Viết trong một đêm tối muộn, cho những
phiền muộn đâu đó nóng vội, đâu đó dửng
dưng và đâu đó mệt nhoài,
Tự nhiên nhớ lại những câu chuyện trò bâng
quơ từ thuở xưa lơ xưa lắc. Hồi đó đứa bạn
cấp ba từng hỏi nó sau này muốn trở thành ai, nó lắc đầu bảo hông biết rồi về nhà trăn trở cả một đêm, để rồi hôm sau quay lại lớp, chạy lại khều đứa bạn rồi bảo "sau này tao sẽ
thành kẻ mộng mơ" Nó chợt nhớ ra ước mơ
hồi thuở học sinh của nó là trở thành nhà văn, sau những đêm thức tận hai ba giờ sáng ngấu nghiến hết hai cuốn Tam Quốc Chí hơn cả
ngàn trang hay đọc liền mạch bảy tập Harry
Porter trong vòng năm ngày trời.
Rồi tự nhiên một năm sau đó nó đậu khối A,
học kinh tế, chẳng liên quan gì cái mơ ước
mộng mơ hồi trước. Nó đi phỏng vấn câu lạc bộ truyền thông, đàn chị hỏi sau này ra
trường nó muốn làm gì, nó xin chị cho nhắm mắt lại ba mươi giây. Ba mươi giây đó nó
tưởng tượng nó mặc áo vest đóng thùng
chỉnh chu, tay cầm tập hồ sơ đầy tự hào như
trong phim kênh VTV3 mỗi chiều sáu giờ,
miệng cười thật sảng khoái. Nó mở mắt ra, trả lời "Dạ, em sẽ làm kẻ mộng mơ" Vừa dứt câu tự nhiên nó ủa lên trong lòng, chẳng hiểu sao nó lại trả lời ngu ngơ đến thế. Tối hôm đó nó
nhận được mail báo trúng tuyển cộng tác
viên câu lạc bộ truyền thông.
Năm trước, nó quyết định gap year sau ba
năm mài ghế tám tiếng mỗi ngày ở "xứ sở"
văn phòng. Nó chuẩn bị mọi thứ rồi nên nó tự tin lắm, nó nghỉ một cách quyết đoán rồi tự
do bay nhảy với mớ dự định hoa mỹ. Nhưng
nó chẳng dám kể ba mẹ vì biết chắc sẽ bị rầy la thiệt nhiều. Ấy rồi tự nhiên mẹ biết được,
gọi điện cho nó, mẹ chẳng thèm la như nó
nghĩ, mẹ chỉ hỏi tại sao nó lại quyết định như
thế, nó đứng giữa Sài Gòn rồi trả lời qua điện thoại "Dạ để làm kẻ mộng mơ á mẹ" Mẹ nó
im re, rồi bảo ráng nghen con.
Hồi nãy, tự nhiên đi làm về, dừng đèn đỏ ở
ngả tư, đứng song song với hai bạn trẻ chở
nhau trên chiếc xe cub tân thời, tự nhiên bạn ở trước ghé bên tai nói với bạn ở sau "Trên
đời này làm kẻ mộng mơ là sướng nhất"
Đèn đỏ chuyển đèn xanh, bất chợt nó trễ
nhịp, tiếng còi bim bim phía sau chợt làm nó
tỉnh giấc, à hoá ra đó đến giờ trong nó vẫn
thế, vẫn là kẻ sống mộng mơ giữa đời vội,
chậm vài nhịp với kẻ xuôi ngược, rồi mộng mơ...
Cre:St
“BẠN THÂN” trở thành “BẠN THÂN CŨ” khi nào?
Giữa bạn bè bình thường mới thể nhạt dần, còn giữa bạn thân thì chỉ có tuyệt giao luôn thôi.
Khi thế giới của hai người dần trở nên khác nhau, không còn điểm nào giao nhau nữa, mỗi khi gặp nhau cũng chỉ có thể nói đi nói lại những kỷ niệm đã qua làm đề tài chung.
Tới khi bạn tìm người đó nói chuyện thôi mà cũng phải cân nhắc từng câu từng chữ, tình bạn của hai bạn đã bắt đầu phai nhạt rồi.
Có lẽ xa nhau cũng chẳng cần có nguyên nhân, đơn giản chỉ vì khoảng cách giữa phương hướng khác nhau mà hai người hướng tới càng lúc càng lớn.
Bạn coi người ấy là duy nhất, mà người ấy lại coi là một trong đó.
Cậu không nghe, tớ không hỏi. Cậu không đáp, tớ không nói. Cậu không đến, tớ không qua.
Trong tình bạn, khoảnh khắc khiến người ta thổn thức là, lúc ban đầu, tớ coi cậu là tri kỷ, sau đó vì một số chuyện cậu khiến tớ thất vọng, thế là tớ tự thuyết phục bản thân, mối quan hệ giữa người với người vốn lúc nào cũng mỏng manh như thế, đặt cậu trở lại vị trí bạn bè bình thường, cố gắng cùng cậu duy trì vẻ hòa bình ngoài mặt này. Trong lòng tớ cả loạt tâm lí thay đổi, vậy mà cậu chẳng hề biết.
Càng lớn tôi càng cảm thấy, dường như tình bạn được người ta tôn vinh quá mức, nó và mãi mãi thực sự không thực sự liên quan đến nhau. Thay đổi một không gian, một thời gian khác, sẽ luôn có người ra đi, và cũng sẽ luôn có những người bạn ngay lập tức bước vào trái tim bạn xuất hiện, đi cùng bạn một đoạn đường hoặc dài, hoặc ngắn. Vậy nên, không nhất thiết phải nhớ mãi không quên, cũng không nhất thiết phải mãi chờ mong, hy vọng. Bạn cần tìm ra người đi cùng mình giữa những kẻ đi trên con đường ấy, chứ không phải cố gắng níu kéo một người đã cũ cùng bước.
Đại khái là cậu mặc những trang phục tớ chưa bao giờ nhìn thấy, chụp ảnh, đi chơi cùng những người tớ chưa bao giờ quen, cậu vui vẻ với một friendlist hoàn toàn mới, còn tớ chỉ là một đứa cứ ôm mãi quá khứ. Quá trình từ không gì không nói biến thành không gì để nói, tớ thừa nhận, tớ thực sự rất buồn, rất khó chịu.
Hai người im lặng quá lâu, ngay cả mở miệng thôi cũng cần dũng khí.
Chỉ có trẻ con mới có thể hỏi: “Sao cậu không để ý đến tớ?” Người lớn ai cũng biết ăn ý mà dần xa cách nhau.
Nguyên nhân khiến tất cả các mối quan hệ trở thành nhạt thực ra rất đơn giản, một người không nói, một người không hỏi.
Có hiểu lầm, không biết giải thích như thế nào, lười phải giải thích, không muốn giải thích, không liên lạc nữa.
Bởi bạn tốt nhất của tôi là cậu ấy, nhưng bạn tốt nhất của cậu ấy lại không phải tôi.
Rất đơn giản, tớ chủ động, cậu không đáp lại, không có cách nào tiếp tục nữa.
Bạn cũ không hiểu tình hình hiện tại của bạn, bạn mới không hiểu những tính tình, thói quen ngày xưa của bạn.
Bạn bè lâu không liên lạc, tớ không biết phải dùng lý do gì để quan tâm đến cuộc sống của cậu, tớ không biết phải dùng cớ gì để cậu bằng lòng nghe chút tâm sự của tớ. Tớ nhớ lắm những ngày xưa, dù tớ biết cuộc sống là không ngừng tiến về phía trước. Có lẽ tớ rất lâu rồi không liên lạc với cậu, xin đừng nghĩ tớ quá vô tình, xin đừng nghĩ rằng tớ có mới nới cũ, tớ chỉ sợ vừa mở miệng ra sẽ là những câu khách sáo khiến lòng xót xa.
Tình bạn của chúng tôi đã kết thúc vì tất cả điều đó.
2006: Quen biết và làm bạn, trải qua quãng thời gian tươi đẹp nhất hồi tiểu học ( cùng bàn nhau, cùng học bài, cùng truy bài, cùng ôn tập nhóm, cùng trực nhật, cùng đến nhà nhau học nhóm, rồi mỗi giờ ra chơi cùng nhau chơi những trò chơi ngây ngô trẻ nhỏ, cùng viết tên nhau lên chiếc lá bàng xà cừ gửi cho nhau những hồi ức, những lời chúc tốt đẹp nhất, ....rồi 1 chút tự ti suy nghĩ vu vơ vớ vẫn, 4 chúng ta dần xa cách nhau....)
2007: 1 đứa vào Nam, 1 đứa khác lớp, 2 đứa cùng lớp (mà lúc b buồn nhất t không thể mở lời động viên xin lỗi, mà b lại luôn là người rủ t đi chơi nhưng dường như t đã làm b thất vọng)
2008: mỗi đứa một lớp
2009-2015: không còn gặp mặt
2016: tìm kiếm nhau trên fb, trò chuyện những gì đã qua, cho nhau cái hẹn tụ họp mà chưa 1 lần thực hiện (người ở TP.HCM, người ở NĐ, người ở HN)
2017: người lấy chồng, người đi Nhật ( trước lúc đi b có về quê và gọi t gặp mặt nhưng lúc đó t ở xa không về được trong lòng đến tận giờ vẫn cảm thấy hối tiếc), người ở TP.HCM, người ở HN --) chúng ta không còn nói chuyện nữa, chỉ còn vài lời chúc kỷ niệm trên FB và những cái like ảnh của nhau....
2018-2021: chúng ta vẫn thế, vẫn còn cái gọi là khoảng cách, không thân cũng không cũ....không biết chúng ta có còn là bạn, có thực sự coi nhau là bạn không , giữa chúng ta chỉ còn lại những lời xã giao đối đáp.
Thật sự mong có thể quay về năm 2006, năm đó t sẽ dũng cảm hơn, sẽ là người giúp chúng ta gắn kết lại với nhau.
好朋友,对不起。。。。 NY - NT - BT - TNM
Giữa bạn bè bình thường mới thể nhạt dần, còn giữa bạn thân thì chỉ có tuyệt giao luôn thôi.
Khi thế giới của hai người dần trở nên khác nhau, không còn điểm nào giao nhau nữa, mỗi khi gặp nhau cũng chỉ có thể nói đi nói lại những kỷ niệm đã qua làm đề tài chung.
Tới khi bạn tìm người đó nói chuyện thôi mà cũng phải cân nhắc từng câu từng chữ, tình bạn của hai bạn đã bắt đầu phai nhạt rồi.
Có lẽ xa nhau cũng chẳng cần có nguyên nhân, đơn giản chỉ vì khoảng cách giữa phương hướng khác nhau mà hai người hướng tới càng lúc càng lớn.
Bạn coi người ấy là duy nhất, mà người ấy lại coi là một trong đó.
Cậu không nghe, tớ không hỏi. Cậu không đáp, tớ không nói. Cậu không đến, tớ không qua.
Trong tình bạn, khoảnh khắc khiến người ta thổn thức là, lúc ban đầu, tớ coi cậu là tri kỷ, sau đó vì một số chuyện cậu khiến tớ thất vọng, thế là tớ tự thuyết phục bản thân, mối quan hệ giữa người với người vốn lúc nào cũng mỏng manh như thế, đặt cậu trở lại vị trí bạn bè bình thường, cố gắng cùng cậu duy trì vẻ hòa bình ngoài mặt này. Trong lòng tớ cả loạt tâm lí thay đổi, vậy mà cậu chẳng hề biết.
Càng lớn tôi càng cảm thấy, dường như tình bạn được người ta tôn vinh quá mức, nó và mãi mãi thực sự không thực sự liên quan đến nhau. Thay đổi một không gian, một thời gian khác, sẽ luôn có người ra đi, và cũng sẽ luôn có những người bạn ngay lập tức bước vào trái tim bạn xuất hiện, đi cùng bạn một đoạn đường hoặc dài, hoặc ngắn. Vậy nên, không nhất thiết phải nhớ mãi không quên, cũng không nhất thiết phải mãi chờ mong, hy vọng. Bạn cần tìm ra người đi cùng mình giữa những kẻ đi trên con đường ấy, chứ không phải cố gắng níu kéo một người đã cũ cùng bước.
Đại khái là cậu mặc những trang phục tớ chưa bao giờ nhìn thấy, chụp ảnh, đi chơi cùng những người tớ chưa bao giờ quen, cậu vui vẻ với một friendlist hoàn toàn mới, còn tớ chỉ là một đứa cứ ôm mãi quá khứ. Quá trình từ không gì không nói biến thành không gì để nói, tớ thừa nhận, tớ thực sự rất buồn, rất khó chịu.
Hai người im lặng quá lâu, ngay cả mở miệng thôi cũng cần dũng khí.
Chỉ có trẻ con mới có thể hỏi: “Sao cậu không để ý đến tớ?” Người lớn ai cũng biết ăn ý mà dần xa cách nhau.
Nguyên nhân khiến tất cả các mối quan hệ trở thành nhạt thực ra rất đơn giản, một người không nói, một người không hỏi.
Có hiểu lầm, không biết giải thích như thế nào, lười phải giải thích, không muốn giải thích, không liên lạc nữa.
Bởi bạn tốt nhất của tôi là cậu ấy, nhưng bạn tốt nhất của cậu ấy lại không phải tôi.
Rất đơn giản, tớ chủ động, cậu không đáp lại, không có cách nào tiếp tục nữa.
Bạn cũ không hiểu tình hình hiện tại của bạn, bạn mới không hiểu những tính tình, thói quen ngày xưa của bạn.
Bạn bè lâu không liên lạc, tớ không biết phải dùng lý do gì để quan tâm đến cuộc sống của cậu, tớ không biết phải dùng cớ gì để cậu bằng lòng nghe chút tâm sự của tớ. Tớ nhớ lắm những ngày xưa, dù tớ biết cuộc sống là không ngừng tiến về phía trước. Có lẽ tớ rất lâu rồi không liên lạc với cậu, xin đừng nghĩ tớ quá vô tình, xin đừng nghĩ rằng tớ có mới nới cũ, tớ chỉ sợ vừa mở miệng ra sẽ là những câu khách sáo khiến lòng xót xa.
Tình bạn của chúng tôi đã kết thúc vì tất cả điều đó.
2006: Quen biết và làm bạn, trải qua quãng thời gian tươi đẹp nhất hồi tiểu học ( cùng bàn nhau, cùng học bài, cùng truy bài, cùng ôn tập nhóm, cùng trực nhật, cùng đến nhà nhau học nhóm, rồi mỗi giờ ra chơi cùng nhau chơi những trò chơi ngây ngô trẻ nhỏ, cùng viết tên nhau lên chiếc lá bàng xà cừ gửi cho nhau những hồi ức, những lời chúc tốt đẹp nhất, ....rồi 1 chút tự ti suy nghĩ vu vơ vớ vẫn, 4 chúng ta dần xa cách nhau....)
2007: 1 đứa vào Nam, 1 đứa khác lớp, 2 đứa cùng lớp (mà lúc b buồn nhất t không thể mở lời động viên xin lỗi, mà b lại luôn là người rủ t đi chơi nhưng dường như t đã làm b thất vọng)
2008: mỗi đứa một lớp
2009-2015: không còn gặp mặt
2016: tìm kiếm nhau trên fb, trò chuyện những gì đã qua, cho nhau cái hẹn tụ họp mà chưa 1 lần thực hiện (người ở TP.HCM, người ở NĐ, người ở HN)
2017: người lấy chồng, người đi Nhật ( trước lúc đi b có về quê và gọi t gặp mặt nhưng lúc đó t ở xa không về được trong lòng đến tận giờ vẫn cảm thấy hối tiếc), người ở TP.HCM, người ở HN --) chúng ta không còn nói chuyện nữa, chỉ còn vài lời chúc kỷ niệm trên FB và những cái like ảnh của nhau....
2018-2021: chúng ta vẫn thế, vẫn còn cái gọi là khoảng cách, không thân cũng không cũ....không biết chúng ta có còn là bạn, có thực sự coi nhau là bạn không , giữa chúng ta chỉ còn lại những lời xã giao đối đáp.
Thật sự mong có thể quay về năm 2006, năm đó t sẽ dũng cảm hơn, sẽ là người giúp chúng ta gắn kết lại với nhau.
好朋友,对不起。。。。 NY - NT - BT - TNM
Đôi khi, chỉ cần một cái ôm, một ánh mắt, mọi thứ đều im lặng, đôi khi, chỉ cần một đoạn văn bản, một lần được nâng niu, nó sẽ để lại dấu ấn vĩnh viễn. Có một thứ tình yêu trong cuộc sống, không làm xáo trộn thế giới của nhau, nhưng đi trong sâu thẳm tâm hồn, không cản trở cuộc sống của nhau, chỉ âm vang trong cõi tâm linh.
✋热门推荐