo ne girl
俺なんか忘れてるよね girl
nemu re nai- yoru ni wa
眠れない夜には
setunai ta-me i-ki wo
せつないため息を
Ain’t thinking about you
Ain’t thinking about you
kaka e ki re- nai /yo u- na
抱えきれないようーな
hanataba ni si te/ sugu
花束にしてすぐ
Ain’t thinking about you
Kimi no yume ni /todo ke/ tai yo
君の夢に届けたいよ
Baby Ain’t thinking about you
Oh Baby
demo toki ni /ture naku na(微顿) tte
でも時につれなくなって
hu ri mawa sa- reru/ dake da (微顿) tte
振り回されるだけだって
kanga e nai you ni /suru/ keredo
考えないようにするけれど
nozo n- deru/ no-ha/ tada sousi
望んでるのはただ相思
itosiku yo ri so-u /kagebousi
いとしく寄り添う影法師
hana re rare nai /nukumori-
離れられない体温(ぬくもり)
mo si hanataba ga todo i tara
もし花束が届いたら
u ke to-te mora eru /no kana girl
受け取ってもらえるのかな girl
kaza ra nai/ omo i de
飾らない想いで
egao wa/ sa- ki ma-su ka
笑顔は咲きますか
Ain’t thinking about you
Ain’t thinking about you
nega i wa/ hi-totu demo
願いはひとつ でも
sunao ni/ na re na-ku te
素直になれなくて
Ain’t thinking about you
kore izyou wa/ kaku se nai yo
これ以上は隠せないよ
Baby Ain’t thinking about you
kimi no/ kota e ga/ kowa i kedo
君の答えが怖いけど
tamerawa nai de
ためらわないで
tuta e tai ya
伝えたいや
meza me ta asa ni
目覚めた朝に
da kisimeru n da
抱きしめるんだ
yume no mama jya o wa re nai-
夢のままじゃ終われない
My love baby oh yeah
Doo loo too loo loo
Hey hey oh
nemu re nai/ yoru- ni wa
眠れない夜には
setunai/ ta-me iki wo
せつないため息を
Ain’t thinking about you
Ain’t thinking about you
kaka e ki re- nai /you na
抱えきれないような
hanataba ni si te/ sugu
花束にしてすぐ
Ain’t thinking about you
kimi no yume ni/ todo ke/ tai yo
君の夢に届けたいよ
Baby Ain’t thinking about you
Oh Baby
Oh year
@赞多SANTA
博3中文好像说有bug触发不了罗兰的信,找到了英文版,不用我自己打了[吹风车]
开头还是那熟悉的味道,熟悉的嘴硬“虽然我跟你没什么好说的,但莉亚和卡尔听说你回来了,坚持让我写封信给你,我觉得也有道理,毕竟我是个gentleman,要有礼貌”不过后面倒是难得坦率了一次,还自我吐槽了这是后日谈福利吗,居然两次说了谢谢还有拐弯抹角的道歉,呀嘞呀嘞[doge]
这封信总算是盖章family了不用我四舍五入了[吹风车]其实不说我也懂啦,都说了塔里永久保留一个属于我的房间了那就是一家人的意思了,四舍五入甚至可以算求hu……咳咳咳。不过说得清清楚楚应该能让更多人懂了(?)信最后甚至还强调了一次You always have sanctuary at the Tower as long as I stand[馋嘴]生怕有人打完塔走太快没听到这句[阴险]
想念我的快乐法师塔,my family[抱一抱]
开头还是那熟悉的味道,熟悉的嘴硬“虽然我跟你没什么好说的,但莉亚和卡尔听说你回来了,坚持让我写封信给你,我觉得也有道理,毕竟我是个gentleman,要有礼貌”不过后面倒是难得坦率了一次,还自我吐槽了这是后日谈福利吗,居然两次说了谢谢还有拐弯抹角的道歉,呀嘞呀嘞[doge]
这封信总算是盖章family了不用我四舍五入了[吹风车]其实不说我也懂啦,都说了塔里永久保留一个属于我的房间了那就是一家人的意思了,四舍五入甚至可以算求hu……咳咳咳。不过说得清清楚楚应该能让更多人懂了(?)信最后甚至还强调了一次You always have sanctuary at the Tower as long as I stand[馋嘴]生怕有人打完塔走太快没听到这句[阴险]
想念我的快乐法师塔,my family[抱一抱]
NỖI BUỒN CŨNG LÀ QUÀ.
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
Tặng một bạn FB đang cảm thấy u ám vì công việc bị cản trở. Bài này tôi đăng trên FB cũ bị phá, các bạn lưu, gửi đăng lại.
___
Khi còn nhỏ, tôi ưu tư hơn các trẻ con khác, tôi nhận biết tâm trạng của bản thân, và như thế, tôi ở trong một tổ hợp vừa buồn vừa lo lắng về buồn.
Cùng các bạn làm thủ công [hồi đó chúng tôi có nhiều bài thủ công và vẽ rất thú vị], tôi rây, nhồi và ủ đất sét tỷ mỷ, phơi trong bóng mát, lại còn sốt ruột trở trái khế để khô đều các mặt, rồi chờ thật khô mới tô màu. Tôi làm đủ các bước như trong sách hướng dẫn, kể cả việc ra tiệm thuốc bắc của người Tàu, mua giấy bản màu vàng, ngâm nước thành bột, nhào cùng đất sét. Tôi không chỉ làm một, mà làm hai ba quả để đề phòng trong lúc đem tới trường có thể bị sứt. Ngoài ra tôi còn ủng hộ bạn thân vì bạn làm xấu quá [tất nhiên là tôi không ủng hộ bạn quả đẹp nhất mà để chấm điểm]. Khỏi phải nói, các tác phẩm của tôi lúc nào cũng được trầm trồ, điểm cao nhất và được trưng bày. Nếu cô giáo không giữ lại thì mẹ tôi sẽ bày các tác phẩm của tôi ở nhà. Những đứa ẩu – đó là tôi nghĩ như thế về họ, nhưng mẹ tôi nói rằng: “họ đã cố gắng lắm rồi” – quả khế méo mó, rạn nứt, màu loang lổ lại không hề buồn, không bận tâm chút nào, chúng chạy ào ra khỏi lớp, la to, uống nước, nhảy dây, cãi nhau, bức xúc gì đó nhưng không buồn và rồi hoàn toàn quên.
Mẹ tôi đã nói với tôi như thế này: nỗi buồn kéo tới khi công việc không như ý là do lòng tự tôn bị tổn thương, sau này mẹ tôi gọi nó là “cái Ngã không được thỏa mãn”, con đã làm việc không phải vì bản thân việc đó cần làm và có ích mà vì một phần thưởng, chẳng hạn như mong ước được khen hay điểm cao. Tâm lý ấy có nguồn gốc ‘logic’ – mẹ tôi dùng chính cái từ đó – nụ cười của con lúc sơ sinh được bố mẹ vui thích, hai chiếc răng cửa nhú ra làm bố mẹ ngất ngây, bước đi đầu tiên của con được cả nhà chăm chú, cú ngã đầu tiên rồi vịn vào chân bàn tự đứng lên được cả nhà vỗ tay, món tóc đầu tiên dài ra đủ để buộc nơ cũng được khen ngợi, con đã sống trong các lời khen. Cái váy con mặc, mặc dầu không phải con làm ra nhưng mọi người đều trầm trồ khen Lena mặc xinh quá, không ai khen người mua vải, không ai khen người may váy, không ai khen bà Nhung đã thêu cụm hoa rất đẹp… và con coi điều đó là mặc nhiên [lúc đó tôi đã khóc òa lên vì xấu hổ].
Nên làm mọi việc vì điều đó là cần thiết, bản thân công việc đã là phần thưởng rồi. Không ở trong công việc con không có cách gì để trở nên khéo léo. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và con không thể trưởng thành từ bên trong. Ngay cả nỗi buồn cũng có ích. Nỗi buồn cũng là quà.
Khi tôi lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ lại nói thế này: hãy để tâm trong mỗi việc của mình để nó hoàn hảo nhất có thể, nhưng đừng mong chờ phần thưởng, mọi việc ta làm Các Ngài biết hết.
Tới tuổi thanh niên tôi được dạy: nếu việc của con thành công, con hãy tặng cho Chúa hay cho người nào mà con yêu quý.
Và tôi đã vác thập giá đời mình: nuôi con, chăm sóc người già, nấu ăn, cầu nguyện, viết một bức thư tình, thảo một đơn kiện… theo cách như thế. Không thất bại, trí thông minh không có chỗ dùng và không thể trưởng thành từ bên trong.
_____
Sơn dầu của Mary Bradish Titcomb [1858-1927]
Nguồn FB Cô Liên Hương
✋热门推荐