艳与灰
VA-93中队的A-7E不同时期的涂装
图1.1978年7月,NAF Atsugi
图2.1986年5月,NAS Lemoore
两幅照片为同一架A-7E,序列号为Bu.No160544,图1为中队长时期的涂装,比较有特色的是该机机首在鲨鱼嘴上方涂了眼睛,没有找到右侧照片,右侧对应位置刚好是加油管探头,不清楚那里是否也涂有眼睛。 https://t.cn/RxrBSmT
VA-93中队的A-7E不同时期的涂装
图1.1978年7月,NAF Atsugi
图2.1986年5月,NAS Lemoore
两幅照片为同一架A-7E,序列号为Bu.No160544,图1为中队长时期的涂装,比较有特色的是该机机首在鲨鱼嘴上方涂了眼睛,没有找到右侧照片,右侧对应位置刚好是加油管探头,不清楚那里是否也涂有眼睛。 https://t.cn/RxrBSmT
[别担心,我可以等。]
Phần 1.
"Làm người yêu anh nhé?"
"Vâng"
Cô nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với câu hỏi của Chu Diệc Nhiên. Diệc Nhiên cười rạng rỡ đưa tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé của Giản An An vào lòng.
Bầu trời đêm đen lạnh lẽo, khác với trái tim ấm áp của họ trái tim của Cố Thành lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Anh dựa vào bức tường bên cạnh nhà cô, đưa tay ôm lấy gương mặt góc cạnh của mình anh biết mình thua rồi.
Cố Thành và Giản An An là thanh mai trúc mã, họ bên nhau 10 năm, anh cũng thích cô 10 năm. Hôm nay là sinh nhật của Giản An An, anh vốn định bày tỏ tình cảm với cô nhưng Chu Diệc Nhiên lại nhanh tay hơn. Anh bên cô 10 năm nhưng chưa có được cô lại phải nhìn người con gái anh yêu cùng một người mới quen nhau được 3 tháng ở bên nhau. Anh cười giễu cợt chính mình, rõ ràng là biết trước kết quả nhưng anh không cam lòng mới tiếp tục đi theo sau cô như vậy. Có lẽ đến lúc anh nên buông tay rồi, buông tay để cô rời đi, buông tay để anh quên đi đoạn tình cảm này.
***
"Anh Thành đâu rồi ạ?"
Sau khi tiễn bạn bè và Chu Diệc Nhiên về cô vào nhà nhưng không nhìn thấy Cố Thành, chỉ thấy mẹ cô đang loay hoay dọn đồ đạc. Cô vừa dọn phụ vừa hỏi mẹ.
"Lúc nãy mẹ thấy sắc mặt thằng bé không tốt lắm, nó vừa giúp mẹ dọn đồ vào rồi về rồi."
Về rồi? Mọi năm anh đều tặng quà sinh nhật cho cô cuối cùng còn đưa cô đi xem pháo hoa. Anh bị sao thế nhỉ?
"Mẹ con qua nhà xem anh ấy thế nào."
"Ừ, tiện thể đem một ít canh gà mẹ vừa nấu cho bố con cho thằng bé một ít. Vừa nãy mẹ thấy nó không ăn nhiều lắm."
"Vâng ạ."
Cô cầm hộp canh mẹ vừa đưa chạy ù ra khỏi nhà. Nhà anh ở phía dưới lầu, cô và anh cũng không phải là dạng con nhà giàu gì đó chỉ là gia đình đủ ăn, phí sinh hoạt thì cũng là tự đi làm mà có. Từ nhỏ, bố mẹ cô hay vắng nhà vì công việc từ đó cô cũng thân với gia đình nhà anh, thường xuyên ăn cơm, thường xuyên cùng anh đi học. Cố Thành từ nhỏ đã xuất sắc hơn người khác, tính anh dịu dàng, ôn nhu lại thêm gương mặt đẹp trai, năm nào cũng đứng nhất toàn thành phố cho nên cũng là đối tượng nhiều người yêu thích.
Còn cô chỉ là một cô gái nhỏ nhoi từ nhỏ đã bám theo anh, nhưng anh lại không hề cảm thấy phiền ngược lại còn luôn chăm sóc cho cô. Cho nên ngoài bố mẹ ra thì Cố Thành chính là chỗ dựa duy nhất của cô. Năm nay cô thi đậu được Đại học Bắc Kinh cũng là nhờ anh kèm cặp cô.
Giản An An đứng trước cửa nhà anh gõ hai tiếng.
"Em đến đây làm gì?" Cố Thành ra mở cửa ngạc nhiên nhìn cô.
"Đưa canh cho anh." Nói rồi cô tự nhiên đi vào nhà.
Đi qua căn bếp thấy mẹ Cố Thành đang làm bánh cô đi đến cười nói.
"Bánh mới cô làm ạ."
"Tiểu An đấy à, lại đây nếm thử xem."
"Wow, ngon thật. Bánh cô làm là ngon nhất."
Cô mỉm cười nịnh nọt khiến mẹ của Cố Thành cười đến ngoắc cả miệng, vỗ nhẹ lên trán cô.
"Dẻo miệng. Hai đứa ở nhà chơi nhé mẹ đem đồ ăn sang cho bố."
"Vâng ạ." Cả hai đồng thanh đáp.
Bố của Cố Thành là công nhân trong xưởng gỗ, chú Cố hiện đang bị bệnh nặng phải nhập viện điều trị nên hầu hết thời gian của Cố Thành ngoài việc học ra anh còn đi làm bán thời gian rất nhiều nơi, khi rảnh lại vào giúp mẹ trông cửa hàng bánh ở góc phố nhỏ , có khi còn thức đêm thay mẹ chăm sóc bố. Chú Cố là kinh tế chính của gia đình nên vừa đổ bệnh mọi thứ Cố Thành đều phải gánh vác, đôi khi cô đem tiền dành dụm của mình cho anh lại bị anh từ chối nhận nên nhiều lần cô len lén bỏ nó vào ví của anh. Cố Thành là vậy lúc nào cũng muốn tự mình gánh vác hết mọi thứ.
"Em có muốn ăn một chút không?" Cố Thành đem canh trên tay cô múc vào bát.
"Không đâu, lúc nãy em ăn no rồi. Đúng rồi, anh vẫn chưa đưa quà cho em đấy."
Tay anh khựng lại một lúc rồi tiếp tục múc canh.
"Anh quên chuẩn bị quà cho em rồi." Anh lạnh nhạt trả lời.
Giản An An nhìn anh lạnh nhạt nhưng không hiểu lý do tại sao, Cố Thành là người kĩ tính sao anh có thể quên được.
"Anh Thành, anh giận em sao? Hôm nay anh không khỏe trong người sao?"
Vừa nói cô vừa đưa tay định áp lên trán anh lại bị anh tránh né, bàn tay cô hụt hẫng rồi rút về.
"Anh thấy hơi mệt, trễ rồi anh đưa em về nhà."
"Em..."
Cô chưa kịp dứt câu anh đã kéo cô ra ngoài, anh đi trước cô bước phía sau anh. Lúc này cô bất chợt nhớ đến lúc nhỏ anh vẫn thường theo sau cô như thế này, nhìn bóng lưng cô độc của anh không hiểu sao cô lại thấy đau lòng. Bàn tay nhỏ bất giác kéo góc áo của anh, không biết từ bao giờ nước mắt cô lại rơi.
Anh ngẩn người, lúng túng đưa tay lau nước mắt cho cô liên tục hỏi.
"Em sao vậy? Sao lại khóc? Anh..."
Cô đánh vào người anh từng cái, giọng nức nở oán trách anh.
"Sao anh lại phớt lờ em như vậy? Quà sinh nhật không có thì thôi, ngày cả pháo hoa một cây cũng không đốt cho em."
Anh bật cười, Giản An An đúng là biết cách hành hạ trái tim của anh. Muốn cách xa cô một chút lại bị sự đáng yêu của cô kéo về, khóc lóc đòi quà như thế này lần đầu tiên anh thấy.
"Được rồi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Anh trêu em thôi sao lại không có quà, mau nín đi."
Nghe anh dỗ cô nín khóc, ánh mắt mong chờ món quà nhìn anh. Anh lắc đầu đưa tay lấy trong túi quần một chiếc hộp màu trắng tinh xảo.
"Quà của em."
Cô bất ngờ với món quà của anh, mọi năm anh không tặng sách thì cũng là những món đồ mà cô thích. Cô chưa từng nói là thích dây chuyền...
Đây vốn là món quà anh dự định bày tỏ sau đó tặng cho cô, anh nghĩ là không có cơ hội tặng nó tính là ngày mai sẽ tặng cô món quà khác. Nhưng Giản An An như vậy anh không đành lòng.
"Cái này... đắt quá rồi."
"Quà sinh nhật cũng là quà mừng em đậu Đại học Bắc Kinh. Thích không?"
Cô cười là hình mặt trăng mà cô thích.
"Thích. Cảm ơn anh Thành!"
"Thích là được rồi, mau vào nhà đi." Anh xoa mái tóc mềm mại của cô mỉm cười.
"Còn pháo hoa của em?"
Anh gõ nhẹ lên trán cô, "Đừng được voi đòi tiên, nhanh vào nhà đi ngủ đi."
"Hôm nay anh không phải anh Thành của em rồi. Tạm biệt."
Anh đứng trước cửa nhà cô mỉm cười, anh muốn buông cũng không buông được.
Phần 1.
"Làm người yêu anh nhé?"
"Vâng"
Cô nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với câu hỏi của Chu Diệc Nhiên. Diệc Nhiên cười rạng rỡ đưa tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé của Giản An An vào lòng.
Bầu trời đêm đen lạnh lẽo, khác với trái tim ấm áp của họ trái tim của Cố Thành lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Anh dựa vào bức tường bên cạnh nhà cô, đưa tay ôm lấy gương mặt góc cạnh của mình anh biết mình thua rồi.
Cố Thành và Giản An An là thanh mai trúc mã, họ bên nhau 10 năm, anh cũng thích cô 10 năm. Hôm nay là sinh nhật của Giản An An, anh vốn định bày tỏ tình cảm với cô nhưng Chu Diệc Nhiên lại nhanh tay hơn. Anh bên cô 10 năm nhưng chưa có được cô lại phải nhìn người con gái anh yêu cùng một người mới quen nhau được 3 tháng ở bên nhau. Anh cười giễu cợt chính mình, rõ ràng là biết trước kết quả nhưng anh không cam lòng mới tiếp tục đi theo sau cô như vậy. Có lẽ đến lúc anh nên buông tay rồi, buông tay để cô rời đi, buông tay để anh quên đi đoạn tình cảm này.
***
"Anh Thành đâu rồi ạ?"
Sau khi tiễn bạn bè và Chu Diệc Nhiên về cô vào nhà nhưng không nhìn thấy Cố Thành, chỉ thấy mẹ cô đang loay hoay dọn đồ đạc. Cô vừa dọn phụ vừa hỏi mẹ.
"Lúc nãy mẹ thấy sắc mặt thằng bé không tốt lắm, nó vừa giúp mẹ dọn đồ vào rồi về rồi."
Về rồi? Mọi năm anh đều tặng quà sinh nhật cho cô cuối cùng còn đưa cô đi xem pháo hoa. Anh bị sao thế nhỉ?
"Mẹ con qua nhà xem anh ấy thế nào."
"Ừ, tiện thể đem một ít canh gà mẹ vừa nấu cho bố con cho thằng bé một ít. Vừa nãy mẹ thấy nó không ăn nhiều lắm."
"Vâng ạ."
Cô cầm hộp canh mẹ vừa đưa chạy ù ra khỏi nhà. Nhà anh ở phía dưới lầu, cô và anh cũng không phải là dạng con nhà giàu gì đó chỉ là gia đình đủ ăn, phí sinh hoạt thì cũng là tự đi làm mà có. Từ nhỏ, bố mẹ cô hay vắng nhà vì công việc từ đó cô cũng thân với gia đình nhà anh, thường xuyên ăn cơm, thường xuyên cùng anh đi học. Cố Thành từ nhỏ đã xuất sắc hơn người khác, tính anh dịu dàng, ôn nhu lại thêm gương mặt đẹp trai, năm nào cũng đứng nhất toàn thành phố cho nên cũng là đối tượng nhiều người yêu thích.
Còn cô chỉ là một cô gái nhỏ nhoi từ nhỏ đã bám theo anh, nhưng anh lại không hề cảm thấy phiền ngược lại còn luôn chăm sóc cho cô. Cho nên ngoài bố mẹ ra thì Cố Thành chính là chỗ dựa duy nhất của cô. Năm nay cô thi đậu được Đại học Bắc Kinh cũng là nhờ anh kèm cặp cô.
Giản An An đứng trước cửa nhà anh gõ hai tiếng.
"Em đến đây làm gì?" Cố Thành ra mở cửa ngạc nhiên nhìn cô.
"Đưa canh cho anh." Nói rồi cô tự nhiên đi vào nhà.
Đi qua căn bếp thấy mẹ Cố Thành đang làm bánh cô đi đến cười nói.
"Bánh mới cô làm ạ."
"Tiểu An đấy à, lại đây nếm thử xem."
"Wow, ngon thật. Bánh cô làm là ngon nhất."
Cô mỉm cười nịnh nọt khiến mẹ của Cố Thành cười đến ngoắc cả miệng, vỗ nhẹ lên trán cô.
"Dẻo miệng. Hai đứa ở nhà chơi nhé mẹ đem đồ ăn sang cho bố."
"Vâng ạ." Cả hai đồng thanh đáp.
Bố của Cố Thành là công nhân trong xưởng gỗ, chú Cố hiện đang bị bệnh nặng phải nhập viện điều trị nên hầu hết thời gian của Cố Thành ngoài việc học ra anh còn đi làm bán thời gian rất nhiều nơi, khi rảnh lại vào giúp mẹ trông cửa hàng bánh ở góc phố nhỏ , có khi còn thức đêm thay mẹ chăm sóc bố. Chú Cố là kinh tế chính của gia đình nên vừa đổ bệnh mọi thứ Cố Thành đều phải gánh vác, đôi khi cô đem tiền dành dụm của mình cho anh lại bị anh từ chối nhận nên nhiều lần cô len lén bỏ nó vào ví của anh. Cố Thành là vậy lúc nào cũng muốn tự mình gánh vác hết mọi thứ.
"Em có muốn ăn một chút không?" Cố Thành đem canh trên tay cô múc vào bát.
"Không đâu, lúc nãy em ăn no rồi. Đúng rồi, anh vẫn chưa đưa quà cho em đấy."
Tay anh khựng lại một lúc rồi tiếp tục múc canh.
"Anh quên chuẩn bị quà cho em rồi." Anh lạnh nhạt trả lời.
Giản An An nhìn anh lạnh nhạt nhưng không hiểu lý do tại sao, Cố Thành là người kĩ tính sao anh có thể quên được.
"Anh Thành, anh giận em sao? Hôm nay anh không khỏe trong người sao?"
Vừa nói cô vừa đưa tay định áp lên trán anh lại bị anh tránh né, bàn tay cô hụt hẫng rồi rút về.
"Anh thấy hơi mệt, trễ rồi anh đưa em về nhà."
"Em..."
Cô chưa kịp dứt câu anh đã kéo cô ra ngoài, anh đi trước cô bước phía sau anh. Lúc này cô bất chợt nhớ đến lúc nhỏ anh vẫn thường theo sau cô như thế này, nhìn bóng lưng cô độc của anh không hiểu sao cô lại thấy đau lòng. Bàn tay nhỏ bất giác kéo góc áo của anh, không biết từ bao giờ nước mắt cô lại rơi.
Anh ngẩn người, lúng túng đưa tay lau nước mắt cho cô liên tục hỏi.
"Em sao vậy? Sao lại khóc? Anh..."
Cô đánh vào người anh từng cái, giọng nức nở oán trách anh.
"Sao anh lại phớt lờ em như vậy? Quà sinh nhật không có thì thôi, ngày cả pháo hoa một cây cũng không đốt cho em."
Anh bật cười, Giản An An đúng là biết cách hành hạ trái tim của anh. Muốn cách xa cô một chút lại bị sự đáng yêu của cô kéo về, khóc lóc đòi quà như thế này lần đầu tiên anh thấy.
"Được rồi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Anh trêu em thôi sao lại không có quà, mau nín đi."
Nghe anh dỗ cô nín khóc, ánh mắt mong chờ món quà nhìn anh. Anh lắc đầu đưa tay lấy trong túi quần một chiếc hộp màu trắng tinh xảo.
"Quà của em."
Cô bất ngờ với món quà của anh, mọi năm anh không tặng sách thì cũng là những món đồ mà cô thích. Cô chưa từng nói là thích dây chuyền...
Đây vốn là món quà anh dự định bày tỏ sau đó tặng cho cô, anh nghĩ là không có cơ hội tặng nó tính là ngày mai sẽ tặng cô món quà khác. Nhưng Giản An An như vậy anh không đành lòng.
"Cái này... đắt quá rồi."
"Quà sinh nhật cũng là quà mừng em đậu Đại học Bắc Kinh. Thích không?"
Cô cười là hình mặt trăng mà cô thích.
"Thích. Cảm ơn anh Thành!"
"Thích là được rồi, mau vào nhà đi." Anh xoa mái tóc mềm mại của cô mỉm cười.
"Còn pháo hoa của em?"
Anh gõ nhẹ lên trán cô, "Đừng được voi đòi tiên, nhanh vào nhà đi ngủ đi."
"Hôm nay anh không phải anh Thành của em rồi. Tạm biệt."
Anh đứng trước cửa nhà cô mỉm cười, anh muốn buông cũng không buông được.
南无、喝罗怛那、哆罗夜耶(na mo, he le da na, duo la ye ye)。
南无、阿唎耶(na mo, ou li ye)。婆卢羯帝、烁钵罗耶(po luo jie di, shuo bo la ye)。

菩提萨埵婆耶(pu ti sa duo po ye),摩诃萨埵婆耶(mo he sa duo po ye)。
摩诃、迦卢尼迦耶(mo he, jia lu ni jia ye)。唵,萨皤罗罚曳(an,sa bo la fa yi), 数怛那怛写(su da na da xia)。
南无、悉吉栗埵、伊蒙阿唎耶(na mo, xi ji lieduo, yi mong ou li ye)。
婆卢吉帝、室佛罗愣驮婆(po lu jie di, shi fu la leng tuo po)。
南无、那罗谨墀(na mo, no la jin chi)。醯利摩诃、皤哆沙咩(shi li mo he, ba duo suo mi)。萨婆阿他、豆输朋、阿逝孕(sa po ou ta, dou shu peng, ou shi yun)。
萨婆萨哆、那摩婆萨哆(sa po sa duo, na mo po sa duo), 那摩婆伽,摩罚特豆(na mo po qie, mo fa te dou)。
怛侄他(da zhi ta), 唵,阿婆卢醯.卢迦帝(an, ou po lu xi, lu jia di), 迦罗帝.夷醯唎(jia lu di, yi xi li)。摩诃菩提萨埵(mo he pu ti sa duo)。
萨婆萨婆(sa po sa po), 摩罗摩罗(mo la mo la), 摩醯摩醯、唎驮孕(mo xi mo xi, lie tuo yun)。俱卢俱卢、羯蒙(ju lu ju lu, jie mong)。
度卢度卢、罚闍耶帝(du lu du lu, fa she ye di)。摩诃、罚闍耶帝(mo he, fa she ye di)。
陀罗陀罗(tuo la tuo la), 地唎尼(di li ni), 室佛罗耶(shi fu la ye)。遮罗遮罗(zhe la zhe la), 摩麼罚摩罗(mo mo fa mo la), 穆帝隶(mo die lie)。
伊醯伊醯(yi xi yi xi), 室那室那(shi na shi na), 阿罗参、佛罗舍利(ou la sen, fu la she li)。罚沙罚参(fa suo fa seng)。佛罗舍耶(fu la she ye)。
呼嚧呼嚧摩罗(hu lu hu lu mo la), 呼嚧呼嚧醯利(hu lu hu lu xi li)。娑罗娑罗(suo la suo la), 悉唎悉唎(xi li xi li), 苏嚧苏嚧(su lu su lu)。菩提夜、菩提夜(pu ti ye, pu ti ye)。
菩驮夜、菩驮夜(pu tuo ye, pu tuo ye)。弥帝唎夜(mi di li ye), 那罗谨墀(nuo la jin chi)。
地利瑟尼那(di li se ni na), 波夜摩那(po ye mo na), 娑婆诃(suo po he)。悉陀夜(xi tuo ye), 娑婆诃(suo po he)。摩诃悉陀夜(mo he xi tuo ye), 娑婆诃(suo po he)。
悉陀喻艺(xi tuo yu yi), 室皤罗耶(shi bo la ya), 娑婆诃(suo po he)。那罗谨墀(nuo la jin chi), 娑婆诃(suo po he)。摩罗那罗(mo la nuo la), 娑婆诃(suo po he)。
悉罗僧、阿穆佉耶(xi la sen, ou mu qie ye), 娑婆诃(suo po he)。娑婆摩诃、阿悉陀夜(suo po mo he, ou xi tuo ye), 娑婆诃(suo po he)。者吉罗、阿悉陀夜(zhe ji la, ou xi tuo ye), 娑婆诃(suo po he)。
波陀摩、羯悉陀夜(bo tuo mo, ji xi tuo ye), 娑婆诃(suo po he)。那罗谨墀、皤伽罗耶(nuo la jin chi, bu qie la ye), 娑婆诃(suo po he)。
摩婆利、胜羯罗夜(mo po lie, sen ji la ye), 娑婆诃(suo po he)。南无喝罗怛那、哆罗夜耶(na mo he la da na, duo la ye ye)。
南无阿唎耶(na mo ou li ye)。婆嚧吉帝(po lu jie di), 烁皤罗夜(suo bo la ye), 娑婆诃(suo po he)。唵,悉殿都(an, xi dian du), 漫多罗(man duo la), 跋陀耶(ba tuo ye), 娑婆诃(suo po he)。[/cp]
南无、阿唎耶(na mo, ou li ye)。婆卢羯帝、烁钵罗耶(po luo jie di, shuo bo la ye)。

菩提萨埵婆耶(pu ti sa duo po ye),摩诃萨埵婆耶(mo he sa duo po ye)。
摩诃、迦卢尼迦耶(mo he, jia lu ni jia ye)。唵,萨皤罗罚曳(an,sa bo la fa yi), 数怛那怛写(su da na da xia)。
南无、悉吉栗埵、伊蒙阿唎耶(na mo, xi ji lieduo, yi mong ou li ye)。
婆卢吉帝、室佛罗愣驮婆(po lu jie di, shi fu la leng tuo po)。
南无、那罗谨墀(na mo, no la jin chi)。醯利摩诃、皤哆沙咩(shi li mo he, ba duo suo mi)。萨婆阿他、豆输朋、阿逝孕(sa po ou ta, dou shu peng, ou shi yun)。
萨婆萨哆、那摩婆萨哆(sa po sa duo, na mo po sa duo), 那摩婆伽,摩罚特豆(na mo po qie, mo fa te dou)。
怛侄他(da zhi ta), 唵,阿婆卢醯.卢迦帝(an, ou po lu xi, lu jia di), 迦罗帝.夷醯唎(jia lu di, yi xi li)。摩诃菩提萨埵(mo he pu ti sa duo)。
萨婆萨婆(sa po sa po), 摩罗摩罗(mo la mo la), 摩醯摩醯、唎驮孕(mo xi mo xi, lie tuo yun)。俱卢俱卢、羯蒙(ju lu ju lu, jie mong)。
度卢度卢、罚闍耶帝(du lu du lu, fa she ye di)。摩诃、罚闍耶帝(mo he, fa she ye di)。
陀罗陀罗(tuo la tuo la), 地唎尼(di li ni), 室佛罗耶(shi fu la ye)。遮罗遮罗(zhe la zhe la), 摩麼罚摩罗(mo mo fa mo la), 穆帝隶(mo die lie)。
伊醯伊醯(yi xi yi xi), 室那室那(shi na shi na), 阿罗参、佛罗舍利(ou la sen, fu la she li)。罚沙罚参(fa suo fa seng)。佛罗舍耶(fu la she ye)。
呼嚧呼嚧摩罗(hu lu hu lu mo la), 呼嚧呼嚧醯利(hu lu hu lu xi li)。娑罗娑罗(suo la suo la), 悉唎悉唎(xi li xi li), 苏嚧苏嚧(su lu su lu)。菩提夜、菩提夜(pu ti ye, pu ti ye)。
菩驮夜、菩驮夜(pu tuo ye, pu tuo ye)。弥帝唎夜(mi di li ye), 那罗谨墀(nuo la jin chi)。
地利瑟尼那(di li se ni na), 波夜摩那(po ye mo na), 娑婆诃(suo po he)。悉陀夜(xi tuo ye), 娑婆诃(suo po he)。摩诃悉陀夜(mo he xi tuo ye), 娑婆诃(suo po he)。
悉陀喻艺(xi tuo yu yi), 室皤罗耶(shi bo la ya), 娑婆诃(suo po he)。那罗谨墀(nuo la jin chi), 娑婆诃(suo po he)。摩罗那罗(mo la nuo la), 娑婆诃(suo po he)。
悉罗僧、阿穆佉耶(xi la sen, ou mu qie ye), 娑婆诃(suo po he)。娑婆摩诃、阿悉陀夜(suo po mo he, ou xi tuo ye), 娑婆诃(suo po he)。者吉罗、阿悉陀夜(zhe ji la, ou xi tuo ye), 娑婆诃(suo po he)。
波陀摩、羯悉陀夜(bo tuo mo, ji xi tuo ye), 娑婆诃(suo po he)。那罗谨墀、皤伽罗耶(nuo la jin chi, bu qie la ye), 娑婆诃(suo po he)。
摩婆利、胜羯罗夜(mo po lie, sen ji la ye), 娑婆诃(suo po he)。南无喝罗怛那、哆罗夜耶(na mo he la da na, duo la ye ye)。
南无阿唎耶(na mo ou li ye)。婆嚧吉帝(po lu jie di), 烁皤罗夜(suo bo la ye), 娑婆诃(suo po he)。唵,悉殿都(an, xi dian du), 漫多罗(man duo la), 跋陀耶(ba tuo ye), 娑婆诃(suo po he)。[/cp]
✋热门推荐