| 2021.05.15 |
Tối hôm qua tôi có trò truyện cùng anh (YouLu ca). Cùng đã từ rất lâu rồi chúng tôi chưa nói chuyện với nhau nhiều đến thế, kể từ khi chúng tôi còn học chung tiếng Hoa tại một trung tâm.
Anh đã về quê để tiếp tục hành trình tương lai của mình, anh dừng việc học ở trung tâm thay vào đó là học gia sư cùng với người họ hàng.
Nói chuyện với anh rất thoải mái và có lẽ anh cũng đã gián tiếp giúp tôi có một “an bài” về tương lai hoàn toàn mới. Có lẽ là cụ thể và chi tiết hơn, so với trước đây là tôi mong lung rất nhiều.
Tôi lựa chọn về quê nhà làm việc sau khi tốt nghiệp, thay vì ở lại thành thị, một nơi ôn ào và náo nhiệt. Ở quê nhà thật yên tĩnh và an nhiên, điều mà tôi thích thú vô cùng. Tôi biết hành trình ấy sẽ có nhiều khó khăn nhưng tôi sẽ cố gắng, cố gắng để có thể trở thành một Tôi hoàn thiện hơn.
Rất cảm ơn anh!
Tối hôm qua tôi có trò truyện cùng anh (YouLu ca). Cùng đã từ rất lâu rồi chúng tôi chưa nói chuyện với nhau nhiều đến thế, kể từ khi chúng tôi còn học chung tiếng Hoa tại một trung tâm.
Anh đã về quê để tiếp tục hành trình tương lai của mình, anh dừng việc học ở trung tâm thay vào đó là học gia sư cùng với người họ hàng.
Nói chuyện với anh rất thoải mái và có lẽ anh cũng đã gián tiếp giúp tôi có một “an bài” về tương lai hoàn toàn mới. Có lẽ là cụ thể và chi tiết hơn, so với trước đây là tôi mong lung rất nhiều.
Tôi lựa chọn về quê nhà làm việc sau khi tốt nghiệp, thay vì ở lại thành thị, một nơi ôn ào và náo nhiệt. Ở quê nhà thật yên tĩnh và an nhiên, điều mà tôi thích thú vô cùng. Tôi biết hành trình ấy sẽ có nhiều khó khăn nhưng tôi sẽ cố gắng, cố gắng để có thể trở thành một Tôi hoàn thiện hơn.
Rất cảm ơn anh!
Có một câu nói rất hay là "kết thúc để bắt đầu".
...
Chỉ có kết thúc cái cũ mới có thể bắt đầu lại từ đầu, kể cả kết thúc trong mọi suy nghĩ. Hôm nay được người ta hỏi 'covid đến rồi đó sao không quen ai rồi kết hôn đi kẻo muộn đó', 'sao vậy khi nào kết hôn để tiết kiệm tiền đây', nào là 'kết hôn đi không còn trẻ đâu'? Cũng đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu, cũng từng nghĩ mình thật sự không có trái tim sao, rồi cũng biện rất nhiều lý do, nhưng lý do duy nhất chính là phải có tình cảm, ít nhất phải có cảm giác, mình vốn dĩ cũng không xinh lắm nên lấy gì để kén chọn chứ. Rồi cũng nghĩ rất nhiều, mình cứ mãi thế này rất có lỗi với mẹ, rồi một ngày mới hạ quyết tâm nói với mẹ là 'ở quê mình có ai chưa kết hôn, tốt một xíu, đàng hoàng một xíu thì dưới thiệu cho con đi, con chịu xuống nước rồi đó', nhưng lại bị mẹ mắng cho một trận là 'mẹ sao không biết mày được, mày có chịu được không, cũng đã giới thiệu nhiều người rồi mà có chịu ai đâu, có làm nông, có đi biển được không...', mẹ nói một mạch liên hồi, mẹ rất hiểu mình mẹ cũng không muốn mình chịu uất ức, giờ không biết làm sao 'thế này không được, thế kia cũng không xong', aiza...
Bởi thế, cứ để tất cả những suy nghĩ lắng xuống, để tâm bình lặng lại, mới hiểu được trái tim nghĩ gì, cứ đi theo tiếng gọi của trái tim, ở đâu đó trên thế gian này vẫn có rất nhiều trái tim vẫn không đang nguôi tìm kiếm một nửa của mình... https://weibo.com/u/6017645069
...
Chỉ có kết thúc cái cũ mới có thể bắt đầu lại từ đầu, kể cả kết thúc trong mọi suy nghĩ. Hôm nay được người ta hỏi 'covid đến rồi đó sao không quen ai rồi kết hôn đi kẻo muộn đó', 'sao vậy khi nào kết hôn để tiết kiệm tiền đây', nào là 'kết hôn đi không còn trẻ đâu'? Cũng đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu, cũng từng nghĩ mình thật sự không có trái tim sao, rồi cũng biện rất nhiều lý do, nhưng lý do duy nhất chính là phải có tình cảm, ít nhất phải có cảm giác, mình vốn dĩ cũng không xinh lắm nên lấy gì để kén chọn chứ. Rồi cũng nghĩ rất nhiều, mình cứ mãi thế này rất có lỗi với mẹ, rồi một ngày mới hạ quyết tâm nói với mẹ là 'ở quê mình có ai chưa kết hôn, tốt một xíu, đàng hoàng một xíu thì dưới thiệu cho con đi, con chịu xuống nước rồi đó', nhưng lại bị mẹ mắng cho một trận là 'mẹ sao không biết mày được, mày có chịu được không, cũng đã giới thiệu nhiều người rồi mà có chịu ai đâu, có làm nông, có đi biển được không...', mẹ nói một mạch liên hồi, mẹ rất hiểu mình mẹ cũng không muốn mình chịu uất ức, giờ không biết làm sao 'thế này không được, thế kia cũng không xong', aiza...
Bởi thế, cứ để tất cả những suy nghĩ lắng xuống, để tâm bình lặng lại, mới hiểu được trái tim nghĩ gì, cứ đi theo tiếng gọi của trái tim, ở đâu đó trên thế gian này vẫn có rất nhiều trái tim vẫn không đang nguôi tìm kiếm một nửa của mình... https://weibo.com/u/6017645069
[Trở lại vào một ngày đẹp trời...]
Đã lâu rồi nhỉ, tháng tư vội vã, tấp nập, hối hả thực sự cứ thế mà trôi qua rồi. Một chiếc tháng nghĩ lại thôi cũng thấy rất tự hào mặc dù mang trong mình không ít sự mỏi mệt. Chiếc tháng hăng say nhất, năng nổ nhất, cần cù làm việc nhất để nhận được tiền lương hơn 4 triệu - số tiền lớn thứ hai mà bản thân t kiếm được. Thời gian ngủ thôi cũng thấy thiếu thốn, hạn chế, đi làm về đêm đêm lại chạy deadline, thức canh sale shoppe rồi sáng sớm lại chăm chỉ đi học đi làm, thực sự là khâm phục bản thân một cách quá đáng. Để rồi tháng năm, sống thật chậm lại, thật nhẹ nhàng, buông xoã bản thân, không còn hối hả, lo lắng, để được ngủ thật sâu không cần đặt báo thức. Sáng thức dậy, được cảm nhận hương vị gia đình, để không tiêu xài hoang phí nữa, để cho bản thân được nghỉ ngơi một chút trước những chặng đường phía trước. Bản thân lúc nào cũng luôn tự tạo áp lực cho bản thân, rồi gồng mình lên với chính nó, nhưng đó mới thực sự là cuộc đời đầy ý nghĩa mà t đang hướng đến
Ừm dịch Covid19 lại bùng lên rồi, một lần nữa Việt Nam lại phải chống dịch, và tất nhiên là t lại cuốn gói về quê học và thi luôn online. Thực sự thì có nhớ một chút hương vị của Hà Nội, nhớ cuộc sống tấp nập vồn vã, nhớ những cái thú vị ở nơi phố xá. Còn quá nhiều điều t chưa thể thực hiện được, muốn nhưng chưa thể để khám phá nơi này, vẫn có một ước muốn được đi thăm lăng Bác vào một chiều hoàng hôn thật đẹp, được foodtour mọi ngóc ngách Hà Nội, được ngồi chill ở một quán Cafe thật đẹp, được dạo quanh Hồ Tây cùng một người đặc biệt,....
À có một sự việc rất dễ thương đã xảy ra trong 3 ngày trên Hà Nội rồi lại về quê sau đợt nghỉ lễ. Chả là cái sạc máy tính của mình lại bị hỏng. Sự may mắn khi mang ra quán và t được tiếp thêm niềm tin về việc bảo hành, nhanh trí nhấc máy lên và gọi cho shop sạc máy tính ở trên shoppe đã từng đặt thì đúng như lời nói, t được đổi sạc với điều kiện đúng là sạc hỏng thật. Lặn lội đi buýt đến và tìm được nhà chủ shop trong một con hẻm, ban đầu bản thân t thực sự có một chút sợ hãi, nhưng rồi mọi chuyện diễn ra khá tốt đẹp và anh tốt tính đã đổi một củ sạc mới toe cho t làm t vui hết nấc:)) Lo vì mọi thứ trước đó diễn ra thực sự tệ và ngáo hic. Chỉ vì ngáo mặc áo công ty dù VF bắt trả nên t và Long Huyền mỗi đứa bị phạt 100k cùng chị lead Hương xinh ngáo hic. À trước đó thì cũng xảy ra kha khá vụ việc đau đầu và bất ổn làm t mất niềm tin vào cuộc sống nữa hic. Nhưng mà t tin, tin rằng mọi thứ trên đời này không đến một cách ngẫu nhiên. Như việc lật từng trang sách để tìm thấy 1 triệu rưỡi vào sáng hôm sau được kẹp trong quyển đề cương chứ không phải quyển giáo trình vậy:)))
Hi vọng sẽ sớm trở lại Hà Nội vào một ngày đẹp trời!!!
Đã lâu rồi nhỉ, tháng tư vội vã, tấp nập, hối hả thực sự cứ thế mà trôi qua rồi. Một chiếc tháng nghĩ lại thôi cũng thấy rất tự hào mặc dù mang trong mình không ít sự mỏi mệt. Chiếc tháng hăng say nhất, năng nổ nhất, cần cù làm việc nhất để nhận được tiền lương hơn 4 triệu - số tiền lớn thứ hai mà bản thân t kiếm được. Thời gian ngủ thôi cũng thấy thiếu thốn, hạn chế, đi làm về đêm đêm lại chạy deadline, thức canh sale shoppe rồi sáng sớm lại chăm chỉ đi học đi làm, thực sự là khâm phục bản thân một cách quá đáng. Để rồi tháng năm, sống thật chậm lại, thật nhẹ nhàng, buông xoã bản thân, không còn hối hả, lo lắng, để được ngủ thật sâu không cần đặt báo thức. Sáng thức dậy, được cảm nhận hương vị gia đình, để không tiêu xài hoang phí nữa, để cho bản thân được nghỉ ngơi một chút trước những chặng đường phía trước. Bản thân lúc nào cũng luôn tự tạo áp lực cho bản thân, rồi gồng mình lên với chính nó, nhưng đó mới thực sự là cuộc đời đầy ý nghĩa mà t đang hướng đến
Ừm dịch Covid19 lại bùng lên rồi, một lần nữa Việt Nam lại phải chống dịch, và tất nhiên là t lại cuốn gói về quê học và thi luôn online. Thực sự thì có nhớ một chút hương vị của Hà Nội, nhớ cuộc sống tấp nập vồn vã, nhớ những cái thú vị ở nơi phố xá. Còn quá nhiều điều t chưa thể thực hiện được, muốn nhưng chưa thể để khám phá nơi này, vẫn có một ước muốn được đi thăm lăng Bác vào một chiều hoàng hôn thật đẹp, được foodtour mọi ngóc ngách Hà Nội, được ngồi chill ở một quán Cafe thật đẹp, được dạo quanh Hồ Tây cùng một người đặc biệt,....
À có một sự việc rất dễ thương đã xảy ra trong 3 ngày trên Hà Nội rồi lại về quê sau đợt nghỉ lễ. Chả là cái sạc máy tính của mình lại bị hỏng. Sự may mắn khi mang ra quán và t được tiếp thêm niềm tin về việc bảo hành, nhanh trí nhấc máy lên và gọi cho shop sạc máy tính ở trên shoppe đã từng đặt thì đúng như lời nói, t được đổi sạc với điều kiện đúng là sạc hỏng thật. Lặn lội đi buýt đến và tìm được nhà chủ shop trong một con hẻm, ban đầu bản thân t thực sự có một chút sợ hãi, nhưng rồi mọi chuyện diễn ra khá tốt đẹp và anh tốt tính đã đổi một củ sạc mới toe cho t làm t vui hết nấc:)) Lo vì mọi thứ trước đó diễn ra thực sự tệ và ngáo hic. Chỉ vì ngáo mặc áo công ty dù VF bắt trả nên t và Long Huyền mỗi đứa bị phạt 100k cùng chị lead Hương xinh ngáo hic. À trước đó thì cũng xảy ra kha khá vụ việc đau đầu và bất ổn làm t mất niềm tin vào cuộc sống nữa hic. Nhưng mà t tin, tin rằng mọi thứ trên đời này không đến một cách ngẫu nhiên. Như việc lật từng trang sách để tìm thấy 1 triệu rưỡi vào sáng hôm sau được kẹp trong quyển đề cương chứ không phải quyển giáo trình vậy:)))
Hi vọng sẽ sớm trở lại Hà Nội vào một ngày đẹp trời!!!
✋热门推荐